Chương 34
Thái Đường Yến muốn uống bia, hơn nữa chỉ uống trong phòng trọ, chứ ở bên ngoài cô thấy xấu hổ. Uống bia thì uống bia thôi, cạy mở nắp bia, dốc vào miệng tu ừng ực, như thể muốn bù nước vì đã khóc. Thường Minh cố ép cô ăn mấy đũa thức ăn, nếu không lại phải nhập viện tiếp.
"Không sao đâu, tôi có thể uống liên tục năm chai."
Có câu rượu vào lời ra, nhưng Thái Đường Yến uống say cũng chỉ đỏ mặt chứ lời ra chẳng được bao nhiêu.
"Uống rượu là niềm vui, đừng uống vì giải sầu, hôm nay chúc mừng cô, chúc mừng thì phải cạn ly nào —— "
Trời âm u sắp mưa, không khí ngột ngạt, tầng trên cùng lại nóng bức, quạt gió và bia đá cũng không đủ để xua tan hơi nóng, Thái Đường Yến chỉ mặc mỗi áo khoác ngắn, ngả người nằm trên sàn gạch men lạnh như băng. Thường Minh nhập gia tùy tục ngồi trên chiếu, co chân phải lên, dựa vào ghế salon, lần cuối buông thả uống rượu bia phóng túng như thế này là lần tốt nghiệp trung học.
Cô nghiêng người, phần lưng rời khỏi sàn vừa được mình ủ ấm, giơ chai bia lên với anh, giọng say khướt, "Cạn ly..."
Thường Minh duỗi tay cụng chai với cô, coong một tiếng trao đổi giọt nước bám trên thành chai với nhau.
Cổ áo cô trũng xuống, để lộ xương quai xanh trơn láng một bên, cám dỗ vô hình. Thường Minh đưa mu bàn tay lau bia tràn ra ở mép.
"Đủ học phí chưa?"
Người bên kia lại trở nên im lặng.
"Không đủ thì tôi —— "
"Có thể không học nữa..." Thái Đường Yến đặt bia xuống nằm ngang, hai tay chồng chéo lên bụng, ngơ ngác nhìn trần nhà.
"Hả? Vậy tại sao cô lại nhận nhiều việc như thế?"
"Không có tiền... Nên đi làm thêm... Không biết làm gì để giết thời gian cả... Cũng đi làm..." Thái Đường Yến đưa tay chỉ lung tung, "Mẹ tôi đi rồi, tôi chạy từ nhà lên đây, nếu lại đi học thì nhất định anh tôi sẽ tìm đến."
Chán nản lại bất đắc dĩ cắt ngang câu chuyện, Thường Minh nhấp một ngụm bia.
"Anh cô đáng sợ vậy ư?"
"Không thể nào giảng đạo với tay cờ bạc được."
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, trời càng lúc càng tối.
"Nếu không đi học thì cô cứ sống thế cũng không phải là cách."
Thái Đường Yến lật người về phía ban công, nhìn bầu trời xanh đen, "Qua một thời gian ngắn xem có thể đổi sang công việc nào ổn định hơn không, có thể sang năm sẽ đi học lớp ban đêm, ban ngày đi làm tối đến đi học, áp lực sẽ không lớn lắm... Bây giờ... Đã không chịu nổi nữa rồi... Cơ thể..."
Bên ngoài đưa đến tiếng xào xạc, trời đã bắt đầu mưa, cuồng phong nổi lên, thổi hạt mưa bay vào mặt cô, từng giọt lạnh lẽo. Cô không đóng cửa ngay, cứ nằm thế nhếch môi nhìn ra xa.
"Lên ghế nằm đi, nằm trên sàn dễ bị nhức đầu đấy." Thường Minh tưởng cô mệt nên chống ghế đứng lên.
"Dân quê chúng tôi nào yếu ớt như người thành phố các anh."
Giọng điệu lâu ngày không thấy này làm Thường Minh bất giác bật cười, cũng chứng minh cô mơ màng rồi, lần trước là sốt, lần này là say rượu. Anh lại gần tính kéo cô dậy, nhưng Thái Đường Yến lại trở tay mượn sức anh đứng lên, vì nằm lâu nên chân hơi tê, run run ngã xuống lại, theo bản năng bắt lấy Thường Minh làm anh đứng không vững, bịch một tiếng cả hai cùng ngã ra sàn.
Thường Minh vuốt ve sau đầu cô, "Có đau không thế..."
Chẳng biết Thái Đường Yến nghĩ gì mà cười khách khách.
"Ngã đến ngốc rồi sao?"
Vẫn cứ cười.
Anh vẫn đè bên nửa người cô, giờ phút ngày cảm nhận rõ ràng cơ thể cô đang run vì cười. Mặt cô cách anh rất gần, hơi thở và mùi rượu xen lẫn nhau, cô nhìn anh không chớp mắt, nụ cười dần tắt trên môi. Chợt cô rướn cổ đến gần, cổ căng cứng nhức mỏi, đầu nặng trịch, ánh mắt thoáng lướt qua môi anh.
Thường Minh cũng chờ động tác của cô. Nhưng Thái Đường Yến lại như nghĩ đến điều gì đó mà nằm xuống lại, khẽ than một tiếng cực nhẹ.
Anh sững sờ, rồi lại như không kịp đợi nữa, bóp lấy cằm cô hôn lên, vừa tùy tiện lại dịu dàng, đáp trả lại hành động của cô.
Mùi vị của anh xâm nhập vào, hương rượu nồng nàn không khác gì cô, nhiệt độ cũng nóng bỏng như nhau, nhưng dường như lại có gì đó dần thay đổi.
Cô nhắm mắt lại, tầm mắt bị chặn lại, cảm xúc anh đưa đến dần được khuếch đại, cảm giác cả người đều như tập trung vào nơi anh chạm đến.
Thường Minh ôm lấy cô, vén áo khoác lên, đẩy áo cùng đồ lót đến xương quai xanh, dọc theo độc cong mà từng chút một hôn lên đỉnh nhọn. Anh coi im lặng của cô làm cổ vũ, quyến luyến trăn trở, cho đến lúc hình dạng màu sắc không, một tiếng ngáy nho nhỏ như thôi miên anh dừng lại...
Thường Minh ngẩng đầu lên từ ngực cô, chỉ thấy Thái Đường Yến khẽ nhếch môi, vào lúc anh động tình lại ngủ mê man. Anh vỗ nhẹ lên mặt cô, không chút phản ứng, Thường Minh mất hứng nhưng không thể làm được gì. Anh đành sửa sang lại quần áo cô, dựa vào salon nhìn cô mà uống bia.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, theo sau đó là tiếng cửa đóng lại, hẳn là Thường Minh đã vào nhà vệ sinh rồi.
Thái Đường Yến lật mình kê đầu lên tay đối diện với ban công, lén mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy hoa văn gạch men sần sùi và lớp bụi mỏng bên trên.
Khi tỉnh lại thì màn đêm đã buông xuống, cơn mưa đã ngừng rơi, đem đến một luồng mát mẻ.
Thường Minh vẫn ngồi ở chỗ cũ, quay đầu nhìn cô, không biết vừa tỉnh giấc hay vốn chẳng hề ngủ.
"Ngủ thoải mái không?"
Thái Đường Yến ngồi dậy xoa cổ, "Tạm được, hồi bé mùa hè cũng toàn ngủ dưới nhà."
Thái Đường Yến cầm chai bia lên, "Muốn uống nữa không?"
Thái Đường Yến khát miệng, cầm chai lên chạm vào cổ chai anh rồi uống một hớp, bia đã trở về nhiệt độ bình thường, mùi vị có phần nhạt đi, dễ uống hơn.
Vừa đặt xuống thì nghe Thường Minh nói: "Yến Tử, chúng ta hẹn hò đi."
Thái Đường Yến như muốn nuốt lấy miệng chai, rồi lại ngửa đầu tu ừng ực như nghe không hiểu. Thường Minh kéo lấy cổ tay cô, tay kia cướp lấy chai bia của cô.
"Là ý em đang nghĩ đấy."
"Vì, vì sao?"
"Còn vì sao ư, thích em thôi."
Giọng điệu rất ung dung, hệt như đối với anh mà nói thích chỉ là một chuyện quá đối bĩnh thường.
"Còn em?"
"Tôi..."
"Không phải vừa nãy em muốn hôn anh sao?"
Bị vạch trần tại chỗ, Thái Đường Yến càng cúi thấp đầu hơn.
"Hay là em... chê anh?"
Thái Đường Yến vội lắc đầu, "Không phải."
"Anh không nói cái đó..." Mắt Thường Minh lóe lên, khó khăn nhả chữ, "Trước kia anh bình thường thật... Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, ừ, chức năng cũng bình thường, tự mình, cũng được."
Nghe hiểu đang ám chỉ chuyện gì, Thái Đường Yến lúng túng không nói nên lời, hai tay luống cuống đan vào nhau.
"Tôi chỉ nói dỗi thế thôi, anh đừng, đừng để trong lòng." Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, dù nói xin lỗi thì cũng đã chậm trễ. Cô khẽ thở dài rồi bất chấp nói: "Anh nghe rồi thì bỏ qua cho... Tôi chưa từng có ký ức gì tốt đẹp về chuyện đó cả, nếu như sau này tìm đối tượng, cũng là cân nhắc cái khác trước..."
Giọng anh lạnh đi, "Nếu em không đồng ý thì chí ít cũng nên nhìn tôi mà nói."
Thái Đường Yến không thể không nhìn thẳng anh, "Hẹn hò với anh... Tôi lại nhớ đến sai lầm mình phạm phải..."
Cô không từ chối mình thích anh, nhưng điều ấy lại càng khiến anh bất lực hơn so với từ chối.
Thường Minh đau đầu: "Anh cũng đã tha lỗi bản thân rồi..."
"Không giống, thế không giống nhau..." Thái Đường Yến cướp lời, "Ví dụ như, anh có thể đối mặt với chân mình sao..."
Anh ngẩn người, cho dù sẵn lòng để cô cười nhạo anh tự mình đa tình, nhưng không phải để xé tấm màn che của anh.
"Anh còn dám lái xe sao?"
"..."
Cô ít khi nói nhưng khi đã mở miệng thì lại rất trúng đích, những từ ngữ đả thương người này chiếm cứ phần lớn trí nhớ trong anh. Thường Minh đánh mất sự ung dung ban nãy, như bị đánh vỡ trụ cột, nghị lực lung lay chực ngã, hơi nhíu mày mím môi, tính khí như muốn bùng nổ.
Thái Đường Yến co rúm lại, vẻ khiếp đảm ấy rơi vào mắt Thường Minh, trong chốc lát quả bong hẹn quá hóa giận đã xì hơi. Anh gượng cười nói, "Được."
Cũng không biết rốt cuộc là được chỗ nào, giông sắp kéo đến lại đột nhiên thành trời quang vạn dặm, Thường Minh đứng dậy rời đi.
Thái Đường Yến nhìn chai rỗng lăn lốc trên sàn, canh thừa thịt nguội trên bàn, nhấc chân khom người đứng dậy, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
Thường Minh đột nhiên biến mất, Thái Đường Yến không còn chạm mặt anh ở công ty nữa, mặc dù cô cũng cảm thấy vô tình gặp phải như vậy không hay cho lắm.
Thứ sáu tan làm, Thái Đường Yến đang tìm việc làm trong group tìm việc trên Wechat, bất chợt Thường Minh gọi đến, cô do dự rồi nghe máy.
Anh đi thẳng vào vấn đề, "Cuối tuần này bao giờ rỗi?"
"Chúng ta ——" Cô nhớ mình đã nói rõ rồi.
"Bất kể thế nào cũng phải cho anh một ngày."
Cô im lặng.
Thường Minh nói: "... Nửa ngày cũng được."
Hiếm khi thấy anh thỉnh cầu bao giờ, cho dù vào thời điểm anh chán nản nhất thì đến ánh mắt cũng rất chèn ép. Biến đổi lớn như thế làm Thái Đường Yến thỏa hiệp.
"Sáng chủ nhật."
"Được, tám giờ sáng chủ nhật, tại quảng trường thả diều ở công viên Hồ Sơn."
"Hả?"
Thường Minh gác máy. Cô ù ù cạc cạc nhìn màn hình điện thoại quay về khung đối thoại tin nhắn. Vì lời hẹn này mà thời gian giữa đó trở nên chậm chạp nhàm chán...
Tám giờ chủ nhật tại công viên Hồ Sơn, quảng trường thả diều lầ một bãi cỏ lớn, già trẻ lớn bé nơi đó hệt như lốm đốm những bông hoa nhỏ điểm xuyết trên cỏ. Thái Đường Yến tìm bóng dáng Thường Minh, đi dọc theo quảng trường, chợt Thường Minh gọi đến.
"Hướng hai giờ của em."
Thái Đường Yến đứng yên nhìn lại, trên băng ghế bên sân cỏ hình như có người ngồi, Thường Minh giơ tay lên.
"Thấy rồi —— "
"Khoan cúp máy đã."
"Ờ..."
"Đi về phía trước hai mươi mét..."
Đằng trước là mấy cụ già tập thái cực quyền, Thái Đường Yến đi vòng qua họ bước đến, khi đến cạnh mấy người dắt chó đi dạo đứng trò chuyện với nhau cách băng ghế một khoảng, cô mới thả chậm bước chân.
Thường Minh nhìn cô, nói vào điện thoại: "Thấy rõ không?"
Lúc này Thường Minh đeo kính mác, áo cộc tay màu trắng, quần lửng kaki nhạt màu, lộ ra bên dưới là một bắp chân đầy lông bình thường, còn bên kia... Là thép hợp kim màu đen, chiếc chân cơ giới này khiến anh thoạt nhìn qua như nửa người máy.
Một chiếc đĩa ném bay vòng đến bên chân anh, có một đứa bé trai hớt ha hớt hải chạy tới nhặt lên, ôm đĩa bay rồi nhìn Thường Minh mấy lần - nói đúng hơn là nhìn chân anh - sau đó thụt lùi mấy bước, hoang mang chạy đi.
Thái Đường Yến bất tri bất giác dừng lại, ngạc nhiên nhìn anh, quên cả nói chuyện.
"Thái Đường Yến, miếng dán vết thương của anh không giống em, của anh là thấy được sờ được, chỉ cần anh bước vào đám đông, người khác nhìn một cái là có thể nhận ra ngay vấn đề ở đâu." Thường Minh trầm giọng nói, "Nhưng em không như thế, em là ẩn hình, chỉ cần em sẵn lòng, thậm chí có thể trát phấn che đậy là xong. Em còn có cơ hội xé dán làm lại, còn anh cả đời này chỉ có thể như vậy..."
Thái Đường Yến cắn môi.
"Mấy ngày nay vừa thử lái xe... Cà lên lề đường nên đem đi sửa rồi... Em cười cái gì, chó chê mèo lắm lông à..."
Quả thật cô vừa cúi đầu, Thường Minh nghiêm túc lại khiến cô ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn chăm chú vào người đàn ông đã tự tay xé toạc vết thương của mình cho cô xem.
"Còn nữa, anh thừa nhận ban đầu tìm đến em là anh khốn nạn, em mắng anh thế nào cũng được. Nhưng cho đến bây giờ anh chưa từng gọi cô ấy là "Tiểu Đường", sau khi em cứu anh về, em chính là em rồi... Yến Tử à, em nghĩ cho rõ đi, nếu em muốn đi, sau này tôi sẽ không đi tìm em lần nào nữa; nếu em muốn lại gần, về sau tôi cũng không để cho em đi nữa."
Thái Đường Yến đặt điện thoại xuống, nhấn tắt máy. Anh vẫn nhìn thẳng cô, chiếc kính mát làm gương mặt anh thêm phần lạnh lùng, như đang im lặng đợi kết quả tuyên án, nhưng anh không hèn mọn, cũng không ngạo mạn.
Thái Đường Yến gần như chẳng có ý nghĩ muốn lùi bước mà từ từ lại gần anh, như chim én bay về trong mùa xuân, như mầm non mới nhú trên cành cây, mỗi một bước đều rất tự nhiên.
Thường Minh như cười như không, bình tĩnh nói: "Tôi ngồi hơi lâu, em phải kéo tôi đấy."
Thế là Thái Đường Yến đưa tay ra với anh.
Thường Minh đan mười ngón tay vào cô, rôi anh siết chặt như muốn xác nhận tồn tại, sau đó dùng sức mình đứng lên.
"Không khí buổi sáng rất tốt, chúng ta đi dạo đi."
Anh nắm tay cô mà đi, như từ sớm mai đầy sức sống đến ánh tà dương chậm rãi.
"Thường tiên sinh ——" Rốt cuộc Thái Đường Yến cũng mở miệng, "Anh vẫn chưa nói cho em biết anh tên gì..."
Thường Minh đang còn đắm chìm trong vui sướng, nghe thấy thế lập tức sửng sốt, dừng lại hỏi: "Tôi chưa nói sao?"
Thái Đường Yến vô tội lắc đầu.
"Vậy thì em nhớ cho kỹ đây, anh tên Thường Minh." Đột nhiên anh kéo cô lại gần, nở nụ cười khó hiểu, "Chính là "Thường Minh" trong cụm "Yến Tử Thường Minh"*."
(*Văn vẻ thì có nghĩa là: Có én nhà ai thường kêu vang.)