Chương 17-1: Ấm lên

Edit by Thanh Thanh
~~~~~~~~~~
Đông chí, nhiệt độ không khí trong một đêm giảm đến mấy độ, hôm sau lúc Chu Ức Chi rời giường, dì Hà từ tủ quần áo của cô xách ra áo khoác nhung dày cùng khăn quàng cổ, treo ở chỗ huyền quan, để cô trước khi đi học mặc vào.


Chu Ức Chi phát ngốc mà cuộn tròn ở trong ổ chăn ấm áp lưu luyến một lát mới dậy, cọ tới cọ lui làm xong, khi đi xuống lầu ăn cơm sáng, nhìn thấy anh cũng thay quần áo dày.
Anh hôm nay mặc áo khoác màu đen, càng thêm sấn đến làn da trắng nõn lãnh đạm.


Trời xám xịt, ngoài cửa sổ sát đất ngưng kết một tầng sương trắng, anh ngửa đầu nhìn cô từ thang lầu đi xuống, mặt mày thanh tuyển, rõ ràng là diện mạo anh tuấn có chút quạnh quẽ, nhưng không biết có phải ánh sáng sáng sớm nhu hòa hay không, thiếu niên đứng ở nơi đó thoạt nhìn như là băng cứng sơ dung.


Chu Ức Chi đêm qua lại mơ đến ác mộng đời trước, trong lòng tràn ngập mãnh liệt đau đớn cùng với cảm tình không thể vãn hồi. Nhưng là sáng sớm tinh mơ nhìn thấy anh ở nơi đó, tâm tình tốt lên rồi. Cô nhịn không được bước nhanh đi đến trước mặt thiếu niên, ngẩng đầu tươi cười nói: "Sớm!"


Cho dù mấy ngày này hai người đã giống như người thân bình thường, bạn bè ở chung, nhưng là đột nhiên không kịp phòng ngừa được cô nguyên khí tràn đầy nói "Sớm", Tiết Tích vẫn là trong lòng ấm áp.


Anh rũ mắt nhìn cô, thấy cô tươi cười dào dạt, đôi mắt nhấp nháy, theo bản năng muốn giơ tay xoa đầu cô một chút, nhưng là tay nâng đến một nửa, bỗng nhiên lại rũ xuống, nói với cô: "Mau đi ăn cơm."


available on google playdownload on app store


Chu Ức Chi phát hiện động tác của anh, tức khắc vui vô cùng, dưới sự nỗ lực bám riết không tha của cô, anh đã bắt đầu muốn sờ đầu cô? Có phải nghĩa là anh thời kỳ thiếu niên đã bắt đầu cảm thấy cô đáng yêu hay không?!
Đây chẳng lẽ không phải tiến triển rất lớn sao?!


Cô nhất thời kích động mà nắm lấy tay Tiết Tích rũ đến một nửa, chơi xấu đem đầu thò lại gần: "Kia cái gì...... anh, anh muốn xoa liền xoa, không cần chịu đựng."
Tiết Tích sửng sốt, nhẹ nhàng vỗ vỗ ót cô, lại nói: "Mau đi ăn cơm đi."


"Vâng." Chu Ức Chi vô pháp khống chế giơ khóe miệng lên, xoay người đi đến bên cạnh bàn ăn ăn cơm sáng, húp hai miếng cháo, tầm mắt cô còn nhìn chằm chằm Tiết Tích: "Anh đừng có gấp, từ từ đợi em."
Tiết Tích nói: "Không vội, em ăn từ từ."


Anh cúi xuống đổi giày, tính che dấu mà lui về phía sau một bước, làm huyền quan ngăn trở biểu tình của mình. Người thiếu niên không được tự nhiên mà đem dây giày buộc chặt, bên tai bị gió lạnh chỗ cửa lớn huyền quan chưa đóng thổi vào, đông lạnh đến có chút đỏ.
***


Chu Ức Chi không đi sinh nhật của Tùng Du, tắt máy cả ngày, chờ lần thứ hai khởi động máy, di động liền có rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ.
Một đời này Tùng Du so với đời trước chấp nhất rất nhiều.


Chu Ức Chi phân tích nguyên nhân, đại khái là bởi vì đời trước, anh trước đó đánh cậu ta mà cô không có nói những lời tàn nhẫn với cậu ta, làm cho cậu ta cảm thấy —— không phải cậu ta đuổi không kịp, mà là cậu ta không muốn đuổi theo, cao lãnh chi hoa sắp tới tay trở nên đần độn vô vị. Nhưng một đời này, cô dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu ta, ngược lại làm cậu ta chịu không nổi.


Nói là thích, kỳ thật nam sinh tuổi này căn bản không hiểu thích, chỉ là tranh cường háo thắng trong xương cốt quấy phá thôi.


Tùng Du kỳ thật cũng chưa làm qua chuyện xấu gì, tuy rằng không biết nặng nhẹ, đời trước cô bị tổn thương hại đến, nhưng là sau khi Chu Ức Chi lấy thị giác trọng sinh trở về để xem, loại thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi này chính là chất phác kiên cường, cũng không phải người không thể tha thứ.


Chu Ức Chi nếu tiếp tục đối xử với cậu ta lạnh như băng sương, nói không chừng cậu ta sẽ theo đuổi đến càng thêm hăng say, thậm chí gắt gao dây dưa, nếu là như thế, chi bằng tìm một cơ hội nói ra.


Trở lại một đời, Chu Ức Chi thật sự không muốn đem tinh lực dư thừa đặt ở trên những người râu ria. Cô nhìn di động nhận một đống lớn tin tức, chỉ nghĩ mau chóng giải quyết việc này.


Bởi vậy hôm nay sau khi tan học, nhìn Tùng Du bị cô kéo đen dùng di động người khác gửi tin nhắn tới, cô trả lời lại là được.


Cô cũng không gạt Tiết Tích, sau khi tan học tiết cuối, cô đi đến trước mặt Tiết Tích cùng anh nói chuyện này: "Tan học em có chút việc, anh về nhà trước, em nói với chú Lý, xe ở ngoài trường học."


Chuông tan học đã vang lên, thiếu niên đứng trước ở trên chỗ ngồi, đem sách giáo khoa cùng bài tập cho vào cặp sách, trong đó hỗn loạn còn có một ít tư liệu, Chu Ức Chi nhịn không được hướng tới gần anh đang xem những tư liệu thật dày đó nhìn xem, trên tư liệu một mảnh danh từ xem không hiểu, cô đời trước không có để ý, nhưng là chẳng lẽ anh ở cao trung cũng đã bắt đầu nghiên cứu nội dung y học sao?


Nghe vậy, tay Tiết Tích thu thập cặp sách hơi hơi dừng một chút, vừa muốn hỏi chuyện gì, nhưng Chu Ức Chi đã thập phần ngoan ngoãn mà tự mình giải thích.


Chung quanh còn có rất nhiều bạn học trong lớp chưa đi, ngón tay cô bám ở trên bàn anh, hơi hơi cúi người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay Tùng Du vẫn luôn không ch.ết tâm, quấn lấy em muốn ăn cơm, em liền đáp ứng rồi......"
Vốn dĩ muốn nói nửa câu sau, nhưng Chu Ức Chi lại ngừng lại, quan sát biểu tình của anh.


Tiết Tích hơi hơi rũ mắt, tầm mắt đen nhánh dừng ở trên mặt Chu Ức Chi sau một lúc lâu, như là muốn nói cái gì, môi mỏng giật giật.
Chu Ức Chi chờ mong mà nhìn anh.


Lại thấy anh sau một lúc lâu trầm mặc, lại tiếp tục thu thập cặp sách, ngón tay anh khi đem khóa cặp sách kéo lên, xương ngón tay vô ý thức mà có chút dùng sức.


Sau đó anh đem cặp sách ném tới một bên trên vai, gật gật đầu với Chu Ức Chi, nhẹ nhàng mà nói: "Không nên trở về quá muộn, để chú Lý chờ em, anh đi xe buýt về là được."
Chu Ức Chi:......
Chỉ như này?! Anh, anh muốn nói chỉ có như này?


Trong lòng Chu Ức Chi buồn bực không thôi, anh thời kỳ thiếu niên là thật sự không thông suốt, nghe thấy cô cùng Tùng Du đi ra ngoài ăn cơm, chẳng lẽ một chút dấm đều sẽ không ăn sao? Anh rốt cuộc khi nào mới có thể thích cô? Chu Ức Chi cắn răng đứng ở tại chỗ, không khỏi có ý đi hồi tưởng một ít dấu vết đời trước để lại......


Là lúc đại học đưa thuốc đau bụng kinh lần đó? Vẫn là mùa đông năm ấy cô tâm bất cam tình bất nguyện mà cùng anh ở trong sân chôn người tuyết lần đó? Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Ức Chi đều hoàn toàn không nghĩ lại được đời trước anh rốt cuộc khi nào bắt đầu thích cô, nếu có thể nhớ lại lời nói trực tiếp làm anh động tâm trong nháy mắt kia tái diễn thì tốt rồi, nhưng vấn đề ở chỗ, đời trước cô đối với anh thật sự quá không chú ý......


Chu Ức Chi ban đầu muốn nói ra "Em là đi cùng Tùng Du nói rõ ràng em không thích cậu ta" bỗng nhiên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp nói ra với anh —— anh còn không thích cô, đối với cô còn chỉ là giống như đối đãi với em gái, nói hay không cũng không có gì, ngược lại nếu nói còn có vẻ rất cố tình.


Đây ngược lại không phải cô có thể chủ động thông báo vấn đề với anh hay không, mà là trong mắt anh một đời này, cô chỉ là một em gái cố nhân nhà thế giao, tuy rằng thân thiết, nhưng là trước mắt không hề có cảm giác tâm động.


Cô biết tính cách của anh, tuy rằng thoạt nhìn ôn hòa, nhưng kỳ thật có chút xa cách. Đời trước lúc học đại học anh thường xuyên tới tìm cô, mà cô cự chi không thấy. Anh lớn lên đẹp trai như vậy, lại là sinh viên học viện y tài cao, rất khó có nữ sinh không tâm động, vì thế nữ sinh cùng phòng ngủ với Chu Ức Chi thổ lộ với anh.


Chu Ức Chi ngày đó chính mắt nhìn thấy anh luôn luôn ôn hòa có bao nhiêu lãnh đạm.
Hiện tại cũng giống như thế, nếu một khi đem tâm tư của cô đâm thủng cho anh, anh lại không thích cô, về sau ở Chu gia có bao nhiêu xấu hổ.
Chu Ức Chi nỗ lực che dấu buồn bực, nói với anh: "Được, em cơm nước xong liền về nhà."


Tiết Tích nhìn cô, gật gật đầu, đáy lòng lại vô ý thức mà quay cuồng vài phần táo ý.
***


Lúc chạng vạng, sắc trời tối thật sự mau, sau khi tan học trường học tràn ngập sức sống thanh xuân, ầm ĩ một mảnh. Tiết Tích xách theo cặp sách đi ra cổng lớn trường học, chân dài luôn luôn sải bước, lúc này lại đi được có vài phần chậm, anh nhăn mi, nhìn tới tiệm cơm ngoài trường học.


Lớp trưởng thấy anh đi đến trạm xe buýt, ba bước cũng làm hai bước đuổi theo anh, hỏi: "Tiết Tích, hôm nay không cùng Chu Ức Chi về nhà sao? Hai ta tiện đường, nếu không đi cùng, vừa vặn có thể tâm sự chuyện đại hội thể thao mùa đông, đội bóng rổ lớp học ——"


Lời còn chưa nói xong, di động trong túi quần Tiết Tích chấn động một chút, Tiết Tích nói "Xin lỗi" với lớp trưởng, từ túi quần lấy di động ra.
Người gửi tin nhắn tuy anh không lưu số, nhưng xem nội dung cũng biết là ai.


"Anh! Cầu cứu! Chi Chi chịu cùng em ăn cơm, anh biết cậu ấy thích ăn cái gì không, em phải chọn chút đồ cậu ấy thích ăn a! Bằng không ấn tượng của cậu ấy với em càng không xong! —— Tùng Du."


Tùng Du tiểu tử này tự quen thuộc, bao gồm cậu ta và người ở bên trong trường học đều đem Tiết Tích trở thành bà con xa của Chu Ức Chi, cậu ta thế nhưng thật đúng là ôm ý tưởng mượn sức lấy lòng Tiết Tích, một câu "Anh", tìm Tiết Tích hỏi thăm thứ Chu Ức Chi yêu thích.


Tiết Tích nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình di động.


Lớp trưởng mạc danh cảm thấy bên người có chút áp suất thấp. Tiết Tích luôn luôn ôn hòa, nhưng lúc này một khuôn mặt tuấn tú không biểu tình mà lại có vẻ tâm phiền ý loạn, anh bỗng nhiên không rên một tiếng ném điện thoại di động về túi quần, xách theo cặp sách đến phố tiệm cơm kia.


Lớp trưởng còn muốn nói chút gì đó, nhưng Tiết Tích đi rất nhanh, bóng dáng lộ ra một cỗ bực bội, rất nhanh liền biến mất.
Tiết Tích không đi trạm xe buýt, không về nhà, mà là nhịn không được đi tới con phố mà Chu Ức Chi cùng Tùng Du ăn cơm kia.
Đi tới trên đường, anh ở cửa một hiệu sách dừng lại.


Thiếu niên thân cao chân dài, mặc đồng phục khí chất xuất chúng, ông chủ hiệu sách nhịn không được tiếp đón anh: "Tiến vào nhìn một cái nha."
"Xin lỗi, cháu chờ người, có thể cho cháu ở chỗ này chờ một lát không?" Tiết Tích quay đầu lại nói.


Ông chủ hiệu sách vội nói: "Cháu tùy ý!" Mắt thấy nam sinh này ở cửa tiệm của mình đứng trong chốc lát, bên kia liền có vài cô gái nhỏ từ trong trường học ra nhìn qua, ông chủ hiệu sách vui vô cùng.
Tiết Tích không nói chuyện, đem cặp sách ném ở trên ghế một bên, cúi đầu nhanh chóng gửi tin nhắn.


"Ở đâu?"
Tùng Du hồi phục: "Quán món cay Tứ Xuyên, Chi Chi thích ăn cay chút này em còn biết đến, cũng không biết cậu ấy có ăn kiêng cái gì hay không, anh ơi anh nhanh lên, chúng em còn lên đồ ăn nữa."


Quán món cay Tứ Xuyên, Tiết Tích nhăn mi nhìn lại, phát hiện trên phố này cũng chỉ có một quán món cay Tứ Xuyên, hẳn là nơi đó không sai. Bước chân của anh không khỏi đi tới bên kia, nhưng đi hai bước, rồi lại dừng lại. Anh nắm chặt di động, có chút tâm phiền ý loạn mà một lần nữa trở lại cửa hiệu sách, nhìn trời bên ngoài hôn trầm trầm, anh rũ đầu xem di động, người thấy không rõ biểu tình, chỉ là đen tối không rõ.


Thiếu niên vóc dáng cao gầy đứng ở nơi này, thân ảnh lộ ra một cỗ nồng đậm không chỗ phát tiết, liền chính anh cũng nói không rõ cảm xúc hỗn loạn.


Anh có thể lấy lập trường gì quấy nhiễu mối tình đầu của cô? Lập trường một anh trai nhà thế giao, lập trường một người nghèo ăn nhờ ở đậu? Vẫn là lập trường một thiếu niên tham lam biết rõ pha lê xinh đẹp không thể chạm lại vẫn cứ muốn nắm chặt ở trong tay?


Một đời này thật vất vả cô không bài xích anh, nếu anh biểu lộ ra những dục vọng chiếm hữu dơ bẩn đó ra, cô có thể lập tức lại né xa ba thước hay không?
Biểu tình Tiết Tích trầm trầm.


Phải sau một lúc lâu, anh gửi tin nhắn qua cho Tùng Du: "Em ấy thích cay, nhưng là không cần quá cay, nếu không dạ dày em ấy sẽ không thoải mái. Không cần rau thơm, không cần cá, quá tanh, trừ cái này ra không cần đồ có quan hệ với hạnh nhân, cô ấy dị ứng."


Tiết Tích đem ẩm thực Chu Ức Chi cấm kỵ nhớ kỹ trong lòng, đời trước Chu Ức Chi bởi vì bài xích anh, thường xuyên ở bên ngoài ăn cơm, nhưng cô lại không chú ý yêu quý thân thể của cô, thế cho nên lúc đại học thường xuyên đau dạ dày. Tiết Tích không thể không gửi tin nhắn cho những bạn học bên người cô, để họ chú ý đừng để cô chạm vào đồ cô không thể ăn.


Gửi xong tin nhắn này, Tiết Tích thả di động xuống, chờ ở hiệu sách, ở trước cửa kính sát đất tìm vị trí có thể nhìn đến quán món cay Tứ Xuyên đối diện ngồi xuống. Anh cầm quyển sách, nhưng ngón tay có chút trắng bệch, một tờ cũng chưa lật.






Truyện liên quan