Chương 18: Gác xép
Trước đây Mạnh Manh đã từng nghi ngờ rồi, nghi ngờ Hàn Trọng Viễn thích Mạnh Ân thật. Giờ trông thấy toàn bộ mọi chuyện, lại khiến cô ta càng thêm chắc chắn điều này, nhất thời hận tới mức ngứa răng, đồng thời hối hận muôn phần.
Trước giờ cô ta vẫn luôn để ý đến Hàn Trọng Viễn, cũng luôn quan sát Mạnh Ân, còn đọc nhật kí của Mạnh Ân nên biết giữa Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn, ngoài việc vay tiền trước đây ra thì không có giao tiếp nào khác. Nếu vậy, bỗng dưng Hàn Trọng Viễn thích Mạnh Ân, quá nửa chính là vì cuốn nhật kí kia.
Cô ta dán nhật kí lên, là muốn khiến Mạnh Ân bị đuổi khỏi trường, sau đó mình sẽ thay Mạnh Ân đi xin lỗi đủ kiểu rồi tiếp cận Hàn Trọng Viễn. Không ngờ cuối cùng chẳng những cô ta không tiếp cận được Hàn Trọng Viễn, đổi lại thằng nhóc Mạnh Ân này còn được Hàn Trọng Viễn thích!
Nếu biết trước như vậy thì nhất định cô ta đã đem đốt cuốn nhật kí kia mà không phải là đem dán rồi!
Mạnh Manh hối hận hồi lâu, hối hận xong lại không kìm được căm phẫn. Thằng nhóc Mạnh Ân biến thái này khiến người khác ghê tởm thì cũng thôi đi, không ngờ Hàn Trọng Viễn cũng cùng một giuộc, còn lừa dối tình cảm của cô ta nữa!
Suy nghĩ của Mạnh Manh, Hàn Trọng Viễn không biết, cho dù có biết thì hắn cũng sẽ chỉ cảm thấy nực cười.
Đời trước, ít nhất Mạnh Ân còn để lại chút ấn tượng trong kí ức hắn – hắn vẫn luôn nhớ rằng thời Trung học, từng có đàn em vì thích mình mà bị đuổi học, nhưng còn Mạnh Manh… Hắn hoàn toàn không hề nhớ là có người này.
Khi ấy hắn một lòng thích Lịch Tiếu Tiếu, sao còn có thể quan tâm đến người khác? Việc lừa dối tình cảm này không phải là rất nực cười hay sao?
Trong lòng đủ loại cảm xúc quay cuồng không ngừng, Hàn Trọng Viễn chăm chăm nhìn bóng lưng dần xa của Mạnh Ân, thần sắc cũng càng lúc càng âm u. Tiền Mạt nhận được điện thoại của vệ sĩ đi tới, thấy một màn như vậy, không kìm được chau mày.
Cô thương con mình, nên sự nhân nhượng với tính cách dị thường mà Hàn Trọng Viễn biểu hiện là rất cao. Nhưng cô cũng chẳng mong con trai mình cứ tiếp tục như vậy mãi – ảnh hưởng của Mạnh Ân với Hàn Trọng Viễn quá lớn…
Cô không ghét Mạnh Ân, nhưng cũng lo lắng tình cảm giữa hai người xảy ra trúc trắc. Mà một khi việc này xảy ra, chỉ e con trai cô sẽ gặp chuyện…
“Con không thể cứ giữ người khư khư bên mình được.” Tiền Mạt nói.
“Ai nói không thể?” Hàn Trọng Viễn hỏi lại, chỉ cần giải quyết mẹ của Mạnh Ân, bên cạnh Mạnh Ân cũng sẽ chỉ còn mình hắn. Ban đầu hắn nghĩ, có lẽ không thể dùng biện pháp khiến Mạnh Ân và mẹ của cậu đoạn tuyệt quan hệ, nhưng chẳng phải còn có cách khác hay sao? Muốn huỷ hoại một người đàn bà ngay cả chữ cũng không biết, thật sự là việc không thể đơn giản hơn.
“Khoảng thời gian mà con trải qua kia, vì con bại liệt nên thằng bé mới không rời một bước. Con mà lành lặn, e thằng bé cũng chẳng dám xuất hiện trước mặt con…”
“Cậu ấy thích con!” Đôi ngươi mang theo tơ máu của Hàn Trọng Viễn ghim thẳng vào Tiền Mạt.
“Mẹ nhìn ra được, mẹ chỉ muốn nhắc con, nếu con thật sự muốn thằng bé ở lại bên cạnh mình, cũng đừng làm chuyện quá quắt quá. Dù sao người kia cũng là mẹ của thằng bé.” Tiền Mạt bảo. Mấy ngày nay sau khi chung đụng với con trai, cô đã bất đắc dĩ phát hiện con mình có một số tư tưởng vô cùng cực đoan, nếu như cứ thây kệ… Có lẽ một ngày nào đó cô muốn gặp con, thì phải vào tù để gặp mất.
Hàn Trọng Viễn nhắm nghiền hai mắt, lúc mở ra, ánh nhìn đã bình tĩnh hơn nhiều: “Con biết rồi.” Trong mười lăm năm kia, mặc dù chân hắn không ra khỏi cửa, nhưng đã làm rất nhiều việc. Chẳng hạn như thằng con kia của Lịch Tiếu Tiếu và Hàn Hành Diểu, chính là do hắn dụ dỗ sa đoạ. Để huỷ đi Hoa Viễn, hắn càng làm rất nhiều việc bí mật trái pháp luật và phạm tội.
Khi ấy hắn không cảm thấy những việc này đáng là gì, thậm chí vẫn luôn cho rằng có thể tự tay giết ch.ết kẻ thù là tốt nhất. Nhưng về sau, Lịch Tiếu Tiếu bị buộc đến bước đường cùng lại giết Mạnh Ân…
Những suy nghĩ trong lòng hắn, vẫn phải đè nén lại mới được. Người mẹ kia của Mạnh Ân, hắn cũng không thể xuống tay quá nặng…
Nhìn sắc mặt Hàn Trọng Viễn, Tiền Mạt thầm thở dài: “Mẹ giúp con liên lạc với một bác sĩ tâm lí.”
“Con không gặp!” Hàn Trọng Viễn khẩy cười một tiếng, “Cho dù có gặp… mẹ nghĩ con sẽ kể chuyện của mình cho một người xa lạ chắc?” Bệnh nhân không chịu kể chuyện của mình, bác sĩ tâm lí còn có thể làm được trò trống gì? Mà những gì hắn từng trải qua kia, sao có thể nói ra cơ chứ?
“Thằng nhóc thối tha!” Tiền Mạt hít sâu một hơi, “Được, mẹ mặc kệ con, con theo mẹ về!” Xem ra không thể khiến con trai đi tìm bác sĩ tâm lí, nhưng có lẽ có thể cho Mạnh Ân đi? Để Mạnh Ân đi học tâm lí học là tốt nhất…
Hàn Trọng Viễn theo Tiền Mạt quay về, vừa vào nhà bèn về phòng ngay. Tiền Mạt khẽ thở hắt, cân nhắc mấy câu định bụng sau bữa tối sẽ nói chuyện tiếp với Hàn Trọng Viễn, lại chẳng ngờ Hàn Trọng Viễn vào phòng cầm ra vài thứ, không thèm ngoảnh lại bèn ra ngoài!
Thằng nhóc thối tha này! Tiền Mạt không kìm được nổi giận, rốt cuộc vẫn tìm vệ sĩ, để vệ sĩ đi theo Hàn Trọng Viễn.
Hàn Trọng Viễn về nhà, là để lấy một vài thứ mà hắn đã đánh máy từ trước. Sau khi hắn bại liệt không thể làm được gì khác, lại luyện được kĩ thuật hacker đến trình độ hạng nhất hạng hai. Mặc dù hắn không thích ứng với máy tính hiện tại cho lắm, nhưng hắn vẫn thừa sức xâm nhập vào máy tính của công ti Mạnh Kiến Kim, tìm ra được vài thứ.
Thứ trên tay hắn bây giờ, đối với Mạnh Kiến Kim thì chỉ có thể thương gân chứ chưa thể động cốt, nên vốn dĩ hắn định sau khi thu thập được thêm một ít, mới huỷ hoại Mạnh Kiến Kim. Nhưng lúc này đây… Có lẽ hắn muốn giữ kẻ này lại nhảy nhót một thời gian.
Đi chẳng bao xa, Hàn Trọng Viễn gọi cho Mạnh Kiến Kim một cuộc điện thoại: “Mạnh tổng, tôi có mấy thứ rất hay ở đây, ông có muốn xem không?”
Lúc Hàn Trọng Viễn đi tìm Mạnh Kiến Kim, Mạnh Ân và Lý Thục Vân đã về đến nhà của hai người.
Trên đường Lý Thục Vân đã định đánh Mạnh Ân rồi, lại chẳng ngờ có một gã đàn ông gần đó chạy ra, ngăn cản bà ta, còn theo họ đi vào căn nhà nhỏ bị chen ở trong góc kia.
“Mày đi theo bọn tao làm gì? Đây là nhà tao, mày cút ra ngoài cho tao, cái đồ lưu manh nhà mày, đầu đường xó chợ…” Lý Thục Vân không ngừng chửi mắng, vệ sĩ kia lại chẳng hề nhúc nhích.
Vốn Mạnh Ân cho rằng mình sẽ bị đánh một trận, không ngờ mọi chuyện lại như vậy, nhất thời càng cảm động hơn. Mà càng cảm động, lại càng thấy áy náy, thấy có lỗi với Hàn Trọng Viễn. Vì thế cho dù hàng xóm xung quanh đều biết cậu là kẻ biến thái thích nam giới do ban chiều Mạnh Manh tới cửa tìm Lý Thục Vân, vài người gần đó còn đặc biệt đi vào dạy bảo cậu, cậu cũng chẳng hề thấy buồn.
Lý Thục Vân thì khác. Trước mặt mọi người bà ta tỏ ra oán giận Mạnh Ân, từ việc Mạnh Ân giặt quần áo thì giặt tẩy nhiều lần lãng phí nước, cho đến bản thân trước kia sinh con xong không ai chăm sóc, chỉ có thể tự mình xuống giường làm đồ ăn rồi giặt tã cho Mạnh Ân. Từ việc bây giờ trong nhà có nhiều khó khăn cho đến việc bà ta đã trả giá bao nhiêu vì Mạnh Ân, gần như chẳng câu nào lặp lại câu nào, khiến người xung quanh cũng trở nên kích động mà thuyết giáo Mạnh Ân, bảo Mạnh Ân không thể vong ơn phụ nghĩa.
Mạnh Ân im lặng. Cậu biết Lý Thục Vân đã làm rất nhiều việc vì mình, cậu cũng vẫn rất áy náy, luôn nghĩ là chờ sau khi học thành tài có thể cho Lý Thục Vân sống những ngày lành tháng tốt. Nhưng bây giờ, cậu căn bản không thể học thành tài được nữa rồi.
Qua rất lâu, Mạnh Ân mới nói: “Mẹ, ngày mai con sẽ đi tìm việc…”
“Tìm việc? Cái loại như mày thì ai thèm thuê? Cuối cùng chả phải vẫn là tao nuôi à? Nếu biết trước mày không có chí tiến thủ như thế, tao đã không đẻ mày ra rồi, mà cho dù có đẻ thì cũng phải vứt mày đi sớm một chút, về li hôn với bố mày rồi đi lấy người khác! Nếu không phải tại mày thì sao tao có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?” Lý Thục Vân giận dữ tột cùng, đột nhiên đứng dậy, đẩy Mạnh Ân lên trên gác xép, sau đó khoá cửa lại.
Vệ sĩ chứng kiến một màn này cau mày, đổi lại không ngăn cản – dù sao Lý Thục Vân cũng không đánh Mạnh Ân.
Nơi Lý Thục Vân ở là một căn nhà nhỏ nằm chen giữa hai căn nhà khác, thật ra chỉ có một tầng, nhưng vì để chứa đồ đạc, Lý Thục Vân chống một chiếc thang, ngăn cách ra một căn gác xép nhỏ.
Vốn dĩ căn nhà này đã dột nước vì cũ kĩ, người ở hai nhà xung quanh còn xây ban công kéo dài ra che một khoảng bên trên nhà của họ, khiến căn gác xép nhỏ lại càng âm u ẩm ướt. Mà Mạnh Ân, trước đây đều ở nơi này.
Trong phòng bốc lên mùi ẩm mốc, một con chuột chui tọt vào gầm giường… Mạnh Ân ngồi trên giường, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy hết thảy mọi chuyện trước đây đều như một cơn mơ.
Cậu vẫn luôn là một người chẳng ai hoan nghênh, ai ai cũng ghét. Khác hẳn với Hàn Trọng Viễn, trong khi căn nhà này của họ chỉ có hai mươi mấy mét vuông, nhà họ Hàn lại ở trong biệt thự xa hoa rộng lớn như vậy, cậu dựa vào đâu mà thích Hàn Trọng Viễn? Dựa vào đâu mà đứng cạnh Hàn Trọng Viễn?
Thật ra, chỉ cần có thể nhìn Hàn Trọng Viễn từ xa, cũng đã là ân huệ mà ông trời ban cho cậu rồi.
Ngày mai, trước tiên cậu có thể tìm việc rửa bát, hoặc là ra ngoại thành đến mấy nhà máy bao ăn bao ở kia…
Mạnh Ân lấy ra một quyển vở, muốn viết chút gì đó, sau cùng lại buông bút, chợt nghe thấy cửa sổ có tiếng gõ.
Cậu ngẩng đầu, phát hiện phía bên kia gác xép, ngoài khung cửa sổ nhỏ vẫn vì nhà cửa xung quanh che kín mà ánh Mặt Trời chưa từng có cách lọt vào, Hàn Trọng Viễn với sắc mặt rất xấu đang nhìn mình.