Chương 10: Chương 10

Thật ra có không ít tin đồn có liên quan tới Liễu Du Bạch, nhưng chuyện này được xem như một tin chính xác.
Nghe nói vào một năm nào đó, khi đến một hòn đảo rất hẻo lánh ở Đông Nam Á để nghỉ phép, Liễu Du Bạch đã bắt gặp rùa biển lên bờ đẻ trứng.


Nhưng nơi đó là một vùng nghèo nàn, địa phương cũng không coi trọng chuyện này nên hằng ngày người dân liên tục lui tới trên bờ biển để chào bán đồ lưu niệm khiến rùa biển không có nơi an tâm đẻ trứng, trứng đẻ ra rồi cũng có khả năng chưa ấp xong đã bị người ta đạp vỡ.


Vậy nên, Liễu Du Bạch đã thuê hẳn 1 km bờ biển ngay chỗ đó và chỉ sử dụng với mục đích tư nhân.
Tiếp theo anh lại mướn một bảo mẫu.
Nói là bảo mẫu nhưng thật ra hằng ngày cũng chẳng làm việc gì ngoại trừ đi một vòng, nhặt chút rác, bảo vệ đám rùa biển để chúng an tâm đẻ trứng.


“Liễu Du Bạch là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường à?”
Trì Kiều lắc đầu: “Nghe nói anh ấy chỉ đơn thuần thích rùa biển thôi.”
“Rùa biển có gì mà thích?”


Trì Kiều nhún vai: “Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm chính là cậu biết Liễu Du Bạch trả tiền lương cho người bảo mẫu kia bao nhiêu không? Một tháng 30 ngàn tệ.”
Nói xong hai người đều im lặng.
Hai mắt Lương Tư Nguyệt thất thần, “… Tớ rất muốn làm công việc này.”


Trì Kiều ôm trái tim như tro tàn: “Tớ cũng thế.”
Đã đến số của hai người, sau khi vào bàn gọi thức ăn, cả hai lại tiếp tục trò chuyện về những tin đồn kỳ lạ liên quan tới người họ Liễu nào đó.


available on google playdownload on app store


Ngày nào Trì Kiều cũng hóng chuyện không biết chán, lần nào cũng là cô ấy tự mình nói cho Lương Tư Nguyệt nghe tin tức trong giới, hiếm thấy hôm nay Lương Tư Nguyệt lại chủ động tỏ ra hứng thú.


Nếu cô đã hiếu kỳ về Liễu Du Bạch, đương nhiên Trì Kiều sẽ dốc hết vốn liếng ra: “Cậu có biết chuyện trước kia Liễu Du Bạch từng đóng phim không?”
Lương Tư Nguyệt rất kinh ngạc.


Cô không tưởng tượng nỗi, Liễu Du Bạch có thể làm diễn viên được sao? Với cái tính tự mãn của anh ta thì đạo diễn nào mà chỉ đạo được.
“Không biết.
Phim tên gì vậy? Tớ tìm thử xem.”
“Không tìm được đâu, trên mạng chỉ có tiêu đề không có nội dung.


Nghe nói mấy năm trước Liễu Du Bạch đã mua công ty chế tác mấy bộ phim đó, cũng có nghĩa là bản quyền của phim cũng bị anh ấy mua đứt rồi.
Sau khi hợp đồng phát sóng với các nền tảng hết hạn, bộ phim kia biến mất hoàn toàn trên mạng.


Mấy cái trang web nhỏ mà dám lén chiếu lậu là ăn văn bản cảnh cáo của luật sư ngay, đến cả file lưu trữ trên đám mây cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn…”
“Không phải anh ấy đóng phim cấp ba đấy chứ?”
“Phụt…” Trì Kiều suýt bị sặc.


Lương Tư Nguyệt rất nghiêm túc: “Nếu không sao lại sợ người ta nhìn thấy?”
“Nghe nói là vì anh ấy cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của mình quá tệ, muốn tiêu hủy lịch sử đen tối… Ai nói internet có ký ức, tớ thấy có tiền là muốn làm gì thì làm.”


Hai người không hẹn mà cùng thở dài, sau đó lại ôm trái tim nguội lạnh đỏ mắt ghen tỵ với người bảo mẫu được trả 30 ngàn tệ một tháng kia.
“Trên Weibo của hậu viện hội* có đăng mấy tấm screenshots từ phim đấy, cậu có thể lật tìm trong album ảnh.


Hội trưởng hậu viện hội đã xem phim rồi, cô ấy từng đăng một bài trên tài khoản phụ nội dung kiểu làm một người hâm mộ, cho dù gắn sẵn filter lên mắt thì vẫn chỉ có thể nói… chúng ta chỉ nên hít hà cái nhan sắc này trên ảnh tĩnh thôi.
Ngài Liễu thủ tiêu bộ phim đó là đúng.”


*Tổ chức đại diện cho một cộng đồng fan hâm mộ.
Lương Tư Nguyệt lấy điện thoại của Trì Kiều, ấn vào tài khoản Weibo tên Căn cứ chăn nuôi rùa biển nhà họ Liễu.
Bên trong album ảnh là một loạt hình meme hài hước, lâu lâu lại lẫn vào vài tấm ảnh chụp trong phim gần như chưa qua chỉnh sửa gì cả.


Bên trong ảnh, Liễu Du Bạch vẫn là một thiếu niên, dáng vẻ của anh phải nói là có thể dùng mấy câu như, lan chi ngọc thụ, cô tùng độc lập, ngọc sơn khuynh đảo* để hình dung.


Giá trị nhan sắc này mà đặt vào giới giải trí hiện tại, cho dù toàn bộ phim chỉ diễn một vẻ mặt, kỹ thuật diễn xuất đều nhờ vào diễn viên lồng tiếng thì cũng sẽ không ngừng có người rót tiền cho anh.


*Ba câu đều là thành ngữ bốn chữ của Trung Quốc, ý chỉ người con trai tuấn tú nho nhã lại mạnh mẽ độc lập.


Các bài đăng trên Weibo của hậu viện hội đều chỉ có fan mới xem được, không thể chia sẻ bởi vì chia sẻ nhất định có thể thoát vòng*, mà nếu bị Liễu Du Bạch trông thấy, nói không chừng còn bị xóa tài khoản nữa.
Cái hậu viện hội này thật quá hèn mọn.


*thoát vòng: nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người biết tới.
Trì Kiều có chút hiếu kỳ, “Sao cậu lại biết anh ấy? Anh ấy là người phía sau màn ảnh, lại rất khiêm tốn, bình thường cũng không có tai tiếng gì mà.”


Lương Tư Nguyên khó mà mở miệng nói mình vừa bước xuống từ xe anh ấy, “Tớ ngẫu nhiên thấy được trên mạng…”
Lẩu được bưng lên.
Được ăn lẩu cà chua và lẩu dầu cay nóng hôi hổi vào tiết trời đầu thu se lạnh thì còn gì bằng.


Không lâu nữa, Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều sẽ phải tham gia khóa huấn luyện khép kín của công ti rồi, không thể thoải mái đi ăn lẩu giống như bây giờ.


“Trên TV hả?” Nếu Trì Kiều không nhắc đến, Lương Tư Nguyệt cũng quên béng chuyện này… Đây được coi như là thành tựu lớn nhất từ khi cô bắt đầu làm người mẫu.
Chỉ là các cô cũng không có bất kỳ phần diễn hay lời thoại nào, chỉ lộ mặt làm nền thôi.


Ở trường quay cũng không có chuyện gì đáng nói, Chu Tuân không phát hiện ra cô và cô cũng không chủ động chào hỏi anh ấy.


Lương Tư Nguyệt cảm thấy Trì Kiều đang dùng điệu bộ như cười như không nhìn chằm chằm cô, đành bất đắc dĩ nói: “Tớ thật sự chỉ là fan qua đường của Chu Tuân mà thôi.”
Lúc ăn lẩu xong đã hơn tám giờ.
Bọn họ gọi phục vụ tới tính tiền.


Không tới một lát sau, người phục vụ cầm theo một chiếc túi giấy đi đến, “Đã có người thanh toán giúp hai vị rồi.”
Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều đưa mắt nhìn nhau: “Ai trả tiền cho chúng tôi vậy?”
“Thật xin lỗi, tôi cũng không biết.


Nhưng người tính tiền có gửi quầy thu ngân một phần quà cho cô Lương.” Người phục vụ đưa túi giấy trong tay ra, “Xin hỏi cô Lương là vị nào?”


Sau khi tiếp nhận túi giấy trong trạng thái mơ hồ, Lương Tư Nguyệt mới nhìn rõ logo “Burberry” được in trên đó, “Không biết nhân viên ở quầy thu ngân còn nhớ dáng vẻ của người để lại quà này không?”
“Mời theo tôi, tôi giúp hai vị hỏi thử xem sao.”


Nhân viên ở quầy thu ngân nói, người để lại quà là một người phụ nữ ăn mặc rất thành thục, không nhìn ra tuổi tác bao nhiêu, có thể là ba mươi hay bốn mươi tuổi gì đó.
Người đó cũng không để lại lời gì khác, chỉ thanh toán bữa ăn, nhờ chuyển đồ rồi lập tức rời đi.


Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều rời khỏi tiệm lẩu, nhìn cái túi trong tay mà không tìm ra bất kỳ đầu mối nào.
Trì Kiều hỏi: “Hay là có người nào đang theo đuổi cậu cũng ở trong Haidilao ăn lẩu không?”


“Người theo đuổi tớ mà một phụ nữ ba bốn mươi tuổi hả?” Lương Tư Nguyệt dở khóc dở cười, “… Làm ơn đi, chuyện này quá cởi mở rồi.”
“Mở xem thử trong túi đi, biết đâu có để lại lời nhắn thì sao?”
Lương Tư Nguyệt nhanh chóng mở túi ra.


Bên trong là một cái khăn quàng cổ, ngoại trừ tag sản phẩm thì đến nửa mảnh giấy cũng không có.
Trì Kiều an ủi Lương Tư Nguyệt: “Tốt xấu gì khăn quàng cổ cũng hữu dụng.
Trời sắp trở lạnh rồi, cậu có thể dùng nó ngay còn gì.”


“Cậu nói xem cái khăn này có phải được mua ở cửa hàng Burberry trong trung tâm thương mại này không?”
“Có khả năng.”
“Nếu tớ qua đó hỏi, không biết nhân viên cửa hàng có nhận ra người…”
“Cậu dám vào đó sao?”
“...!Tớ không dám.”
“...!Tớ cũng không dám.”


Hai đỗ nghèo khỉ chỉ dám đi đường vòng khi ngang qua cửa hàng bán đồ xa xỉ.


Trên đường đi về phía trạm tàu điện, Trì Kiều nói, nếu quả thật có người theo đuổi cô thì chiêu này chỉ là mồi nhử, người kia không thể mãi mãi giấu tên trốn sau màn, cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ phải hiện thân mà thôi.


Lương Tư Nguyệt nghe câu được câu không, lúc này bỗng nhiên trong đầu nhảy ra một ý nghĩ, “Ơ…”
Trì Kiều dừng chân: “Sao vậy?”


Lương Tư Nguyệt nghĩ thầm, không phải Liễu Du Bạch muốn tặng quà xin lỗi nên kêu người tới tính tiền đấy chứ? Trước khi xuống xe anh cố ý hỏi cô có phải muốn đi dạo phố hay không, lúc ấy cô chỉ cảm thấy câu hỏi này quá đường đột.
Thế mà…
Liễu Du Bạch? Chịu nhận lỗi?
Làm sao có thể?


Lương Tư Nguyệt bác bỏ phỏng đoán của mình, lắc đầu: “Không có gì.”
Buổi tối Liễu Du Bạch đi thảo luận về bộ phim mới với mấy nhà đầu tư.
Đạo diễn muốn hợp tác cũng có vài người.


Liễu Du Bạch thì muốn chọn Hà Nột, một đạo diễn mới vừa bộc lộ tài năng hai năm nay, nhưng những nhà đầu tư khác lại cảm thấy việc này quá mạo hiểm.


Để thuyết phục các nhà đầu tư khác cũng như bàn bạc đưa quyết định cuối cùng, Liễu Du Bạch đã mời vài nhà đầu tư quan trọng và Hà Nột ra ăn một bữa cơm nói chuyện.
Anh đến trễ gần nửa giờ nên bị những người khác ồn ào đòi phạt ba ly rượu.


Trong nửa giờ này, Hà Nột đã nói chuyện với nhà đầu tư, bầu không khí rất náo nhiệt.
Năm nay Hà Nột ba mươi lăm tuổi, trong cái lĩnh vực đạo diễn này cũng được coi là người trẻ.


Năm trước anh ấy có làm đạo diễn cho một bộ phim, bởi vì chi phí chế tác thấp cùng với việc thiếu hụt trong khâu tuyên truyền nên thành tích phòng vé không quá khả quan, nhưng danh tiếng lại rất tốt, đưa ra nước ngoài tham gia triển lãm cũng giành được mấy cái giải thưởng, trong đó có một giải là Đạo diễn mới xuất sắc nhất của một lễ trao giải uy tín nào đó.


Bộ phim này là một dự án cấp S* mới của năm sau và còn đang trong quá trình chuẩn bị.
Có đến vài công ty lớn cộng thêm toàn bộ dây chuyền sản xuất phim là hơn cả trăm công ty lớn lớn nhỏ nhỏ đều chỉ trông cậy vào bộ phim này để kiếm cơm.


*Dự án phim cấp S là những tác phẩm điện ảnh được đầu tư vô cùng kỹ lưỡng về nội dung, diễn xuất và kỹ xảo, đem lại cho khán giả một trải nghiệm tuyệt vời và mãn nhãn.


Hà Nột còn trẻ, rất sáng tạo, thường có vài ý tưởng khiến người ta vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao thì năng lực phòng vé của anh ấy vẫn chưa được thị trường kiểm nghiệm, mấy nhà đầu tư kia cuối cùng vẫn không dám giao cái dự án trọng điểm thế này vào tay anh ấy.


Bữa tiệc kết thúc, Liễu Du Bạch gọi người tiễn từng nhà đầu tư ra ngoài, chỉ giữ Hà Nột lại ngồi vào xe anh.


Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đối với kết quả này từ trước, nhưng Hà Nột vẫn không tránh khỏi có chút bị đã kích, cũng cảm thấy có lỗi với Liễu Du Bạch, người đã cho anh ấy cơ hội này.


Liễu Du Bạch cười nói: “Trong tay tôi có hai dự án, nhưng kịch bản chỉ mới được xây dựng bước đầu.
Tôi rất thích nội dung câu chuyện, nếu anh bằng lòng thì thử xem, biết đâu có thể làm cho nó tỏa sáng.
Dự án này là tôi tự mình bỏ vốn, sẽ cho anh toàn quyền làm chủ.”


Trước đây Hà Nột từng nghe nói làm đạo diễn dưới tay nhà sản xuất Liễu Du Bạch không quá thoải mái, bởi vì chỉ cần kịch bản được anh thông qua, anh sẽ bỏ tiền còn về việc sau đó ai quay hay quay đến đâu anh đều không quan tâm.


Năm trước, sau khi Hà Nột quay bộ phim kia và giành được giải thưởng, Liễu Du Bạch liền chủ động liên lạc với anh ấy trao đổi Wechat cá nhân, còn nói về sau có cơ hội sẽ tìm anh ấy hợp tác.
Nhưng sau khi thêm Wechat, Liễu Du Bạch cũng không liên lạc qua lại với anh ấy.


Loại tình huống này thường xảy ra, Hà Nột cũng không để trong lòng.
Ai ngờ hơn một năm sau, Liễu Du Bạch lại tìm đến anh ấy, vừa tìm đã cho anh ấy cơ hội tiếp xúc với một dự án lớn.


Mặc dù cuối cùng vẫn không lấy được nhưng anh ấy cũng có thể lĩnh hội được tấm lòng quý người tài của Liễu Du Bạch.
“Đề tài gì vậy?”
“Tình cảm.”


“Tình…” Hà Nột kinh ngạc, ngược lại vội nói: “Không phải tôi xem thường phim tình cảm, nhưng sếp Liễu biết đấy, trước giờ tôi chưa từng quay thể loại phim này.”
“Anh cứ xem nguyên tác và sơ lược nội dung kịch bản trước đi.
Trở về tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho anh.”


Tài xế đưa Hà Nột về trước, sau đó mới chở Liễu Du Bạch về nhà.
Liễu Du Bạch uống chút rượu, trong người có chút hơi men lại càng cảm thấy thêm mệt mỏi.
Chợp mắt trên xe một lát, lúc mở mắt ra đã thấy đến cửa chung cư.


Căn hộ của Liễu Du Bạch là một gian phòng cực lớn với đầy đủ các phòng chức năng, ba mặt là cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ là tầm nhìn rộng lớn hướng ra sông.
Cởi giày, kéo cổ áo, đi chân trần vào trong nhà.


Hệ thống điện gia dụng thông minh trong nhà tự động mở đèn và TV, trong phút chốc căn phòng trống rỗng đã có tiếng người.
Liễu Du Bạch đi đến tủ lạnh lấy một chai nước, vặn ra uống một ngụm, sau đó tiện tay đặt trên bàn ăn.
Tắm rửa sạch sẽ, anh trở lại phòng khách.


Anh sững lại một chút, cứ nghĩ mình nhìn nhầm bèn lấy điều khiển từ xa kéo lùi thanh tiến độ lại.
Anh vẫn có chút ấn tượng với cái game online này, chính là cái mà anh đã đưa Chu Tuân đi tham gia lần trước.


Nhân vật của Chu Tuân là một tiên quân trên trời với bộ bạch y phấp phới, sau lưng cậu là vài thị nữ tướng mạo không tầm thường tương tự nhau đảm nhận công việc làm nền.


Mặt khác anh cũng rất bội phục mình, cô chỉ xuất hiện chưa quá một giây trước ống kính, sao anh có thể nhận ra gương mặt quen thuộc nào đó trong nhóm thị nữ kia chứ.


Nhưng không thể không nói, cho dù kịch bản chỉ yêu cầu diễn một nhân vật nền mặt mũi mơ hồ, thứ cô thể hiện vẫn khác biệt với những người còn lại.
Trong đôi mắt kia như có một câu chuyện cũ.
Gương mặt như biết kể chuyện thế này mà lại muốn làm “thần tượng”.


Cái loại công việc vừa nhảy vừa hát.
Loại mà bị các trạch nam đứng dưới đài la hét gọi “vợ ơi”.
Loại mà phải liên tục truyền các loại “Bánh gối buôn chăn” và “Liên lạc riêng”.
Có khả năng sẽ còn phải tham gia các hoạt động bắt tay các kiểu.


Liễu Du Bạch bấm nút nguồn tắt TV.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu: Vì sao không thể thích rùa biển? Chẳng lẽ rùa biển không đáng yêu sao?
(Không biết vì cái gì mà đột nhiên cảm thấy giống như biến thành meme chọc cười)
________
Tác giả nói vẫn nên chú thích một chút:


Bán gối buôn chăn: thuật ngữ xuất phát từ Nhật Bản, ý chỉ thông qua việc khoe thân để tranh thủ cơ hội nổi tiếng.
Liên lạc riêng: Idol và người hâm mộ liên lạc riêng/ra ngoài với nhau.
Bình thường nó bị cấm trong ngành công nghiệp thần tượng, nếu bị đào ra thì chính là bê bối.


Hoạt động bắt tay: là loại hoạt động mà nghệ sĩ hoặc người nổi tiếng sẽ bắt tay với người ủng hộ hay fan của mình, rất thịnh hành ở Nhật Bản.
________
Vì muốn cầu đường sống mà tác giả còn nói một câu nữa.
Cô ấy thật sự không có bất kỳ ý nghĩ xem thường thần tượng nào đâu.


Sáng tạo doanh năm 2020 cô ấy còn pick Triệu Việt của SNH48 mà.






Truyện liên quan