Chương 28
Căn phòng chìm trong hơi nước, ánh nến mờ ảo ngọt ngào, chập chờn màu hổ phách, lung linh tỏa sáng.
Ám vệ Cửu nín thở chống tay xuống giường, bao vây Tư Đồ Nhã, nhưng không dám hạ người tiếp xúc. Tư thế này rất vô lễ, khiến hắn bất giác cảm thấy mình mạo phạm Nhị công tử, hệt như Đại công tử trong quán trọ tại Đan Sơn trấn. Càng nghĩ như vậy lại càng không biết làm gì. Mà cho dù biết làm gì thì cũng không dám làm, tới khi mồ hôi nóng hổi ướt đẫm da thịt, hắn mới gượng gạo cúi xuống, ánh mắt dừng trên bờ vai phải bị băng bó của Tư Đồ Nhã, nơi đó trắng muốt như tấm thảm nhung Ba Tư, vài lọn tóc đen nhánh mềm mại xõa ra, như lụa đen chưa dệt, lẳng lặng đổ xuống tựa thác nước trong ánh nến.
“Ngươi đừng căng thẳng.” Tư Đồ Nhã vuốt ve đường cong thắt lưng nóng bỏng của ám vệ Cửu. Cơ bụng cường tráng chợt căng lên, nhẫn nại mặc y âu yếm.
Ám vệ Cửu khàn khàn thú nhận, “Nhị công tử, thuộc hạ căng thẳng.”
Tư Đồ Nhã ôm lấy cổ ám vệ Cửu, vén tóc mai ướt đẫm của hắn, nhẹ ngẩng đầu thì thầm vào tai hắn, “Ta cũng căng thẳng lắm. Nhưng căng thẳng cũng phải làm, đại trượng phu đã quyết, không thể vì một chút căng thẳng mà nửa đường bỏ chạy, để người khác xem thường. Mà nếu đã làm thì phải làm cho thật tốt… Ngươi hạ mình xuống đây.” Dứt lời thì mở rộng hai chân, nhường chỗ cho ám vệ Cửu.
Y là người đứng đầu Cửu Như Thần Giáo, biết cách nói lý, cách hạ bút thành văn. Ám vệ Cửu nghe lời y nói, ngập ngừng cảm thấy chuyện này khác với những gì Tư Đồ Tung làm khi trước, bèn tuân lệnh hạ người xuống, nhẹ nhàng phủ trên thân thể y. Khoảnh khắc hai làn da nóng và lạnh chạm vào nhau, thật giống như như cá gặp nước, dung hòa cho nhau. Hai người lại không hẹn mà cùng thở phào, chẳng rõ vì thoải mái hay vì kìm nén.
Tư Đồ Nhã dùng tay nắm lấy vật giữa hai chân ám vệ Cửu, nhẹ nhàng xoa nắn, ham muốn dâng lên, chỉ muốn lật người đè ám vệ Cửu xuống, nhưng lại kiềm chế mà tiếp tục xoa. Bàn tay trượt dọc trên hông ám vệ Cửu, lên tới lồng ngực rắn chắc, tiếc nuối vuốt ve băng vải trên ngực hắn và bả vai mạnh mẽ vững vàng.
Ám vệ Cửu chỉ thấy Tư Đồ Nhã trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, lưu luyến giữa hai chân hắn, vẻ mặt thanh cao tao nhã. Trong lòng hắn ngứa ngáy mà không gãi được, chỉ muốn bảo vệ người đang ở bên dưới hắn cả đời này. Hắn không khỏi hạ thấp xuống, phối hợp cọ xát lẫn nhau. Dần dần nơi đó càng thêm cứng rắn, lại không thể đòi hỏi thêm gì, ngơ ngác chọc chọc vào phần bụng mảnh mai của Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã thấy nhột, nhịn không được quay đi cười một tiếng.
Ám vệ Cửu kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêng nọ, lọn tóc không che khuất đuôi mắt khóe miệng tràn ngập ý cười. Chẳng biết sao rất muốn cúi xuống hôn, nhưng không rõ có được phép hay không. Hóa ra chuyện gối chăn đẹp đẽ thế này, được ôm Nhị công tử thế này thật tuyệt…
Tư Đồ Nhã quay lại, trông thấy ánh mắt sáng rực của ám vệ Cửu khao khát nhìn mình, đôi mắt tràn đầy lửa nóng. Biết ám vệ Cửu thật sự muốn vào, bèn lấy bình sứ bên cạnh, mở nắp gỗ, hương dầu thơm ngọt lịm tỏa ra. Điểm Giáng Phái thông thạo Kỳ hoàng, y ngửi cũng biết dầu thơm huyền sâm này rất quý, trước khi làm dùng để chuẩn bị, sau khi làm dùng để hạ hỏa, vì thế yên tâm đưa cho ám vệ Cửu.
Tên đã trên dây, không thể không bắn. Ám vệ Cửu chấm dầu thơm, tìm tới giữa cánh mông Tư Đồ Nhã, phát hiện nơi đó chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, khẽ đẩy ngón tay vào, tức khắc bị kẹp chặt. Tim hắn đập như nổi trống, căng thẳng mướt mồ hôi, chỉ sợ làm Tư Đồ Nhã bị thương.
Tư Đồ Nhã nằm im không lên tiếng, cố gắng thả lỏng đón nhận. Lúc này y không có gì làm, chuyển sang ngắm nghía ám vệ Cửu quỳ bên trên mình, thấp thoáng thấy vết thương trên đầu gối ám vệ Cửu, thầm nghĩ bắt ám vệ Cửu quỳ mãi cũng không nên. Thình lình ngón trỏ của ám vệ Cửu chuyển động trong thân thể y, y thấy hơi khó chịu, khẽ lùi về phía sau một chút, ngón tay kia vẫn miệt mài đưa dầu thơm vào, cảm giác quái dị này đúng là không dễ chịu, y dứt khoát ôm chặt lấy ám vệ Cửu, cắn môi để mặc ngón tay nọ ra vào. Tới khi ngón trỏ và ngón giữa của ám vệ Cửu cùng ở bên trong, y đã không ngóc đầu lên được, dán vào lòng ám vệ Cửu, lắng nghe tiếng tim đập hùng hồn. Lại không chịu nổi cảm giác ngón tay mang vết chai chuyển động trong thân thể, y ngửa mặt cắn cắn yết hầu ám vệ Cửu, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, buồn bực ʍút̼ lấy mạch máu đập nhịp nhàng bên cạnh, mạnh bạo cắn thành vết đỏ. Y đang chăm chú thưởng thức vết cắn này, thình lình ám vệ Cửu lại thêm một ngón tay, vội nói, “Được rồi…” Vừa lên tiếng, lại phát hiện giọng mình cũng khản đặc.
“…” Ám vệ Cửu đã dùng tới nửa bình dầu thơm, nhưng vẫn không tin chỗ đó của Tư Đồ Nhã chứa được hắn. Loáng thoáng nghe thấy Tư Đồ Nhã nói dừng lại, nhưng bên tai nóng phừng phừng nghe không rõ, lại thêm dưới bụng căng thẳng tới phát run, thần chí từ từ tê liệt, cố chấp mở rộng thêm hồi lâu, tay còn lại kiên nhẫn vuốt ve vật giữa hai chân Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã chẳng biết làm thế nào, đành mặc cho hắn tận tình ve vuốt, ôm chặt lấy vai hắn, miễn cưỡng ưỡn người lên để bàn tay hắn tiện hành động — Lòng bàn tay mang vết chai chà tới vuốt lui nơi yếu ớt nọ, thỉnh thoảng còn làm đau y, tuy không thể khoan khoái lên đỉnh, nhưng cũng thú vị theo một cách riêng.
Sau đó chẳng biết ám vệ Cửu đụng phải chỗ nào, khoái cảm sâu tận xương tủy bùng lên trong y, cuối cùng Tư Đồ Nhã hết nhịn nổi, bụng thót lên, vô thức kẹp chặt hai chân, muốn giữ lấy tay ám vệ Cửu. Động tác trước sau chợt ngừng lại, rồi tiện đà phối hợp giáp công, thoáng chốc đã khiến y run bần bật, mềm nhũn mất hồn, hơi nóng dồn lên ướt đẫm một mảng, kiên trì không được, chống trả không xong, tức giận nói, “Ám vệ Cửu… Vào đi.”
Ám vệ Cửu được lệnh, nghiêm túc nhớ kỹ điểm này, cực kỳ cẩn thận rút tay khỏi lối vào ẩm ướt nóng rực.
Hành động này chậm chạp, kích tình. Tư Đồ Nhã cảm giác không ít dầu thơm tràn ra ngoài theo ngón tay ám vệ Cửu, ướt át khó chịu, không khỏi kẹp chặt lối vào, ai ngờ những ngón tay vừa lưu luyến rời đi, một vật nóng hầm hập lại nhanh chóng thế chỗ, y bất ngờ không kịp chuẩn bị… Tiếng rên ngọt lịm vang tới tận bên ngoài phòng, rơi vào tai hai ám vệ đang nghe ngóng canh chừng.
Ám vệ Nhất đắc ý nói, “Ta đã bảo Nhị công tử ở dưới mà.”
Ám vệ Bát tâm không cam tình không nguyện, “Không mang bạc, mai đưa cho ngươi.”
Tư Đồ Nhã trong phòng nghe thấy rõ ràng, nhưng không rảnh so đo, thân thể y bị ám vệ Cửu liên tiếp thúc vào, chỉ có thể kẹp chặt để khoái cảm càng thêm mãnh liệt. Hiển nhiên Ám vệ Cửu vẫn nhớ vị trí nọ, mỗi lần thúc lại đâm vào điểm đó, đỉnh vật cứng chạm tới, lại dùng sức nghiến qua. Một lần như vậy không thể thỏa mãn, nhưng liên tiếp khuấy đảo khi nhẹ khi nặng, từng lần rút ra chỉ để chuẩn bị cho từng lần thúc vào kịch liệt hơn, tựa như vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
“Trước kia.” Nhân khoảnh khắc thân thể đang trống trải, Tư Đồ Nhã cố gắng tìm lại giọng nói, “Đã làm chưa?”
Ám vệ Cửu khàn khàn đáp, “Thuộc hạ chưa bao giờ làm. Nhị công tử… Có đau không?” Vẫn tận trung với bổn phận, giữ vững sức lực đưa đẩy.
Tư Đồ Nhã ɭϊếʍƈ láp xương vai ám vệ Cửu, bất giác nâng eo lên, đón nhận khoái cảm dính dớp ngọt lịm, “Không đau, ngươi giỏi lắm.”
Ám vệ Cửu không dám hỏi Tư Đồ Nhã đã từng làm hay chưa, nghe y nói vậy thì yên tâm, lại hết sức chăm chú rút ra thúc vào thêm mấy chục lần. Ban đầu còn thấy gian nan trúc trắc, vật cứng căng đau bị Tư Đồ Nhã kẹp quá chặt, suýt không kiềm chế nổi, nhưng đến lúc này đã quen dần, vừa cố ngăn mình lên đỉnh, vừa nhẫn nại chiếm đoạt thêm càng nhiều khoái cảm. Thầm nghĩ, hóa ra chuyện gối chăn chính là hai người cùng nhau kiềm chế, để vui thích càng thêm lâu dài. Chợt nghĩ mình thế này mà được vùi trong thân thể Nhị công tử, áy náy tự trách rất nhiều, nhưng bất giác lại phấn chấn bừng bừng, mạnh bạo ôm siết Tư Đồ Nhã vào lòng, lo sợ khoảnh khắc này chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Tư Đồ Nhã bị hắn thúc tới điên đảo, hai chân mở rộng khẽ run rẩy, nghĩ lại vết thương trên đầu gối hắn, vừa mặc hắn khuấy đảo, vừa khươ tay nắm lấy chiếc gối, muốn hắn nằm xuống, đổi tư thế.
Ám vệ Cửu nghe lời, ôm Tư Đồ Nhã nằm xuống, rời khỏi vòng vây ấm áp, cảm giác trống vắng vô cùng.
Tư Đồ Nhã điềm đạm chống tay xuống giường, từ trên nhìn xuống ám vệ Cửu, nắm lấy vật cứng của hắn, đặt tại rãnh mông mình, ngón tay vuốt ve, xoay vòng trên đỉnh tròn.
Ám vệ Cửu im lặng nhìn Tư Đồ Nhã, không biết vì nóng quá hay vì động tình, khuôn mặt hắn ửng hồng, vài sợi tóc ướt dính vào sườn mặt hắn, tôn lên đôi mắt vĩnh viễn mang nét cười, giống như ảo mộng, nếu mãi mãi được chìm đắm trong giấc mộng hoang đường này, thì dù phải ch.ết cũng không hối hận.
“Ám vệ Cửu, ta có được không?” Tư Đồ Nhã đùa bỡn đỉnh vật cứng căng tròn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lỗ nhỏ ướt át phía trên.
Ám vệ Cửu kinh ngạc thở dốc, khát khao bỏng rẫy khó nói thành lời tức khắc ùa lên, rất muốn đáp lại Tư Đồ Nhã bằng tất cả mọi cách mình có thể.
Tư Đồ Nhã lại chợt nắm chặt tay, dùng ngón tay vững vàng chặn trước lỗ nhỏ, ra lệnh, “Nhịn.”
Ám vệ Cửu im lặng nhịn, cố gắng đè nén xúc động, mạnh mẽ đáp lời, “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Lúc này Tư Đồ Nhã mới hạ mình xuống, chậm rãi ngồi lên vật cứng của ám vệ Cửu, xong xuôi thì ra lệnh cho ám vệ Cửu đỡ lấy y, tiếp tục chuyển động. Ám vệ Cửu làm quen một lát, tìm được bí quyết nên thúc vào sâu hơn lúc nãy. Sau khi Tư Đồ Nhã thích ứng thì nằm xuống đè lên ám vệ Cửu, lắc lư hông theo nhịp ra vào, để vật phía dưới của mình ma sát với cơ bụng căng cứng của ám vệ Cửu, kèm theo mỗi lần ám vệ Cửu thúc lên, phía trước phía sau y đều được thỏa mãn vô cùng.
Khi sắp lên đỉnh, hai người cùng thở dốc, mồ hôi ướt sũng từ bao giờ.
“Ám vệ Cửu.” Bên trong Tư Đồ Nhã vừa nhột vừa tê dại, hai chân kẹp thật chặt, siết lấy vật cứng mãnh liệt ra vào trong cơ thể, kìm hãm xúc động muốn giải thoát, mạnh bạo chống tay lên bụng ám vệ Cửu, kề miệng khẽ nói, “Gọi ta là tiểu chủ nhân.”
Ám vệ Cửu không chịu được nữa, tha thiết ngước mắt lên, vô thức khàn khàn cất tiếng, “Tiểu chủ nhân… Thuộc hạ muốn bắn…”
Tư Đồ Nhã nghe xong, mạnh mẽ ngậm lấy môi ám vệ Cửu, nghiêng đầu nắm lấy cằm dưới của hắn, thô bạo ép hắn mở to miệng, cắn ʍút̼ đầu lưỡi hắn, không cho hắn cơ hội thở dốc. Lần này vừa khéo ám vệ Cửu chọc trúng nơi mẫn cảm bên trong Tư Đồ Nhã, giày vò khiến bụng Tư Đồ Nhã phát run. Ám vệ Cửu định rút ra nhưng không kịp, hắn bị Tư Đồ Nhã hôn tới choáng váng, vô thức nín thở nồng nhiệt hôn lại, ham muốn kìm nén đã lâu cũng bùng phát tận sâu trong thân thể Tư Đồ Nhã.