Chương 15: Rắc rối tiếp rắc rối
Từ khi ngọc bảo dứt khoát với hoàng phương, cô ta sai người điều tr.a thông tin của tất cả những người liên quan đến ngọc bảo. cô ta phát hiện tiểu uyển không phải em họ anh, anh cũng chẳng hẹn hò với ai khác ngoài việc đi làm, đi chơi với bạn bè rồi lại về nhà với tiểu uyển. chẳng lẽ người anh yêu chính là tiểu uyển- cô ta nghi ngờ( cô ta không biết tiểu uyển là vợ anh). để kiểm chứng cô ta đã đến nhà đồng thời âm ưu luôn một kế hoạch và kiểu gì cô ta cũng không thể có được trái tim anh nên cô ta sẽ không cho ai có được nó.
- em ăn gì chưa?- anh hỏi qua điện thoại.từ khi cô bị thương ở nhà ngày nào anh cũng gọi điện về hỏi thăm xem cô thế nào.
- Dạ, rồi ạ, còn anh- cô cũng quan tâm hơn đến anh.
- Rồi. à hôm nay anh về sớm em có muốn đi đâu thay đổi không khí một chút không, mấy hôm nay ở nhà chắc em chán lắm rồi.
- Em muốn đến công viên giải trí- cô vui vẻ vì cô chưa được đi bao giờ.
- Được thôi. Em chuẩn bị rồi đợi anh về chúng ta cùng đi
- Vâng ạ- cô vui vẻ rồi đặt máy trên bàn trang điêm cạnh giường vì cô không có thói quen tự động tắt máy trước
- Tiểu uyển à, em diễn đạt quá đấy- giọng hoàng bảo lanh lảnh vang lên bên đầu điện thoại của anh khi anh đang định tắt máy.
- Cô ta đến gặp tiểu uyển làm gì?- anh nghĩ rồi im lặng nghe cuộc nói chuyện
- Lâu quá rồi em không gặp chị- cô nhẹ nhàng. Chị đến đây có việc gì ạ- cô vẫn nhỏ nhẹ
- Cô thôi đóng kịch được rồi đấy, đồ hồ ly- cô ta mắng hoàng phương
- Chị nói vậy là sao?- cô không hiểu cô ta đang nói gì . chẳng lẽ…- cô nghĩ
- Em họ cái gì chứ? cô chính là người thứ 3 xen vào tôi và anh bảo. vậy mà còn giả bộ tốt bụng giúp đỡ tôi, cô đúng là lòng dạ khó lường- cô ta tiếp tục.
- Em thực sự muốn tác thành cho hai người mà- cô giải thích
- Muốn tác thành mà lại ở gần anh ấy hòng chiếm lấy anh ấy ư. Cô thật biết nói dối
- Em … em.. – cô không biết giải thích sao
- Sao ? không giải thích được hả?. đúng là tôi đã tin nhầm người. vậy mà tôi đã từng cảm kích người chia rẽ tình cảm của chúng tôi- cô ta đã xác định được người anh yêu đúng là tiểu uyển nên chuyển sang thực hiện âm ưu của mình.
- Chị à, em không cố ý thật mà- cô cố giải thích. Em không cố cướp đi anh bảo của chị đâu, em sẽ không ích kỉ giữ anh ấy cho riêng mình mà phá vỡ tình cảm của hai người đâu.
- Co bé ngốc nghếch- anh nghĩ. Yêu anh thì có gì là ích kỉ chứ?
- Sao tôi có thể tin cô được- cô ta vờ xuống giọng
- Em sẽ làm theo những gì chị muốn
- Vậy giờ tôi và cô đến chỗ anh ấy nói rõ rằng cô không thích anh ấy có được không?
- Em…em…- cô không thể trả lời được vì có lẽ cô đã thích anh thật rồi.
- Sao? Cô không làm được ư. Chẳng phải cô đang cố ngăn cản tình cảm của chúng tôi ư? Vậy mà còn bảo tôi tin cô thật nực cười- cô ta nói
- Tiểu uyển, đừng nghe lời cô ta- anh nói qua điện thoại nhưng không ai nghe được. anh cảm thấy có gì đó không ổn bởi một khi anh đã nói vậy thì hoàng bảo sẽ không bao giờ dám ba mặt một lời với anh sao cô ta có thể đưa tiểu uyển đến gặp anh được . nhất định là có việc gì đó. Anh liên tục gọi tiểu uyển nhưng cô không nghe thấy. giờ anh thấy thật sự lo lắng cho an toàn của tiểu uyển vì không biết cô ta có thể làm gì cô.
- Em sẽ đi với chị- cô trả lời vì cảm thấy có lỗi với anh và cô ta. Chị đợi em một chút.
Cô thay xong quần áo rồi bước ra xe đi cùng cô ta. Vừa bước vào xe cô đã bị cô ta đánh thuốc mê rồi đưa đến một nhà kho bỏ hoang.
Lúc mở mắt ra cô thấy mình bị trói chặt trên ghế, trong nhà không có ai nhưng qua khe cửa cô nhìn thấy có một nhóm người vô cùng đáng sợ đang cười nói. Bợt chợt cánh cửa mở ra, hoàng bảo bước vào cùng hơn chục tên hổ báo nữa.
- chị cũng bị chúng bắt vào đây ư?- cô lo lắng tưởng cô ta cũng như mình
- con ngu. Không biết tao nên nói mày ngu hay hiền quá mà đến giờ này mày vẫn còn lo lắng cho kẻ đã bắt mình cô ta mỉa mai
- sao chị lại làm vậy? chẳng phải chị muốn tôi giúp chị làm lành với anh bảo sao?- mất hai giây trấn tĩnh cô hỏi lại cô ta.
- Cô không biết anh bảo đã dứt khoát chia tay với tôi rồi sao?- cô ta cười nhưng chắc hẳn trái tim cô ta đang rỉ máu. Tất cả đều do mày chen ngang cướp mất mọi thú của tao- cô ta gằn lên từng tiếng tức giận.
- Nhưng chị bắt em cũng không có lợi gì đâu? Anh ngọc bảo sẽ càng thất vọng hơn thôi- cô nhẹ nhàng như muốn khuyên giải cô ta không nên gây ra lỗi lầm.
- Tao đã không còn hi vọng thì cần gì phải giữ hi vọng ấy cho ai?- cô ta cay đắng
- Vậy chị muốn làm gì em?- cô vẫn bình tĩnh
- Hỏi hay lắm. ta nhất định sẽ không để ai tiếp cận với anh bảo của ta được sống sót, đặc biệt là cô, cô nhất định không được tồn tại trên đời này nữa- cô ta như điên
- Chị sẽ không hối hận vì những gì mình sẽ làm chứ- cô hỏi lại một lần nữa.
- Khá khen cho cô đến ch.ết mà vẫn bình tĩnh. Tao sẽ không bao giờ hối hận đâu nên cô đừng lo, ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của cô
- Tôi biết rồi- cô đáp như thể cô coi cái ch.ết này là một điều tự nhiên cái ch.ết là sự trả giả cho sự ích kỉ của cô khi có ý nghĩ muốn giữ anh ở bên cạnh mình. cái giá này thật đáng vì khi ở bên anh cô đã thật sự hạnh phúc- cô nghĩ rồi nở một nụ cười mãn nguyện.
- Đừng buồn vì trước khi ch.ết cô vẫn mang lại chút lợi ích cho tôi và cô sẽ không còn là nỗi lo của tôi nữa. – cô ta tiếp tục
- Chẳng lẽ- cô như biết được kế hoạch của cô ta
- Đúng vậy, cô sẽ giúp tôi có một số tiền chuộc trước khi đi qua thế giới bên kia- cô ta phơi bày kế hoạch. nói đoạn cô ta sai người gọi điện cho anh đòi tiền chuộc ( tất nhiên cô ta không thể ra mặt được).