Chương 29: Mâu thuẫn
Edit by Thanh Thanh
Beta: Nha Đam
~~~~~~~
Chu Ức Chi vốn dĩ muốn chờ Tiết Tích từ văn phòng bác sĩ ra, cùng anh trở về, kết quả cô ở phòng bệnh chờ mãi chờ mãi, bà ngoại đều ngủ rồi, hộ công cũng đem giường hạ xuống, dịch chăn cho bà ngoại xong cô cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của anh.
Chu Ức Chi có chút buồn bực, không khỏi cùng hộ công nói một câu, đi văn phòng bác sĩ nhìn thử.
Hộ sĩ báo cho cô văn phòng bác sĩ sắp tan tầm. Còn có một đống lớn người bệnh chờ cố vấn báo cáo chen chúc ở cửa, ồn ào không chịu nổi, tầm mắt Chu Ức Chi quét một vòng, không nhìn thấy thân ảnh hạc trong bầy gà của Tiết Tích trong đó, đành phải xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa quay người lại, vừa vặn có người nhà người bệnh mặt như màu đất nhéo giấy báo cáo màu trắng, mồ hôi đầy đầu mà chen vào bên trong.
Chu Ức Chi bị ông ta dùng bả vai đẩy ra, mất cân bằng.
Phía sau có người đỡ cô một chút, cô khó khăn lắm mới đứng vững.
Chu Ức Chi thối lui đến trên hành lang, quay đầu, Tiết Tích vóc dáng cao cao đứng ở phía sau cô, đem ồn ào ngăn cách lại. Nghênh diện lại đây là mấy người nhà, anh mở rộng cánh tay một chút, đem cô kéo đến phía sau anh, về phòng bệnh lấy áo khoác.
“Anh, em còn tưởng rằng anh đi trước rồi.” Chu Ức Chi bắt lấy quần áo anh, nhẹ nhàng thở ra, oán giận nói: “Em vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại hỏi anh sao còn chưa về phòng bệnh. Có phải bác sĩ bên kia có người xếp hàng hỏi chuyện quá nhiều hay không? Đợi thật lâu sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, không biết vì cái gì, cảm giác được biểu tình của anh có chút khác thường. Anh vừa lúc cũng rũ mắt nhìn cô, không biết có phải bởi vì cảnh vật phía sau hay không, nhìn vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy cặp con ngươi đen nhánh kia có vài phần đen tối khó tả.
“Làm sao vậy?” Chu Ức Chi sửng sốt một chút.
Hầu kết Tiết Tích giật giật, thu hồi tầm mắt, nói: “Không có gì.”
Anh nói: “Anh sẽ không đi trước.”
Chu Ức Chi gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy anh nói: “Nhưng lần sau em không cần chờ lâu như vậy.”
Chu Ức Chi bĩu bĩu môi: “Làm gì, chê em là trùng theo đuôi sao?”
“…… Bệnh viện cũng không phải nơi tốt gì để ở, người bệnh nhiều, người nhà người bệnh cũng nhiều, thể chất của em kém, ít tới tương đối tốt.” Tiết Tích chậm rãi áp lực mà phun ra một ngụm trọc khí, dừng một chút, hỏi: “Em có đói bụng hay không?”
Trong mắt Chu Ức Chi có ý cười, nửa làm nũng mà ôm cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh, nói: “Có chút đói bụng, nhưng cũng còn tốt, lúc em học bổ túc bạn học chia cho em chút đồ ăn vặt.”
Cô nói xong lời này, Tiết Tích rũ mắt nhìn cô.
Cô phồng má nhìn anh, cho rằng anh muốn nói chút gì, kết quả anh trầm mặc, cái gì cũng chưa nói.
Chu Ức Chi lúc này mới nhận thấy được anh có chút khác thường.
“Anh làm sao vậy?” Cô hỏi một câu.
Tiết Tích nói: “Đi thôi, về nhà sớm một chút.”
“Được, chờ lát nữa trên đường em lại nghĩ cơm chiều muốn ăn cái gì, sau đó gửi tin nhắn cho dì Hà!” Chu Ức Chi cười nói, cô cúi đầu, thấy tay áo anh hơi hơi xắn lên, đầu ngón tay còn mang theo bọt nước, tựa hồ vừa rửa tay xong, thoạt nhìn liền thập phần lạnh lẽo.
Mùa đông, mặc dù hành lang bệnh viện có máy sưởi, nhưng lúc này anh lại làm người cảm giác có vài phần đơn bạc, không biết có phải bởi vì anh hơi hơi nhăn mày hay không.
Cô theo bản năng liền muốn nắm lấy tay anh.
Nhưng là còn chưa chạm tới, tay anh liền bất động thanh sắc mà vừa vặn dời đi.
Chu Ức Chi tưởng mình ảo giác, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tích: “Anh làm sao vậy, có phải văn phòng bác sĩ có nhiều người nhà chờ quá hay không, không khí không mới mẻ, quá chật chội? Nếu không lần sau chờ cha em trở về đổi một gian ——”
Chu Ức Chi nhìn nhìn phòng bệnh chung quanh, đây đích xác đã là khu phòng bệnh vip của bệnh viện, nhưng thật ra có cái loại một tầng lầu càng cao cấp chỉ có vài người ở, hoàn cảnh phòng bệnh càng tốt, nhưng là loại bệnh viện tư nhân này tất cả đều không có bác sĩ đứng đầu khoa não, sau khi suy xét tổng hợp lại, bà ngoại Tiết Tích mới được an bài ở chỗ này.
Cô nói còn chưa dứt lời, thiếu niên bên người đánh gãy: “Không cần.”
Chu Ức Chi ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn anh, hơi hơi mở to hai mắt.
Không cần đi nhìn biểu tình của Chu Ức Chi, Tiết Tích cũng biết ngữ khí của mình có chút không tự nhiên.
Trong lồng ngực anh bốc lên một chút ảo não cùng hối hận.
Trầm mặc một chút, anh nói: “Phòng bệnh này đã rất tốt, Ức Chi, cảm ơn em.”
“Cảm ơn cái gì? Anh, sao anh đột nhiên nói cảm ơn?”
Tiết Tích dừng lại bước chân, nhìn về phía cô, bỗng nhiên vươn tay, hơi hơi gom lại tóc mái trên trán cô, thanh âm có chút khàn: “Em không nợ anh cái gì cả, đừng nghĩ quá nhiều, buổi tối hảo hảo ngủ, được không.”
Chu Ức Chi lập tức không hiểu anh đang nói cái gì.
Nhưng nói hai câu như vậy, hai người tới cửa phòng bệnh, đẩy cửa đi vào, thấy lão nhân đã ngủ rồi, Chu Ức Chi cũng ngậm miệng lại không quấy rầy.
Cô đi theo phía sau Tiết Tích, Tiết Tích cầm lấy áo khoác lông vũ màu trắng trên sô pha, xách lên, Chu Ức Chi đi qua, anh mặc áo khoác vào cho cô lại cầm lấy khăn quàng cổ vòng hai vòng lên nữa.
Anh xoay người đi mặc áo lông vũ màu đen của mình vào.
Chu Ức Chi nhìn hai người một đen một trắng, nhịn không được nhếch môi lên, cũng từ trên sô pha cầm lấy khăn quàng cổ màu đen, chờ anh.
Tiết Tích xoay người lại.
Chu Ức Chi nhón chân, giữ chặt cổ áo anh, kéo anh xuống.
Tiết Tích:?
Không biết vì sao thân thể anh có chút căng chặt, trong đầu không thể tránh né mà trong nháy mắt xẹt qua mấy ngày hôm trước ở trước tủ lạnh kia, trong nháy mắt kia cô đột nhiên làm anh không kịp phòng ngừa hôn tới.
Nhưng Chu Ức Chi chỉ là duỗi dài tay, học anh mang khăn quàng cổ cho cô, cũng quấn khăn quàng cổ xiêu vẹo bảy tám phần lên trên đầu anh.
Nhìn đầu Tiết Tích bị mình bao thành bánh chưng, Chu Ức Chi điên cuồng nghẹn cười.
Tiết Tích bất đắc dĩ, đôi tay nắm lấy bả vai cô, đẩy cô ra cửa phòng bệnh.
***
Thời tiết mưa lất phất, nổi lên tuyết nhỏ, Chu Ức Chi bị Tiết Tích dắt vừa ra cửa bệnh viện, liền chủ động đem tay mình nhét vào trong túi của anh, Tiết Tích nhìn cô một cái, nói: “Tay anh rất lạnh.”
Chu Ức Chi cong đôi mắt lên: “Không sợ, tay em ấm.”
Ở trong túi anh, cô nắm lấy tay anh, Chu Ức Chi cảm giác anh lại trốn một chút, nhưng là rốt cuộc trong túi vị trí chỉ có như vậy, trốn cũng trốn không thoát, vì thế cô tinh chuẩn không có lầm mà cầm tay anh, cái này Chu Ức Chi xem như vừa lòng.
Cô tâm tình sung sướng mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua tuyết nhỏ đang bay, nói: “Ngày mai lớp học tổ chức đông du leo núi, đi leo núi xong liền khảo thí cuối kỳ, khảo thí cuối kỳ xong, liền ăn tết.”
Hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe, Tiết Tích không tự chủ được mà nhớ tới lần trước một lần gặp được chó, cô bỗng nhiên nhảy vào trong lòng ngực anh, lúc ấy cô suy nghĩ gì. Bởi vì cảm thấy đời trước anh trả giá quá nhiều, cho nên không đành lòng, một đời này cưỡng bách mình tới gần anh, thân cận anh sao? Cô có cảm thấy quá khó xử hay không?
Không lâu trước đây một lần gặp sét đánh kia, lúc cô nói với anh nói không chán ghét, nhìn anh, hít hít cái mũi, đôi mắt đỏ lên, như là muốn khóc. Buổi tối ngày đó cô lại suy nghĩ cái gì?
Tiết Tích trước nay không nghĩ tới, sự trả giá của mình với cô sẽ trở thành gánh nặng thay đổi con đường nhân sinh của cô.
Anh không biết nên nói với Chu Ức Chi như thế nào, anh nhìn cô đi ở phía trước, nhìn cô bình an là được, đây chỉ là chuyện anh cam tâm tình nguyện, nếu cô quay đầu lại, anh tất nhiên cao hứng, nhưng anh duy nhất không hy vọng, cô là bởi vì áy náy mà quay đầu lại.
Bởi vì ý nghĩa kia, hành động của anh giống như gánh nặng ngàn cân, trở thành vũ khí hϊế͙p͙ bức cô, ép cô tới không thở nổi, hại cô khóc thút thít, hại cô khổ sở, hại cô trái lương tâm đi làm không chuyện muốn làm.
Tiết Tích nhắm mắt, bước chân dừng lại.
Chu Ức Chi cũng dừng chân lại theo, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh, chỉ vào đường hồ lô bán cách đó không xa, nói: “Tiết Tích, em muốn ăn cái kia.”
Tiết Tích đi qua mua một chuỗi cho cô.
Lúc bỏ tiền bất đắc dĩ đem tay từ trong túi lấy ra, Chu Ức Chi tiếp tục bắt lấy tay anh.
Tiết Tích nắm ngược lại lấy tay Chu Ức Chi, chưa nói gì, chỉ là đem tay cô nhét trở lại trong túi ấm áp.
Anh thanh toán tiền, hai người tiếp tục đi đến bãi đỗ xe bên kia.
Chu Ức Chi giơ đường hồ lô, cắn miếng tiếp theo, đang muốn đưa qua để Tiết Tích cắn một ngụm.
Tiết Tích nghiêng đầu nhìn về phía cô, lại bỗng nhiên nói: “Ức Chi, anh muốn cùng em nói chuyện.”
Mùa đông ban ngày rất dài, đèn đường đã sáng, hai người vừa nói liền có sương trắng, bông tuyết tinh tế nho nhỏ rơi xuống ở trên vai Tiết Tích, mắt Chu Ức Chi rất sáng, cười nói: “Khéo như vậy?! Em cũng có chuyện muốn nói.”
Tiết Tích nghe vậy hơi hơi dừng lại, có chút kinh ngạc, duỗi tay từ trên đầu cô lấy xuống một mảnh bông tuyết, thuận tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: “Em muốn nói cái gì, em nói trước.”
Vô luận nói cái gì, anh đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu cô không chủ động đề cập chuyện đời trước, anh liền chủ động đề cập, chuyện đời trước đã qua đi, cô còn nhỏ tuổi như vậy, anh không hy vọng cô mang theo áy náy mà sinh hoạt. Tất cả mọi chuyện đều là anh cam tâm tình nguyện, cô không nên bị trói buộc.
“Em nói nha.” Chu Ức Chi nuốt một ngụm nước miếng, cô cảm thấy bầu không khí nơi này không tốt để nói chuyện, ngoài bệnh viện trên quảng trường, có bác gái ở quảng trường nhảy múa, còn có trẻ con mặc quần áo thật dày cầm đèn bong bóng chạy vội truy đuổi, quán nhỏ bán bánh hấp tỏa ra hơi nước nóng hôi hổi.
Quá mức ồn ào.
Nhưng là bông tuyết bay lả tả, cô lại cảm thấy ở chỗ này nói cũng không tồi, dù sao cũng phải tìm một chỗ tìm thời gian nói ra.
Bằng không, chỉ là hôn qua, có lẽ anh cũng không hiểu được cô có ý tứ gì?
Cô vốn dĩ một chút cũng không khẩn trương, nhưng là đối diện cặp con ngươi đen nhánh kia của Tiết Tích, ngón tay đặt ở trong túi anh lại dần dần cùng tay anh mười ngón nắm lấy, ánh mặt trời tối tăm, đèn đường đổ bóng xuống, cô nhìn sương trắng hai người thở ra nhợt nhạt hô hấp, bỗng nhiên lại có chút khẩn trương.
“Em nói đi.” Tiết Tích an tĩnh mà nhìn cô, trái tim như là bị một bàn tay to không biết ở đâu bóp chặt.
Cô là muốn ngả bài chuyện đời trước.
Vẫn là, nói cho anh tiến triển của cô cùng Lâm Gia Vũ?
Nếu là chuyện trước, Tiết Tích vốn dĩ cũng tính toán nói.
Nhưng nếu là chuyện sau, sự nôn nóng mà Tiết Tích thật vất vả kiềm chế mấy ngày tìm không thấy nơi phát ra lại ẩn ẩn bò lên trên trái tim.
Nghĩ như vậy, anh bỗng nhiên không dám để cho Chu Ức Chi nói trước, tay nhéo ngón tay cô không tự chủ được nắm thật chặt.
“Em đây thật sự nói.”
Chu Ức Chi cảm giác không khí thật lạnh, nhưng là gương mặt hơi hơi nóng lên, cô mắc kẹt nửa ngày, nhẹ nhàng hít vào một hơi, nói: “Là về mấy ngày hôm trước, em thích……”
Tiết Tích bỗng nhiên mở miệng trước: “Nếu là chuyện có quan hệ với Lâm Gia Vũ, nếu không trở về rồi nói sau, bên ngoài lạnh lẽo……”
Nhưng lời còn chưa nói xong.
“…… Anh.” Chu Ức Chi dư lại một chữ nói ra. Nói xong Chu Ức Chi liền muốn che lại mặt, xong rồi a a a cư nhiên nói ra.
Không khí an tĩnh vài giây.
Chờ phản ứng lại Chu Ức Chi nói gì, Tiết Tích trong nháy mắt tìm không thấy tiếng tim đập của mình.
Anh vừa mới không có nghe lầm phải không? Con ngươi anh kinh ngạc mà nhìn Chu Ức Chi, cơ hồ có chút run rẩy rất nhỏ không dễ phát hiện.
Một lát sau, anh hít vào một hơi, không biết xử trí ra sao, đầu óc choáng váng phát ra một tiếng trầm thấp: “……?”