Chương 16

Ông Thẩm tối hôm qua trước khi ngủ vẫn không đợi được cháu trai về, bèn dậy rất sớm muốn xem đối phương có hề hấn gì hay không, dù sao thì người trẻ tuổi áp lực công việc rất lớn, xã giao nhiều cũng tổn hại sức khỏe.


Đêm trước rèm cửa sổ không kéo, sau nửa đêm trời lại bắt đầu mưa, vậy nên dù đã gần mười giờ rồi, trong phòng vẫn không có chút ánh nắng mặt trời nào chiếu vào. Thẩm Đa Ý nằm sấp giữa giường mà mơ, mặt cũng chôn trong khe hở giữa hai cái gối, quần ngủ và chăn đều bị vén lên một đoạn, lộ ra cẳng chân sáng loáng, chắc là lạnh cóng rồi.


Ông Thẩm đến gần kéo chăn lên cho cháu trai, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại đi tới phòng bếp. Trong nhà không có thức ăn, ông đi đứng không nhanh nhẹn, trời mưa hành động lại càng chậm chạp hơn, liền tìm tấm card gọi thức ăn ngoài dán phía dưới tủ lạnh.


Thẩm Đa Ý đầu óc mê man, trong lúc hốt hoảng nghe thấy ở phòng khách có người đọc tên món ăn, dùng ý thức kêu một tiếng 
“Ông nội”
, nhưng trên thực tế lại không phát sinh bất kỳ động tĩnh nào. Cậu trở mình, lại ngủ thiếp đi.
“Muốn cháo gạo kê, thêm mứt táo.”


 Ông Thẩm một tay cầm điện thoại cục gạch, một tay cầm tấm card, 
“Cá hấp là cá chép hả? Vậy thì không cần, xương rất nhiều, cháu ta không thích ăn, thêm một dĩa rau muống nữa, nêm ít muối thôi nhé.”


Ông cụ lần đầu tiên gọi thức ăn bên ngoài, trong lòng vẫn có chút căng thẳng, ông chống gậy đi qua đi lại trước cửa, chỉ lo người ta nhấn chuông cửa ông không nghe thấy. Ngủ lại lần nữa, Thẩm Đa Ý bị âm thanh gậy gõ trên sàn nhà đánh thức, cậu vốn vẫn còn buồn ngủ, muốn xem thời gian nên lấy điện thoại ra, chờ màn hình sáng lên dòng tin nhắn kia lại nhảy ra trước mắt, cơn buồn ngủ của cậu rốt cuộc cũng tiêu tan sạch sẽ.


available on google playdownload on app store


Rửa mặt xong thức ăn gọi bên ngoài cũng đã đến, ông Thẩm không thể ăn quá ngọt, bèn đưa hết mứt táo trong cháo của mình cho cậu, cậu uống bát cháo gạo kê quá ngọt, không nhịn được lại bóc một cái xúc xích nữa.


Mưa vẫn chưa ngừng lại, trong phòng lạnh buốt, Thẩm Đa Ý trùm kín chăn nằm trên sô-pha xem phim truyền hình đang phát lại, mới phân biệt được toàn bộ nhân vật chính đã bị ông Thẩm tiết lộ kết cục. Cậu bất đắc dĩ nói: 
“Ông nội, ông kể cho con biết hết, con xem còn ý nghĩa gì nữa chứ.”


“Đây không phải là đỡ khiến con hao tâm tổn trí sao?”
 Ông Thẩm đứng dậy, chậm chạp đi về phòng, vừa đi vừa nhắc đi nhắc lại, 
“Diễn biến đều là mấy chuyện lặt vặt trong nhà, sớm biết trước cũng không ảnh hưởng gì.”


Phòng khách chỉ còn lại một mình Thẩm Đa Ý, cậu tắt ti vi, sau đó quay đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ. Chuyện lặt vặt trong nhà, cậu hâm mộ nhất chính là mấy chuyện lặt vặt  vừa phiền phức vừa giày vò của nhà người ta, trời lạnh mẹ bắt phải mặc áo khoác dày, đến tuổi ba liền giục nhanh thi lấy bằng lái xe, có chút chuyện gì đó người một nhà đều phải bàn bạc với nhau.


Một chút chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng cậu ở nơi này lại trống rỗng.


Thẩm Đa Ý rất giỏi việc tự suy ngẫm, mỗi khi cậu hơi không chú ý mà chìm đắm vào trong tiêu cực, đều sẽ nhanh chóng khiến bản thân điều tiết lại bình thường. Nhưng hôm nay mưa dầm không ngớt, bầu không khí thật sự quá thích hợp, cho nên cậu điều tiết có hơi vất vả.


Cũng may tiếng chuông điện thoại gọi tới đã cứu cậu, cậu giống như nắm lấy nhánh cây mà cứu tinh quăng tới, lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi: 
“Mạnh Lương, tìm anh có việc gì sao?”


Nghe ngữ khí đối phương liền biết thần thái sáng láng, giống như bên kia điện thoại là một ngày đầy nắng. Mạnh Lương hưng phấn nói: 


“Đàn anh, thật ra lúc trước em có mua hai chi cổ phiếu, gần đây bán tống kiếm được một chút tiền lời, muốn thử đầu tư ngắn hạn, anh đề xuất cho em vài ý kiến được không?”
Thẩm Đa Ý bị tâm tình đối phương lây nhiễm, cười hỏi: 
“Không chỉ kiếm được một chút, đúng không?”


“Khiêm tốn, khiêm tốn.”
 Mạnh Lương không phủ nhận, 
“Em chỉ muốn chơi cho vui thôi, cũng không muốn phiền anh, dù sao cái thứ thị trường chứng khoán này ai cũng không thể nắm bắt hoàn toàn chính xác được, nhưng đầu tư ngắn hạn em thật sự không hiểu, anh xem giúp em nhé.”


Mạnh Lương nói không sai, thị trường chứng khoán không có định luật, nếu như hỏi Thẩm Đa Ý mà kết quả bị thua lỗ, hai người sẽ khó tránh khỏi lúng túng. Thẩm Đa Ý biết, liền nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, đem những việc về phương diện đầu tư ngắn hạn giới thiệu qua cho Mạnh Lương.


Nói đến cuối cùng, Mạnh Lương bắt đầu thổ lộ tâm đắc: 
“Đàn anh, anh không biết đâu, chơi cổ phiếu có thể giải trừ áp lực đó.”
Thẩm Đa Ý không tin: 
“Chơi cổ phiếu áp lực mới lớn chứ?”
“Cứ coi như hứng thú để giải trí là được.”
 Mạnh Lương nói, 


“Em rảnh rỗi cũng không nghĩ đến mấy chuyện viễn vông phiền lòng, dành để xem giá cả thị trường, ngay cả thị lực cũng thay đổi tốt hơn rồi, chữ nhỏ như vậy em chỉ cần một lúc là có thể tìm được chi cổ phiếu của mình.”
Thẩm Đa Ý bị chọc vui vẻ nghiêng người trên sô-pha: 


“Cho em nói đến lúc anh đều động tâm luôn.”
Mạnh Lương lập tức lửa cháy còn đổ thêm dầu: 


“Công ty của anh phỏng chừng ngay đến cả cô dọn vệ sinh cũng đều chơi cổ phiếu, chỉ có mình anh là ngoại lệ. Số liệu sẵn có, toàn bộ ngành đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, muốn thua lỗ cũng rất khó.”
“Thật hay giả vậy,”


 Thẩm Đa Ý lỗ tai mềm, không thể chịu được người ta khuyên nhủ, sau khi cúp điện thoại liền bắt đầu suy nghĩ. Mấy ngày trước họp mới nói đến mấy chi cổ phiếu trọng điểm khá là khả quan, Thích Thời An thậm chí đã nói về các thao tác điều hành cổ phiếu magie, cậu càng nghĩ càng động tâm, mãi đến khi một tiếng sấm đánh xuống bầu trời mới đánh thức cậu hoàn hồn.


Sau khi hoàn hồn cậu càng cảm thấy say mê, vừa nãy chỉ mới nghĩ thôi mà đã quên mất 
thương xuân bi thu (*)
, muốn thật sự mua vào mấy chi chẳng phải là giống ăn Vong ưu thảo ư 
(Cỏ quên sự lo buồn)


Không phải Thẩm Đa Ý ăn vong ưu thảo, chắc có lẽ là do ăn nhiều cháo ngọt, cậu đã hoàn toàn quên mất mới cách đây không lâu, Thích Thời An vừa mới mắng mấy người chơi cổ phiếu bị lỗ tiền là làm chuyện vô nghĩa.


(伤春悲秋: tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi | đa sầu đa cảm)


Bầu không khí ngày chủ nhật vốn có chút ngột ngạt lại đột ngột thay đổi, Thẩm Đa Ý dưới sự xúi giục của Mạnh Lương đầu tư vốn vào thú tiêu khiển mới. Hơn nữa cậu biết trứng gà không thể đặt toàn bộ vào trong một rổ, cũng không thể là người mới bắt đầu mà góp quá nhiều trứng gà, bèn mua vào hai chi cổ phiếu 20 vạn, 15 vạn thì dùng để đầu tư ngắn hạn, còn ngoại tệ thật sự quá phức tạp, cậu không muốn mạo hiểm.


Tin nhắn kia của Thích Thời An cứ vậy mà biệt tăm biệt tích, ngay cả tung tích câu trả lời cũng không tìm thấy, nhưng anh vốn cũng không có ý định bắt Thẩm Đa Ý phải trả lời, anh chỉ đơn thuần bày tỏ thái độ của mình mà thôi.


Nghỉ ngơi đủ, anh ở nhà thu dọn hành lý, bởi vì phải lập tức đi Sydney công tác.


Thị trường đầu tư giống như một công viên trò chơi, thu hút rất nhiều người đến chơi thật vui vẻ, để cho bọn họ trải nghiệm đủ loại kích thích, có thể sẽ xuất hiện phản ứng xấu, cũng có thể sẽ thu hoạch được niềm vui rất lớn, nhưng bản thân thị trường đầu tư sẽ không chịu trách nhiệm. Thẩm Đa Ý đã bị hấp dẫn, người mới bắt đầu lúc nào cũng vô cùng cẩn thận, hận không thể năm phút xem giá thị trường một lần, chắc qua mấy ngày nhiệt tình sẽ không nhiều như vậy nữa.


Tất cả cao ốc hai bên phố trung tâm đều bao phủ trong màn mưa lâm thâm, Thích Thời An đi làm rất sớm, sau khi vào văn phòng việc đầu tiên làm chính là lau mấy giọt mưa trên giày da.
Annie gõ cửa đi vào, tinh thần vô cùng phấn chấn nói: 


“Thích tiên sinh, tôi muốn xác nhận những hạng mục công việc trong chuyến đi Sydney công tác với ngài, giờ ngài có rảnh không?”


Thích Thời An không ngẩng đầu lên cũng biết đối phương mặc một bộ quần áo mới, nhưng không biết là Annie như vậy, hay là tất cả con gái đều như vậy, vừa mua được một bộ quần áo vừa ý để mặc, cho dù là mưa rào, tâm trạng cũng rất vui.
Anh ném giấy lau giày da vào túi bảo vệ môi trường, nói: 


“Rảnh, cô nói đi.”
“Chuyến bay là vào chiều mai, ngài không đến công ty, mà trực tiếp xuất phát từ nhà luôn.”
 Annie cầm sổ, 
“Sau khi đến thì ở khách sạn Versace, các cuộc họp cũng được tổ chức ở khách sạn, những phần khác thư ký của công ty sẽ bàn bạc với khách sạn.”


Annie nói xong hỏi thăm: 
“Ngài tính ngày nào thì về?”
Thích Thời An suy nghĩ một lát: 
“Một tuần, ở lại đó ba ngày.”
“Được, vậy có cần đổi khách sạn không?”
“Đổi, ở Hunter Region một ngày, The Rocks ngày ngày, hết bận tôi còn muốn đi chơi.”


 Thích Thời An nhớ tới bố mẹ Du Triết và Du Tư, 
“Cũng đặt sẵn một chiếc xe luôn, tôi còn phải đi lại nhiều nơi.”


Sắp xếp chuyện đi công tác xong, Thích Thời An bắt đầu làm việc, bảy tám ngày không ở đây, đến khi trở về trên bàn lại chất đầy văn kiện, giống như cảnh hồi lớp mười hai xin nghỉ quay lại trường học vậy. Anh muốn dành thời gian làm thêm một chút, giảm bớt lượng công việc sau này.


Cả ngày anh không thể nào rời khỏi phòng làm việc, trước khi tan tầm mới tới quay quanh bộ phận ngoại tệ, quay xong lại phải tới bộ phận đầu tư ngắn hạn xem một chút. Thích Thời An từ trong thang máy đi ra, vẫn là hành lang dài dằng dặc kia, nhưng hôm nay không có ánh nắng mặt trời, không đẹp bằng bình thường.


Bước chân Thích Thời An hơi ngừng lại, anh nhìn thấy Thẩm Đa Ý đi ra từ bộ phận đầu tư ngắn hạn, dường như rất giống với cảnh tượng ngày đó. Thẩm Đa Ý cúi đầu xem điện thoại, đối với người và việc xung quanh hoàn toàn chưa phát hiện, cậu đi về phía trước không hề dừng lại, dửng dưng đi qua bên cạnh Thích Thời An.


“Tổ trưởng Thẩm.” 
Thích Thời An cau mày kêu một tiếng.
Nhưng Thẩm Đa Ý không để ý đến anh.
“Tổ trưởng Thẩm?”
 Thích Thời An không bỏ cuộc, cảm thấy vị nhân viên này thật là kiêu ngạo, có hơi quá đáng, không chủ động chào hỏi thì thôi, lại còn không trả lời boss nữa, 


“Tổ trưởng Thẩm!”
“Ơ!”


Thẩm Đa Ý sợ hết hồn, trong cơn hoảng loạn vội vàng đáp một tiếng, vừa nãy cậu xem cổ phiếu quá mức tập trung, chẳng chú ý đến thức gì khác. Cậu quay người lại thấy Thích Thời An đứng cách đó không xa, bộ phận đầu tư ngắn hạn còn có đồng nghiệp tan tầm đi ra, đi qua bên cạnh.


Cậu bước nhanh đi vòng trở lại, đuối lý chột dạ hỏi thăm: 
“Thích tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Thích Thời An tức giận nói: 
“Không nhìn thấy anh cũng chẳng nghe thấy tiếng anh gọi, em có chuyện gì à?”


Giờ làm việc xem giá đầu tư ngắn hạn của mình, còn tới gặp đồng nghiệp xin chỉ giáo, chẳng khác nào lợi dụng tài nguyên công ty làm việc riêng, Thẩm Đa Ý nào dám thành thật khai báo, nhỏ giọng nói dối: 
“Em đang xem thông tin khách hàng.”


Cậu không ngây thơ đến mức nói dối mà mặt đỏ tim đập, nhưng nhìn thấy ánh mắt Thích Thời An bay tới, vẫn khiến cậu có chút không chống đỡ được, liền muốn nhanh chóng rời đi, nói thêm: 
“Trời mưa không dễ đi, em có thể tan tầm chưa?”
Thích Thời An không vạch trần, dặn dò: 


“Nhìn đường thật kỹ, đừng để đụng vào tường đó.”
Thẩm Đa Ý gật đầu xong liền bỏ đi, đi được mấy bước lại bị gọi lại, cậu lần thứ hai xoay người lại, không biết đối phương còn chuyện gì. Thích Thời An nói: 
“Ngày mai anh đi công tác, đi khoảng bảy tám ngày.”


“Vậy …. Anh vất vả rồi.”
 Thẩm Đa Ý nghẹn ra một câu như vậy, cơ bản cũng không có gì nhiều để nói.
Thích Thời An nói: 
“Em biết số của anh rồi, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”


Hai người đi về hai hướng, cách nhau càng ngày càng xa, Thẩm Đa Ý tan tầm, tâm tư đặt trên cổ phiếu giảm không ít. Bức ảnh quán hạt dẻ ở Munich quanh quẩn trong đầu. Cậu lái xe không nhịn được nghĩ, lần này Thích Thời An đi Sydney, có gửi cho cậu một bức ảnh quán bán khoai nướng hay không nhỉ.


Lúc chờ đèn đỏ lại tự mình cười ngây ngô, cậu đang đoán xem người dân Australia có thích khoai nướng hay không.


Thích Thời An giống như một giáo viên chủ nhiệm luôn lao tâm khổ trí, trước khi đi công tác còn phải tới các bộ phận căn dặn vài câu, thậm chí dư thời gian còn phải sắp xếp thêm một chút. Buổi chiều ngày hôm sau không đợi tắt nắng anh đã lên máy bay, chuyến bay mười tiếng đồng hồ là chuyến bay dài và quen thuộc, anh quyết định ngồi chọn đồ trang trí bên trong chiếc xe mới, dùng để giết thời gian.


Đèn bên trong phải là ngọn đèn vàng ấm áp.
Bảng điều khiển trung tâm phải bọc kim loại.
Bảng đồng hồ phải dùng màu nâu sẫm vân gỗ.
Ghế ngồi đều phải bọc bằng da thật.
Trong radio …….. phải có đoạn “Mẫu Đan Đình”.


Thích Thời An kéo tấm chắn ánh sáng xuống, sau đó chìm vào giấc ngủ, anh tính toán mở mắt lần nữa vừa vặn đến Gold Coast rồi. Áp suất trên không đập vào màng nhĩ, anh ngủ không quá an ổn, nhưng cảnh trong mơ hời hợt rất ngọt ngào.


Mười mấy tiếng thoáng chốc mà trôi qua, máy bay đáp xuống bên kia bờ đại dương.


Khách sạn Versace lộng lẫy đến chói mắt, toàn bộ đại sảnh đều được bao phủ trong một mảng lớn màu vàng, vẻ đẹp không hề hàm súc chút nào, nếu như không bố trí công việc chắc Thích Thời An sẽ không ở đây. Anh thích những thứ trang nghiêm có lịch sử lâu đời, cho nên thường xuyên nhớ nhung đến khách sạn Quốc Tân cũ trong thành phố.


Phòng trong được trang trí rất nhiều năm thì tốt hơn một chút, không hào nhoáng như ngoài kia, anh thả hành lý xuống đi bơi một vòng trước để thả lỏng cơ thể, sau đó định ăn chút gì đó rồi mới bắt đầu chuẩn bị họp.


Cũng trong lúc đó, thị trường đầu tư ngắn hạn đã bùng lên một ngọn lửa nhỏ, giá cả methanol tăng vọt, rất khó để tính được số người mở đơn hàng mỗi phút.
“Đàn anh, anh có dốc sức đầu tư thêm không?”


“Không, thêm nữa lại đầy, đầu tư ngắn hạn thì không thể mua vào toàn bộ được”
 Thẩm Đa Ý giải thích, 


“ Đối với cổ phiếu, anh cũng không đề xuất thực hiện mua vào toàn bộ, quá mạo hiểm, mục đích chính của chúng ta không phải chỉ là giải trí thôi sao, cũng không phải chạy theo món lãi kếch sù.”


满仓 – mãn thương: “Thương” chủ yếu là chỉ tỉ lệ sử dụng tài chính trong tài khoản chứng khoán. “Mua vào toàn bộ” là chỉ toàn bộ tài chính được dùng để mua cổ phiếu, phần tài chính còn lại không đủ để mua thêm ít nhất 100 cổ phiếu. Nếu lựa chọn chính xác cổ phiếu để mua vào toàn bộ thì cho dù thị trường rớt giá thường cũng sẽ có khoản tiền lời khá tốt. Bình thường sử dụng “mua vào toàn bộ” là để chỉ việc đầu tư dài hạn, tức là sau khi thu mua cổ phiếu rồi thì không làm thêm bất cứ hành động nào khác.


Mạnh Lương nói: 
“Vậy tiền lời anh muốn dùng như thế nào?”
Thẩm Đa Ý suy nghĩ một chút: 
“Dẫn ông nội anh và ba mẹ của bạn thân anh đi du lịch, đợi tới lúc có kỳ nghỉ đã.”


Kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, tình thế của methanol rất tốt, thế là Thẩm Đa Ý không quan tâm nhiều nữa, cũng có lẽ là qua mấy ngày đầu, nhiệt tình dần dần biến mất.


Ngay vào lúc cậu cho rằng thời kỳ tăng vọt đã kết thúc để thuận lợi tiến vào thời kỳ ổn định, thị trường đầu tư ngắn hạn lại hứng lấy một trận mưa lớn.


Thẩm Đa Ý biết kiếm tiền không dễ, cho nên lúc đối mặt với tiền vốn 15 vạn biến thành 15 ngàn như bây giờ, tòa tháp trong lòng mơ hồ bắt đầu sụp đổ. Vậy mà ông Thẩm lại ở bên cạnh cậu nhắc mãi, bà nội nhà ai trong tiểu khu bị gạt mười mấy vạn.


Những người lúc trước đã mua vào toàn bộ xem như cơ bản là đã bị triệt hạ hết,cậu cũng chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong đó mà thôi.
“Ông nội,”
 Thẩm Đa Ý ôm ngực, 
“Ông đi ngủ sớm chút đi, đừng nói chuyện nữa.”
Ông Thẩm bất mãn nói: 


“Kêu con nói chuyện với ông một chút con liền chê phiền.”


Thẩm Đa Ý đợi sau khi ông Thẩm về phòng liền bắt đầu nghiên cứu biến hóa của giá cả thị trường, đầu tư lời lỗ đều là chuyện bình thường, cậu tiếp thu được, nhiều lắm thì kinh tâm trong chốc lát. Nhưng khiến cậu hoảng hốt chính là bỗng nhiên cân nhắc suy xét xu hướng, thị trường đầu tư giống như một con thú hoang, bất kỳ quy luật nào cũng không thể trói buộc nó.


“Biết số của anh rồi, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Thẩm Đa Ý bỗng nhớ tới lời dặn của Thích Thời An, cậu cầm điện thoại lên có hơi do dự, nhưng sau khi mức giá ngã xuống lần thứ hai, cậu cuối cùng cũng nhấn dãy số kia.


Liên tục họp và xã giao mấy ngày thật sự rất mệt mỏi, Thích Thời An cuối cùng cũng rảnh rỗi để lướt sóng ở Gold Coast. Anh vừa thuê một tấm ván lướt sóng, cho nên lúc tiếng chuông vang lên muốn giả bộ không nghe thấy, rất sợ bị kéo về làm việc.


Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng sự tùy hứng, anh lấy điện thoại từ túi không thấm nước ra, trên màn hình hiện lên tên Thẩm Đa Ý. Thích Thời An nhận điện thoại, dựa vào ván lướt sóng 
“Alo”
 một tiếng.
“Thích tiên sinh, giờ anh có bận không?”


 Thẩm Đa Ý dò hỏi trước, cậu nhìn chằm chằm điện thoại, kéo dài âm thanh mang theo chút căng thẳng.
Thích Thời An nhìn bọt sóng cuốn lên trên mặt biển, đây là cơ hội tốt nhất để xuống nước, nhưng cũng trả lời: 
“Không vội, sao vậy?”
Thẩm Đa Ý đã thả lỏng một chút: 


“Lúc trước em muốn thử đầu tư ngắn hạn một chút, nhưng gặp phải điểm khó khăn.”
Cậu nói rất nhiều, nhờ người khác giúp đỡ cũng bất tri bất giác biến thành dốc bầu tâm sự, “


Có phải là thầy thuốc khó chữa bệnh của mình không, em cảm thấy mình không nắm bắt được, lúc trước tăng giá giờ lại sụt giá đột ngột, ngay cả quá trình chuyển đổi cũng không có, giao dịch dài hạn hay ngắn hạn cũng đều không tốt cả, xu hướng rất lạ, em không biết đoán như thế nào cả, hơn nữa giờ ngừng tổn thất chẳng khác gì từ bỏ cả.”


Hoạt động mua/bán cổ phiếu là giao dịch, khi thực hiện giao dịch thì mình sẽ đặt 3 lệnh cùng 1 lúc, 1 là lệnh mua/bán, 2 là lệnh “stop loss-ngừng tổn thất” và 3 là lệnh “take profit – thu lợi nhuận”. Ví dụ như khi giá đang tăng, mình chọn mua cổ phiếu, giá cố phiếu sẽ tiếp tục tăng cho đến lúc nó đạt tới mức giá “thu lợi nhuận” mà mình định sẵn, nó sẽ dừng lệnh thu mua, tiền lời vào túi mình. Còn trong trường hợp giá đang tăng bỗng đổi hướng đi xuống, và xuống hoài cho đến khi đụng mức giá “ngừng tổn thất” của mình, thì nó cũng sẽ ngừng lệnh mua vào để mình không bị lỗ thêm nữa. “Stop loss” ở đây là một lệnh đặt ra để như 1 cái bảo hiểm, phòng trường hợp giá đổi chiều, ko như mình dư đoán thì nó sẽ ngừng lệnh để mình ko lỗ quá nhiều. Bên cạnh đó thì trong quá trình thực hiện lệnh giao dịch, mình có thể hủy giao dịch bất kỳ lúc nào nếu như mình cảm giác là giá đã đi ngược hướng mình dự định. Chỗ này Thẩm Đa Ý muốn nói là cho dù dừng lệnh giao dịch ngay lập tức hay là chờ cho giá rớt xuống bằng giá stopp loss thì khoản tiền lỗ cũng như nhau.


Thích Thời An lắng nghe Thẩm Đa Ý lẩm bẩm trên bãi biển đầy nắng, chờ đối phương nói xong câu cuối cùng, anh đưa ra chỉ thị: “
Giờ đi uống một ly sữa bò, đừng tổn hại tinh thần như vậy.”


Cúp điện thoại, sóng trên mặt biển cuộn lên tận trời, vô số người ham thích lướt sóng ôm ván trượt của mình chạy về phía trước, mang theo tiếng hét chói tai và ánh mặt trời chiếu khắp toàn thân. Thích Thời An tán thưởng hai giây, sau đó rút ván trượt, chuẩn bị trở về phòng mở máy tính.


Sữa bò theo cổ họng chảy vào trong dạ dày, Thẩm Đa Ý hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng bắt đầu hối hận vì thái độ thất lễ hồi nãy. Sau khi cậu cho rằng Thích Thời An lấy loại phương thức động viên này tạm thời uyển chuyển cự tuyệt cậu xin giúp đỡ, màn hình máy tính bỗng nhiên sáng lên.


Yêu cầu gọi video nhảy lên chính giữa màn hình, giống như một ngôi sao nhỏ.
Thẩm Đa Ý nhẹ nhàng nhấn “Đồng ý”, cậu bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy mặt đối phương.






Truyện liên quan