Chương 19: 19: Người Trong Lòng Cô Ấy
Tô Tuyết cũng theo sát ra ngoài, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa văn phòng.
Lâm Mạn đối với thái độ của Hứa Khuynh quả là nhìn đủ rồi, cô ta liếc mắt về phía Tiêu Trọng.
Ánh mắt kia chính là anh cảm thấy việc này liệu có còn khả năng thực hiện?
Tiêu Trọng không đoái hoài gì ánh mắt của Lâm Mạn, cầm di động, nói: "Thật ngại quá, Cố Tùy, để cậu chê cười rồi.
Cô ấy không hiểu chuyện, cậu cũng đừng so đo làm gì."
Cố Tùy vốn muốn cúp điện thoại.
Nhưng khi nghe thấy lời này, anh nhíu mày hỏi lại: "Ai mới là người không hiểu chuyện?"
Tiêu Trọng kinh ngạc.
Cố Tùy ở đầu dây bên kia kéo cà vạt: "Cậu muốn yêu chiều phụ nữ đương nhiên có thể, nhưng nhớ kĩ phải có chừng mực, đừng để cô ta cậy sủng sinh kiêu, nếu như không muốn làm trò cười cho cả thiên hạ."
Nói xong.
Cố Tùy trực tiếp ngắt điện thoại.
Chỉ còn âm thanh "tút tút tút" truyền đến.
Tiêu Trọng im lặng một lát rồi ném di động lên mặt bàn.
Lâm Mạn bị hành động này làm cho giật mình: "Anh làm cái gì vậy?"
Tiêu Trọng ngẩng đầu nhìn cô ta.
"Cô hỏi tôi làm cái gì sao? Không lo quay điện ảnh của cô cho tốt, ở đây lo sợ cái gì chứ?!"
Sắc mặt của Lâm Mạn lập tức trở nên khó coi.
Tiêu Trọng: "Về sau loại chuyện như thế này đừng tìm tôi ra mặt, tôi không có nhiều thời gian như vậy."
Lâm Mạn cắn chặt môi dưới.
Tiêu Trọng: "Cút đi."
Hoan Nhan tuy là công ty giải trí lâu đời, nhưng so với tư bản trong vòng như Cố Tùy quả thật là kém xa.
Tiêu Trọng ỷ vào giao tình với Cố Tùy những năm còn đi học, sau khi tiếp nhận công ty vẫn luôn có ý đồ tiến vào vòng tư bản của Cố Tùy.
Theo như trình độ hiện tại, Tiêu Trọng giống như cấp dưới của Cố Tùy.
Cho nên một câu của Cố Tùy cũng khiến cho Tiêu Trọng khó chịu, lo lắng trong lòng.
Mà so với Cố Tùy, Lâm Mạn thì tính là cái gì.
Khuôn mặt của Lâm Mạn trở nên lúc xanh lúc trắng.
Cô ta còn muốn nói cái gì đó.
Người đại diện nhanh chóng giữ chặt Lâm Mạn, kéo cô ta lại.
Lâm Mạn do dự mấy giây, sau đó tức giận mà xoay người theo người đại diện ra ngoài.
Đi ra đến bên ngoài, Lâm Mạn khoanh tay, dừng bước.
Người đại diện liếc nhìn cô ta: "Tập trung mà quay chụp 《Sau bức màn》 cho tốt, đừng có tâm tư khác.
Cô cứ tự tin, bản thân cô không hề thua kém Hứa Khuynh."
Lâm Mạn dừng bước chân, nhìn người đại diện: "Cô cảm thấy vừa mới nãy Cố Tùy và Tiêu Trọng đã nói cái gì? Anh ta đeo tai nghe, tôi nghe không được."
Người đại diện lắc đầu: "Không biết, nhưng khẳng định có liên quan tới quan hệ giữa cô với Tiêu Trọng.
Cố tổng hẳn là biết quan hệ giữa hai người."
Sắc mặt của Lâm Mạn lập tức lại trắng đi mấy phần.
Người đại diện lại nói: "Mặt khác, lần này tống nghệ của Hứa Khuynh kết thúc, nhiệt độ tăng lên rất nhiều, công ty sẽ càng không dễ dàng từ bỏ cô ta.
Nếu thời thế xoay chuyển, cô phải chuẩn bị cho tốt."
Lâm Mạn cười lạnh.
"Cô ta chỉ là một con gà rừng mà còn muốn bay lên làm phượng hoàng sao?"
Người đại diện: "...."
*
Lên xe bảo mẫu, Hứa Khuynh tháo kính râm ném qua một bên.
Tô Tuyết đang ở bên cạnh phân phó tài xế lái xe.
Xe phóng nhanh trên đường lớn.
Tô Tuyết lập tức nhờ người tr.a một vài tin tức nói hai bộ điện ảnh 《Sau bức màn》 và 《Cổ thần》 sẽ nảy sinh cạnh tranh.
Tin tức rất mau đã có, Tô Tuyết vừa thấy liền sửng sốt, nhìn Hứa Khuynh: "Mục đích của tin tức này là đề cập đến việc thiết lập nhân vật của hai bộ tiểu thuyết nguyên tác có sự trùng hợp.
Đây chắc hẳn là chỗ gây tranh cãi mà Tiêu tổng đã nói, em đã xem qua hai bộ tiểu thuyết, em thấy thế nào?"
Hứa Khuynh cũng sớm đoán được.
Cô nói: "Qua hai ngày nữa lại đi hỏi đạo diễn Lâm."
Tô Tuyết "ừ" một tiếng.
Thật vất vả mới lấy được vai diễn, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Xe đến tiểu khu Hinh Nguyệt, Hứa Khuynh nói tạm biệt với Tô Tuyết rồi đi lên lầu.
Vừa đến cửa nhà, di động liền vang lên.
Cô nhìn màn hình cuộc gọi đến.
Cố Tùy.
Đang muốn đi tắm rửa, Hứa Khuynh trực tiếp dập máy, để di động lên tủ đầu giường sau đó cầm áo ngủ trơn vào phòng tắm.
Cô đang tính toán.
Chi phí trị liệu kế tiếp cho mẹ chỗ chủ nhiệm Khương.
Liệu có đủ tiền hay không?
Nếu cần thiết có thể dùng căn hộ này đi làm vật thế chấp.
Đầu bên kia.
Lầu hai của căn biệt thự trên lưng chừng núi.
Cố Tùy nhìn bị màn cuộc gọi bị cắt đứt thì ném điện thoại ở trên mặt bàn, lật văn kiện ở bên cạnh ra xem.
Trần Tưởng cùng trợ lý ngồi ở một bên, nhịn không được liền hỏi: "Thế nào, không nhấc máy?
Cố Tùy liếc Trần Tưởng một cái.
Anh ta ho khan một tiếng, thả lỏng người, nói: "Vừa nãy ngồi gần quá nên tôi đều nghe được."
Đầu ngón tay Cố Tùy gõ nhẹ lên văn kiện, tiếng nói trầm thấp: "Sau đó thì?"
Trần Tưởng cười nhẹ: "Không nghĩ tới cậu lại dễ nói chuyện như vậy, nhờ cậu cấp tài nguyên cậu liền cấp tài nguyên.
Vậy cậu cũng cho tớ một ít tài nguyên đi."
Cố Tùy: "Cút."
Trần Tưởng cười lớn.
Chủ yếu là trợ lý của anh ta nghe trợ lý bên Cố Tùy nói, Cố Tùy muốn theo đuổi nữ diễn viên Hứa Khuynh lâu dài, liền cảm thấy hiếm lạ cùng buồn cười.
Lần này Cố Tùy đột nhiên sửa tên chạy tới tham gia tống nghệ, rất nhiều người trong vòng đều cảm thấy là nhắm vào loại hình nữ sinh như Trần Giai Dao, chỉ có anh ta nhìn đến ống kính khi có người phụ nữ tên Hứa Khuynh kia.
Liền biết sự tình không đơn giản như vậy.
Nói đến bạn tốt của Cố Tùy.
Trần Tưởng mới được xem là một trong số đó.
Tiêu Trọng kia thì tính là cái gì.
Cho nên Trần Tưởng mới càng hiểu biết Cố Tùy, người này xác thật mỹ nữ quấn thân.
Mấy năm nay, trong các bữa tiệc rượu hoặc hội nghị thương vụ, bên người không thiếu bạn nữ, nhưng mà không có người nào là cố định.
Nhưng có chính là có, chỉ là không nghe nói qua Cố Tùy từng yêu đương với ai.
Hoặc theo đuổi ai.
Đương nhiên, người theo đuổi cậu ta khẳng định không ít, chỉ là cậu ta chưa từng gật đầu mà thôi.
Ngô Thiến xem như một sự tồn tại khó mà phân biệt được.
Nhưng từ khi Cố Tùy mang theo Hứa Khuynh xuất hiện ở buổi tối thương vụ tư nhân hôm đó, thế cục coi như bị đánh vỡ.
Huống chi.
Cố Tùy còn muốn theo đuổi Hứa Khuynh.
Trần Tưởng không nhịn được, hỏi: "Cậu làm thật sao? Theo đuổi nữ diễn viên tên Hứa Khuynh kia?"
Cố Tùy đang cùng trợ lý Trần thảo luận về lỗ hổng trong văn kiện.
Sau khi nghe xong.
Thanh âm vững vàng: "Cậu cảm thấy tớ giống nói giỡn?"
Trần Tưởng lắc đầu cười.
"Không, cậu thật sự rất chân thành.
Hoa hồng đều mua đủ, thật giỏi."
Cố Tùy "à" một tiếng, lười phản ứng sự trêu chọc của bạn tốt, đôi mắt an tĩnh nhìn di động, sau đó lại chuyển sang chỗ khác.
Cứ làm đi làm lại như vậy cả đêm.
Hứa Khuynh không có gọi lại.
Một tin nhắn WeChat cũng không có.
Cố Tùy đen mặt.
Trần Tưởng: "Thảm thật, đắc tội với người ta rồi chứ gì!"
*
Bởi vì 《Chúng ta yêu nhau đi》 còn một tập nên Hứa Khuynh không thể ở Lê Thành lâu được, ngày thứ hai là phải rời đi.
Tô Tuyết đặt vé máy bay là vào rạng sáng.
Hứa Khuynh hơn ba giờ mới về nhà cho nên hoàn toàn không làm sao ngủ được.
Tô Tuyết mang theo trợ lý nhỏ vào cửa, Hứa Khuynh ở một bên trang điểm, Tô Tuyết ở bên cạnh làm bữa sáng.
Trợ lý nhỏ kéo vali hành lí, bộ dáng buồn ngủ.
Tô Tuyết bưng bữa sáng ra tới, nhìn Hứa Khuynh, nói: "Chị đã suy nghĩ cả đêm, nếu 《Cổ thần》 mới là tiểu thuyết ra đời sau, em tính làm thế nào?"
Hứa Khuynh sửa sang lại tóc rồi bước ra, ngồi xuống: "Không nhất định, chị cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên."
Tô Tuyết thở dài: "Còn không phải sợ em thật vất vả mới nhận được một bộ điện ảnh có khả năng xoay người thì đột nhiên lại trở thành ném đá xuống sông."
Hứa Khuynh: "Không cần lo lắng, ít nhất em tin tưởng đạo diễn Lâm."
Tô Tuyết: "Vậy cũng được."
Ăn sáng xong, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt.
Ba người xuống lầu, ngoài cửa tiểu khu trừ xe bảo mẫu nhà mình ra thì còn một chiếc Bentley màu đen.
Biển số xe rất quen thuộc.
Đó là Cố Tùy.
Tô Tuyết theo bản năng mà nhìn Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi.
Cửa xe Bentley màu đen mở ra.
Cố Tùy ngồi ở ghế sau, đầu ngón tay xoa mi tâm, quay đầu nhìn cô: "Buổi sáng tốt lành." Giọng nói trầm thấp của người nọ giờ phút này có vẻ hồn hậu, dễ nghe.
Hứa Khuynh nhẹ nhàng mà đáp lại: "Buổi sáng tốt lành."
Đầu ngón tay thon dài của Cố Tùy gõ nhẹ lên ghế, nói: "Lúc nãy có người bên truyền thông hướng bên này, tôi cho bảo tiêu ra ngăn cản trước."
"Chúng ta nói chuyện của mẹ em?"
Anh nhìn Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh dừng bước.
Lời này có hai ý nghĩa.
Một, có người bên truyền thông, em muốn bị họ chụp hai chúng ta ở chỗ này sao?
Hai, chuyện của mẹ em.
Nói trắng ra chính là muốn cô lên xe.
Hứa Khuynh im lặng vài giây.
Sau đó nói với Tô Tuyết: "Em lên xe, chúng ta tạm tách ra đến sân bay."
Tô Tuyết chần chờ một lát mới gật đầu: "Nhớ đến sân bay cho đúng giờ."
Hứa Khuynh: "Được."
Cô bước đến xe Bentley màu đen.
Cố Tùy ngồi tựa lưng vào ghế, cổ áo sơ mi hơi mở, trong xe mang theo mùi rượu thoang thoảng.
Anh chăm chú nhìn Hứa Khuynh, Hứa Khuynh khom lưng ngồi xuống.
Phanh.
Cửa xe đóng lại.
Hứa Khuynh điều chỉnh tư thế ngồi sau đó nói: "Lái xe đi, đến sân bay.
Chúng ta nói chuyện trên đường đến đó."
Trợ lý Trần nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy gật đầu.
Trợ lý lập tức nghe lời mà khởi động xe.
Xe vừa rời khỏi, phía sau quả nhiên có người của truyền thông theo sát đó đi vào tiểu khu Hinh Nguyệt.
Hứa Khuynh nhìn cửa tiểu khu xa dần mới thu hồi tầm mắt.
Cô nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy nhìn cô, dịch người lại gần, đầu ngón tay nắm cằm cô, hôn một cái rồi nói: "Sự việc tối hôm qua, tôi muốn nói xin lỗi với em, ý của tôi chỉ là không muốn em tiếp tục xào CP mà thôi."
Hứa Khuynh yên lặng nghe.
Anh ấy hẳn là không ngủ một đêm.
Có một chút tiều tụy, nhưng bộ dáng rũ mắt lại mang theo chút tà khí.
Hứa Khuynh "à" một tiếng, nói: "Việc này anh không quản được."
Cố Tùy nhìn chằm chằm cô.
Đầu ngón tay hơi dùng sức.
"Em nói thử, tôi làm sao mới quản được?"
Hứa Khuynh: "Người sống trên đời này, trần trụi mà sinh ra, cũng trần trụi mà mất đi, vì cái gì nhất định phải quản người khác chứ? Quản cho tốt chính mình là được rồi."
Cố Tùy cắn chặt răng.
Nói: "Tôi không được quản sao? Đừng quên, em là vợ tôi."
Hứa Khuynh: "Chúng ta kết hôn cũng chỉ là một cuộc giao dịch."
Cố Tùy nhìn trong đôi mắt cô.
Trong đôi mắt lạnh lùng không có lấy một gợn sóng.
Cố Tùy mím chặt môi mỏng.
Vòng tay to lớn ôm lấy Hứa Khuynh lại đây.
Hứa Khuynh nhào vào lòng ngực anh, Cố Tùy cúi đầu, rũ mắt nhìn cô, bàn tay đặt trên lưng cô: "Em cũng không thể vĩnh viễn cùng tôi phát sinh quan hệ kia phải không? Người trong lòng em phải làm sao bây giờ?"
Hứa Khuynh bị cầm tù.
Cũng thật lười giãy giụa.
Trên người anh có mùi hương thoang thoảng, lồng ngực phập phồng.
Hứa Khuynh nghe anh nói đến ba chữ "người trong lòng".
Đôi mắt theo bản năng mà nhíu lại.
Cô cười, nói: "Người trong lòng chính là để ở trong lòng, đào đất chôn lấp, ai cũng không thể đem đi."
Bàn tay Cố Tùy để sau lưng cô cứng đơ.
Đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt thâm trầm.
Đây chính là nguyên nhân cô ấy không muốn thay đổi trạng thái hiện tại sao?
Ghế sau xe im lặng mấy giây.
Cố Tùy nhéo cằm Hứa Khuynh, nâng mặt cô lên.
Hứa Khuynh chống trên ghế dựa, ánh mắt hai người đối diện.
Hứa Khuynh nhàn nhạt hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì của mẹ tôi? Chủ nhiệm Khương đột nhiên có việc gì sao?"
Cố Tùy không có trả lời cô.
Lòng bàn tay cọ xát trên cằm Hứa Khuynh.
"Tôi muốn theo đuổi em."
Hứa Khuynh kinh ngạc.
Cố Tùy lại nói tiếp: "Em đào người trong lòng ra đi."
Hứa Khuynh đột nhiên cười tới.
Cô áp sát vào người Cố Tùy, đầu ngón tay trêu chọc trên cằm anh: "Có thể anh còn chưa tỉnh ngủ, có muốn đi ngủ thêm một lát không?"
Cố Tùy nắm lấy cổ tay Hứa Khuynh, dùng sức, đôi mắt mang theo lệ khí.
"Được lắm, người trong lòng của em là ai? Trình Tầm? Trương Thuần? Là người nào?"
Hứa Khuynh cười lạnh: "Anh đoán đi, cứ tiếp tục đoán."
Cố Tùy đen mặt..