Chương 90: Bữa tiệc nhà họ Tô
Tô Mạc Mạc đã quên mất lần cuối cùng mình bước vào nhà của Tô gia là khi nào.
Siêu xe tới lui, dưới thềm đá bạch ngọc nhìn như dòng nước chảy qua. Những tân khách mặc trang phục định chế* hoặc thân sĩ hoặc cao cấp đang cười nói chậm rãi bước lên bậc thang để đi vào sảnh của bữa tiệc.
Cử chỉ của họ tự nhiên, dáng đi thong dong, thoạt nhìn còn quen thuộc chỗ này hơn cô.
Nhưng khiến Tô Mạc Mạc cảm thấy bất ngờ đó là, trong lòng mình cũng không có quá nhiều thẫn thờ.
Cùng lắm là…… Có một cảm giác vô thực.
Dù sao thì cô cũng chưa từng ngờ rằng có một ngày mình sẽ đi đến trước mặt “người nhà” trong một dịp chính thức như vầy. Càng không ngờ rằng, bên cạnh cô sẽ có……
Cô gái nghiêng mặt nhìn sang người bên cạnh.
Thương Ngạn mặc một bộ Âu phục thoải mái cắt may khéo léo, hoa văn màu xanh biển, dưới ánh sáng để lộ ra một cảm giác trầm ổn.
Ánh đèn bên ngoài làm nổi bật vẻ đẹp trên ngũ quan của anh, làn da trắng trẻo không chút tì vết.
Có lẽ vì gương mặt này rất có độ công nhận, Tô Mạc Mạc chỉ đứng cùng Thương Ngạn dưới bậc thang chờ Thương Nhàn mà đã có không ít trưởng bối hoặc những người cùng thế hệ qua chào hỏi Thương Ngạn.
Không ít người trong số đó nhìn qua Tô Mạc Mạc —— dù sao diện mạo của cô gái cũng khiến người khác kinh diễm, không thua kém chàng trai bên cạnh chút nào.
Ví dụ như lúc này.“Vị bên cạnh nhị thiếu đây, hình như tôi chưa gặp qua bao giờ?”
Một thanh niên trẻ tuổi hơi điểm chút son phấn kéo cô gái tươi cười quyến rũ vào khuỷu tay mình như chim nhỏ nép vào người, ánh mắt chậm rãi dời từ Thương Ngạn lên người Tô Mạc Mạc.
Thương Ngạn nghiêng người, làm như vô tình nửa ôm Tô Mạc Mạc vào ngực, ngữ khí nhàn nhạt.
“Đây là bạn gái của tôi. Cô ấy không thích những dịp như thế này nên đây là lần đầu tiên đến đây.”
“Cũng khó trách.”
Thanh niên trẻ tuổi đó xoay đầu, gắng sức che giấu sự kinh diễm và tham làm nơi đáy mắt, gã ta cười tủm tỉm nhìn sang Thương Ngạn.1
“Cũng khó trách, tiểu mỹ nhân như này, nếu là tôi, nhất định tôi cũng sẽ giấu trong nhà, không cho ai gặp hết.”Cặp mắt Thương Ngạn lạnh lùng.
Anh rũ mắt quan sát người trẻ tuổi đó vài giây, khóe miệng nhếch lên.
“Họp báo ra mắt sản phẩm mới vào tháng sau —— thay tôi hỏi thăm chú của anh một câu.”
“……!”
Sắc mặt gã biến đổi, cặp mắt tối đen đi rất nhiều. Nhưng cuối cùng cũng im lặng quay đầu rời đi.
Đến khi thấy bóng dáng đối phương biến mất trong tầm mắt, Tô Mạc Mạc mới nhìn Thương Ngạn.
“Anh ta và anh……?”Sự lạnh nhạt trên mặt Thương Ngạn tan biến, anh rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh, ý cười mang theo một chút trấn an.
“Anh ta là cháu trai của Lý Thâm Kiệt.”
Tô Mạc Mạc gật đầu. “Khó trách.”
Thương Ngạn: “Khó trách cái gì?”
“Anh ta là người đầu tiên, thoạt nhìn có địch ý với anh. Những người đều có vẻ rất……” Tô Mạc Mạc do dự, không chắc rằng mình có dùng từ chuẩn xác hay không, “Tôn kính anh?”
“……”
Thương Ngạn mỉm cười.
Cặp mắt đen nhánh xẹt qua tia trào phúng.
“Bọn họ cũng không phải là tôn kính anh, chỉ là tôn kính họ của anh.”
Tô Mạc Mạc nghĩ ngợi, cười khẽ một tiếng.
Thương Ngạn thấy cô gái mỉm cười, bản thân cũng không khỏi cong môi, “Cười cái gì?”
Tô Mạc Mạc ngẩng mặt nhìn anh, “Em tin anh.”
“?”
“Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ vì anh mà tôn kính họ của anh.”
“……”
Thương Ngạn chững lại.
Một lúc lâu sau anh mới hồi thần, cười ra tiếng, “Tín nhiệm anh như thế?”
Vẻ mặt Tô Mạc Mạc cực kì đương nhiên, gật đầu.
“Anh là Ngạn Thần của chúng ta.”
Ánh mắt Thương Ngạn lóe lóe.
Anh lắc đầu.
“Không.”
Tô Mạc Mạc: “?”
Thương Ngạn khàn khàn cười bên tai cô, “Anh là của một mình em.”
“……”
Mảng ửng hồng chậm chạp lan khắp cần cổ mảnh khảnh của cô.
Hai người vừa thì thầm xong, đằng sau cách đó không xa truyền đến tiếng cười chế nhạo.
“Thương Ngạn, ngoài cửa nhà họ Tô mà em cũng không dám kiêng nể gì…… Không sợ chờ lát nữa dì Giang thả chó ra cắn em à?”
“……”
Gương mặt Tô Mạc Mạc nóng lên, quay đầu qua người đang đi đến.
“Chị Nhàn.”
Thương Nhàn xua tay, chào hỏi với Tô Mạc Mạc, đi thẳng đến trước mặt cô khuyên nhủ:
“Mạc Mạc, em phải thông minh lên, đừng để thằng em mặt người dạ thú này của chị lừa đi.”
Thương Ngạn: “……”
Thương Ngạn nhìn qua phía sau Thương Nhàn, không thấy có ai đến, không khỏi công môi, cười lạnh một tiếng.
“Bạc Ngật đâu?”
“Anh ấy không đến.”
Thương Ngạn: “Ồ, rốt cuộc ‘cỏ non’ cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, không muốn để chị gặm nữa à?”