Chương 110: Bất Chợt Không Kịp Đề Phòng , Ngọt Quá !
Vy Vy vừa mở cửa xe liền thấy bó hoa hồng trên ghế lái phụ , lập tức sửng sốt .
Phó Hàn Tranh cầm lấy , đưa cho cô , “ Đang đi thì thấy cửa hàng hoa nên tiện tay mua . ”
Vy Vy ôm hoa , chui vào trong xe ngồi xuống , nhìn Phó Hàn Tranh vòng sang bên kia , lên xe .
“ . . . Hoa rất đẹp , cảm ơn anh . ”
Trời mưa lớn thế này , anh đúng là tiện tay thật đấy .
Trên đường , Phó Hàn Tranh vừa lái xe , vừa nhận điện thoại để xử lý công việc .
Cô chờ anh cúp máy xong , mới nhìn trời mưa to bên ngoài , thì thầm , “ Chẳng phải đã nói là không cần tới đón tôi sao ? ”
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô một cái , “ Tôi sợ . . . Buổi tối nhớ em mà không nhìn thấy em . ”
Hai người họ vốn dĩ chẳng có bao nhiêu thời gian gặp nhau , chỉ có buổi tối về nhà mới có thể nhìn thấy nhau vài giờ .
Anh không muốn số thời gian ít ỏi đó lại vì một trận mưa mà biến mất . “ . . . ”
Vy Vy bất chợt không kịp đề phòng , ngọt quá !
Bên ngoài , mưa to tầm tã , bên trong lại ấm áp ngọt ngào một cách lạ thường .
Vy Vy liếc nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe , “ Tôi . . . Có thể hỏi anh một câu được không ? ”
“ Có thể . ”
“ Tôi nhớ rõ . . . Hơn một tháng trước , anh còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái , luôn tỏ ra ghét bỏ khi thấy tôi , bây giờ . . . Có phải chuyển biến quá nhanh không ? ” Vy Vy cẩn thận hỏi .
Lúc trước , cứ thấy cô liền thấy ghét , bây giờ nào là cầu hôn , nào là yêu đương . Tự đánh mặt mình như thế , thật sự không đau sao ?
Từ ký ức của Mộ Vy Vy , cô có thể cảm nhận được , trước kia anh nhìn cô như nhìn một con gián đáng ghét .
Phó Hàn Tranh nghe cô hỏi , trầm mặc một lúc , rồi tự giễu cười cười .
“ Nói thật , tôi cũng không biết sao bản thân lại vậy . ”
Rõ ràng trước kia , anh thấy cô rất phiền , nhưng mấy ngày sau , mỗi lần thấy cô , trái tim anh không chịu nghe sự khống chế của lý trí .
Anh bắt đầu chờ mong được gặp cô , mắt của anh bất giác muốn được thấy cô . . .
Anh chưa bao giờ là một người do dự không chừng , khi cảm nhận được sự thay đổi này của bản thân , anh liền biết , cô gái này . . . Anh muốn .
“ Không biết ? ”
Vy Vy nhíu mày . Phó Hàn Tranh nhìn cô rồi nói , “ Vào cái ngày bất ngờ gặp em ở chung cư , không biết vì sao , trái tim tôi như bị cái gì chạm phải vậy . ”
Chính bản thân anh cũng không thể tưởng tượng được bản thân sẽ có cảm giác với một người mà mình vẫn luôn chán ghét .
Chậm rãi , anh phát hiện bản thân không biết một chút gì về cô “ thực sự ” .
Vy Vy giật mình , ngơ ngác mà nhìn vẻ mặt rối rắm và bất đắc dĩ của Phó Hàn Tranh .
Lúc trước , cô cho rằng sự thay đổi của Phó Hàn Tranh là bắt đầu từ lúc anh ngủ với Mộ Vy Vy .
Giờ khắc này , cô lại không thể chắc chắn như vậy . Không rõ , người anh thích rốt cuộc là Mộ Vy Vy hay là . . . cô , người đã sống lại trên thân xác của Mộ Vy Vy .
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu , nhìn thiếu nữ đang xuất thần bên cạnh , “ Còn muốn hỏi gì không ? ”
Từ ngày hôm đó , trái tim anh đã bắt đầu thay đổi . Mà chính cô cũng thay đổi thì phải , trong mắt cô có nỗi bị thương nồng đậm , đậm đặc tới mức không thể có ở một người có tuổi như cô .
Nhưng mà , nghĩ lại những việc đã xảy ra với gia đình cô , anh lại cảm thấy cô như vậy là hiển nhiên .
“ Không còn . ” Vy Vy lấy lại tinh thần , nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ xe .
Hai người trở lại chung cư , người giúp việc đã chuẩn bị cơm tối xong . Vy Vy ăn được một lát nhưng vẫn không thấy tên tham ăn Phó Thời Khâm ra ăn thì mở miệng hỏi , “ Cậu hai đâu ? ”
Phó Hàn Tranh bỏ miếng cá đã lọc xương ra vào bát cô , bình tĩnh nói , “ Nó đang tăng ca ở công ty , đêm nay không về . ”
Vy Vy kinh ngạc , lẳng lặng tặng một giọt nước mắt đồng tình cho Phó Thời Khâm , người đang miệt mài tăng ca .
“ Em trai anh ở công ty tăng ca suốt đêm , bản thân anh lại về đây một mình , anh sẽ không thấy lương tâm bất an sao ? ”
“ Sẽ không .