Chương 3: Lần đầu gặp mặt

Quả không hổ danh là cháu gái phương chính tùng, cháu đẹp lắm đấy- ông cô cất lời khen. Quả thật cô rất đẹp. khuôn mặt trái xoan trắng không tì vết, đôi môi quyến rũ như cánh hồng,đôi mắt sáng đượm một nỗi buồn man mác, mái tóc dài thả xuống ngang lừng được điểm thêm một vài phụ kiện, chiếc váy trắng tinh khôi kín đáo dài qua gối được thiết kế tỉ mỉ làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng của cô. Cô mang vẻ đẹp dịu dàng kín đáo của người con gái truyền thống dưới sự dạy dỗ của ông mình. Đám người hầu trong nhà thì không khỏi ngạc nhiên bởi ngày thường cô mặc đồng phục cũng đẹp nhưng hôm nay trang điểm lên thì phải nói là một tuyệt sắc giai nhân.


- dạ. con cảm ơn ông- cô đáp lại lời khen của ông nhưng không vui lắm.
- chúng ta đi thôi kẻo muộn- ông tiếp lời rồi đi ra xe trước
Cô ngồi cùng ông nó trên chiếc xe hơi màu đen sang trọng, kế phía sau có hai xe dành cho vệ sĩ của cô và ông. Ba chiếc xe hơi thẳng tiến đến địa điểm gặp mặt


6h30 tại nhà hàng PARADISE
ở sân thượng của nhà hàng, ông của anh đã ngồi chờ ở đó. Tại bố mẹ và em gái anh ở mĩ nên họ chỉ về tham dự lễ cưới, còn anh bận việc công ty nên chưa đến.


khoảng 5 phút sau, ông và cô đặt chân đến nhà hàng. Vừa mở cửa ra hai hàng người phục vụ đã cúi rạp xuống chào ông cô và cô. Một người quản lí khách sạn kinh cẩn cúi chào nó và ông rồi dẫn hai người đến nơi mà ông anh đang chờ
lão trần ông đợi lâu chưa- ông nó tươi cười


lão phương lâu quá mới gặp- ông anh bước tới ông cô, hai người cười to ôm nhau như những người mới tái ngộ.
Cháu chào chủ tịch ạ- cô chắp hai tay phía trước, cúi người chào ông anh
Đây là tiểu uyển cháu dâu tôi có phải không?- ông anh nhìn cô rồi quay sang hỏi ông cô


đúng rồi đấy. ông thấy cháu tôi thế nào?- ông cô cười đáp.


available on google playdownload on app store


Quả không hổ danh là cháu gái lão phương, xinh đẹp ngoan ngoãn. Chắc ông lại nuôi dạy cháu dâu tôi theo gia pháp sắt phải không- ông anh thừa biết ông cô là người nghiêm khắc như thế nào trong vấn đề đạo đức.cháu cứ gọi là ông được rồi, người một nhà cả mà- ông anh quay sang nhìn cô nói


Dạ. thưa ông- nó nhẹ nhàng đáp
Phải thế thì tôi mới dám cho nó làm cháu dâu ông chứ- ông cô cười đáp.
Thôi ngồi vào ghế đi chứ đứng thế này thì chân tôi rụng ra mất- ông cô đùa rồi kéo ông anh ngồi xuống ghế.


Cô chỉ ngồi im nhìn hai người nói chuyện.kể từ khi bố mẹ cô mất chưa bao giờ thấy ông cười vui như vậy. cô mỉm một nụ cười buồn xoay xoay cốc nước cam lòng thỏa mãn vì cuộc gặp này không vô ích bởi giờ cô thấy ông đang cười thật lòng mình


Cô hơi thắc mắc không biết người cô gặp sẽ như thế nào. Nghe nói anh ta hơn cô những 10 tuổi, không phải cô phải gọi anh ta như thế nào bởi những người khác giới trừ bạn ở lớp ra thì bất kể là trẻ thì cô cũng gọi là chú chứ chẳng gọi ai là anh bao giờ cả.


Nói chuyện 1 lúc,như nhớ ra chuyện gì ông cô hỏi ông anh
- cháu rể tương lai tôi đâu vậy?
- nó báo tôi sẽ đến muộn một chút vì có hợp đồng quan trọng ở công ty- ông anh áy náy
- Không sao, không sao- nó biết lo sự nghiệp là tốt
Vừa lúc đó, một người con trai vội vàng bước vào


- vừa nhắc tới tào tháo là tào tháo tới ngay- ông anh cười với ông nó nói.
- Xin lỗi ông con đến muộn ạ- anh cúi xin lỗi vì sự đến muộn của mình.
- Không sao mau ngồi xuống đi cháu rể- ông cô tươi cười


Anh hơi ngượng vì câu gọi cháu rể của ông nhưng cũng nhanh chóng bước tới ghế đối diện cô. Anh nhìn lướt qua ghế có cô đang ngồi lòng thầm nghĩ chắc cô ta là vị hôn thê của mình đây. Thấy anh bước tới gần cô từ từ ngước lên nhìn anh. Anh đứng im mất 5 giây còn cô thì như có một dòng điện chạy qua người nhưng không thể hiện gì ra ngoài.


Ngồi xuống đi chứ đứng thừ đó làm gì hả thằng nhãi- ông anh quát


Anh lung túng, đỏ mặt ngồi xuống ghế. Lần đâu tiên nhìn thấy cô anh nghĩ “ cô ta đẹp thất đấy.cô ta không đẹp sắc sảo như những người mà mình đã gặp nhưng rất dịu dàng và thuần khiết, nếu không phải là người bị ép cưới thì mình nhất định sẽ đối xử tốt với cô”. “ anh ta cũng không xấu như mình tưởng tượng. không, phải nói là rất đẹp ấy chứ. kể một vài năm nữa mình gặp anh ta thì mình sẽ thử hẹn hò”- cô thầm nghĩ.


Đây là bảo ngọc- cháu trai tôi- ông anh giới thiệu- chẳng bao lâu nữa sẽ là cháu rể ông và chồng của tiểu uyển- ông cười tiếp


Anh hơi ngượng và bực trước lời giới thiệu của ông vì dẫu gì anh vẫn chưa đồng ý cơ mà. Mặc dù nghĩ vậy anh vẫn đứng lên cười gượng “ chào chủ tịch phương” – anh cúi chào ông cô “ chào em”- anh cười


Gọi ta là ông cho thân mật- ông cô tươi cười. đây là bảo bối tiểu uyển của ông- ông hướng tay về phía cô giới thiệu.
Dạ. cháu chào chú ạ- cô cúi chào và gọi anh bằng chú như một thói quen khiến anh và ông của anh tròn mắt vì sốc còn cô thì vẫn như thường


Xin lỗi 2 người. tại tiểu uyển chưa gọi ai là anh bao giờ cả, tại tôi dạy dỗ sơ sót- ông cô nhìn hai người áy náy giải thích
Nghe ông cô giải thích cơ mặt của hai người mới từ từ dãn ra trông dễ nhìn hơn vừa nãy
Con phải chào anh chứ- ông cô nhìn cô nhắc nhở


Dạ con xin lỗi ạ. Chào a… a…an- cô không phát ra được tiếng “anh”. Mặt cô đỏ lên vì ngượng


Chẳng lẽ anh già đến vậy- anh trêu cô. Anh nghĩ cô cũng thú vị đấy chứ, chưa ai gọi anh bằng chú bao giờ cả. từ trước đến giờ những người phụ nữ quanh anh bất kì già trẻ đều gọi anh xung em chứ con chú thì giờ là lần đầu tiên.
Dạ… không …tại…tại- cô ấp úng giải thích.


Không sao. Cứ từ từ làm quen- ông anh nói đỡ
Cảm ơn ông ạ- cô nhìn ông rồi nhìn anh với khuôn mặt đỏ vì xấu hổ.
Ông muốn hai đứa cuối tuần sau tổ chức lễ cưới để ra mắt người thân , đối tác và để hai đứa bồi dưỡng thêm tình cảm
Sao nhanh vậy ông- anh ngạc nhiên hỏi ông


Như vậy liệu có ổn không ạ- cô lo lắng hỏi thêm
Cuối tháng ông phải sang nhật một thời gian nên trước khi đi ông muốn thấy hai đứa kết hôn để an tâm sang đó.- ông cô trả lời
Chúng ta sẽ huy động người nên không có gì là không ổn cả- ông anh tiếp lời


Nhưng con còn đang đi học vả lại cũng không đủ tuổi mà ông- cô nhìn ông buồn buồn nói
Thế lực của hai nhà chúng ta đâu phải chỉ để trưng bày- ông anh cười nói. Mọi chuyện chúng ta sẽ cho người sắp xếp, con cứ yên tâm.
Nhưng…- anh định cãi lại


Không nhưng nhị gì hết. cứ quyết thế đi- ông anh quát. Chúng ta mau chuẩn bị cho hôn lễ chữ lão phương- ông anh nhìn ông phương nói
Phải mau lên chứ, tôi mong có chắt bế từ lâu lắm rồi- ông cô cười đáp
Tôi cũng mông cô cháu dâu này từ rất lâu rồi- ông anh cũng tiếp


Anh và cô chỉ im lặng nghe hai ông nói. Cô không mấy quan tâm đến chuyện này vì từ lâu cô không có cảm xúc gì với ai nên chỉ cần làm ông vui là được. còn anh dù muốn cãi cũng không dám bởi anh là người hiểu ông nhất, một khi ông đã quyết thì không ai cản được vả lại vừa nãy ông còn quát anh thì chuyện này không còn là đùa nữa rồi


Thôi thì mặc kệ cho số phận vậy- suy nghĩ hiện tại của hai người.






Truyện liên quan