Chương 86: Phó Hàn Tranh Đau Lòng
Trên xe , không khí có chút ngưng trọng .
Phó Hàn Tranh vươn tay che đi miệng vết thương được bọc trong chiếc áo khoác của cô , nghiêng đầu nhìn thoáng qua người con gái không nên một tiếng bên cạnh , “ Vết thương còn đau không ? ”
Ngày đó tay bị mảnh sứ đâm thiếu chút nữa thì khóc , hôm nay rõ ràng bị thương nặng hơn , sao cô lại bình tĩnh như vậy ?
“ Có chút . ” Vy Vy bình tĩnh nói .
ch.ết cũng ch.ết qua rồi , chút thương tích này đối với cô mà nói cũng không đau là bao nhiêu .
Từ Khiêm nghe xong , không đợi người mở miệng thúc giục , anh ta giẫm chân ga , phóng xe đi .
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ , nói , “ Nhịn một chút nữa , mấy phút nữa là tới . ”
Vy Vy nghe tiếng , nghiêng đầu nhìn về phía người nói chuyện , người đàn ông trong bộ tây trang định chế thủ công , hiển nhiên là từ trong một bữa tiệc nào đó tới đây .
Dựa theo thời gian tiệc tối bắt đầu , có lẽ lúc này vẫn còn chưa kết thúc . Phó Hàn Tranh nâng mắt lên , vừa vặn chạm vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô , “ Làm sao vậy ? ”
“ Bữa tiệc . . . Còn chưa kết thúc đúng không ? ” Cố Vy Vy hỏi .
“Chỉ là bữa tiệc xã giao không quan trọng mà thôi . ” Phó Hàn Tranh hờ hững nói .
Từ Khiêm ngồi ở ghế lái đằng trước khóc không ra nước mắt , anh lại có thể nói là không quan trọng .
Ngày mai bọn họ cần phải bận bịu muốn ch.ết chỉ bởi vì anh bỏ xuống nhiều ông tổng của các công ty hợp tác như vậy , chạy tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân .
Xe đến bệnh viện liền dừng lại , Từ Khiêm vừa mở cửa xe vừa gọi điện thoại cho Hà Trì , giải thích rõ ràng tình huống của Vy Vy .
Ba người lên tầng , Hà Trì đã đứng ở cửa thang máy nghênh đón .
“ Lần trước là bị đứt tay , hôm trước đó gọi điện nói chân bị thương , hôm nay tay lại bị thương , Phó Hàn Tranh bạo lực gia đình , với cô sao ? ”
“ . . . ”
Vy Vy không nói gì , đôi mắt nào của anh ta nhìn thấy cô bị bạo lực gia đình vậy ?
Hà Trì bị Phó Hàn Tranh liếc mắt một cái , lập tức câm miệng đỡ cô vào văn phòng , tay chân nhanh lẹ cắt ống tay áo của cô ra để kiểm tr.a miệng vết thương .
“ May mắn không tổn thương đến động mạch , nhưng cần khâu mấy mũi . ”
Anh ta nói xong liền cầm lấy kim gây tê ra tiến hành gây tê , y tá bên cạnh cũng chuẩn bị tốt kim khâu .
Phó Hàn Tranh đỡ đầu cô tựa vào lòng mình , không để cho cô nhìn thấy cảnh khâu lại .
Nhưng mà khi anh nhìn thấy cây kim trong tay Hà Trì xuyên qua da thịt , lông mày liền nhíu lại thật sâu , trái tim nhói lên , đau đớn không thôi . “ Em nhẹ một chút đi . ”
Hà Trì cắn răng , “ Đã tiêm thuốc tê rồi . ”
Phó Hàn Tranh vẫn không yên tâm , “ Vậy cẩn thận một chút . ”
Hà Trì ngừng tay , tức giận hầm hừ nói , “ Chê em nặng tay , vậy anh đến thử xem ? ”
Bệnh nhân còn chưa nói cái gì đâu , anh đã già mồm cãi trước rồi .
Từ Khiêm vừa thấy không khí không đúng , nhanh chóng nói , “ Bác sĩ Hà , ông chủ quan tâm quá sẽ bị loạn , anh đừng để trong lòng , tiếp tục khâu lại đi . ”
Ông chủ nghẹn một bụng hóa , lại không đành lòng hung dữ với cô Mộ , nên mới dùng bác sĩ Hà làm chỗ phát tiết .
Vy Vy tựa vào lòng Phó Hàn Tranh , hơi thở mát lạnh trên cơ thể người đàn ông xâm chiếm tất cả hô hấp của cô , tim cô không tự chủ được mà run lên .
Hà Trì vùi đầu vừa khâu vừa quở trách , “ Lúc này còn thương hương tiếc ngọc , sao không sớm làm gì đi , có bản lĩnh thì đừng để cho người bị thương thành như vậy . ”
“ Bác sĩ Hà , không liên quan đến anh ấy , là tôi không cẩn thận bị thương . ” Vy Vy giải thích .
Hà Trì khâu xong , vừa tiếp tục bôi thuốc băng bó vừa oán giận , “ Hừ , tôi mới nói anh ấy hai câu mà thôi , cô đã đau lòng thế à ?”
Cô chỉ giải thích thôi , thật sự không phải đau lòng .
Hà Trì băng bó xong , tháo khẩu trang ra , hai tay đút vào túi áo , “ Đi lấy thuốc với y tá , tuần này không được dính nước , ăn uống cũng phải chú ý , sau ba ngày đến đổi thuốc . ”
Vy Vy quay đầu khỏi lòng Phó Hàn Tranh , nhìn cánh tay được bằng bó tử tế , “ Có thể để lại sẹo không ? ”
Hà Trì liếc mắt nhìn Phó Hàn Tranh một cái , hừ lạnh , “ Tôi mà làm cô có sẹo , anh ấy lại chẳng khiến tôi có mấy vết sẹo ấy chứ . ”
Vy Vy nhìn người đàn ông có vẻ ôn hòa hiền lành ngồi cạnh mình , có . . . hung tàn đến vậy sao ?
Phó Hàn Tranh cởi âu phục khoác lên vai cô , duỗi tay ôm lấy vai cô , “ Đi thôi . ”