Chương 34
Trình Ca đứng trước cửa phòng đôi nam nữ đó, gõ cửa vài cái, giọng nói cũng bình tĩnh: “Mở cửa.”
Phía sau, Bành Dã sải bước đi tới, kéo tay cầm dao của cô; Trình Ca quay đầu, ánh mắt điềm tĩnh. Bành Dã buông lỏng tay.
Trong phòng truyền đến giọng nam mơ màng: “Ai vậy, nửa đêm nửa hôm?”
Trình Ca hút gò má, nói: “Mở cửa.”
Bành Dã tiến lên một bước, đứng sau lưng cô, anh cúi đầu, thấp giọng nói mấy câu bên tai cô.
Trình Ca nhếch môi, không đáp.
Người bên trong chậm rì, lê dép tới, ngáp kéo cửa ra: “Hơn nửa đêm, tôi nói nhà nghỉ mấy người…” Kim Vĩ dụi dụi mắt, “Ơ? Sao là cô…”
Trình Ca đẩy cửa, vào phòng, hỏi: “Người phụ nữ kia đâu?”
“Sao không lịch sự như thế…” Kim Vĩ quay đầu thấy cô xách dao, lập tức hết buồn ngủ, “Trời ơi, cô đây muốn làm gì…”
Trình Ca đi tới bên giường, xốc chăn trên giường lên ném xuống đất, trên giường trống không. Cô vén rèm cửa sổ, lại đi vào nhà tắm, không có Lâm Lệ.
Trình Ca quay đầu lại, rất bình tĩnh: “Người đâu?”
Kim Vĩ mơ hồ: “Cô tìm ai chứ?”
Trình Ca: “Người phụ nữ đi cùng anh.”
Kim Vĩ: “Cô nói Lâm Lệ hả, cô ấy đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Trong công việc còn có chuyện, cô ấy về trước rồi.” Kim Vĩ hỏi, “Cô tìm cô ấy làm gì?”
Trình Ca: “Cô ấy và anh là quan hệ gì?”
“Vợ chồng.”
Trình Ca liền cười một tiếng.
Kim Vĩ: “Cái người này… Cô cười cái gì?”
Trình Ca: “Cô ấy đã trộm máy ảnh của tôi.”
Kim Vĩ sửng sốt: “Không thể nào đâu, có phải cô nhầm…”
Trình Ca ngắt ngang: “Lúc nhỏ mẹ tôi nói, người trộm đồ phải bị chặt ngón tay. Cô ấy là vợ anh, anh thay cô ấy.”
Kim Vĩ nhìn dao trên tay cô, mặt trắng bệch: “Tôi… tôi không biết cô ấy ở đâu, tôi với cô ấy không phải người chung đường.”
“Không phải chung đường, hai người ở chung phòng?”
“Chuyện này…” Mặt Kim Vĩ đỏ tới mang tai, nín cả buổi, đặt mông ngồi lên giường, đau khổ vò tóc, “Thực sự không phải chung đường, tôi không biết cô ấy đã đi đâu.”
“Ờ.” Trình Ca lạnh nhạt nói, “Tôi biết, chẳng qua là thử phản ứng của anh một chút.”
Cô nói: “Anh với cô ấy là trên đường bầu bạn làm với nhau.”
Vừa rồi ở ngoài cửa, Bành Dã đã nói với Trình Ca mấy câu, trên tay Kim Vĩ có dấu nhẫn, nhưng không có nhẫn; đêm đó lúc ăn cơm Kim Vĩ nói “Sớm biết hai người chia tay, tôi đã theo đuổi Hàn Ngọc rồi”, Lâm Lệ không ghen.
Bành Dã nói, vào phòng, Kim Vĩ sẽ không bảo vệ Lâm Lệ giống như chồng, cô cứ tìm Lâm Lệ là được.
Nhưng không ngờ, Lâm Lệ không có ở đây.
Trình Ca nói thẳng đuột, Kim Vĩ đỏ mặt thành gan heo, bất đắc dĩ nhìn Bành Dã: “Tôi làm công việc thể diện, hai người đừng nói ra ngoài nha. Nếu không tôi… tôi có thể sẽ tiêu mất.”
Trình Ca bóp cán dao trong tay, có chút không kiên nhẫn, hỏi: “Lâm Lệ cô ấy ở đâu?”
“Cô đã biết chúng tôi bầu bạn mà, tôi thực sự không…”
Trình Ca ngắt lời: “Gọi điện thoại cho cô ấy.”
Kim Vĩ lại sửng sốt: “Chúng tôi không định về rồi liên lạc, tôi không biết số điện thoại của cô ấy.”
Trình Ca: “Tôi nói, bảo anh gọi điện thoại cho cô ấy.”
Kim Vĩ: “Tôi thực sự không biết…”
Trình Ca nhìn anh ta một cái, tay cầm dao chậm rãi giơ lên, ngang bả vai, khẽ buông tay, dao rơi thẳng xuống, chém vào cái bàn gỗ giống như chém dưa, đứng thẳng tắp.
Chân Kim Vĩ run một cái.
“Anh có gọi hay không?”
Kim Vĩ nhìn Bành Dã: “Dù gì chúng ta cũng là người quen, anh cũng không quản cô ấy một chút?”
Thế là, Bành Dã đi tới cạnh cửa, khóa cửa lại.
Kim Vĩ run chân run tay, cầm điện thoại lên: “Tôi gọi… Tôi gọi…”
Trình Ca nói: “Loa ngoài.”
Kim Vĩ mở loa ngoài. Trình Ca nhìn, số là “Nhiếp ảnh gia Lâm”.
Tín hiệu không tốt, gọi mấy lần cũng không gọi được, đến bên cửa sổ thử cả buổi mới thông, nhưng reo rất lâu đều không có ai nhận, cuối cùng tự động cúp máy.
Kim Vĩ nói: “Cô ấy không nhận không thể trách tôi được, có lẽ đi ngủ để chế độ im lặng rồi.”
Trình Ca giật lấy di động của anh ta, tìm nhật kí cuộc gọi.
“Này cô…” Kim Vĩ tiến lên định cản, sau đó vẫn không dám.
Trình Ca kiểm tr.a một chút, khoảng thời gian này Kim Vĩ gọi điện thoại không nhiều, mấy cú cho trưởng ban, chủ nhiệm vân vân, liên lạc với người mật thiết nhất là “Vợ”, tiếp đó là “Nhiếp ảnh gia Lâm”.
Anh ta không lừa cô.
Trình Ca lưu số của Lâm Lệ vào di động, suy nghĩ một chút, lại xóa hết nhật kí cuộc gọi, số điện thoại, tin nhắn, WeChat có liên quan tới Lâm Lệ trong di động của anh ta.
Kim Vĩ ngẩn ra: “Cô làm gì vậy?”
“Tránh để anh bắn tin cho cô ấy. Tôi đã lưu số điện thoại của vợ anh rồi, anh thành thật một chút.”
Cô ném di động cho anh ta, xoay người lấy dao chẻ củi trên bàn, không ngờ dao chém sâu như vậy, cô rút mấy cái lại không rút ra được.
Bành Dã tiến lên, nắm cán dao, nói: “Buông ra.”
Trình Ca buông tay, Bành Dã nhẹ nhàng nhấc một cái, con dao đó rút ra.
Ra khỏi phòng, Bành Dã hỏi: “Sao cô biết Kim Vĩ có số điện thoại của Lâm Lệ?”
“Kim Vĩ nói mình là kiểm sát viên, Lâm Lệ có thể bỏ qua tài nguyên giao thiệp tốt như vậy?”
**
Trình Ca ra khỏi nhà nghỉ, đứng trên đường, gọi số của Lâm Lệ lần nữa, vẫn không có ai nhận.
Bành Dã nói: “Ở đây một đêm trước, cô cần nghỉ ngơi.”
Trình Ca lắc đầu: “Tôi không ngủ được.” Cách vài giây, “Tôi phải gọi thông điện thoại.”
Bành Dã nói: “Cô đi ngủ, tôi gọi.”
Trình Ca không lên tiếng, cô quả thực hơi mệt. Cô đi tới bên cạnh xe, dựa vào thân xe ngắm sao trên bầu trời. Bành Dã cũng đi tới dựa vào xe.
Con đường nhỏ vào đêm khuya vô cùng yên lặng.
Trình Ca móc ra một điếu thuốc, châm lửa, cô quay đầu, giơ bật lửa trong tay, hỏi: “Cần xin tí lửa không?”
Bành Dã nói: “Thuốc ném trên xe việt dã rồi.”
Trình Ca lấy thuốc trong miệng xuống, đưa cho anh, hỏi: “Muốn hút không?”
Bành Dã cười một tiếng, lắc đầu.
“Làm gì mà không hút?”
Bành Dã nói: “Cái này của phụ nữ hút.”
Trình Ca nhàn nhạt liếc mắt, tay đưa tới: “Nếm mùi vị thuốc của phụ nữ thử.”
Bành Dã nhận lấy, hút một hơi.
Trình Ca hỏi: “Thế nào?”
Bành Dã nói: “Nhạt.”
Điếu thuốc nhỏ mảnh, trên miệng điếu thuốc có hương vị đôi môi cô. Anh nhớ tới hôm ở trong tuyết, Trình Ca hút thuốc của anh, nồng đến mức bị sặc. Trong lòng anh hơi buồn cười, người lại yên lặng trả thuốc lại.
Trình Ca nhận lấy, ngẩng đầu ngắm bầu trời sao, qua một lúc lâu, cô phả ra một làn khói dài lên trời, nói: “Lần này tới, gần như tất cả ảnh chụp đều ở trong cái máy ảnh đó.”
Bành Dã không an ủi, anh biết rõ ngoài miệng nói gì cũng vô dụng.
Anh ngắm bầu trời sao không nói chuyện, trong một cái nháy mắt nào đó, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, anh quay đầu nhìn Trình Ca:
“Cho nên Cáo Đen muốn đuổi giết cô.”
Trình Ca nhíu mày, nghĩ một lúc, hiểu ra: “Ý anh là trong máy ảnh của tôi có ảnh Cáo Đen?”
“Cô và Cáo Đen chỉ từng đối mặt một lần, nhưng rất có thể cô đã chụp vào máy ảnh.”
Trình Ca nhớ lại, hôm cô ở nhà nghỉ, quả thực cầm máy ảnh lên nóc nhà chụp ảnh, còn từng chụp người đi trên đường.
“Hắn ở trên con phố đó, hắn ngẩng đầu thấy tôi.”
Bành Dã: “Hắn hẳn không đeo mặt nạ bảo hộ và kính râm, bị cô chụp ngay mặt, nếu không không đến mức đuổi giết cô.”
Trình Ca: “Mục đích của chúng là máy ảnh của tôi. Nói như vậy… Lâm Lệ cô ấy…”
Bành Dã cắn môi một cái, cô ấy rất có thể trở thành người ch.ết thay thứ hai.
Trình Ca ngậm thuốc, gọi điện thoại Lâm Lệ lần nữa. Lần này, lúc gần cúp máy, nối được.
Trình Ca lấy thuốc trong miệng xuống, không nói chuyện ngay.
“Anh là bạn của Lâm Lệ sao?” Nghe điện thoại là một người đàn ông, giọng mũi rất nặng, phát âm không rõ.
Trình Ca nhấn dập tắt thuốc, vừa định nói, Bành Dã lấy di động sang, bình tĩnh nói: “Đúng, anh là ai?”
Người kia nói: “À, người qua đường. Dọc đường cô ấy quẹt hư xe tôi, trên người không mang theo tiền. Anh tới đón cô ấy đi, tiện thể mang sáu ngàn tệ tiền bồi thường cho tôi.”
Trình Ca nhíu mày, Lâm Lệ không thể nào không mang tiền.
Bành Dã tiếp lời nói: “Lâm Lệ không sao chứ, tôi nói mấy câu với cô ấy.”
“Lâm Lệ, nghe điện thoại đi ~” Giọng nói kia không biết là lịch sự, hay là ngả ngớn.
Tiếp theo là giọng Lâm Lệ, rất bình tĩnh: “Kim Vĩ à? Ở trên đường tôi… không cẩn thận đụng xe người ta, phải bồi thường chút tiền, anh mang tới đi, cũng chỉ sáu ngàn…”
Bành Dã chờ cô ấy kể xong, không nhanh không chậm nói: “Tôi là Trình Ca.”
Bên kia Lâm Lệ hít vào một hơi khí lạnh, giọng nói mơ hồ run lên: “Anh…” Một chữ, lại nhịn xuống, “Trình Ca hả, tôi tưởng là Kim Vĩ, lúc tôi đi, cầm nhầm máy ảnh của anh ấy.”
Cô ấy không ngu, không nói máy ảnh là của Trình Ca, không đến mức đến lúc gặp nhau có liên lụy.
Giọng Lâm Lệ khẽ run: “Là thực sự ‘cầm nhầm’. Cô bảo anh ấy tin tôi, sau khi tôi phát hiện đã gọi điện thoại cho anh ấy, không gọi được. Thực sự là cầm nhầm.”
Bành Dã nhìn Trình Ca, cô cụp mắt.
Bành Dã nói: “Cô ở đâu?”
“Thôn Mộc Tử, địa điểm cụ thể cô đến rồi gọi điện thoại cho tôi.” Lâm Lệ nói, lại rất chậm mà tăng thêm một câu, “Đúng rồi, họ với tôi thảo luận rất tốt, không có không vui. Người cũng rất tốt, tôi đã dùng máy ảnh chụp vài… tấm, chắc Kim Vĩ không để ý đâu nhỉ.”
Trình Ca nhìn Bành Dã một cái, Bành Dã nói: “Anh ấy chắc không để ý.”
“Tốt nhất đến trước tối nay, nhóm bạn này rất bận, họ cũng phải lên đường gấp.”
“Được.”
Bành Dã cúp điện thoại, nói: “Sau khi cướp máy ảnh, đối phương đúng lúc thấy có người gọi điện thoại cho Lâm Lệ, muốn tiện đường moi chút tiền.”
Trình Ca: “Không thể báo cảnh sát.”
Lâm Lệ ám chỉ cô ấy đã để lại ảnh không đứng đắn trong tay họ, dẫn cảnh sát theo, cô ấy sẽ không làm chứng, ngược lại đứng bên phía đối phương. Cánh đồng hoang sa mạc lớn, họ còn chưa vào thôn thì có thể đã bị phát hiện.
Ngược lại hai người họ đi, đối phương không biết họ biết đối phương là người xấu, cũng không biết họ là chủ máy, tưởng là người hòa thuận với nhau đi bồi thường tiền.
Chỉ không biết họ có thể nhận ra Bành Dã hay không.
Trình Ca hỏi: “Thôn Mộc Tử ở đâu?”
“Trong nội địa Khả Khả Tây Lý.” Bành Dã dừng lại một chút, nói, “Đi đến đó phải qua sa mạc, đi buổi tối rất nguy hiểm, chúng ta phải nghỉ ở đây một đêm.”
Trình Ca không có ý kiến khác.
“Anh cảm thấy Lâm Lệ cố ý hay là cầm nhầm?”
“Không biết.”
Bành Dã đi một bước vào trong nhà, quay đầu lại hỏi: “Lấy tiền chuộc Lâm Lệ ở đâu?”
Trình Ca nói: “Tìm Kim Vĩ đòi.”
**
Đi vào nhà nghỉ, lúc thuê phòng, Trình Ca nói: “Một phòng.”
Bành Dã quay đầu nhìn cô.
Trình Ca rất hợp lẽ: “Ví tiền của tôi ở trong vali máy ảnh trên xe việt dã, trên người anh chắc cũng không có bao nhiêu tiền nhỉ.”
Bành Dã hút gò má, không lên tiếng trả lời.
Đuổi gấp theo xe cô, không mang theo gì cả, chỉ còn ba, bốn trăm tệ trong túi quần, trở thành toàn bộ gia tài của hai người.
Bà cụ nói: “Phòng tiêu chuẩn năm mươi, phòng đơn bốn mươi, hai cháu ở phòng nào?”
Bành Dã nói: “Phòng đơn.”
Lần này đến lượt Trình Ca quay đầu nhìn anh.
Bành Dã cười cười: “Không phải không có tiền sao? Mười tệ cũng phải tiết kiệm.”
**
Vào phòng, Bành Dã đi tắm trước. Trình Ca lục vali, xem có chỗ nào cất tiền không, cuối cùng lại thực sự tìm được một trăm tệ trong túi quần jean.
Bành Dã chân trần đi ra khỏi nhà tắm, Trình Ca ngồi xổm dưới đất, giơ tiền trong tay về phía anh: “Bất ngờ tìm thấy.”
Cô đưa cho anh, giọng nói nghiêm túc: “Anh cầm.”
“Đưa tôi làm gì?” Bành Dã nói đoạn, ngồi xuống mép giường, anh hơi khom lưng, cơ ngực cơ bụng đồng thời kéo căng, sau khi tắm thân thể chưa lau khô, nước nhỏ trên làn da.
“Cho anh quản lý tiền.” Trình Ca nói.
Bành Dã nhận lấy, có chút buồn cười, anh vô thức xoa xoa tóc, mới vừa tắm, nước trên tóc bay tung tóe, văng vào mặt Trình Ca, có hương thơm bồ kết.
Anh phát hiện nước bắn vào mặt cô, định ngồi ra xa một chút, lại thấy cô nhìn chằm chằm giữa hai chân mình. Anh chỉ mặc qυầи ɭót, vì ngồi, có vẻ lớn hơn.
Bành Dã cúi người, bàn tay to nắm đầu cô, vặn về phía nhà tắm: “Đi tắm.”
Trình Ca xoay đầu lại: “Anh không giặt qυầи ɭót?”
Bành Dã bị cô hỏi có hơi xấu hổ: “Tôi không mang theo gì cả.”
Trình Ca nhìn chằm chằm: “Bây giờ giặt, ngày mai sẽ khô.”
Bành Dã: “…” Nếu một mình một phòng, anh sẽ giặt. Cô ở đây, anh giặt rồi thì mặc cái gì.
Trình Ca ngẩng đầu, ánh mắt dời từ qυầи ɭót lên mặt anh, nhàn nhạt nói: “Đâu phải tôi chưa từng thấy.”
Bành Dã: “…”
Anh đi vào nhà tắm, cởi qυầи ɭót, giặt dưới vòi nước.
Ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng anh vò qυầи ɭót.
Trình Ca cởi giày, chân trần đi tới nhìn xuyên qua khe cửa, anh khom lưng, bởi vì động tác giặt, bắp thịt cả người đều căng chặt, giọt nước trên tóc trán lung lay sắp rơi xuống.
Ánh mắt chậm rãi dời xuống, vật khổng lồ giữa hai chân anh lắc lư theo chuyển động của thân thể anh.
Trình Ca cởi quần áo, nhưng mang giày cao gót vào. Cô cầm đồ, đẩy cửa đi vào, hai người khỏa thân gặp nhau.
Giày cao gót gõ sàn nhà tắm, Trình Ca đi tới dưới vòi sen, vặn mở nước tắm, chỉ có nước lạnh, thân thể cô hơi run lên.
Cô cầm vòi sen, cẩn thận tránh vết thương trên người.
Cô cứ ở trước mặt Bành Dã như vậy, giội nước, nghiêng đầu, dùng tay vuốt ve thân thể mình.
Tắm một lúc, cô quay đầu, đôi mắt ẩm ướt, Bành Dã cũng nhìn cô.
Cô hơi cụp mắt một cái, phản ứng của thân thể anh đã rõ ràng.
Trình Ca tắt vòi sen, không lau nước trên người, ướt sũng đi tới. Cô chen vào khe hở giữa anh và bồn rửa tay, lưng kề sát ngực anh. Cô nhìn về phía gương, ánh mắt anh làm bạn với cô.
Trong gương, Bành Dã cúi đầu hôn vành tai cô, đôi tay vòng lấy thân thể cô, vuốt ve ngực cô, eo cô, bắp đùi cô.
Trình Ca để hai tay sau lưng, nâng vật to lớn giữa hai chân anh lên, cô thở ra một hơi thật dài, trong thân thể giật mình một cái. Mười ngón tay cô như linh xà, chậm rãi vuốt từ gốc, trượt tuồn tuột đến đỉnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nhấn.
Bành Dã cắn chặt răng, thân thể anh run lên sau lưng cô.
Cô xé áo mưa ra, tốn một chút thời gian đeo vào cho anh.
Cô nhếch mông lên, nhét nó vào giữa kẽ hở của cô, vật nóng bỏng khẽ bật chạm vào, cô run rẩy, xoay eo thon cọ xát qua lại, chỉ chốc lát đã làm nó ướt trong suốt.
Bành Dã nhìn chằm chằm vẻ mặt mê ly với đôi mắt nửa khép của cô trong gương, cảm thấy mình sắp không nhịn được, gần như sắp nổ tung.
Cô giơ cánh tay lên, vòng ra sau ôm lấy cổ anh, hơi kéo cong người anh. Cô gắng sức nhón chân lên, cái mông nhếch lên cọ chầm chậm phía dưới của anh.
Cô ngửa cổ, ghé vào bên tai anh nhẹ giọng nói: “Không cần đợi, vào đi.”
Vẻ mặt Bành Dã khó chịu nổi, anh nắm lấy tay phải cô, mười ngón tay đan vào nhau, ghì chống trên gương, tay kia lần tới dưới mông cô mở cô ra, nhắm đỉnh mà vào.
Trình Ca chợt nghiêng về trước, suýt bổ nhào đụng vào gương, nhưng được anh vòng tay ôm lấy, dùng sức kéo lại bên người. Anh nâng ngực cô, hung hăng vuốt.
Cô bị anh nắm một tay, tay kia nắm anh, nhìn anh va chạm vào ra trong thân thể cô trong gương.
Cô nhón chân lên, xoay lắc mông, cọ xát bụng dưới anh, phối hợp với sự ra vào của anh. Trong nhà tắm chật hẹp, chỉ có âm thanh thân thể tiếp xúc.
Âm thanh này rõ ràng không đủ.
Anh kề bên tai cô, hô hấp rất nặng, tiếng thở dốc ẩn nhẫn và đục ngầu: “Không thích thốt ra tiếng?”
Cô mở đôi môi, há miệng thở dốc, hơi thở phả ra, gương lúc thì mơ hồ, lúc thì khô ráo.
Anh ra sức xuống lực: “Nói chuyện!”
Ấn đường Trình Ca nhíu chặt lại, bị anh đụng đến mức đột nhiên nghiêng về trước, hai tay chống gương.
Anh nhìn chằm chằm cô trong gương, ánh mắt quan sát và kết luận, sắc bén như sói.
Anh càng ngày càng dữ dội, hai chân cô run lên, kéo thẳng mũi chân, lê chầm chậm lông trên bắp chân anh.
“Nói!” Anh ra sức đẩy một cái.
“Ưm…” Cô gắt gao cắn môi, trong cổ họng tràn ra một vài tiếng không thể nghe thấy. Cô cúi đầu thật thấp, móng tay cào móc vào thủy tinh, làn da toàn thân hiện lên ánh sáng màu hồng.
Bành Dã lại bóp cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên. Mắt anh chuyển đỏ, nhìn gương mặt cô chằm chằm.
Ánh mắt cô tan rã, vẻ mặt mê say và quyến rũ, sự đau đớn và hoan lạc cực hạn hiện luân phiên trên gương mặt cô. Cô gắt gao nhíu mày, gần như cắn nát môi, nhưng khăng khăng không phát ra một chút âm thanh.
Anh biết cô đang chống cự, đó là tiêu chí ý thức cô được khoảnh khắc chinh phục.
Cô không cho anh.
Cô kề sát lồng ngực phập phồng dữ dội của anh, bị anh đụng đến mức lảo đảo sắp ngã, tuy không phát ra tiếng, nhưng thân thể lại đang điên cuồng nghênh hợp anh. Hết lần này tới lần khác thể lực cô chống đỡ không nổi, gần như trượt xuống, nhưng tay phải chống từ đầu đến cuối bị anh ghì chặt trên gương.
…
Bành Dã bế Trình Ca mềm nhũn như bùn về giường, đắp chăn, cô hơi lạnh, lơ đãng run lên mấy cái.
Bành Dã lên giường, kéo cô vào lòng ủ ấm. Người anh rất nóng, trong chốc lát, Trình Ca liền không run nữa.
Ngủ không biết bao lâu, cô xoay người lăn vào trong lòng anh, bắp đùi vô tình hay cố ý cọ chầm chậm giữa hai chân anh.
Trong bóng tối, Bành Dã gọi cô một tiếng:
“Trình Ca.”
“Ừ?”
“Ngày mai phải dậy sớm.” Giọng anh có chút không biết làm thế nào.
“Vậy anh ngủ đi.” Trình Ca nói.
Lúc nói lời này, tay cô sờ lần lượt từ gốc tới đỉnh của anh, thân thể mềm mại xoay người leo lên người anh, nhẹ nhàng hất tóc một cái, bắt đầu cưỡi.
Anh còn ngủ thế nào được?