Chương 67: Phát điên
Ban tổ chức của giải đấu chuẩn bị cho những học sinh dự thi đã qua vòng tuyển chọn một bữa tiệc đứng cực kì xa hoa được đặt bao trong cả nhà hàng. Tầng trên của nhà hàng có có các phương tiện giải trí, đa số học sinh vui chơi đến quên trời quên đất, sự căng thẳng của vòng đấu loại cũng hoàn toàn bị quăng lên chín tầng mây.
Nhưng vẫn luôn có ngoại lệ.
——
Tô Mạc Mạc ngồi trong một góc của nhà hàng buffet, đưa lưng về toàn bộ đại sảnh, mặt hướng ra cửa sổ sát đất.
Nhà hàng buffet này nằm trên tầng lầu rất cao.
Ngoài cửa sổ là màn đêm đen như mực bao phủ tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng có một hai chiếc máy bay nháy đèn xẹt qua, bên dưới là những ngọn đèn lung linh nối liền nhau, hoặc xe hoặc gần, cầu vượt uốn lượn như dòng sông và vòng xoay quốc lộ nằm giữa những tòa nhà sắt thép cao thấp không đồng đều, xe cộ nhộn nhịp qua lại.
Khi nhìn chằm chằm bóng đem vừa an tĩnh vừa ồn ào náo động như thế, có cảm giác như thời gian trôi đi thật nhanh, cũng dường như chậm rãi trôi qua từng khoảng khắc, làm người ta quên mất khái niệm thời gian và độ dài của sinh mệnh, cảm thấy nhân gian cũng chỉ có thế, ngọn đèn bên dưới cứ di chuyển tới lui, thanh xuân tươi đẹp, kì lạ……
Dòng suy ngẫm về cuộc đời của Tô Mạc Mạc bị Loan Văn Trạch cắt đứt.
Người nọ cầm ly nước trái cây đến trước mặt cô, không biết đã đứng đó bao lâu mới bị Tô Mạc Mạc lơ đãng phát hiện ra.
Cô bừng tỉnh hoàn hồn, cười xin lỗi: “Tôi không để ý thấy cậu đến đây……”
“Không sao.”
Loan Văn Trạch lắc đầu, gương mặt nhiễm chút ý cười. Đến khi bị Tô Mạc Mạc phát hiện, cậu ta mới đưa ly nước trái cây cầm trong tay qua.
“Thấy cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì hết, đây là nước trái cây nhà hàng vừa ép, cậu uống một chút đi.”
“Cảm ơn.”
Tô Mạc Mạc duỗi tay nhận lấy.
Nhưng khi cô định tiếp tục nhìn xuống thì lại nhớ đến gì đó, ánh mắt thú vị nhìn chằm chằm Loan Văn Trạch.
Cặp mắt cô gái dịu dàng, không có ác ý, Loan Văn Trạch cảm nhận được cô đang nhìn mình trong chốc lát, đành bất đắc dĩ cười quay lại.
“Trên mặt tôi có dính thứ gì à.”
Khóe mắt Tô Mạc Mạc cong xuống.
“Không có.”
Loan Văn Trạch gật đầu, vừa định buông mắt.
“Thoạt nhìn cậu và Diệp Thục Thần…… Tựa như người của hai thế giới, lúc trước tôi không nghĩ được, rốt cuộc vì sao cậu ấy lại thích cậu.”
“…… Khụ.”
Rõ ràng Loan Văn Trạch Loan rất bất ngờ khi Tô Mạc Mạc đột nhiên nhắc đến Diệp Thục Thần, ngay cả sự khiếp sợ cũng quên che giấu, quay đầu ngạc nhiên nhìn Tô Mạc Mạc, “Sao cậu biết……”
Cậu ta còn chưa hỏi xong thì đã nhớ đến đoạn nhạc đệm ở nhà hàng sáng nay, tâm trạng bất đắc dĩ, cười một cách khó diễn tả.
“Cậu không hiểu lầm Ngạn ca là được.”
Tô Mạc Mạc lắc đầu, uống một ngụm nước trái cây.
Cô xoay về, tiếp tục nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, mềm giọng cười khẽ, “Có lẽ bây giờ tôi đã hiểu.”
Loan Văn Trạch sửng sốt: “Hiểu cái gì?”
Tô Mạc Mạc không đáp.
Mắt cô xẹt qua thân hình của nam sinh phản chiếu trên cửa sổ. Dáng người Loan Văn Trạch thon gầy, ngũ quan thanh tú, xét về vẻ ngoài cũng không kém. Chỉ là cậu ta rất kiệm lời, trầm mặc, hơn nữa lúc nào cũng đeo một cặp mắt kính không gọng sạch sẽ, không để lộ ra mũi nhọn nào, vô thức khiến người khác xem nhẹ.
Cả sự cẩn thận và ôn hòa của cậu ta đểu thể hiện trong thầm lặng.
Nếu giữa những thứ ồn ào đó gặp được một thứ không có tiếng động, Tô Mạc Mạc tin rằng kết quả sẽ đảo ngược —— những sắc màu rực rỡ đó sẽ dần phai nhạt, cuối cùng chỉ còn lại một màu trắng tịch mịch. Khi tia sáng cuối cùng bong tróc đi, màu trắng sẽ mãi mãi không biến mất.
Tô Mạc Mạc đoán, chắc là Diệp Thục Thần đã thấy được màu trắng đó.
Cô gái cười khẽ.
Cô hơi nghiêng đầu, vẫn hướng về phía cửa sổ, nâng ly nước trái cây trong tay với ảnh phản chiếu của Diệp Thục Thần vẫn luôn đứng phía sau Loan Văn Trạch không xa, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm bên đây.
Sáng đến mức có thể soi bóng người.
Bóng người phiêu đãng ngoài cửa sổ cuối cùng cũng có hành động —— Diệp Thục Thần bước tới, dừng lại trước cửa sổ.
Lúc cô nàng dừng lại, thân hình Loan Văn Trạch cứng đờ trong chớp mắt.
Có vẻ như Diệp Thục Thần không hề phát giác, chậm rãi cười với Loan Văn Trạch, ánh mắt lành lạnh.
“Vì giao tình trước kia, tôi nhắc nhở cậu một câu —— dựa theo quy tắc trong giang hồ, thèm muốn người con gái của đại ca sẽ phải bị phanh thây.”
Loan Văn Trạch hồi thần, nhíu mày, ngữ khí nhẹ nhàng xen lẫn bất đắc dĩ, “Đừng nói lung tung.”
“Tôi chỉ đang trần thuật sự thật.”
Diệp Thục Thần vừa quay đầu liền thấy Tô Mạc Mạc đứng dậy khỏi ghế ngồi. Có lẽ vì nghe thấy lời vừa rồi của cô ấy, gương mặt cô gái hơi phiếm hồng, đồng tử đen nhánh như chứa nước, cảm xúc trong đó lại vô cùng nghiêm túc.
“Loan Văn Trạch và tôi chỉ là quan hệ tổ viên bình thuồng, Thương Ngạn…… Thương Ngạn là sư phụ của tôi.”
“Sư phụ?”
Diệp Thục Thần chớp mắt, xoay đầu lại, cười với Loan Văn Trạch, “Nếu sớm biết đường tắt để được ngủ cùng Ngạn Thần chính là làm học trò của cậu ấy, sao cậu lại không nói trước cho tôi?”
Loan Văn Trạch nhíu mày.
Cậu ta hiếm khi cao giọng, lạnh lẽo và cứng rắn nói.
“Diệp Thục Thần, cậu nói chuyện đàng hoàng.”
Tô Mạc Mạc lại nghi hoặc.
Sáng nay cô đã nghe thấy động từ có vẻ rất ái muội từ Diệp Thục Thần, nhưng nếu muốn hiểu được hoàn toàn thì hơi khó.
Lấy tâm thái “Kẻ bề dưới hiếu học không ngại học hỏi”, Tô Mạc Mạc tò mò hỏi.
“‘Ngủ’, là có ý gì?”
Diệp Thục Thần và Loan Văn Trạch đồng thời khựng lại.
Một lát sau, da mặt trắng nõn của Loan Văn Trạch hơi đỏ lên, Diệp Thục Thần thì kinh ngạc xoay người lại cười, dùng ánh mắt như thấy động vật quý hiếm đánh giá cả người Tô Mạc Mạc vài lần ——
“Không phải chứ, thời đại nào rồi mà còn cô bé sạch sẽ như thế?”
Cô nàng nghi ngờ nhìn Loan Văn Trạch, “Ngạn Thần không cầm thú đến mức…… Ép buộc một cô nhóc chưa tròn 14 tuổi chứ?”
Loan Văn Trạch nhíu mày, ho nhẹ một tiếng.
Tô Mạc Mạc chủ động tiến lên, “Tính theo tuổi mụ, tôi đã 17.” Không đợi Diệp Thục Thần hỏi lại, cô thản nhiên nói: “Tình trạng sức khỏe của tôi tương đối đặc thù, trước kia chưa từng đến trường học, vẫn luôn sống trong viện điều dưỡng, nên tôi không hiểu rất nhiều thứ mà các cậu nói.”
Diệp Thục Thần ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại, “Quả nhiên là động vật quý hiếm……”
Cô ấy không có phản ứng gì với cụm từ “tình trạng sức khỏe của tôi tương đối đặc thù”, chỉ có ý cười càng thêm nghiền ngẫm, nhân cơ hội đi đến trước mặt Tô Mạc Mạc, cong eo nói nhỏ vài câu bên tai cô.
Chờ khi Loan Văn Trạch hoàn hồn định ngăn cản, Diệp Thục Thần đã thẳng eo, cười một cách thú vị gian xảo.
“Bây giờ hiểu chưa?”
“…………”
Hình như cô gái đã dại ra tại chỗ, không hề nhúc nhích, ngay cả lông mi cũng biến thành đá.
Ý cười của Diệp Thục Thần tăng thêm, “Cậu có thấy biểu hiện của Ngạn Thần ở phòng thi đấu chưa? Trong thế giới máy tính chỉ có số 0 và 1, một số người càng giống như thần…… Đặc biệt là khi thấy cậu ấy lười biếng vô vị gõ bàn phím, lại có sự phóng túng không ai kháng cự được, đập tan nghiền nát đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cậu sẽ hiểu được sự gợi cảm cực hạn của cậu ấy ——”
Diệp Thục Thần chững lại, tươi cười ái muội nói nhỏ.
“Đồng ý với tôi, hoàn thành nguyện vọng thay tất cả những chị em trong nhóm mê muội của tôi.”
Tô Mạc Mạc còn dại ra bởi lời thì thầm ban nãy, chất phác chớp mắt, hỏi: “Nguyện vọng gì?”
Diệp Thục Thần cười nói, “Tiếp theo, nhân lúc cậu ấy ngay trước mặt cậu hoàn toàn chìm đắm trong thế giới máy tính của mình, đánh tan tất cả mọi thành trì…… Nhớ kỹ, đừng do dự, cứ đẩy cậu ấy thẳng lên sô pha, đè cậu ấy.”
“………………!”
Tô Mạc Mạc hoàn hồn.
Mảng đỏ hiện lên cần cổ trắng như tuyết, lan dần đến vành tai và gương mặt, gần như đã sắp bốc cháy.
Cô bất chấp tất cả, quay người chạy trối ch.ết.
“Tôi, tôi đi toilet……”
*
Đướng trước tấm gương trong toilet, Tô Mạc Mạc phải tát nước lạnh lên gò má nóng rực vài lần mới có thể chậm rãi hạ nhiệt.
Khuôn mặt cô gái trong gương vẫn đỏ bừng như trước.
Cô hít sâu vài hơi, chậm rãi trấn an nỗi lòng đang xao động, cuối cùng đưa ra mộ kết luận quan trọng: Diệp Thục Thần là một nữ sinh không tệ lắm, nhưng lực sát thương thật sự rất cao.
Sau này cô nên trốn xa một chút.
Sau khi tự thôi miên bản thân mấy lần “Đêm nay chưa nghe thấy gì hết”, Tô Mạc Mạc mới thở phào, xoay người đi ra toilet.
Toilet ở đây nằm đằng sau cửa hàng lang dài, vài bước nữa là ra tới bên ngoài.
Ban đầu Tô Mạc Mạc đi vào từ cửa sau, nhưng lúc này khi quay lại thì phát hiện cửa sau không mở ra được —— có lẽ đã bị người bên ngoài sảnh khóa lại.
Tô Mạc Mạc kỳ quái trong lòng.
Do dự hai giây, cô liền xoay người đi đến cửa chính của sảnh.
Muốn đến cửa chính thì cần đi qua một đoạn hành lang dài hình chữ L, bên cạnh hàng lang dài đương nhiên là bức tường của sảnh đãi tiệc, một bên khác là đường thông đến mấy phòng đặt phụ.
Đêm nay, có lẽ cả khu nhà hàng này đều chỉ tiếp đãi ban tổ chức giải đấu, nhưng phòng phụ còn lại cũng không có ai, đèn cũng không được bật.
Có mấy cánh cửa thông vào trong đó, bên trong tối om, chỉ có ánh sáng từ hành lang dài ở đây tỏa ra, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Tô Mạc Mạc bước nhanh hơn theo bản năng.
Nhưng vừa đi đến chỗ ngoặt của hành lang chữ L, ngay tại con đường cực kì im ắng này, Tô Mạc Mạc thấy được một bóng người đang đứng tựa vào tường.
Có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân, người đó ngẩng đầu nhìn về Tô Mạc Mạc, lộ ra nụ cười quái dị.
Gã giơ tay, ung dung phất phất ——
“Chào buổi tối, tiểu mỹ nhân.”
——
Cố Linh.
“……!”
Thân hình Tô Mạc Mạc cứng đờ.
Cô vô thức muốn lui lại, nhưng rất nhanh đã nhớ ra đằng sau hành lang dài chỉ có một con đường ch.ết, cửa sau duy nhất thông đến sảnh ngoài cũng bị khóa lại.
——
Rất rõ ràng, chính là do người này khóa.
Gã đã mưu tính từ trước.
Tô Mạc Mạc nghĩ vậy, trong lòng lộp bộp, sắc mặt trắng bệch.
Cô nỗ lực trấn định lại, giữ vững tỉnh táo.
“Anh muốn làm gì?”
Vừa hỏi, Tô Mạc Mạc vừa dùng dư quang liếc về con đường phía trước —— từ đây đến cửa còn khoảng hai ba mươi mét nữa.
Sảnh tiệc này thường dùng để tổ chức hôn lễ, hiệu quả cách âm vô cùng tốt…… Dù cô có ở đây kêu lên, người ở sảnh chính cũng sẽ không nghe thấy.
“Đừng phòng bị nhìn anh như thế, sẽ làm anh rất đau lòng ……”
Cố Linh chậm rãi cười rộ lên, đến gần cô gái ở chỗ ngoặt. Chú ý thấy có một khoảnh khắc cô nhìn qua cửa chính mà không để ý đến mình, gã ta đột nhiên bước lên, nắm lấy tay cô, hung hăng đè người lên tường.
Trong chớp nhoáng đó, hồi chuông cảnh báo trong đầu Tô Mạc Mạc đã vang lên.
Nhưng do căn bệnh đã quyết định, phản ứng của đại não không thể tương xứng với hành động —— thậm chí chưa kịp thối lui nửa bước, cô đã cảm giác được người trước mặt hung ác bắt lấy cổ tay mình, đồng thời hung hăng đẩy cô lên tường.
Vị trí ở cổ tay bị bóp đau, cô hô lên theo bản năng, hô hấp của người trước mặt mang theo mùi rượu ghê tởm ——
“Thương Ngạn là bạn trai của em phải không, tiểu mỹ nhân? Vì thế nên hôm nay em mới nói chuyện vì nó —— nhưng bây giờ bị sao thế, sao nó có thể bỏ rơi em, ngồi vào xe của người con gái khác? Có phải nó không cần em nữa không, hả?”
Tô Mạc Mạc nhịn đau giãy giụa ——
“Thả tôi ra!”
“Cần gì phải thế?” Cố Linh cười dữ tợn khom người áp sát vào, “Nếu Thương Ngạn đã có thể thì tại sao anh lại không?”
Tô Mạc Mạc nhân lúc gã chưa phòng bị, nhấc chân đá thật mạnh lên xương ống chân của nam sinh.
“A ——!!”
Cố Linh hô lên đau đớn, vô thức cong người.
Tô Mạc Mạc quay đầu định chạy, nhưng cô không ngờ rằng, cho dù đã đến nước này —— Cố Linh vẫn siết chặt cổ tay cô, không hề thả lỏng!
“Mẹ nó mày bồi thường cho tao!”
Cơn đau kích thích sự tàn nhẫn của gã, sắc mặt Cố Linh dữ tợn túm lấy cô lôi lại. Anh ấn người lên tường, giọng cười hung ác ——
“Giả vờ ngây thơ gì với tao? Thương Ngạn đã ngủ với mày rồi đúng không!?”
Dưới ánh đèn, gương mặt diễm lệ của cô gái vì kinh hoảng nên càng khiến người khác thấy trìu mến, ánh mắt Cố Linh như bị ma nhập, nói xong liền cúi đầu muốn hôn cô.
Sắc mặt Tô Mạc Mạc tái nhợt, nâng lên cánh tay phải không bị giữ chặt, hung hăng tán một phát lên mặt Cố Linh ——
“Anh tránh ra!”
Lòng bàn tay nóng rát đau đớn.
“…… Mẹ nó mày muốn ch.ết!”
Cố Linh giận dữ, dùng sức kéo cô về, dữ tợn kéo ra một cánh cửa hướng đến một phòng phụ bên cạnh.
Nỗi sợ khủng bố tập kích lồng ngực cô gái.
Tô Mạc Mạc chỉ thấy một cơn đau quặn thắt chặn lại hô hấp, cô duỗi tay bóp chặt tay Cố Linh ——
“Tôi bị bệnh……”
Cô cố gắng cất cao âm lượng, nhưng vẫn run rẩy như trước.
Cả người Cố Linh cứng đờ, “Cái gì?”
Tô Mạc Mạc cắn răng, sắc mặt dưới ánh đèn đã trắng kinh người ——
“Tôi bị bệnh, bệnh tim……” Cô chậm rãi hé làn môi tái nhợt, “Nếu anh ép tôi, tôi sẽ ch.ết……”
“——!”
Nhìn thẳng vào sắc mặt kinh khủng của cô gái, cơn say của Cố Linh đã bị dọa đến tan hơn phân nửa ngay lập tức.
Gã thả tay ra theo bản năng, lui một bước dài.
Vào giây này.
Tô Mạc Mạc không hề do dự, xoay người lấy tốc độ nhanh nhất cả đời mình, điên cuồng chạy đến cửa chính của sảnh tiệc.
Mấy chục giây sau, cửa chính bị đẩy mạnh ra.
Cánh cửa bị tung ra đập vào tường, âm thanh vang lên làm cả căn phòng im phăng phắc.
Mọi người nháo nhào quay đầu lại.
Loan Văn Trạch cách đó khá gần để ý tới đầu tiên là sắc mặt tái nhợt của Tô Mạc Mạc.
Cặp mắt cậu ta trợn to, cuống quít đi về phía trước, “Tiểu Tô ——”
Lời chưa dứt, cô gái đã ngã xuống.
Đại sảnh tĩnh mịch trong chớp mắt.
Ngô Hoằng Bác đứng xa xa vừa thấy cảnh này, sắc mặt đột ngột thay đổi, nghẹn ngào hô to ——
“Gọi xe cấp cứu!”
Vài giây sau.
Đại sảnh nhanh chóng hỗn loạn.
…………
Tô Mạc Mạc mơ mơ tỉnh tỉnh vài lần, trong mơ hay thực tế đều tràn đầy hoảng hốt. Chờ khi ý thức của Tô Mạc Mạc hoàn toàn thanh tỉnh, đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Cô gian nan nhấc mí mắt nặng nề lên. Lọt vào tầm mắt chính là một tầng sáng mờ nhạt trên vách tường trắng tinh, bị khung cửa sổ cắt thành nhiều mảng lung tung.
Đập vào mắt đều là màu trắng không có điểm dừng.
Trong một khoảnh khắc hốt hoảng, Tô Mạc Mạc cho rằng mình đã về lại viện điều dưỡng.
Đến khi một tiếng hô nhỏ bên tai kéo lại ý thức của cô ——
“Tiểu Tô tỉnh!”
“……”
Tô Mạc Mạc cúi mắt, nhìn về nơi phát ra tiếng.
Nơi xa là khuôn mặt mừng rỡ xen lẫn lo lắng của Ngô Hoằng Bác, sau đó lập tức bị che lại, tiêu điểm trong mắt cô cố định lại một chỗ.
Có người đứng dậy từ mép giường.
Thấy rõ khuôn mặt của người đó, cô gái trên giường bệnh bỗng dưng đỏ hốc mắt: “Sư phụ……”
Giọng nói mềm mại của cô có hơi mất tiếng sau khi hôn mê, mang theo sự suy yếu bất lực, càng nhiều hơn là sự kinh hoảng vô lực khi nhớ đến hoàn cảnh đó.
Trái tim Thương Ngạn đau đớn.
Cảm giác như bị ép điên tối hôm qua một lần nữa quay lại.
Nhưng anh không dám phát rồ vào lúc này, chỉ có thể đè nén tất cả những cảm xúc bạo nộ vào lòng, để mặc chúng dập nát lục phủ ngũ tạng của mình, đau đến ch.ết đi sống lại, nhưng không dám dùng một tí sức lực nào.
Anh khom người ôm lấy cô gái trên giường bệnh, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói khàn khàn.
“Anh đây…… Không sao, không sao rồi.”
“……”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hốc mắt cô gái không nhịn được trài ra nước mắt.
Cô khóc nức nở duỗi tay ôm chặt lấy nam sinh trước mặt, cơ thể không nhịn được run rẩy.
“Thương Ngạn……”
Trái tim Thương Ngạn đã bị tiếng khóc này xé nát.
Cảm xúc cực đoan đã sắp hỏng mất điên cuồng lan tràn trong lòng anh.
……
Bác sĩ kiểm tr.a cho Tô Mạc Mạc một lần cuối cùng.
“Vì tranh chấp bạo lực dẫn đến cảm xúc dao động kịch liệt, nhịp tim tăng nhanh, cơ tim thiếu máu, dẫn đến phát bệnh nên ngất đi.”
Bác sĩ thở dài, nhìn Thương Ngạn.
“May mà không có chuyện lớn gì, người nhà cần chăm sóc tốt và khai thông tâm lý cho bệnh nhân, căn bệnh này của cháu ấy kỵ nhất là cảm xúc dao động mạnh, sau này mọi người cần phải chú ý.”
Giáo viên hướng dẫn Hoàng Kỳ Thịnh nghe tin chạy đến, không dần nổi dẫn bác sĩ qua bên cạnh hỏi thăm tình trạng, để lại ba người Thương Ngạn chờ trong phòng bệnh.
Cô gái ngồi tựa vào giường, áo tay áo xắn lên để lộ cổ tay mảnh khảnh, vết đỏ trên đó cực kì chói mắt trên làn da trắng như bạch ngọc.
Thương Ngạn ngồi xuống ghế cạnh giường.
Khuỷu tay anh chống trên mép giường, nâng lên cánh tay cô, chống đầu chậm rãi hôn lên chỗ máu bầm đó.
Thật nhẹ thật nhẹ, không mang theo lực độ hay tiếng động gì.
Anh cúi nửa mi mắt, con ngươi đen kịt hoàn toàn bị che đi, gương mặt lạnh lẽo không có cảm xúc, không thấy được sự thay đổi tâm lý.
Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đứng một bên, sắc mặt khó coi. Nếu là bình thường, Ngô Hoằng Bác đã bắt đầu trêu ghẹo sự thân mật của hai người vài câu, nhưng lúc này trong phòng bệnh, cảm nhận được bầu không khí áp lực này, cậu ta không dám thốt ra một chữ.
Cậu ta và Loan Văn Trạch lo lắng liếc nhau.
——
Thương Ngạn thật sự quá bình tĩnh.
So với sự điên cuồng khi đập phá hơn nửa phòng cấp cứu hôm qua, lúc này Thương Ngạn yên lặng đến mức làm bọn họ cảm thấy như đây là một giây trước tận thế.
Là cảm giác dường như vừa nháy mắt một cái, bầu trời sẽ sụp xuống, đất đai sẽ nứt ra, cái chớp mắt này bị kéo dài vô tận, làm người khác cảm thấy khủng hoảng muốn điên lên, không biết khi nào sẽ phải đối mặt với cảm giác trời sụp xuống.
Loại cảm giác này, Tô Mạc Mạc cũng cảm nhận được.
Sau khi đã trấn định cảm xúc, cô không dám giãy giụa, đành mặc kệ cảm giác tê dại khi Thương Ngạn hôn cổ tay cô như muốn chuộc tội.
Không biết bao lâu đã qua.
Thương Ngạn chậm rãi dừng động tác, anh nhấc mi mắt, ánh mắt bình tĩnh như biểu cảm.
Lặng như nước.
Không chớp mắt suốt hai ngày một đêm, con ngươi đen nhánh kia đã sớm hằn lên những sợi tơ máu đáng sợ.
Đồng tử thâm trầm, sự u tối nồng đậm không thể hòa tan.
Anh thấp giọng, ngữ khí không chút dao động.
“Ai làm.”
Anh hỏi cô.
“……”
Cặp mắt Tô Mạc Mạc rụt rụt.
Đối diện với một Thương Ngạn như này, Tô Mạc Mạc cảm thấy mổi tế bào trong cơ thể đều đang phát run. Trong một khắc nào đó, cô hoảng hốt cảm thấy giờ phút này Thương Ngạn đang đứng bên cạnh vực sâu vạn trượng.
Chỉ cần cô nói một chữ, người này sẽ không chút phản kháng nhảy xuống.
Suy nghĩ này làm cảm xúc của Tô Mạc Mạc biến đổi, cô chớp mắt thật nhanh, giọng nói run run.
“Hành lang quá tối, em không thấy rõ…… Chắc là người không quen biết.”
Thương Ngạn bình tĩnh nhìn cô.
“Phải không.”
Lông mi Tô Mạc Mạc run nhẹ, cô cúi mắt, “Thương Ngạn, em sợ…… Em không muốn nhớ.”
Cô gái nắm chặt lấy khăn trải giường.
“……”
Đồng tử Thương Ngạn đột nhiên co rụt lại.
Anh đứng dậy ngồi vào mép giuồng, ôm cô gái vào lòng, hai tay vòng chặt, trán an vỗ nhẹ sau lưng cô.
“Được.”
“Chúng ta không nhớ nữa.”
“……”
Ở nơi Thương Ngạn không nhìn thấy, Tô Mạc Mạc chậm rãi thả lỏng, dường như thở phào một hơi.
……
Hai ngày trước lòng đấu loại lặng lẽ trôi qua trong lúc Tô Mạc Mạc tĩnh dưỡng.
Ngày diễn ra vòng loại, vì sự kiên trì của Tô Mạc Mạc và sự đồng ý xuất viện của bác sĩ, bốn người Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc tiến vào sân đấu loại.
Tới vòng đấu loại, sân đấu rõ ràng lớn gấp mấy lần sân ở vòng tuyển torng nước.
Số đội đại diện của các quốc gia khác ở châu Á cũng khá nhiều. Nhưng làm ban tổ chức, số đội trong nước rõ ràng nhiều hơn một chút.
Nơi thi đấu chia làm bốn khu.
Ghế trọng tài và giám khảo nằm phía trước và bên cạnh bốn khu.
Giải đấu LanF là cuộc thi IT dành cho học sinh trung học với giải thưởng cao nhất, dưới lời mời của ban tổ chức, không ít các lão đại nổi danh của ngành IT trong nước cũng tham gia vòng loại lần này.
Các đội trong nước làm chủ nhà tiến vào đầu tiên. Thân là hai đội hạt giống mạnh nhất trong nước, Tam trung của thành phố C và Nhất trung của thành phố S được xếp vào hai bàn đầu tiên ở hàng thứ nhất.
Hai đội này là hai đội nổi tiếng nhất trong nước, bầu không khí từ trước đến giờ luôn giương cung bạt kiếm, ban tổ chức sắp xếp vị trí như thế hiển nhiên cũng có ý khích lệ muốn hai đội phân cao thấp.
Cố Linh ngồi ở vị trí thứ hai ở hàng đầu tiên, sắc mặt âm trầm phức tạp nhìn người ngồi giữa ghế giám khảo.
“Vậy mà Lý Thâm Kiệt thật sự tới……”
Lý Thâm Kiệt là một người vừa nổi lên mấy năm gần đây trong giới IT, ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, công ty sáng lập nên cũng được coi là đầu tàu của ngành IT trong nước.
Đối với những học sinh dự thi ở đây, phần lớn đều có sự mong muốn cùng kính trọng và ngưỡng một đối với ông ta và công ty của ông ta —— Cố Linh cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt gã ta âm trầm xoay mấy vòng, quay đầu nhìn những đội viên khác, trầm giọng nói: “Trận đấu hôm nay, hạng nhất phải thuộc về chúng ta, có nghe không!”
——
Chỉ có như vậy, gã ta là đội trưởng của đội giành hạng nhất, mới có khả năng được vị lão đại này nhớ kỹ hoặc có ấn tượng ít nhiều……
Các đội viên còn lại gật đầu hưởng ứng, chỉ có đội phó Diệp Thục Thần không dao động, còn cười lạnh một tiếng.
“Ngạn Thần đã ở cạnh cậu, cậu nói lời này bộ không sợ gió lớn làm rát đầu lưỡi à?”
“……!”
Ánh mắt Cố Linh hung tợn.
Theo đó, gã ta nhớ đến gì đó, lộ ra nụ cười ác độc.
“Cả tổ bọn họ ở trong bệnh viện suốt ba ngày, tôi không tin trạng thái lần này của bọn họ có chỗ nào tốt đâu!”
“……”
Ánh mắt Diệp Thục Thần lạnh xuống.
Cô ấy quay đầu nhìn Cố Linh, trong mắt là sự chán ghét không hề che giấu, “Rốt cuộc đầu sỏ gây tội là ai…… Không có ai bị ngu. Cho dù Tô Mạc Mạc không nói, cậu thật sự cho rằng Thương Ngạn không đoán được?”
Sắc mặt Cố Linh biến đổi, lập tức cười rộ lên.
“Đoán được thì sao chứ, không phải bọn họ chỉ có thể nén giận chịu đựng à?” Gã ta cười càng thêm bừa bãi ác độc, “Không phải các người vẫn luôn thích thổi phồng Thương Ngạn thành thần sao? Thế nào, có thấy không, thần của các người cùng lắm cũng chỉ như thế —— thiếu chút nữa tôi đã làm người của nó, nó cũng chỉ có thể tức đến ch.ết, ngay cả một biện pháp với tôi cũng không có.”
“…… Cố Linh, cậu thật đáng ghê tởm.”
Diệp Thục Thần gằn từng chữ một.
Biểu tình Cố Linh dữ tợn trong nháy mắt, sau đó cười khoái trá, “Chỉ có người vô dụng mới nói ngoài miệng.”
Diệp Thục Thần còn định nói gì đó.
Nhưng cô vừa nhấc mắt, nhìn thoáng qua vị trí đầu tiên, đột nhiên ánh mắt giựt giựt.
Vài giây sau, Diệp Thục Thần nở nụ cười.
“Đúng vậy, cậu nói không sai —— chỉ có người vô dụng mới nói ngoài miệng.”
“……”
Nụ cười của Cố Linh cứng ngắc.
Gã ta không cho rằng Diệp Thục Thần sẽ là người sễ dàng chịu thua.
Nghĩ thế, Cố Linh xoay đầu lại, nhìn qua vị trí đầu của hàng thứ nhất, sau đó cả người đứng hình, biểu cảm trên mặt cũng đông cứng.
Không chỉ là Cố Linh, lúc này, tất cả học sinh trong sân thi đấu đều thấy được.
——
Trước vị trí bàn đầu tiên của hàng đầu, không biết một người đàn ông từ ghế giám khảo đã đi đến từ khi nào.
Người đó đúng là nhân vật mới nổi của ngành IT mà bọn họ kính ngưỡng, Lý Thâm Kiệt.
Lúc này, trên mặt ông ta là nụ cười hiền lành, tay cầm một tấm danh thiếp màu đen, đang đưa cho đội trưởng của đội đầu tiên, Thương Ngạn.
Trong thời gian chuẩn bị trước khi thi đấu, cả sân thi đều cực kì yên ắng.
Muốn nghe được lời của Lý Thâm Kiệt cũng không khó khăn gì ——
“Tôi đã chú ý rất nhiều trận đấu của cháu, Thương Ngạn.”
“Nếu sau này có cơ hội, hy vọng có thể mời cháu hợp tác với đoàn đội của chúng tôi. Tôi tin tưởng, giữa chúng ta có thể va chạm tạo ra nhất nhiều tia lửa làm kinh cảm.”
“Cố gắng thi đấu.”
Dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét đến rỉ máu, hận không thể xông lên làm nhân vật trong đó của đám học sinh, Thương Ngạn chỉ đứng lên, duỗi tay nhận lấy, ngữ khí bình tĩnh cám ơn một tiếng.
Trên gương mặt anh tuấn lạnh lẽo đó không có một tia cảm xúc nào liên quan đến kích động.
Hiển nhiên Lý Thâm Kiệt cũng có chút bất ngờ.
——
Ông ta đã đi đến con đường này, đương nhiên phân biệt được giữa cố tình ngụy trang và thật sự là vậy.
Do đó, ông ta biết rằng, Thương Ngạn thật sự không để ý đến lời mời của mình mà trong mắt các học sinh khác là vinh dự đặc biệt này.
Điều này làm Lý Thâm Kiệt cực kì ngạc nhiên, tâm trạng cầu người tài không khỏi được khơi dậy.
Nhưng thấy đã sắp đến giờ thi đấu, ông ta cũng không nên quấy rầy nữa, đành tiếc nuối trở lại ghế giám khảo.
Cách một lối đi nhỏ, rõ ràng Cố Linh là người đỏ mắt nhất trong đám học sinh. Thậm chí các đội viên ngồi cạnh gã còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.
Diệp Thục Thần ngồi cạnh thưởng thức trong chốc lát, lạnh lẽo châm biếm.
“Chà…… Thật đáng tiếc, thứ cậu moi gan moi ruột còn cầu không được, lại có người căn bản không thèm để ý. —— đây là chênh lệch giữa Thần và kiến?”
“——!”
Tròng mắt Cố Linh như muốn nhỏ máu.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên gã cười rộ lên, giọng nói có phần khủng bố ——
“Cậu nói xem, nếu lần này vì tâm thái đã đóng băng của Thương Ngạn, ngay cả hạng ba cũng không lấy được —— vậy Lý Thâm Kiệt có hối hận vì lựa chọn nó không?”
Sắc mặt biến đổi.
“Cậu có ý gì?”
Cố Linh không giải thích, đột nhiên đứng dậy, đi thẳng đến vị trí thứ nhất kia.
Trong lòng Diệp Thục Thần lộp bộp.
Nhưng dù có muốn cản cũng không kịp.
Cố Linh dừng lại trước bàn đầu tiên, ánh mắt chậm rãi đặt lên người cô gái.
Cảm nhận được Tô Mạc Mạc cứng người, gã ta khoái trá cười rộ, chuyển sang Thương Ngạn bên cạnh cô.
“Ái chà, thật xin lỗi,” gã ta cười ghê tởm, “Tối hôm đó, là tôi uống nhiều quá, thiếu chút đã bắt nạt tiểu mỹ nhân, à, không phải, thiếu chút đã bắt nạt bạn học Tô Mạc Mạc —— xin lỗi nha, đội trượng Thương.”
“……!”
Cả người Tô Mạc Mạc run lên.
Cô không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn con người mặt dày này, trái tim đập nhanh như lại bị mang về buổi tối đó.
Giây tiếp thep, cô đột ngột ngộ ra, xoay người ôm lấy Thương Ngạn đang lấn tới.
“Sư phụ ——”
Giọng cô đã mang theo tiếng nức nở do quá nôn nóng.
“…………”
Gân xanh hằn lên trên thái dương, Thương Ngạn siết chặt tay thành quyền, những cảm xúc cuồng loạn đó lại xông lên trong mắt.
Dùng sự khắc chế không thể tưởng tượng được, Thương Ngạn chậm rãi ngồi lại.
Anh rũ mắt, duỗi tay bao lấy cô gái trong lòng ——
“Anh đây.”
“……”
Lúc này, Tô Mạc Mạc mới chậm rãi thở ra.
Cố Linh đã đạt được mục đích, trong nháy mắt đó còn kém chút nữa đã bị ánh mắt đáng sợ đó dọa sợ nên đã cuống quít rồi khỏi, quay về đội mình.
Diệp Thục Thần nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó cậu có còn là người không, Cố Linh?”
Cố Linh lòng còn sợ hãi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười khoái trá, “Có thể thành công là đủ rồi, tôi không quan tâm mình dùng thủ đoạn gì.”
“Cậu không sợ sẽ chọc giận Thương Ngạn?”
Cố Linh cười lạnh, “Đây là sân đấu —— cậu không thấy tên đó tức giận điên lên nhưng chỉ có thể nhịn lại sao?”
“Vậy sau khi kết thúc thi đấu?”
“Yên tâm, kết thúc thi đấu tôi sẽ chạy thẳng về trường, sẽ không ở lại đây thêm một khắc nào nữa —— tôi không tin, tên đó có thể vì một chuyện như thế đuổi đến thành phố S chứ?”
“…… Khốn nạn.”
Diệp Thục Thần bực bội.
Cố Linh dữ tợn cười.
Đấu loại chính thức bắt đầu.
Vòng tuyển chọn và đấu loại của giải LanF có cách thức ra đề như nhau, đều lấy ngẫu nhiên từ kho đề chuyên dụng của giải LanF.
Điểm khác nhau là, các đội trong vòng loại đều có cùng một đề, đều bao gồm năm phần, mỗi tổ viên trong đội đều có một máy tính, có thể làm việc đồng thời —— kết quả thi đấu cuối cùng được quyết định dựa vào số bài làm chính xác.
Ba người Tô Mạc Mạc vốn còn lo lắng Thương Ngạn sẽ bị ảnh hưởng bởi hành vi đê tiện của Cố Linh, nhưng khi thấy Thương Ngạn nhanh chóng đọc đề, cũng nhanh nhẹn xác định được các thuật toán của ba bài đơn giản nhất trong đó rồi viết ra giấy đưa cho mình, ba người cũng đã không còn băn khoăn nữa.
——
Đây mới đội trưởng của bọn họ, là người chống đỡ cũng như trụ cột để bọn họ mãi mãi vững lòng tiến về phía trước.
Một giờ sau.
Tam trung của thành phố C trở thành đội đầu tiên “nộp bài thi”.
Bài nộp được vận hành ngay tại hiện trường, quá trình vận hành của cả năm phần đều không có sai lầm.
Tổ trọng tài luôn lạnh mặt lần đầu tiên cười với thí sinh dự thi.
Bốn người cùng bắt tay với nhóm trọng tài, là đội ngũ hoàn thành trong thời gian ngắn nhất và đạt được sự chính xác 100%, đội của họ lấy được hạng nhất rồi rời đi.
Bàn thứ hai ở hàng đầu tiên cách ghế trọng tài chừng vài bước, hai mắt Cố Linh trừng đến đỏ bừng, khóe mắt như muốn nứt ra.
Dựa theo qui định, bốn người rời đi từ cửa hông bên cạnh ghế trọng tài.
Nhưng đến khi sắp ra ngoài, ba người gồm Tô Mạc Mạc, Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch mới phát hiễn ra một chuyện.
Thương Ngạn không nhúc nhích đứng trước ghế trọng tài, đang đối mặt với trọng tài.
Giọng anh không lớn, nhưng trong sân thu đấu cực kì im lặng, cũng đủ để tất cả những người đang nín thở lắng nghe nghe rõ ——
“Em bỏ quyền dự thi của mình.”
Trọng tài chính gần như không thể tin vào tai mình, cũng cảm thấy thanh niên trước mặt này có vấn đề nào đó ——
“Em đã thắng, em là đội trưởng của đội giành được hạng nhất!”
Cặp mắt Thương Ngạn bình tĩnh.
Mặt không biểu cảm.
“Em rời khỏi.”
Nam sinh chậm rãi lùi một bước.
Trong lúc trọng tài không nhịn được muốn đứng lên nói gì đó, vẻ mặt của ông bỗng dưng hoảng sợ.
Tất cả đều phát sinh ngay trước mắt ông.
Nam sinh trước đó một giây vẫn còn trầm ổn, an tĩnh như núi, vừa chớp mắt một cái đã đột ngột trở nên lạnh băng hung tợn.
Anh đột nhiên phát điên.
Xách lấy ghế xoay bên cạnh, quay người hung hăng đập ra phía sau ——
Ngay dưới ghế dựa.
Biểu cảm Cố Linh kinh hãi ch.ết được.
……
“Rầm!!”