Chương 44: Giao phó
Tiếng quát này tuy thanh âm không lớn, lại giống như kình lôi, Lữ Ngôn sợ tới mức run lên, động tác cũng ngay lập tức dừng lại. Mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống giống, giống như cá rời nước, mở lớn miệng thở không ngừng, toàn thân bởi vì sợ hãi mà run rẩy.
Người khác có thể không cảm thấy, nhưng hắn tự mình rõ ràng, tiếng quát khẽ kia giống như nổ tung bên tai hắn, sợ hãi như thủy triều dâng lên trong lòng, trước mặt hắn là một ngọn núi cao vĩ đại, hắn chỉ có thể phục tùng.
Lữ Ngôn là cháu trai thái phó, dĩ nhiên từng được Thừa Nguyên đế bệ hạ triệu kiến, lúc ấy Thừa Nguyên đế động viên hắn vài câu, thái độ tốt lắm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí chất hoàng đế trên người Thừa Nguyên đế, đó là một loại khí chất mà người đã ở địa vị cao lâu ngày dưỡng thành. Mà lúc này, hắn cảm nhận được khí chất hoàng đế ở trên người Lãm Nguyệt trưởng công chúa, mà còn hơn xa Thừa Nguyên đế bệ hạ!
Có lẽ nói như vậy là bất kính với Thừa Nguyên đế bệ hạ, nhưng Lữ Ngôn thật sự cảm nhận được khí phách của Cung Trường Nguyệt, giống như đại dương mênh mông, giống như một vị đế vương vô song! Nhưng nàng rõ ràng là một công chúa!
Lữ Ngôn lúc này mới hiểu, thì ra trong thiên hạ thật sự có một loại người mà trời sinh chính là vương giả, mọi người dĩ nhiên sẽ khuất phục trước người này, quỳ lạy người này. Mà Cung Trường Nguyệt chính là loại người đó, đăng phong tạo cực. (đạt tới đỉnh cao)
Độc nhất vô nhị.
Cung Trường Nguyệt thản nhiên nhìn hắn, không hề để ý đến thiếu niên không có chút lễ nghi kia, trầm giọng nói với thái phó Lữ Tông, “Trả lời ta.”
Ba chữ vô cùng đơn giản, lại giống như mang theo ma lực vô hình, làm người không tự chủ được mà làm theo lời nàng nói.
“Lão thần… lão thần…” thái phó Lữ Ngôn mồ hôi lạnh chảy ròng, nghẹn nửa ngày mới nói được hai chữ - “Không có…”
Chúng đại thần ồ lên.
“Hắn nói không có, các ngươi có nghe không?” Ánh mắt lạnh lẽo của Cung Trường Nguyệt đảo qua mỗi vị đại thần có ở đây.
Những người chạm phải tầm mắt này đều nhịn không được gục đầu xuống, giống như không có nổi một tia dũng khí đối diện với nữ tử này.
Khóe miệng Cung Trường Nguyệt gợi lên một chút tươi cười tùy ý mà trào phúng, xoay người, đi về phía Thừa Nguyên đế, vừa đi vừa nói,” Hiện tại không ai phản đối.”
Những lời này, thanh âm không lớn, nhưng kỳ quái là tất cả mọi người đều nghe thấy.
Người đầu tiên cảm thấy không đúng chính là Nam Tử Li, từ lúc Cung Trường Nguyệt đi xuống, hắn đã nhìn nàng, nhìn nàng đi đến trước mặt thái phó Lữ Tông, nhìn nàng khiến cho thái phó quỳ xuống trước mặt, nhìn nàng dùng khí thế đã khiến tôn tử thái phó Lữ Ngôn xụi lơ hai chân, cũng nhìn thấy được nàng một thân huyền y, tuyệt thế tao nhã không ai sánh bằng.
Nhưng lúc nàng nói “hiện tại không ai phản đối”, Nam Tử Li nhịn không được mà than –
Nội lực thật thâm hậu! Nếu không phải hắn là đệ tử chân truyền của Huyền Nhiên chân nhân, chỉ sợ cũng không phát hiện ra lúc Cung Trường Nguyệt nói câu kia là có dùng nội lực, tuy rằng thanh âm của nàng không lớn, nhưng nội lực đã đem thanh âm của nàng khuyến tán đến từng ngóc ngách, nên tất cả mọi người đều có thể nghe được. Nội lực cường hãn thâm hậu như vậy, lại còn khả năng khống chế đó, cho dù là hắn cũng không thể sánh kịp.
Nam Tử Li nổi lên lòng hiếu thắng, nhịn không được dùng tay bắn ra một tia nội lực, muốn thăm dò thử xem giới hạn của Cung Trường Nguyệt là tới mức nào.
Nội lực vô hình kia bay thẳng về hướng Cung Trường Nguyệt, nhưng lúc chạm vào ống tay áo của Cung Trường Nguyệt thì lại giống như đá chìm xuống biển, không có chút phản ứng, không hề bắn ngược trở về, cũng không hề làm ống tay áo của nàng xao động, giống như… bị cắn nuốt.
Nam Tử Linh trong lòng cả kinh.
Lúc này, Cung Trường Nguyệt khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Nam Tử Li một cái, mắt phượng hơi nheo mại, mang theo khí thế áp bức hướng về phía Nam Tử Li.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nàng liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Nam Tử Li cảm thấy được xung quanh giống như có vô số hàn khí tràn ngập, từ gót chân của hắn dựng thẳng lên, làm cho hắn nhịn không được mà run một cái.
Rung động trong lòng Nam Tử Li đã không thể dùng lời nói mà diễn tả được, phải biết rằng hắn từ nhỏ đã bắt đầu đi theo Huyền Nhiên chân nhân tu luyện [Càn Không vạn vật bí quyết], về sau không còn cảm thấy nóng vào mùa hè và lạnh vào mùa đông. Nhưng lúc nãy, Cung Trường Nguyệt chỉ cần một ánh mắt đã làm cho hắn cảm nhận được hàn ý, nội lực thật đáng sợ! Sợ là chỉ có sư phụ chưa từng xuất thế của hắn, Huyền Nhiên chân nhân, là có thể cùng nàng so sánh!
Mà quan trọng hơn, theo như hắn biết, Lãm Nguyệt trưởng công chúa Cung Trường Nguyệt năm nay chỉ mới có mười sáu tuổi! Cho dù Cung Trường Nguyệt là thiên tài, cho dù là nàng từ lúc còn trong bụng Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu đã bắt đầu tu luyện nội lực, cũng không thể đạt trình độ này a!
Nam Tử Li lần nữa giương mắt nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời – lời đồn đãi quả thực không thể tin, nữ tử như vậy, làm sao có thể giống như lời đồn là một nữ nhân háo sắc ngu ngốc, không học vấn không nghề nghiệp?
Nam Tử Li bỗng nhớ đến trước kia, lúc gặp Cung Trường Nguyệt, khi đó nàng là tiểu bá vương trong cung, giống như lời đồn không học vấn không nghề nghiệp, âm ngoan độc ác. Hơn nữa chỉ cần nàng thích cái gì, thì nhất định phải có được thứ đó, trong đó cũng bao gồm cả hắn. Bất quá hắn thật sự không có thiện cảm đối với vị trưởng công chúa điện hạ này, sau đó hắn không vào cung nữa, nghe phụ vương nói tiểu công chúa này còn khóc nháo một trận, nhưng mà sau đó bọn họ cũng không có gặp mặt.
Mà thay đổi của nàng, bắt đầu từ khi nào?
Cung Trường Nguyệt đi đến trước mặt Thừa Nguyên đế, cũng không quỳ xuống, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Thừa Nguyên đế cao giọng cười lớn, sau đó đột nhiên từ long ỷ đứng dậy, nhìn chúng đại thần bên dưới bằng nửa con mắt, “Chúng ái khanh có còn dị nghị?”
“Thần không có ý kiến, mặc cho hoàng thượng làm chủ.” Chúng đại thần đều quỳ xuống, cùng hô lên.
Ngay cả thái phó đứng đầu bá quan còn không có ý kiến, bọn họ kiên trì làm gì?
Tuy nói hai vị Phượng vương tiền nhiệm đều là nữ tử vô song kinh diễm, nhưng Phượng vương dù sao cũng chỉ là một chức rỗng, mặc dù có địa vị cao, nhưng không có thực quyền, nói đến cùng cũng không ảnh hưởng lợi ích của họ.
Đáng tiếc bọn họ không biết, trên thực tế, Phượng vương mới là nhân vật nắm giữ sức mạnh cường đại nhất Mặc quốc.
“Một khi đã vậy, thì ba ngày sau liền cử hành đại điển sắc phong!” Nói xong, Thừa Nguyên đế quay đầu, nói với Vinh Lộc, “Mang phượng khấp đến đây.”
Vinh Lộc nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ, đó là vật mà trước đây Cung Trường Nguyệt từng thấy qua, hộp gỗ có chứa phượng khấp.
Trước mặt mọi người, Thừa Nguyên đế mở hộp gỗ, lấy khối ngọc phỉ thúy đỏ như máu được khắc thành hình phượng hoàng khóc thầm mang ra, trịnh trọng trao cho nàng –
“Từ nay về sau, ngươi, Cung Trường Nguyệt, chính là – Phượng vương!”
Thanh âm của hắn rất lớn, đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe thấy.
Sau, Thừa Nguyên đế lại nói khẽ với Cung Trường Nguyệt, “Ta đem tương lai của Mặc quốc, giao phó cho ngươi!”