Chương 47: "... Ngọt."
Tô Mạc Mạc không nín khóc, nấc một tiếng.
Cảm nhận được cô gái trong lòng run lên một cái rồi bất động, Thương Ngạn buông mi mắt.
Yên lặng vài giây.
Cô thối lui một chút rồi chậm chạp cúi đầu.
——
Thần trí của Tô Mạc Mạc bị tiếng nấc kéo về, hiện tại cô cảm thấy hơi mất mặt.
Một chuyện bình thường không lớn lao gì như vậy, sao cô có thể khóc lên chứ…… Rõ ràng thời gian ở viện điều dưỡng, có nhiều lúc còn khó chịu hơn vầy, nhưng cô không có khóc.
Tô Mạc Mạc cúi đầu nghĩ.
Hình như là vì từ khi quen biết với người này, cô càng ngày càng quen việc cởi bỏ trói buộc trước mặt anh, giải phóng cảm xúc —— bất kể là tích cực hay tiêu cực.
Anh cũng luôn dung túng cô như thế, còn chủ động muốn cô thí nghiệm mức độ nhẫn nại của mình.
Mà cô cũng làm vậy thật, dần dần xem việc anh đối xử tốt với cô ở mọi mặt thành chuyện đương nhiên, chỉ mới làm trái một chút đã bực tức ……
Hơn nữa, hình như hồi nãy còn……
Cô đã đem suy nghĩ từ lâu thực hành trong thực tế.
Cô gái vừa khóc xong đang héo úa cúi đầu.
“Anh có đau không…… Thương Ngạn?”
“Đau.”
Thương Ngạn nhíu mày, rũ mắt nhìn cô.
“Đau muốn ch.ết.”
Tô Mạc Mạc nhếch miệng, "Rất xin……”
“Vậy nên lần sau em muốn cắn anh thế nào cũng không sao —— nhưng đừng bao giờ khóc, được không.”
“……”
Tô Mạc Mạc ngây người ngẩng đầu nhìn anh.
Trên lông mi cong cong của cô gái còn mang theo vài giọt nước li ti.
Thương Ngạn thở dài.
Anh cúi người lần nữa, duỗi tay ôm lấy cô, trong giọng nói lộ ra sự dứt khoát.
“Hoặc là, khi nào em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, vậy em cứ tới trước mặt anh khóc —— khóc xong ba lần, em đào cái hố ngay tại chỗ rồi chôn anh xuống là được.”
Tô Mạc Mạc ngây ngẩn được anh ôm lấy, chóp mũi đặt ngay tại vết ẩm ướt trên xương quai xanh của anh.
Ngừng hai giây, Tô Mạc Mạc trợn to mắt, cánh mũi cô mấp máy, ngửi thêm nữa để xác nhận.
——
Mùi máu tươi thật nhạt.
Tô Mạc Mạc rất mẫn cảm với mùi hương này.
Cô bỗng dưng luống cuống.
Cô nhích ra đằng sau, “Có phải em cắn anh chảy máu không, anh ——”
Lời còn chưa dứt, sau cổ được một bàn tay ấm áp nâng lên, kéo về phía trước.
“Tô Mạc Mạc.”
Giọng nói bên tai rất không đứng đắn.
Tô Mạc Mạc dừng một chút, bất an im lặng, không dám cử động, để mặc người trước mặt áp người xuống, hoàn toàn ôm mình vào ngực.
Cô nghe thấy người nọ cười một tiếng thật nhẹ.
“Trước khi gặp được em, anh thuận buồm xuôi gió mười tám năm, không có vấn đề nào anh không giải quyết được, không có chuyện gì anh không hoàn thành tốt…… Em biết không?”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra.
Cô gật đầu theo bản năng, “Biết.”
Thương Ngạn thở dài, nhưng lại nghe như tiếng cười.
“Chỉ là từ khi gặp được em…… Giống như một chuyện đơn giản như hôm nay vậy, sao anh lại làm như thế chứ?”
Tô Mạc Mạc dừng lại, cô muốn ngồi dậy, nhưng bị ôm lại.
“Đừng ngẩng đầu.”
“Tại sao?”
“…… Bởi vì anh không biết nhận lỗi.”
Thương Ngạn chậm rãi ôm chặt cô.
Anh lên tiếng bên tai cô, giọng rất trầm:
“Lần đầu tiên nhận lỗi, chắc hẳn nhìn rất ngớ ngẩn…… Không muốn em nhìn thấy.”
Hô hấp của Tô Mạc Mạc đình trệ.
Cô kinh ngạc nhìn qua.
Người nọ đang buông mắt, lông mi tinh mịn rũ xuống, để lại cái bóng âm u trên làn da trắng trẻo.
Anh nhỏ giọng, nhưng từng chữ nói ra đều rất rõ ràng.
“Thật xin lỗi, anh sai rồi.”
Anh dừng lại.
“Lúc đó anh chỉ muốn thay đổi kết quả. Em hỏi anh vì sao lại sửa phiếu bầu, anh muốn bịa ra một lý do, cũng chỉ tìm được cái đó…… Anh không tìm ra được cái cớ nào khác.”
Tô Mạc Mạc ngạc nhiên.
Vài giây sau, cô hoàn hồn, mông lung hỏi: “Không phải anh nói vậy là vì chê em thấp sao?”
“Không phải.”
“Vậy…… Tại sao?”
“……”
Đáy mắt Thương Ngạn xẹt qua tia tàn khốc.
Một lúc sau, anh trông xuống.
“Bởi vì anh ghét có người xoi mói em, coi em như vật phẩm mua bán để đánh giá vui đùa.”
Thậm chí hết sức vũ nhục.
Vai lưng Thương Ngạn bạnh ra, cơ bắp gồng lên, nhớ đến vẻ mặt ghê tởm của hai người kia khiến anh tiến vào trạng tháo chuẩn bị công kích theo bản năng.
Trầm mặc thật lâu sau, anh mới thả lỏng thân thể.
Tô Mạc Mạc tự hỏi xong, rốt cuộc mới nghĩ thông suốt.
Cô do dự hỏi: “Có người nói bậy về em sao?”
Thương Ngạn không tiếng động than thở.
Anh không thể kể cho nhóc con, sau lưng cô, những nam sinh đó vì vẻ đẹp của cô nên xúc động làm càn, vì tuổi nhỏ mà không kiềm chế ác ý của mình……
Anh muốn bảo vệ cô, cũng nhất định sẽ làm được.
Hai người trầm mặc, Tô Mạc Mạc cũng hiểu ra.
Cô cúi đầu, nói khẽ, “Cũng có thể không nói…… Bây giờ em biết rồi, không phải lỗi của sư phụ, em cũng không nên…… Cắn anh.”
Cô nâng mắt, cẩn thận hỏi: “Em có thể nhìn thử không?”
“……”
Thương Ngạn thoáng ngồi dậy, cánh tay vòng qua cô gái chống xuống, đặt lên hai bên sườn của cô.
Tô Mạc Mạc duỗi tay gỡ nút cổ áo của nam sinh ra.
Cái áo màu đen rất dễ dàng lột ra tới chỗ xương quai xanh.
Theo đường cong xương quai xanh xinh đẹp, trên làn da trắng ấy, một vết máu hình dấu răng hiện lên.
Chỗ cắn sâu nhất còn đang chảy máu.
Cô gái sợ tới mức hít một hơi khí lạnh.
Cô hồi thần, tay chân luống cuống.
——
“Chúng ta…… Chúng ta đến phòng y tế đi, phải khử trùng, còn phải thoa thuốc……”
Thương Ngạn nhấc tay, đè lại cô gái đang muốn nhảy xuống bàn.
Anh rũ mắt cười.
“Anh đâu có đau, em hoảng làm gì.”
“Chảy máu luôn rồi, sao, sao có thể không đau chứ!”
Tô Mạc Mạc gấp đến độ nói lắp.
Thương Ngạn chống bàn nhìn cô.
Cần cổ cô gái trắng nõn, tròng mắt đen nhánh nhìn anh, khóe mắt còn hồng hồng, trên môi còn dính một ít máu mà cô cũng không biết.
Dáng vẻ quả thật……
Hầu kết Thương Ngạn lăn nhẹ.
Một lát sau, anh chống bàn, cúi đầu, hơi cúi người, khàn giọng cười vang bân tai cô.
“Cắn anh một cái nữa đi.”
“……”
Tô Mạc Mạc lần đầu nghe thấy yêu cầu như vậy thì ngây người.
“Mau.”
Vậy mà người nọ còn đang thúc giục cô.
Tô Mạc Mạc cảm thấy đầu óc mình hơi không đủ dùng.
…… Hoặc là đầu óc người này hỏng rồi.
Cô tỉnh táo lại, nâng tay, để lên ngực anh, ý đồ muốn đẩy người ra sau ——
“Thương Ngạn…… Anh đừng quậy, đến phòng y tế cùng em……”
Cô còn chưa nói hết, hai tay đã bị người trước mặt bắt lấy.
Anh ấn cô vào người mình, Thương Ngạn quét mắt nhìn cô.
“Nếu em không cắn, đến lượt anh cắn em.”
Nói đoạn, dường như để ám chỉ, anh thổi nhẹ một hơi lên vành tai cô.
Nhiệt độ ái muội phớt qua vành tai mẫn cảm gần hệ thần kinh, Tô Mạc Mạc chỉ cảm thấy nổi da gà đến tận sau lưng.
Cô không kiềm được run lên.
Cô cắn răng, kiên trì lắc đầu, ngước mắt nhìn anh.
“…… Thật sự không cắn?”
“Chảy máu rồi, không cắn được nữa.”
Cô gái vô lực nhỏ giọng giải thích, ngữ điệu có phần ấm ức.
“Vậy đến lượt anh cắn em, chảy máu thì làm sao bây giờ?”
“……”
Cô gái dùng cặp con ngươi xinh đẹp đó nhìn anh.
Vô cùng đáng thương.
……
Nhóc con chưa từng tiếp xúc sự đợi, bằng vào bản năng của mình đã dễ dàng tìm ra biện pháp đối phó với anh.
Thương Ngạn mỉm cười quan sát cô.
Giọng nói cố ý đè thấp ——
“Em tự chọn đi, có đau thì đừng trách anh.”
“……”
Tô Mạc Mạc phát hiện bản thân thật sự không thể trốn tránh được, cô đau khổ lùi ra sau, cố gắng co người lại tìm ra dũng khí.
“Anh cắn…… Cắn đi.”
Ai kêu mày vừa cắn người ta xong……
Cô gái thầm tự khuyên nhủ mình như thế.
Hô hấp nóng rực bên tai càng ngày càng áp sát.
Tại thời điểm Tô Mạc Mạc khẩn trương nhắm chặt mắt, cô đột nhiên cảm thấy vành tai mình bị ngậm lấy rồi ʍút̼ nhẹ.
Trong nháy mắt liền buông ra.
Bên tai vang lên giọng cười hài hước khàn khàn:
“…… Ngọt.”
“——!”
Nhiệt độ tức khắc xông thẳng lên mặt.
Tô Mạc Mạc cảm thấy cả người mình như bị ném vào bếp lò đang nóng, nướng chín toàn thân cô.
Cô bất chấp tất cả, não nuột đẩy Thương Ngạn ra, nhảy xuống bàn, ôm hết sách vở và bỏ chạy.
Thương Ngạn xoay người, ý cười biếng nhác, tay cắm vào túi quần, chân dài không nhanh không chậm đi theo ——
“Chờ một chút.”
Vào lúc đi đến cầu thang, Thương Ngạn dừng chân.
Anh đột ngột nghiêng người nhìn ra phía sau.
——
Lầu hai vẫn trống vắng như khi bọn họ tới.
Là ảo giác sao.
Thương Ngạn hơi nhíu mày, đứng tại chỗ hai giây rồi xoay người xuống lầu.
Mấy chục giây sau, ở một kệ sách cách đó rất xa, một bóng người chậm rãi đi ra.
Người đó dừng bước, biểu cảm cứng ngắc.
Cô ta đứng đó giật mình hồi lâu, một nữ sinh từ phòng để nước cách đó không xa đi ra sau khi đã lấy nước đủ, tò mò nhìn và hỏi: “Tố Tố, cậu sao vậy? Không phải nói muốn tới đây tự học sao?”
“…………”
Văn Tố Tố hoàn hồn.
Cô ta ấp úng đáp, trong đầu là cảnh tưởng hai bóng người giao nhau cách đây hai phút.
Cho dù là quan hệ thật trò thân thiết……
Cũng không thể thân mật như vậy chứ.
Nghĩ đến cảnh đó, Văn Tố Tố đột nhiên liên trưởng tới gì đó, bàn tay cầm ly nước từ bạn cùng bàn vô thức run lên, có vài giọt bắn lên mu bàn tay, nhưng cô ta lại không hề có cảm giác.
Văn Tố Tố khẩn trương co rút đồng tử, nhìn bạn cùng bàn của mình.
“Có phải tháng trước cậu nói là thấy được một bài viết trên Tieba không.”
“Bài viết? Bài viết nào?”
Bạn cùng bàn bị hỏi vậy thì sửng sốt.
Văn Tố Tố nhíu mày: “Có liên quan đến Thương Ngạn……”
“À à, mình nhớ rồi, có phải bài viết nói có người nhìn thấy Thương Ngạn hôn môi với một cô gái đúng không? Bài viết đó thì sao?”
Văn Tố Tố: “Mình nhớ lúc đó cậu nói với mình, nữ sinh đăng bài là người quen của cậu đúng không?”
“Đúng vậy, mình còn đi hỏi cậu ấy mà.”
“……!” Văn Tố Tố trợn mắt, không tự giác nắm lấy cổ ay áo bạn cùng bàn, “Vậy cậu ấy nói như thế nào?”
Bạn cùng bàn của Văn Tố Tố vẫy vẫy tay.
“Đừng nói nữa, ngày đầu còn thề son sắt với mình là tận mắt chứng kiến, nhưng không thấy mặt của cô gái đó, bởi vì Thương Ngạn che hết hoàn toàn, hơn nữa lúc đó Thương Ngạn và cô gái đó còn đang đứng trong góc tối……”
Văn Tố Tố không khỏi nắm chặt tay, khẩn trương hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Nữ sinh bất đắc dĩ, “Kết quả hôm sau mình đi hỏi cậu ấy, cậu ấy nói là đã đùa với mình, hoàn toàn không có chuyện này, bài viết trên Tieba cũng bị xóa —— sau đó thì cậu cũng biết rồi, không có ai nói về chuyện này nữa.”
“…………”
Cặp mắt Văn Tố Tố đảo đảo, sắc mặt cũng dần trắng bệch.
Bàn cùng bàn của cô ta không yên tâm hỏi thăm: “Tố Tố, sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Văn Tố Tố cắn môi.
“…… Không có gì, do mình tự nhiên nghĩ tới thôi.”
“Aiz, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu nhìn đi, đã một tháng trôi qua rồi, cậu có thấy Thương Ngạn thân mật với nữ sinh nào trong trường không? Đừng nói hôn môi, sợ là ngay cả nói vài câu cũng không có.”
“……”
Không.
Có.
Giọng nói dưới đáy lòng Văn Tố Tố kiệt lực hô lên ——
Có điều là khi đó, trong lúc tin đồn quan hệ giữa Thư Vi và Thương Ngạn là người yêu vẫn còn đó, Thư Vi đã dán sẵn cái mác “học trò của Thương Ngạn” lên cô gái đó ……
Cho nên sau khi nghe đồn Thư Vi và Thương Ngạn “chia tay”, bọn học sinh đã quen với giả thiết “học trò của Thương Ngạn” này, đương nhiên cũng không có ai đi thay đổi nhận thức này.
——
Mà chỉ có cô ta biết.
Thư Vi và Thương Ngạn căn bản không có quan hệ gì!
Do dó, vào thời điểm bắt đầu —— từ khi cô gái đó xuất hiện trước mặt Thương Ngạn, dưới mí mắt của mọi người, đã có chuyện thay đổi, cũng đã có chuyện khác xảy ra!
“………… Tố Tố? Tố Tố”
Tiếng động bên tai kéo ý thức của Văn Tố Tố trở về, bạn cùng bàn lo lắng nhìn cô ta: “Sắc mặt của cậu có hơi khó nhìn, nếu cơ thể không khỏe, chúng ta về trước đi?”
Đầu ốc Văn Tố Tố lúc này đã sớm rối tung.
Cô ta cứng đờ tại chỗ một lúc mới chậm chạp gật đầu.
“Được…… Chúng ta về đi.”
*
Tiếng chuông cuối cùng của thứ hai vang lên, tuyên bố một ngày học hành đã kết thúc, bọn học sinh đã sớm kìm nén không được từ tiết tự học bắt đầu nhanh tay nhanh chân hẳn lên.
Đã có người sắp xếp cặp sách xong xuôi từ trước, gấp gáp chạy ra khỏi phòng học.
Tô Mạc Mạc chần chờ nhìn Thương Ngạn.
“Em qua báo với Văn Tố Tố?”
Thương Ngạn đứng dậy, nhường chỗ để cô đi ra.
Tô Mạc Mạc vừa định đeo ba lô lên, người trước mặt đã xách lên trước, cầm đi từ trong lòng cô.
“Anh cầm giúp em, em đi nói đi.”
“…… Vâng.”
Tô Mạc Mạc vòng qua các bạn học đang ra khỏi lớp, đi đến bàn của Văn Tố Tố.
Cả ngày hôm nay tâm thần của Văn Tố Tố cực kì hoảng hốt, lúc này được bạn cùng bàn đụng tay nhắc nhở, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn người đến.
Vừa thấy là Tô Mạc Mạc, sắc mặt vốn khó coi của cô ta lập tức trở nên xanh mét.
Tô Mạc Mạc mới tới tự nhiên bị cô ta trừng mắt liếc nhìn, qua vài giây mới lấy lại tinh thần.
Cô khó hiều nhìn Văn Tố Tố, hai người giằng co vài giây, Tô Mạc Mạc nhìn cô ta nói trước.
Cô nói nhỏ: “Tối nay tôi không về cùng cậu…… Bữa tối sẽ ăn ở nhà ăn, khoảng 8- giờ sẽ về nhà.”
Nếu đặt ở ngày thường, Văn Tố Tố sẽ không hỏi thêm bất kì một chữ —— cô ta còn ước gì Tô Mạc Mạc đừng bao giờ đi chung với mình nữa.
Tuy nhiên, bây giờ lại có chuyện sáng nay, Văn Tố Tố vừa nghe thì lập tức khẩn trương.
Cô ta căng chặt bả vai theo bản năng, cảnh giác nhìn Tô Mạc Mạc: “Tại sao đột nhiên cậu lại muốn về trễ?”
“……”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra.
Dựa theo hình thức chung sống hàng ngày, hiển nhiên cô cũng không lường trước rằng Văn Tố Tố sẽ truy vấn.
Nhưng sau khi chần chờ, Tô Mạc Mạc bình tĩnh đáp.
“Tối nay tôi muốn đến Tổ Huấn Luyện máy tính.”
…… Quả nhiên.
Sắc mặt Văn Tố Tố lạnh thêm vài phần.
“Nếu 8- giờ vậu mới về nhà, vậy chắc chắn ba mẹ tôi sẽ lo lắng, có chuyện gì sao không giải quyết vào ban ngày, nhất định phải kéo dài tới tối ——”
Cô ta chưa kịp nói hết, một tiếng cười nhạt vang lên bên tai.
Văn Tố Tố rất quen thuộc với giọng này, đồng tử co rụt lại, vô thức ngước đầu lên nhìn sau lưng Tô Mạc Mạc.
Nam sinh thân hình thon dài một tay xách ba lô của cô gái, cong khóe miêng cười như không cười đi đến đây.
Bước đến cạnh Tô Mạc Mạc, anh mới dừng lại.
“Nhóc con nhà tôi, đã đem khế ước bán mình cho Văn gia các người sao.”
“……”
Sắc mặt Văn Tố Tố tái nhợt.
Thương Ngạn cười nhẹ, “Nếu thật sự có thứ này, mong cậu hãy nói cho tôi, nhất định tôi sẽ mua bằng giá cao.”
Nghe đến đây, Tô Mạc Mạc cũng nhịn không được ngẩng đầu, hơi bực bội trừng Thương Ngạn.
“Anh mới đem khế ước bán mình……”
Thương Ngạn nhìn cô cười.
“Em muốn anh viết cũng được, bây giờ anh sẽ viết cho em một tờ?”
Tô Mạc Mạc bị anh làm nghẹn lời, nghiêng đầu đi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai muốn anh.”
“Chắc hẳn rất nhiều người muốn.”
Thương Ngạn tiếp tục trêu cô.
“…… Em thật sự không cần?”
“…………”
Tô Mạc Mạc không nghe lọt tai nữa, quay đầu túm ống tay áo của nam sinh rồi lôi người đi.
Còn lại một mình Văn Tố Tố ngồi sau bàn nhìn hai bóng người biến mất dần ở phía xa xa ngoài cửa, sắc mặt cô ta âm trầm tới mức gần như vắt ra nước.
Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn đi theo dòng học sinh khối 10 và 11 tan học, hai người tách ra đi đến dưới lầu tòa nhà khoa học kĩ thuật.
Ban ngày đã sắp trôi qua, sắc trời ngày càng tối.
Tờ khi dạy học đến tòa nhà khoa học kĩ thuật, khoảng cách gần nhất là đến cửa hông của tòa nhà.
Hai người đi qua cửa hông, đến khu rừng trúc nhỏ trước kia, đèn đường chiếu xuống bị tán lá dày đặc vẽ nên những vết loang lổ, đá sỏi như những con rắn uốn lượn, có con vặn người, có con duỗi thân trườn lên phía trước.
Ánh mặt trời yếu ớt khiến con đường quen thuộc trước này có vẻ hơi âm trầm.
Tô Mạc Mạc bị gió trong rừng trúc thổi nhẹ qua, lúc có lúc không, đầu ngón tay cô đã lạnh băng.
Cô bất an đi chậm lại, cảm nhận được Thương Ngạn đằng sau gần thêm một chút, cô mới thoáng an tâm.
Thương Ngạn phát hiện ra chi tiết nhỏ này.
Anh chỉ hơi suy tư là hiểu ra vấn đề, cong khóe môi, “Nhóc con, em còn sợ bóng tối à.”
Nhất định là anh cố ý.
Nên mới nói những lời đó ở một nơi như thế này, còn áp sát tai cô, thổi luồng khí nhẹ nhất vào lỗ tai cô.
Tô Mạc Mạc: “……”
Lúc này, trong lòng cô vừa khẩn trương vừa bực mình, không thèm để ý đến anh, chỉ cẩn thận đi về phía trước.
Mất thấy được cuối con đường.
Tô Mạc Mạc thở phào nhẹ nhõm, muốn nhìn sang Thương Ngạn.
Nhưng cô vừa nghiêng người thì đột nhiên đứng hình tại chỗ.
Thương Ngạn phát hiện sắc mặt cô thay đổi, rũ mắt quan sát.
“Làm sao vậy?”
“Hình như…… chỗ đó có người……”
Tô Mạc Mạc chỉ vào chỗ sâu trong rừng trúc, giọng nói xen lẫn rùng mình mà cô không tự biết.
Thương Ngạn nương theo ánh mặt trời và đèn đường, nheo mắt lại nhìn qua đó.
Tiếng gió thổi lá trúc xào xạc rất vang.
Tiếng gió, tiếng góc áo cọ xát cũng rất vang.
Thương Ngạn ngộ ra.
Biểu cảm anh thay đổi.
Tô Mạc Mạc còn đang run bần bật trong lòng trông về hướng đó, hình như có hai bóng người đè lên nhau, mơ hồ còn truyền đến……
Cô không kịp nhìn kĩ, trước mắt đột nhiên tối thui.
——
“Hả……?”
Cô gái mông lung vô tội nghi ngờ lên tiếng.
Thương Ngạn không giải thích với cô, gần như nửa kéo nửa ôm người ra khỏi rừng trúc.
Hai người đi thẳng vào tòa nhà khoa học kỵ thuật.
Tô Mạc Mạc nhìn nam sinh đi cạnh, cả gương mặt bạnh ra, góc nghiêng sắc bén âm trầm, cô càng khó hiểu.
Vài giây sau, lên tới lầu ba.
Cả Tổ Huấn Luyện máy tính đều ở đây, hiển nhiên bọn họ cũng đến chưa lâu, ngoại trừ Loan Văn Trạch đã ngồi trước máy tính, ba người còn lại trong tổ còn đang cười đùa tám chuyện.
Vừa thấy Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc xuất hiện ngoài cửa, những người khác trong tổ cũng ngớ ra.
Ngô Hoằng Bác hoàn hồn đầu tiên.
“Cha Ngạn, sao cậu lại mang Tiểu Tô đến đây?”
Thương Ngạn đáp.
“Bắt đầu từ đêm nay, em ấy sẽ đến đây để tự học.”
“Vậy à.” Cả đám Ngô Hoằng Bác hiểu rõ gật đầu, ngay sau đó nói, “Đúng rồi, chúc mừng cha Ngạn, thi giữa kì hạng tư khối —— quá đỉnh.”
Thương Ngạn đưa cặp sách trong tay cho Tô Mạc Mạc, “Còn các cậu?”
Cả đám nhìn nhau, thở dài: “Chúng ta sao có thể so với kẻ biến thái như cha Ngạn chứ —— học kỳ này vì gấp chuyện ở tổ, thành tích không thể nhìn nổi.”
“……”
Thương Ngạn nghe vậy thì nhíu mày.
Anh nhìn hai nam sinh còn lại trong tổ ——
“Các cậu nghĩ như thế nào?”
Hai nam sinh đó sửng sốt, nụ cười trên mặt lại có phần cay đắng.
Cho dù trên danh nghĩa, Thương Ngạn thấp hơn bọn họ một bậc, nhưng vì anh đã học mấy năm tiểu học ở nước ngoài, khi về nước để học trung học, tuổi tác không thể nào nhỏ hơn so với những người lớn hơn anh một bậc như bọn họ.
Huống chi, bàn về thành tích, năng lực, tầm nhìn, về gia thế bối cảnh…… Bọn họ cũng không thể so sáng với vị “học đệ” này.
Hai nam sinh khối 12 đã sớm quen với việc Thương Ngạn lãnh đạo, lúc này hai người không hề không thoải mái.
Một người trong đó thở dài.
“Có thể tôi không kiên trì nổi nữa.”
Một người khác cũng cười khổ: “Đúng vậy, lớp 12 đã qua gần một nửa, nếu chờ đến học kì sau, thì sẽ không cho chúng tôi con đường để hối hận.”
Bên cạnh, Ngô Hoằng Bác đã hiểu ra, Loan Văn Trạch cũng cau mày ngẩng đầu lên từ máy tính.
Bình thường Ngô Hoằng Bác cũng luôn miệng nói, hiện tại lại không thể thốt ra được một chữ.
——
Từ khi gia nhập tổ, cậu ta đã cùng một con đường với những người này, lúc này nghe nói có người muốn xoay người rời đi, trong lòng cậu ta vô cùng khó chịu.
Nhịn một hồi lại sau, cậu ta mới nói: “Chúng ta đã cầm rất nhiều giải thưởng, không phải thầy Hoàng đã nói rồi sao, trường học đồng ý cho chúng ta tư cách được tuyển thẳng…… Có lẽ kiên trì thêm vài bước nữa thôi, chúng ta sẽ có thể……”
Cậu ta còn chưa dứt lời.
Hai nam sinh khối 12 bên cạnh nhìn nhau, lắc đầu.
Một người trong đó tiếc nuối nói: “Mấy giải thưởng trong tủ đó, đa số là của một mình Ngạn ca. Có sự giúp đỡ của Ngạn ca, không phải chưa từng lấy được giải tập thể…… Nhưng với trình độ của chúng tôi, tới lúc đi phỏng vấn tuyển thẳng, chúng tôi hiểu rõ bản thân có bao nhiêu phân lượng.”
“Hơn nữa chúng tôi không giống như các cậu,” một người khác nói tiếp, bất đắc dĩ cười, “Các cậu còn một năm để chuẩn bị, nhưng chúng tôi đến lại không thể làm gì được, con đường thi đua để đi học này, gần như chúng tôi đã không còn hi vọng.”
Cả phòng trầm mặc.
Không khí yên lặng gần như áp lực.
Sau một hồi, vẫn là Thương Ngạn khoanh tay, vỗ vỗ ghế ngồi trống bên cạnh.
“Nếu đã quyết định, vậy đi thôi.”
“Cha Ngạn ——”
Nghe Thương Ngạn không có ý định khuyên nhủ, Ngô Hoằng Bác có chút nóng nảy.
Thương Ngạn ngước mắt, ánh nhìn nhợt nhạt hướng về cậu ta.
Ngô Hoằng Bác nuốt xuống lời còn lại.
Thương Ngạn thu mắt.
Anh nhìn hai người kia.
“Không đi đến cuối cùng, ai cũng không biết con đường nào là của mình. Nên đừng nghe người khác, nghe theo chính mình đi.…… Các cậu suy nghĩ thêm vài ngày, trước cuối tuần nói cho tôi quyết định, về phía thầy Hoàng, tôi sẽ thay các cậu nói.”
Hai người gật đầu.
“Cảm ơn, Ngạn ca.”
“Chúng tôi về trước vậy.”
“Ừ.”
Đi đến cửa, nam sinh đi đằng trước ngừng bước.
Người đằng sau khó hiểu giục một câu.
Người đi trước bỗng dưng cười khổ, “Ngạn ca, thật ra hai chúng tôi rất hâm mộ cậu.”
Những người còn lại trong phòng đều ngẩn ra.
Ngay cả nam sinh đi đằng sau cũng trầm mặc.
“Xét về học tập, cậu được ông trời ưu ái, ngay cả giáo viên khối chúng tôi cũng khen cậu, nói tiếc rằng cậu chắc chắn không cần thi đại học, nếu không thì chức Trạng Nguyên khoa học tự nhiên đã rơi xuống trường chúng ta rồi.”
“Xét về thi đua, cậu thuận buồm xuôi gió, giải thưởng lấy về có thể cất đầu một ngăn tủ. Tôi thường xuyên nghe thầy Hoàng nhắc mãi, nói cậu lòng dạ rất cao, mấy trường cao đẳng mà chúng tôi muốn vào cũng không được đã đưa cành ôliu cho cậu, nhưng cậu cũng không nhìn xem.”
“Những mặt khác…… Ha ha, chúng tôi cũng không so được.”
Nam sinh bày tỏ những áp lực kìm nén từ lâu, thở ra một hơi.
Cậu ta quay đầu lại, ánh mắt phức tạp lập loè ——
“Nếu không có cậu, có thể chúng tôi sẽ tiến xa hơn một chút…… Nhưng có Ngạn ca cậu ở đây, mấy ngôi sao nhỏ như chúng tôi đây, nào dám cùng mặt trăng tranh nhau chiếu sáng chứ?”
Nói xong, cậu ta xoay người, lắc đầu rời đi.
Để lại lời nói tràn đầy chua xót:
“Nói là hâm mộ, xem ra tôi còn có chút ghen tị…… Uổng cho cậu chăm lo cho chúng tôi như vậy, xin lỗi.”
Thương Ngạn đứng đó, cả người hơi cương.
Bàn tay nắm lưng ghế của anh nhẹ nhàng bóp chặt, chậm rãi rũ mắt xuống.
Một người khác chờ ở cửa nhìn nhìn người đằng trước rồi quay đầu nhìn những người còn lại trong phòng.
Cậu ta lên tiếng: “Ngạn ca, cậu đừng để ý, là lần này cậu ta thi giữa kì phát huy quá kém…… Kì kiểm tr.a đầu tiên của lớp 12, áp lực quá lớn, sẽ khó kiềm chế.”
Người đó dừng một chút, siết chặt quai đeo ba lô, nở nụ cười ——
“Thật ra tôi biết, hẳn là Ngạn ca sẽ không thi đại học, cũng sẽ không tuyển thẳng—— hôm đó thầy Hoàng có nhắc tới, tôi nghe được, thầy ấy nói cậu muốn ra nước ngoài phải không?”
Cậu ta cười nhạt.
“Tôi chúc cậu lấy được offer của đại học hàng đầu thế giới.”
“……”
Trong phòng bỗng dưng trầm lặng.
Vài giây sau, Tô Mạc Mạc hồi thần.
Cô hơi giật mình nhìn Thương Ngạn, đồng tử vô thức co chặt.
“Anh muốn…… Ra nước ngoài sao.”
Hết chương 47
#xanh