Chương 86: Xui xẻo
Gần đây Mộ Dung gia tộc có thể nói là một chuyện vui cũng không có, hôm đó Mộ Dung lão gia chủ đang ở trong đại sảnh tức giận bởi vì nhị lão gia quyết định sai lầm khiến cho Mộ Dung gia bị tổn thất lớn, thì Tam công tử người đầy máu chạy tới, tủi thân gào khóc trước mặt Mộ Dung lão gia chủ, nói mình vừa rồi gặp một ác nhân, chẳng qua chỉ tay vào hắn một chút, người nọ liền chặt rớt ngón tay mình, còn xin gia gia nhất định phải báo thù cho mình vân vân.
Không bao lâu sau, nhị phu nhân Mộ Dung gia, chính phòng phu nhân của Mộ Dung nhị lão gia, cũng là mẫu thân Tam công tử, nghe thấy tin tức chạy đến, ở trước mặt đông đảo quản sự sản nghiệp Mộ Dung gia tộc mà kêu trời kêu đất, đau lòng con của mình muốn ch.ết! Còn ồn ào muốn kẻ chém đứt ngón tay Tam công tử phải nợ máu trả bằng máu, bầm thay vạn đoạn gì gì đó.
Nhị lão gia vừa mới bị giáo huấn, trong lòng vốn đã nghẹn một bụng khí, lúc này bỗng nhìn thấy nhi tử bảo bối của mình vô cùng thảm hại, cũng gầm lên muốn người kia đẹp mặt, còn nói chuyện này liên quan đến mặt mũi của Mộ Dung gia tộc, tuyệt đối không thể nê quá hóa hỏng!
*Nể quá hóa hỏng: Ý nói bỏ qua cho kẻ xấu cũng là khuyến khích tính xấu của nó.
Không khí ở đại sảnh vốn nghiêm túc đầy áp lực, nhất thời bị náo loạn.
"Ngươi còn biết nói đến mặt mũi Mộ Dung gia tộc?!" Mộ Dung lão gia chủ lạnh mặt quát, dùng sức vỗ lên bàn gỗ một cái, vô cùng vang dội trong đại sảnh, mọi người lập tức an tĩnh lại.
Ngay cả Mộ Dung Tam công tử vừa rồi còn tủi thân kinh khủng, khóc lóc đòi mạng cũng nhất thời ngây ngẩn cả người, tựa hồ cũng quên đi cảm giác đau đớn ở ngón tay, ngơ ngán nhìn gia gia đang ngồi vững trên thượng vị.
Mộ Dung lão gia chủ lạnh mặt, trong mắt phẫn nộ không ngừng dâng lên.
Thật ra không phải hắn không đau lòng tôn tử, ngược lại, hắn là một người rất coi trọng con trai nối dõi, tôn tử bảo bối của mình ù ù cạc cạc bị người ta chém một ngón tay, dĩ nhiên là rất đau lòng, rất phẫn nộ. Nhưng hắn không nghĩ tới tôn tử của mình lại không có đầu óc tới mức này, ở trước mặt nhiều người ngoài như thế, không hề có chút phong thái nam nhi, khóc lóc sướt mướt, không phải cũng quăng hết mặt mũi Mộ Dung gia tộc rồi sao!
Đừng nói tới tôn tử, hai kẻ kia cũng đã làm phụ mẫu rồi, vậy mà vẫn không biết chừng mực như thế, còn có lá gia nói tới mặt mũi gia tộc! Không nói nhiều, chỉ cần ba người bọn họ cũng đã đủ làm Mộ Dung gia tộc mất hết mặt mũi!
"Các ngươi lui xuống trước đi!" Mộ Dung lão gia chủ trầm giọng nói.
Quản sự đương nhiên biết Mộ Dung lão gia chủ đang nói với mình, vội vàng lên tiếng, cúi đầu lui ra.
Thật ra bọn họ đứng ở đây, trong lòng cũng từng đợt sợ hãi - lão gia chủ là một người rất coi trọng thể diện, chuyện khi nãy, bọn họ thấy càng nhiều, lão gia chủ càng đề phòng bọn họ sâu hơn. Tự mình nhìn thì rất vui, cũng giảm bớt tò mò, nhưng mà hậu quả thì thật là mất nhiều hơn được.
Cho nên a, bọn họ đi sớm vẫn tốt hơn.
Đợi cho các chưởng sự lui xuống, sắc mặt cứng ngắc lạnh lẽo của Mộ Dung lão gia chủ mới thoáng dịu đi một chút.
Mộ Dung nhị lão gia Mộ Dung Phong sắc bén nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung lão gia chủ thay đổi, vội vàng mở miệng thử gọi, "Phụ thân, người..."
"Câm miệng!" Mộ Dung lão gia chủ tức giận trừng mắt nhìn nhị nhi tử của mình.
Mộ Dung Phong rụt đầu lại, không dám nói nữa.
"Phụ thân!" Chính phòng phu nhân Triệu thị của Mộ Dung Phong lau mắt một chút, đi lên phía trước, có vài phần cương quyết, "Tôn tử bảo bối của người tự dưng lại bị người ta chém ngón tay, việc này không thể bỏ qua như vậy được! Xin phụ thân nhất định phải phái người tìm ra hắn! Phải làm cho hắn hiểu được Mộ Dung gia chúng ta không dễ chọc như vậy!"
Triệu thị là một ngời cực kì khôn khéo, nàng thực thông minh kéo Mộ Dung gia theo, vì bị ép, Mộ Dung lão gia chủ không thể không phái người tìm ra hung thủ!
Nhi tử của nàng, không phải ai cũng có thể khi dễ!
Triệu thị nghĩ như vậy, đáy mắt hiện lên một chút ngoan độc.
Mộ Dung lão gia chủ ngồi vững ở trên, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, không đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Lúc này, hạ nhân đến báo thần y đã đến bên ngoài phòng khách.
"Thỉnh thần y vào đi." Giọng điệu của Mộ Dung lão gia chủ mềm đi vài phần, nhìn ra được lão chủ rất tôn trọng thần y kia.
Rất nhanh, một người trung niên mặc bạch y bước vào, phía sau hắn có một tố y dược đồng, trên lưng mang một hòm thuốc thật to.
"Thần y, ngươi đã đến rồi, tay tôn tử của ta phiền ngươi..." Mộ Dung lão gia chủ nhìn thấy người trung niên này, tuy rằng không đứng lên nhưng cũng hơi gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lễ độ.
"Thần y a, xin người nhất định phải nối tốt ngón tay của nhi tử ta, ta chỉ có một nhi tử a!" Triệu thị vọt đến trước mặt thần y, vẻ mặt lo lắng nói.
Mộ Dung Phong đi qua lôi Triệu thị lại, quát khẽ, "Chú ý đúng mực một chút!" Hắn nói xong, lén nhìn phụ thân một cái, sợ người lại tức giận vì Triệu thị.
Triệu thị trực tiếp gỡ tay Mộ Dung Phong ra, đè thấp thanh âm, "Nhi tử chúng ta đã như thế, ngươi còn bảo ta phải đúng mực?" Nàng hiển nhiên cũng sợ công công* của mình, cho nên không dám lớn tiếng, chỉ có thể quát khẽ hai câu, thấp giọng để Mộ Dung lão gia chủ không nghe được.
*Công công: bố chồng
Mộ Dung Phong thoạt nhìn có vẻ cứng rắn, trên thực tế lại e ngại phu nhân mình, bằng không hai thiếp thất sinh ra đại nhi tử cùng nhị nhi tử sẽ không bị ức hϊế͙p͙ thê thảm như thế.
Vị thần y kia cũng không có ý xen vào chuyện hai người bọn họ, thừa dịp hai người đó đang nói chuyện, hắn đi đến trước mặt Mộ Dung Viễn.
"Công tử, đưa tay ta xem."
Mộ Dung Viễn vội vàng đưa bàn tay đầm đìa máu chảy đến trước mặt thần y.
Thần y kiểm tr.a một hồi, nhịn không được thở dài, "Nhìn miệng vết thương này, dễ nhận ra người kia đao pháp cực kì cao thâm!"
"Đao pháp?" Người hầu bên cạnh Mộ Dung Viễn sửng sốt, "Ta không thấy người đó xuất đao a!"
"Không thấy xuất đao? Thế hắn làm sao..." Thần y có chút kinh ngạc.
"Chính là... chính là ngân quang chợt lóe lên! Sau đó... sau đó ngón tay thiếu liền rơi trên đất."
"Ngân quang lóe lên?"
"Đó là người thế nào?" Thần y nhịn không được mở miệng hỏi.
Người hầu suy nghĩ nửa ngày, "Là... là một nam tử trẻ tuổi, mang mặt nạ, nhìn tuổi bất quá chắc trên dưới hai mươi đi..."
Trên dưới hai mươi tuổi lại có võ công cao cường thế này?
Ánh mắt Mộ Dung lão gia chủ trầm xuống - xem ra, vẫn nên tr.a thân phận người này trước, nếu là một kẻ võ công cao cường đơn độc trên giang hồ thì tốt, dù sao vẫn sẽ có người võ công cao hơn hắn, nhưng nếu thân phận người này không đơn giản tới mức cả Mộ Dung gia cũng không trêu vào được, như vậy... hắn không cần chỉ vì một ngón tay của tôn tử mà tổn hại đến lợi ích Mộ Dung gia.
Mộ Dung lão gia tử quả thực là coi trọng con cháu nối dõi, nhưng quan trọng nhất trong lòng chỉ có lợi ích của Mộ Dung gia tộc.
Bất quá, Triệu thị mặc kệ kẻ đả thương nhi tử mình võ công cao hay không, nàng vẫn sẽ bắt hắn nợ máu trả bằng máu (Miêu: vâng, cứ mơ đi a!), chuyện nàng quan tâm hơn là tay nhi tử mình có thể chữa hay không, vội hỏi, "Thần y a, người xem tay nhi tử ta có thể nối liền không?"
Thần y trong phủ bọn họ y thuật cao cường, xuất thần nhập hóa là chuyện mà ai cũng biết, lần trước ở hậu viện có một gã sai vặt cũng bị đao chặt đứt ngón tay, thần y tự mình động thủ nối ngón tay người nọ lại, thật sự khiến người ta nhìn mà cảm thán! Cho nên lúc này Triệu thị mới ôm hy vọng, mong nhi tử mình ít nhất không bị tàn phế.
Nhưng thần y lại lắc đầu, "Không được, không nối được."
Triệu thị lập tức choáng váng, "Sao... sao lại không nối được? Cái kia... cái kia a! Ngón tay thiếu gia đâu?"
"Đây đây!" Người hầu vội vàng đưa ngón tay bị chặt đứt được bọc lại trong khăn sạch của Mộ Dung Viễn ra.
Triệu thị cẩn thận nhận lấy, đưa tới trước mặt thần y, "Này... Này! Thần y người xem! Ngón tay ở đây! Nhất định có thể nối lại phải không?"
Thần y vẫn lắc đầu, "Người đả thương thiếu gia thật sự là độc ác, một đao kia trực tiếp cắt nát toàn bộ gân mạch bàn tay thiếu gia, cho dù nối ngón tay lại, nhìn bên ngoài thì không thấy gì, nhưng thực tế thì tay phải của hắn đã... không dùng được nữa!"
"Cái gì?" Triệu thị thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh!
Mộ Dung Viễn cũng tái mặt - lúc trước hắn còn nghĩ vì ngón tay rất đau nên tay phải mới không có cảm giác (Miu: không đau vì quá đau), ai biết... ai biết là vì toàn bộ gân mạch tay phải bị người kia cắt nát!
Chuyện xui xẻo của Mộ Dung gia - tay phải Mộ Dung Viễn bị phế, là chuyện đầu tiên!
Hôm sau, lúc Mộ Dung gia còn chưa kịp tr.a ra người khiến Mộ Dung Viễn bị thương đến tột cùng có thân phận gì, trong nhà lại xảy ra chuyện lớn!
Bảo khố Mộ Dung gia bị mất trộm!
Bất quá chuyện này không phải ai ở Mộ Dung gia cũng biết, người thật sự biết rõ chỉ có vài người, đứng mũi chịu sào tự nhiên là Mộ Dung lão gia chủ.
Mỗi tối đều tự mình đến bảo khố tuần tr.a một lần, là thói quen trước khi ngủ của Mộ Dung lão gia chủ.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết bảo khố Mộ Dung gia chính là nơi được thủ vệ nghiêm mật nhất ở hậu viện, nhưng không một ai nghĩ đến, cái gọi là bảo khố bên trong chứa kim bạch ngân, trân bảo vô giá chính là mật thất ở sau giá sách trong thư phòng đại nhi tử đã mất của Mộ Dung lão gia chủ.
Nơi mà mỗi đêm Mộ Dung lão gia chủ tới dĩ nhiên là mật thất ở thư phòng, mà những người khác nhìn thấy, lại nghĩ là Mộ Dung lão gia chủ nhớ thương đại nhi tử đã mất.
Nhưng hôm nay, Mộ Dung lão gia chủ khiếp sợ phát hiện, Dẫn Hồn Đăng mà mình mỗi ngày đều kiểm tr.a cẩn thận mới ngủ được, cư nhiên không thấy đâu!
"Mau... Nhanh đi tìm... Nhất định phải đem Dẫn Hồn Đăng về cho ta!" Lần này Mộ Dung lão gia chủ mới thật sự nổi giận! Bầu trời của toàn bộ Mộ Dung gia tộc đã thay đổi!
Mà ở trong Ẩn Tinh cốc, Cung Trường Nguyệt đưa Dẫn Hồn Đăng có vẻ ngoài như một ngọn đèn bình thường đến trước mặt Thần Diệu.
"Đây là Dẫn Hồn Đăng, làm sao nữa?"
"A? Mộ Thanh Dạ đâu?" Thần Diệu tò mò hỏi.
"Đi rồi." Cung Trường Nguyệt nhướng mày, "Nói nhanh lên!"
Thần Diệu rụt đầu, không dám hỏi lại, vội đáp, "Đốt Dẫn Hồn Đăng lên là có thể trong vòng bảy ngày đầu triệu hồi hồn phách Mộ Thanh Thần, sau đó giữ gìn nó, như vậy mới có đủ thời gian tập hợp thiên tài địa bảo hồi sinh Mộ Thanh Thần."
"Đốt Dẫn Hồn Đăng, triệu hồi linh hồn, như vậy... dùng cái gì để giữ gìn linh hồn?"
"Tụ Phách Châu a!" Thần Diệu trừng mắt nhìn, "Còn không phải ngươi có nó à!"
"Là thứ kia..." Hai mắt Cung Trường Nguyệt chợt lóe sáng.