Chương 51: Liên hoan
Hai ngày trước khai giảng, Duyên Mộng tổ chức một hoạt động có quy mô rất lớn trên mạng.
Vì hoạt động lần này có rất nhiều quà tặng nên lượng người tham gia cũng vô cùng đông. Đồng thời, website chính thức của Duyên Mộng cũng được rất đông người biết đến.
Thôi Dĩnh là một sinh viên sắp lên năm ba của trường Đại học H. Đầu năm nay, bố mẹ cô vừa sắm cho cô một chiếc máy vi tính, vậy nên hàng ngày việc mà cô thích làm nhất, từ đến thư viện mượn sách trở thành lên mạng đọc tin tức, dạo quanh các diễn đàn và viết blog. Mà trước đấy không lâu, Thôi Dĩnh đã trông thấy đường link đến website chính thức của Duyên Mộng, biết Duyên Mộng sắp tiến hành hoạt động rút thăm trúng thưởng.
Thôi Dĩnh cũng từng nghe nói tới MP3 và MP4 của Duyên Mộng. Cô không thích nghe nhạc lắm, cũng chẳng có hứng thú nhiều với MP3, nhưng lại rất muốn sở hữu một chiếc MP4 có thể đọc tiểu thuyết và xem TV. Có một thứ như thế, cô sẽ có thể nằm trên giường mà đọc tiểu thuyết rồi…
Trước đây Thôi Dĩnh còn định ra ngoài mua một chiếc, bây giờ trông thấy có thể rút thưởng thì lập tức hào hứng.
Thôi Dĩnh đã đăng kí tài khoản ở Duyên Mộng từ trước, sau đó vào ngày rút thưởng ngồi chờ trước máy tính thật lâu. Thấy còn dư dả thời gian, bèn bật website và diễn đàn của Duyên Mộng lên, đồng thời không thể không nảy sinh ấn tượng tốt với Duyên Mộng.
“Thôi Dĩnh, cậu tin là rút trúng thì người ta sẽ tặng thật à? Bây giờ có nhiều vụ lừa đảo qua mạng như thế lắm, cậu không biết hả? Tớ nói cậu nghe nè, trên mạng đều là lừa người hết.” Một cô gái cùng phòng với Thôi Dĩnh lên tiếng.
Thôi Dĩnh im lặng bĩu môi, song vẫn hơi thấp thỏm. Sau đó nghĩ dù sao mình cũng sẽ không mất tiền cho người khác thì lại thả lỏng: “Dù họ không tặng thì tớ cũng chả thiệt gì.”
Rút thưởng rất nhanh đã bắt đầu. Để tăng phần thú vị, Duyên Mộng còn tổ chức một vài hoạt động khác trên forum chính thức, trong đó có hoạt động “chiếm post nhận quà”. Chỉ cần chiếm được những post đánh dấu thì sẽ có thể nhận được quà tặng.
Thôi Dĩnh tập trung toàn lực, không dám thả lỏng phút nào nhìn chằm chặp vào màn hình máy tính trước mặt mình, tiếp đó nhanh chóng hiện ra từng mẩu thông báo về chiếm post.
Không chiếm được… Lại không chiếm được… Vẫn chưa chiếm được…
Mặc dù đã thất vọng rất nhiều lần, song Thôi Dĩnh vẫn không từ bỏ. Thậm chí còn không kìm được kích động khi thấy có rất đông rất đông người tham gia.
Lại một page nữa hiện ra. Thôi Dĩnh đang định xem xem mình đang ở page thứ mấy thì bỗng nhiên phát hiện, máy tính của mình bị lag.
“Mạng trường yếu quá đi mất!” Thôi Dĩnh không kìm được ca thán, thấy page load chậm không chuyển được trang, chỉ có thể refresh, sau khi refresh thì vội vàng kéo xuống.
Người càng lúc càng đông, cũng chẳng biết bây giờ đã sang page thứ mấy, nếu lỡ chẳng may tất cả phần quà hiện có đều biến mất thì đi tong…
Thôi Dĩnh bất đắc dĩ nhìn topic lại có thêm mấy page nữa, tốn rất nhiều sức mới vào được page cuối cùng, sau đó phát hiện quả nhiên topic chiếm post rút thưởng này đã kết thúc. Muốn tiếp tục thì cần phải đổi topic, hoặc là đổi hẳn cách khác mới được.
Cái mạng cùi bắp này của mình, chắc quá nửa là không rút trúng được đâu nhỉ?
Thôi Dĩnh đau buồn click vào xem mấy page trước, muốn xem xem rốt cuộc là ai đã rút trúng giải thưởng.
Website chầm chậm chuyển trang, cuối cùng Thôi Dĩnh cũng thấy được post đoạt giải.
Post #2888, Thôi đại tiểu thư!
Thôi Dĩnh kinh hãi nhìn máy tính, hoàn toàn không ngờ dưới tình trạng quá tải như hồi nãy mà post của mình lại có thể gửi được. Gửi được thì cũng thôi đi, không ngờ vừa hay lại gửi ở post có thể trúng thưởng!
Không sai, nickname của cô là Thôi đại tiểu thư, vừa khí phách lại vừa dễ nhớ.
“Tớ trúng thưởng rồi!” Hai mắt Thôi Dĩnh sáng rực, nói lớn.
“Trúng thưởng thì sao nào? Cậu tưởng người ta sẽ tặng thưởng cho cậu thật chắc?” Có người mỉa mai bảo.
Thôi Dĩnh không phục trừng người đó một cái, song cũng không dám chắc liệu mình có thể nhận được phần thưởng này thật không, lập tức cau mày im lặng.
Bạn cùng phòng mới cười mỉa cô còn tiếp tục càm ràm: “Cũng chỉ có cậu chưa trải sự đời mới đi tin chuyện này. Tớ cá với cậu là nhất định người của Duyên Mộng sẽ không gửi quà cho cậu đâu, mà không, chưa biết chừng trang web này còn không phải của Duyên Mộng ấy chứ…”
Bấy giờ cái tính bướng bỉnh trong Thôi Dĩnh cũng trỗi dậy, lập tức muốn phản bác, lại chợt phát hiện mình nhận được một tin nhắn nội bộ diễn đàn.
“Chào bạn, Thôi đại tiểu thư, mời bạn kiểm tr.a địa chỉ và họ tên mà bạn cung cấp lúc đăng kí, sau khi nhận được trả lời chúng tôi sẽ gửi phần thưởng cho bạn ngay.”
Có phần thưởng thật ư? Thôi Dĩnh kiểm tr.a địa chỉ của mình, lòng thấy hơi tò mò.
Có rất nhiều người cũng trúng thưởng và không dám chắc liệu mình có nhận được phần thưởng hay không giống như Thôi Dĩnh. Mà bấy giờ, ở Duyên Mộng đã có người chuẩn bị gửi các túi đựng phần thưởng đi rồi.
Bây giờ ngành chuyển phát nhanh còn chưa phát triển, lần này người trúng thưởng lại ở khắp trời nam đất bắc, thế nên tất cả đều phải gửi qua bưu điện. Không thể không nói, chuyển phát nhanh là ngành có tương lai phát triển cực kì rộng mở… Hàn Trọng Viễn động lòng trong khoảnh khắc, song rất nhanh đã xoá bỏ suy nghĩ này.
Hắn không có nhiều sức lực như thế. Có thể phát triển tốt Duyên Mộng đã là đủ rồi.
“Hoạt động lần này làm rất tốt, lượng người tham gia rút thưởng đã vượt quá dự tính của chúng ta. Hôm nay tôi mời, mọi người cùng nhau ăn khuya đi.” Tề An An đã xem qua thống kê website, bấy giờ tâm trạng cực kì tốt. Mặc dù số người tham gia tích cực thực thụ thì không đông, nhưng dạo này lượng view trang web của họ càng ngày càng nhiều. Trên diễn đàn, họ cố tình đăng một số topic phổ biến về khoa học thì lại càng thu hút nhiều người… Không thể nghi ngờ, chỉ e bây giờ đã có rất đông người biết đến Duyên Mộng rồi.
Tất nhiên, ngoài quảng bá trên website thì việc tiêu thụ trên mạng cũng hết sức quan trọng…
“Chúng ta phải ăn tiệc to!” Nghe Tề An An nói, ai trong công ti cũng vô cùng hào hứng.
“Được, hôm nay tôi sẽ đãi mọi người tiệc to! Tổng giám Hàn đi cùng chứ?” Tề An An nhìn Hàn Trọng Viễn, bây giờ nhân viên trong công ti họ không đông, thế nên trước đây cả công ti đã từng liên hoan mấy lần, tiếc là Hàn Trọng Viễn chưa bao giờ góp mặt… Tiền Mạt từng dặn riêng cô là phải quan tâm đến Hàn Trọng Viễn, dĩ nhiên bây giờ cô cũng muốn gọi Hàn Trọng Viễn theo.
Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một cái rồi gật khẽ. Để trang web không bị quá tải khi hoạt động diễn ra, hai hôm nay hắn đều bận rộn trước màn hình máy tính, Mạnh Ân phải chuẩn bị đồ ăn và ghi chép một số thứ cho hắn cũng không dễ dàng gì… Hơn nữa hắn không thích ăn đồ liên hoan, nhưng Mạnh Ân lại thích.
Tề An An chọn chỗ là một tiệm lẩu. Mặc dù đã khuya, nhưng trời nóng ăn lẩu cũng không tốt. Song cả đám trạch nam trong công ti đều bày tỏ, họ ăn bữa này không vấn đề gì!
Cả đám người đổ xô kéo đến tiệm lẩu, ngồi chật ních cửa tiệm không rộng lắm, cũng khiến Hàn Trọng Viễn không kìm được cau mày.
“Bốn người chúng ta một bàn nhé?” Đàm Phi Dược đề nghị, hắn biết Trịnh Kỳ ưa sạch sẽ, Hàn Trọng Viễn lại không thích ăn đồ ngoài quán. Họ không thân thiết gì với những người khác, chỉ có thể đề xuất như vậy.
Hàn Trọng Viễn nhìn Đàm Phi Dược một cái, trực tiếp tìm chủ tiệm: “Còn nồi lẩu nào không? Bàn của chúng tôi phải cho thêm một cái.” Để Mạnh Ân ăn chung một nồi với người khác á? Nằm mơ!
“Thêm một cái?” Chủ tiệm không phản ứng kịp, một bàn một nồi lẩu, đều đặt trên phần khuyết nằm chính giữa bàn, làm sao mà thêm được cơ chứ?
“Mấy người sang bên kia ngồi đi, hai người một bàn, những người khác ngồi chật chút nhé.” Tề An An lên tiếng, lại nhìn những nhân viên kia, “Chúng ta ngồi quanh bàn lớn ăn, lẩu phải ăn chung mới vui, cái tụi thích sạch sẽ không bao giờ hiểu được đâu!”
Thế này cũng coi như Tề An An giải thích giúp Hàn Trọng Viễn và Trịnh Kỳ. Các kĩ thuật viên máy tính của Duyên Mộng đều biết hai người này, bấy giờ cũng không bất mãn gì cả. Trông thấy bốn người kia ngồi trong góc vây quanh hai nổi lẩu, còn cảm thấy hai người kia đúng là không biết hưởng thụ tinh hoa ăn lẩu gì hết.
Mấy kĩ thuật viên kia thêm ghế vào ngồi ở bàn lớn, nhân viên làm dịch vụ chăm sóc khách hàng mới tuyển thì bốn hoặc năm người ngồi quanh mỗi bàn nhỏ bên cạnh. Tề An An và ba nhân viên nữ ngồi chung một bàn, thân thiết với mọi người hơn Hàn Trọng Viễn nhiều.
Mạnh Ân không quen lắm với sự đối đãi đặc biệt này, Hàn Trọng Viễn lại thản nhiên như không, sau đó đổ thịt cừu và thịt bò vào trong nồi – mặc dù bình thường ở nhà Mạnh Ân ăn rất nhiều rau, nhưng vẫn có khuynh hướng thích thịt hơn.
“Đây là sách bò, ăn rất ngon, em nếm thử đi.” Gắp một đũa sách bò vào nồi, Hàn Trọng Viễn dịu dàng nhìn Mạnh Ân.
“Sách bò là gì ạ?” Mạnh Ân không hiểu lắm.
“Là dạ dày bò ấy…”
“Vậy anh có muốn ăn không?” Mạnh Ân nhìn cái đĩa sạch trơn trước mặt Hàn Trọng Viễn.
“Anh không thích ăn đồ ngoài quán.” Hàn Trọng Viễn gắp sách bò đã tái cho Mạnh Ân, khẽ cau mày, “Sau này đừng hỏi anh mấy chuyên ngu ngốc này nữa!”
Mạnh Ân vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ăn.
Bên cạnh, Đàm Phi Dược nhìn một bàn đồ chay, khoé miệng lại không kìm được co giật: “Tôi ăn thế này đó hả?”
“Bây giờ lượng mỡ của cậu vượt quá tiêu chuẩn rất nhiều, cứ như vậy thì sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ nảy sinh vấn đề, tôi khuyên cậu không nên ăn nhiều đường nhiều mỡ… Thật ra thì bây giờ, tốt nhất là cậu không ăn gì hết, nhưng nếu mọi người đã đến đây rồi thì ăn ít đồ chay đi.”
“…Tôi là động vật ăn thịt!” Đàm Phi Dược hết nói nổi.
“Vì sức khoẻ, vẫn nên biến thành động vật ăn chay thì hơn!” Trịnh Kỳ đáp.
Đàm Phi Dược cảm thấy mình thật khó có thể chung sống hoà bình với Trịnh Kỳ. Hắn không hiểu tại sao Hàn Trọng Viễn lại tìm kẻ thù của hắn đến làm đồng nghiệp với hắn cơ chứ – thế này không phải là làm khó hắn sao?
Thanh niên nổi loạn gì chứ, hắn không muốn gặp một tẹo nào hết!
Nhưng hắn cũng không muốn từ bỏ công việc này…
Đàm Phi Dược nhìn Trịnh Kỳ một cái, bất đắc dĩ ăn. Thật ra hắn biết Trịnh Kỳ không có ý xấu, nếu không phải vậy, hắn cũng chẳng tỏ ra hoà nhã với người này…
Bốn người ăn vui vẻ, có mấy người sôi nổi cũng đã bắt đầu đi xung quanh mời rượu.
Ngày thường cả đám Hàn Trọng Viễn không thân quen với những người khác, nên ban đầu cũng không có ai đến mời rượu, song rất nhanh thì Vạn Huyên đã mang rượu tới.
Vạn Huyên thích Hàn Trọng Viễn lâu lắm rồi, bây giờ có cơ hồi tiếp cận Hàn Trọng Viễn thì tất nhiên sẽ không bỏ qua: “Tổng giám Hàn, sản phẩm lần này xuất sắc như vậy đều dựa vào hướng dẫn của anh, tôi mời anh một ly!”
“Tôi không uống rượu.” Hàn Trọng Viễn lại gắp sách bò cho Mạnh Ân.
“Vậy tôi uống là được rồi. Đúng rồi, tổng giám Hàn, có phải anh không thích ăn lẩu không? Thế đồ Pháp thì sao? Bạn tôi có mở một tiệm, tôi mời anh đi ăn nhé?” Hai mắt Vạn Huyên sáng lấp lánh, muốn mời Hàn Trọng Viễn ăn cơm.
Vạn Huyên vừa dứt lời thì giống như lòng dạ Tư Mã Chiêu, ngay cả người qua đường cũng biết[1]. Hàn Trọng Viễn đang thấy hơi khó chịu thì Đàm Phi Dược bất chợt ho khù khụ. Hắn ho một lúc lâu, đến nỗi khoé mắt đỏ ửng, sau đó mới bảo: “Vạn Huyên, cỏ già như cô đừng nên làm khó trâu non thì hơn.”
[1] Lòng dạ Tư Mã Chiêu: chỉ điều rõ ràng mà ai ai cũng biết, ai ai cũng thấy. Thời Tam Quốc, Tư Mã Chiêu là một người có dã tâm rất lớn, muốn trở thành hoàng đế. Dã tâm này của Tư Mã Chiêu rõ ràng đến nỗi không ai là không biết. Câu nói “dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết”, ban đầu xuất phát từ Nguỵ đế Tào Mao.
“Anh nói linh tinh gì vậy! Cỏ già với trâu non gì chứ!” Vạn Huyên bất mãn nhìn Đàm Phi Dược, cô vừa mới tốt nghiệp Đại học, là một cô gái 8x trẻ trung cơ mà!
“Khụ khụ, tuy là cô trẻ, nhưng người ta còn chưa thành niên nữa kìa.” Đàm Phi Dược nói khẽ, hắn vẫn rất có thiện cảm với Vạn Huyên, quả thật không đành lòng thấy Vạn Huyên thắt cổ trên cái cây đã có chủ như Hàn Trọng Viễn… Rõ ràng hắn mới là sự lựa chọn tốt nhất của người đẹp mà!
“Chưa thành niên?!”