Chương 26: Trừng phạt

Thái độ Cung Trường Nguyệt đột nhiên thay đổi làm Thiên Yên sửng sốt – hắn… vị công tử này dễ dàng đồng ý như vậy!


Tuy rằng cảm thấy có chút không thể tin, nhưng Thiên Yên vẫn cảm thấy cảm kích, nước mắt kích động tụ lại ở viền mắt, ấp úng không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể không ngừng nhớ kỹ, “Cảm tạ… cảm tạ… cảm tạ…”


“Ngươi cảm kích ta?” Cung Trường Nguyệt nghiêng đầu, có chút buồn cười nhìn Thiên Yên, “Ngươi cảm thấy ta là người tốt?”
Chẳng lẽ không phải? Thiên Yên bị những lời này làm cho sửng sốt, có chút không hiểu rõ.


Cung Trường Nguyệt khẽ hừ một tiếng, “Tuy rằng ta cho phép, nhưng trừng phạt vẫn phải có, nếu ngươi muốn ly khai khỏi Hồng Tụ Chiêu, đem toàn bộ đồ của ngươi lưu lại, chỉ cho phép mang bộ quần áo ngươi đang mặc đi.”


Ý của Cung Trường Nguyệt thực rõ ràng, muốn Thiên Yên “tịnh thân xuất hộ”*, có thể nói đây là trừng phạt nhẹ nhất từ trước tới nay, ngay cả hoa nương cũng có chút không thể tin, không biết công tử trở nên nhân từ như vậy từ khi nào. Nhưng nàng cũng không dám lên tiếng, công tử đã hạ lệnh, nàng phải hảo hảo chấp hành.


*Tịnh thân xuất hộ: cả người sạch sẽ đi khỏi nhà, ý là Thiên Yên không được mang theo thứ gì hết.
“Vậy công tử, ta dẫn các nàng lui xuống.” Hoa nương thấp giọng nói.


available on google playdownload on app store


Cung Trường Nguyệt không lên tiếng, tiếp tục tập trung nhìn sân khấu ngoài cửa sổ. Nhưng Thanh Sở nhìn thoáng qua sắc mặt của Cung Trường Nguyệt, trong lòng hiểu ý nàng, mở miệng nói với hoa nương, “Ngươi kêu người đến đem bọn họ đi, ngươi lưu lại.”


Hoa nương đương nhiên biết tiểu cô nương phóng khoáng thoạt nhìn có chút non nớt này chính là một trong tứ đại thị nữ bên cạnh công tử, ý của nàng chính là ý của công tử, vì thế vội vàng ưng thuận, đi tới cửa gọi vài người tới đem Thiên Yên cùng Phương Triệt mang đi, nàng phân phó vài câu rồi cũng quay trở lại trong ghế lô.


Tuy rằng những người này động tác nhanh nhẹn, tốc độ cũng nhanh, nhưng một màn này vẫn bị người có tâm để mắt, lam bào thiếu niên đứng cách đó không xa mở to hai mắt, mắt sắc thấy nữ tử chật vật bị mang đi kia chính là danh kỹ đệ nhất thiên hạ Thiên Yên vừa rồi còn biểu diễn bên sân khấu ngọc lưu ly, mà bên cạnh nàng còn có một bảo rương thần bí mang ra theo.


Thấy những người kia trông chừng hai bên, lam bào thiếu niên cũng nhanh chóng lui đến một góc ch.ết che khuất chính mình, sau khi thấy những người kia rời đi mới vội vàng chạy về ghế lô của mình.
Hoa nương trở lại bên cạnh Cung Trường Nguyệt, cũng không sốt ruột, nhẫn nại lẳng lặng đứng đợi ở đó.


Đợi cho điệu múa kết thúc, Cung Trường Nguyệt mới chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhận ly rượu bạch ngọc Thanh Sở đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bên trong là rượu bích đào mà Thanh Sở đã sớm cho người chuẩn bị.


Uống một ngụm rượu hoa, Cung Trường Nguyệt chậm rãi lên tiếng, đối tượng là hoa nương, “Ngươi hẳn là kỳ quái sao ta lại nhân từ như vậy?”


Nàng vừa hỏi xong, lại làm cho hoa nương sinh ra sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng đáp, “Không, thuộc hạ không nghi ngờ quyết định của công tử, thuộc hạ chỉ là… thuộc hạ chỉ là…” Hoa nương mồm miệng khéo léo, có thể đem hồng nói thằng trắng, ch.ết nói thành sống, thật sự là một người lanh lợi! Nhưng bây giờ ở trước mặt Cung Trường Nguyệt lại không thể nói một câu.


“Sợ cái gì?” Cung Trường Nguyệt cười khúc khích, nghiêng đầu lườm hoa nương, “Ngươi cho là nàng ra ngoài sẽ thật sự hưởng phúc, có thể cùng thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia từ nay về sau thần tiên quyến lữ, bỉ dực song phi?” Nói đến câu sau, giọng điệu của nàng đã có vài phần khinh miệt.


Hoa nương sửng sốt ngẩng đầu – chẳng lẽ không phải?


Cung Trường Nguyệt cầm lấy ly rượu, cười lắc đầu, “Ngươi phái người theo dõi bọn họ, chờ xem kịch vui.” Nàng trừng phạt Thiên Yên nhìn có vẻ nhẹ, nhưng cũng là chặt đứt đường lui của nàng, bắt Thiên Yên từ nhỏ đã sống ở Hồng Tụ Chiêu, không rõ thế gian ấm lạnh phải mở to hai mắt nhìn cho rõ thế nào mới là thế giới thực, cũng hiểu thêm cái gì gọi là tàn nhẫn.


Hoa nương vội vàng đáp, “Vâng.”
Mà Thiên Yên cõi lòng đầy hy vọng rời đi, cũng không biết tương lai của nàng đã sớm bị Cung Trường Nguyệt nhìn rõ, hơn nữa theo quỹ đạo này chậm rãi phát triển, mà nam nhân từng cho nàng hạnh phúc sâu sắc, cũng là người tổn thương nàng sâu nhất.


Lúc nàng, cửa ghế lô bị người ta gõ vài cái.
Thanh Sở gật đầu với hoa nương, hoa nương mới đứng dậy, đi tới mở cửa ra, nhìn gã sai vặt đứng bên ngoài là người bình thường vẫn đi theo mình Tiểu Tứ, liền nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”


Tiểu Tứ cũng đè thấp giọng, tiến đến nói bên tai hoa nương, “Khách nhân ở nhất hào ghế lô* muốn ngài đi qua một chuyến.”
Nhất hào ghế lô: gian phòng số một
“Nhất hào ghế lô?” Hoa nương nhíu nhíu mày, “Là khách nào.”
“Là đại hoàng tử điện hạ, còn có một tiểu vương gia .”


“Ta biết rồi, ngươi đi trước nói ta lập tức tới.”
Hoa nương đang chuẩn bị xoay người bẩm báo với Cung Trường Nguyệt một tiếng, chợt nghe tiếng của Thanh Sở truyền đến, “Ngươi đi đi, không cần lưu lại đây.”


“Vâng.” Hoa nương lên tiếng, đi ra ngoài ghế lô, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới đi về phía nhất hào ghế lô.
Đợi cho hoa nương rời đi, Thanh Sở mới lầu bầu, “Thật không ngờ đại hoàng tử điện hạ lại ở nơi này.”


Ánh mắt Cung Trường lóe lóe, tiếp tục ăn, không mở miệng nói chuyện – đại hoàng tử Cung Lăng Phong, mẫu phi là Như quý phi, có một muội muội ruột là Cung Thanh Dung. Tuy rằng văn võ mưu lược đều giỏi, nhưng tâm tư bất chính, khó thành đế vương.


Hoa nương đi vào nhất hào ghế lô cách đó không xa, vừa mới bước vào cửa phòng liền khôi phục bộ dáng bình thường trước mặt khách nhân, cao giọng cười, “Ôi, hôm nay là cơn gió nào, cư nhiên lại có thể mang đại điện hạ thổi tới a, quả thực vẻ vang cho Hồng Tụ Chiêu a!” Vị đại hoàng tử này thích người khác gọi hắn là đại điện hạ, đây là chuyện mà mọi người đều biết.


Cung Lăng Phong bưng ly rượu lên, cũng không mở miệng, nhưng vị tiểu vương gia bên cạnh liền tươi cười sang sảng đi về phía trước, bộ dáng thiếu niên dương khí mở miệng nói, “Yêu, hoa nương, ngươi trước tiên nói về chuyện này đã, lúc trước ngươi ngay cả đại điện hạ cũng không nể mặt, nhất định không mở ra linh hào ghế lô* kia, bây giờ người nào đang ngồi à?”


*Linh hào ghế lô: gian phòng số không.






Truyện liên quan