Chương 70: Nhớ lại

Hoa Hạ cổ tộc, thay đổi từng ngày giữa sự phát triển của công nghệ, giữ gìn truyền thống văn hóa võ học từ xa xưa, là gia tộc phú khả địch quốc từ xưa, bọn họ truyền thừa hơn một nghìn năm, ở đất nước thay đổi từng chút từng chút này, vẫn mạnh mẽ sinh sống tại đây.


Bọn họ ẩn trong bóng tối, chỉ ít người biết được sự tồn tại của họ, nhưng bọn họ lại phát triển ngày càng lớn mạnh, cũng dần dần âm thầm nắm giữ lực lượng thao túng đất nước này!


Hoa Hạ cổ tộc, cũng không phải chỉ có Cung gia, nhưng Cung gia là thế gia cường đại nhất, bọn họ đều thần phục Cung gia, Cung gia hoàn toàn xứng đáng là hoàng tộc!


Mà cái gọi là võ học cổ xưa, cùng với taekwondo có sự khác nhau rất lớn, nó có công pháp nội lực, có thể thi triển chiêu thức giống như trong tiểu thuyết võ học!
Cung Trường Nguyệt, vừa sinh ra đã được quyết định sẽ trở thành Cung gia gia chủ.


Nàng là kỳ tài trời sinh khó gặp, là đế vương trời sinh, đã định sẽ đứng trên đỉnh cao! Nàng được bồi dưỡng dưới niềm hy vọng ký thác của các trưởng lão, Cung Trường Nguyệt học tập và tu luyện nặng nhất trong tộc, cổ võ ẩn chứa hơn nghìn năm công pháp, diệt đi sự ngây thơ, diệt đi sự lương thiện, dần dần trưởng thành thành bộ dáng mà các trưởng lão mong chờ.


Người nàng giết đầu tiên là lúc nàng hai tuổi (CaS: 2 tuổi giết người!! Cầm dao trái cây chọt à). Lúc đó, cả kiếm nàng cũng không cầm được, lại bị trưởng lão ép dùng kiếm giết ch.ết một nô bộc phạm sai lầm. Lúc nàng cắn răng chém xuống một kiếm, bải vì lực quá yếu, lưu lại trên người nọ một vết thương, nhưng không đủ để ch.ết. Sau đó, nàng tiếp tục chém kiếm thứ hai, kiếm thứ ba… (ôi mai chúa…)


available on google playdownload on app store


Máu tươi từ động mạch của người nọ phun ra, làm cho dáng người nho nhỏ của nàng ngập trong máu. Nhìn người nọ ngã xuống, nàng nắm kiếm, hai chân bởi vì sợ hãi mà run lên.
Chuyện này bị đại trưởng lão thấy, nàng bị răn dạy một phen –


“Một đế vương! Quan trọng là vô tâm vô tình! Có thể làm ra phán đoán chính xác nhất, có lợi nhất! Ngươi tâm không đành lòng như thế, làm sao có đủ tư cách trở thành đế vương!” Đại trưởng lão đen mặt nghiêm túc mà lạnh lùng.


Nàng không hiểu những lời này có ý gì, chỉ biết là mình làm không đúng, sau đó áy náy cúi đầu.


“Vì sao cúi đầu!” Đại trưởng lão quát một tiếng, thân mình nho nhỏ của nàng sợ tới mức run lên, “Ngươi là đế vương! Ngươi không thể cúi đầu trước người khác! Cho dù là cha mẹ, trưởng bối của ngươi, huynh tỷ của ngươi, và cả chính ngươi, tất cả đều không được!”


Nàng có gằng ngẩng đầu lên, bày ra bộ dáng nghiêm túc, rốt cuộc cũng được khen ngơi.
ở trong tộc, thân phận của nàng vô cùng tôn quý, bất cứ người nào trong tộc, bao gồm cả trưởng lão cao cao tại thượng, thấy nàng cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống, trong đó dĩ nhiên cũng bao gồm cha mẹ nàng.


Cung Trường Nguyệt không phải đã lạnh lùng từ nhỏ, nàng từng nhìn thấy những đứa nhỏ trong tộc tuổi giống như nàng, làm nũng với cha mẹ, sau đó cha mẹ bọn họ sẽ nhẹ nhàng la bọn họ, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười ôn hòa.
Đó là nụ cười nàng chưa thấy bao giờ.


Mà nàng, chỉ có hai tay chắp sau lưng, không chớp mắt đi qua cha mẹ, sau đó bọn họ sẽ quỳ gối, hô to:” Trường Nguyệt điện hạ” Trên mặt ngoại trừ cung kính xa cách, cái gì cũng không có.
Cha mẹ nàng thậm chí còn sợ nàng.


Thỉnh thoảng, nàng theo các trưởng lão về nhà, cha mẹ nàng đối đãi với nàng luôn thật cẩn thận, chỉ sợ làm sai chuyện gì, không hề ôm nàng đặt lên đầu gối, hát những bài ca dao dễ nghe hay kể chuyện cổ tích cho nàng.
Trong lòng nàng buồn rầu, trên mặt cũng không biểu hiện nữa phần.


Nàng có một anh trai, hai chị gái, tuy rằng thiên tư của bọn họ cũng rất tốt, nhưng vẫn kém xa nàng. Có một lần, chị gái của nàng tựa lúc không người, lộ ra ghen tị mà phẫn hận…
“Hừ! Gọi ngươi là điện hạ, ngươi thật sự nghĩ ngươi là điện hạ? Thiên tư tốt thì sao? Ngươi là cái thá gì!”


Vì thế, nàng cầm kiếm, giết nàng ta.
Mẫu thân vô tình đi ngang qua nhìn thấy, điên cuồng nhào tới, dùng ánh mắt đầy hận thù nhìn nàng, giống như nàng là một tai tinh, giống như là cừu nhân của nàng!


Nàng khó hiểu – không phải đại trưởng lão đã nói với nàng, chỉ cần là người dám bất kính với nàng, thì nàng có thể trực tiếp lấy kiếm giết sao? Không lẽ nàng làm sai?
“Không, ngươi đúng, là ta sai, không ngờ trước đây lại sinh ra nghiệp chướng là ngươi!” Mẫu thân gào lên the thé.


Nàng trầm mặc, xoay người rời đi, từ nay về sau không bao giờ bước vào ngôi nhà nhỏ của mình nữa.


Trên con đường thuộc về đế vương, nàng càng lúc càng đi xa, cuối cùng có một ngày, trở thành một đế vương đủ tư cách, hơn nữa sau khi đảm nhận vị trí gia chủ, mang theo gia tộc ngày càng phát triển lớn mạnh. Nhưng mà khi nàng quay đầu lại, mới phát hiện thì ra nàng đã đánh mất nhiều thứ như vậy, hơn nữa còn không thể tìm trở lại.


Trời cao cuối cùng cũng quan tâm nàng, cho nàng một phần ấm áp cuối cùng.
Đó là em trai cùng cha khác mẹ với nàng, sau khi nàng giết chị gái, mẹ vì không chịu nỗi ác mộng quấy nhiễu, một đêm kia đã thắt cổ tự sát, không lâu sau, cha của nàng liền cưới vợ mới, lại không lâu sau thì liền sinh ra em trai Thanh Thần.


Bởi vì sinh non thân thể em ấy không tốt, lại thích đi thei bên cạnh người chị gái là nàng, cho dù bị các trưởng lão la mắng, trừng phạt rất nhiều, cho dù bị nàng coi thường, em ấy đều bỏ qua, luôn luôn dùng đôi mắt trong sáng mà sùng bái nhìn nàng, giống như nàng là người lợi hại nhất trên thế giới này vậy.


Dần dần, nàng chấp nhận người em trai này, cũng cho em ấy vào cung điện ở chung với mình.
Nhưng mà, em trai càng lớn thân thể lại càng kém, suốt ngày đều nằm trên giường bệnh, ngay cả bác sĩ tốt nhất tộc cũng không thể chữa tốt bệnh của em ấy.


Ngày ấy, ánh mắt trời vừa đẹp, Cung Trường Nguyệt đọc sách trong viện, Thanh Thần cũng mang theo ghế đẩu, ngồi bên cạnh nàng.


“Chị!” Em ấy làm nũng, “Chị đừng đọc sách nữa! Chị nói cho em biết, thế giới bên ngoài là thế nào đi?” Những thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi như em ấy, dựa theo tộc quy, không thể ra ngoài.


Cung Trường Nguyệt bất đắc sĩ bỏ quyển sách trên tay xuống, lườm em trai đang tựa vào vai mình, ho nhệ hai tiếng “Thế giới bên ngoài có khu trò chơi, có rạp chiếu phim…”
Ánh mắt Thanh Thần nhất thời hưng phấn mà sáng lên.
“Khu trò chơi là nơi nào a!”


“Uh…Chính là nơi mà nhiều người chơi đùa” Thật ra nàng đã từng tới đó đâu.
“Rất nhiều người chơi? Chơi cái gì?”
“Chơi….” Nàng trầm ngâm một chút, “ Có bánh xe rất lớn, bọn họ ngồi ở trên đó”


“Ma thiên luân trong truyền thuyết?” Khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra biểu tình hưng phấn, bất quá rất nhanh liền khinh thường lườm Cung Trường Nguyệt, “Cắt, chị chị còn không biết nó gọi là gì, căn bản là chưa đi qua đi _”


“Câm miệng” Cung Trường Nguyệt nhẹ giọng quát, sắc mặt không thay đổi, căn bản không thừa nhận thật ra mình chưa từng đi qua khu trò chơi, tiếp tục kể, “Còn có một rồng sắt rất lớn, mọi người ngồi trên đó mà lướt đi…”
Thời gian này, là thời khắc đẹp nhất trong trí nhớ.






Truyện liên quan