Chương 37
Ánh nắng gay gắt ập xuống, đồi cát vàng trùng điệp nhấp nhô, không có bờ bến.
Hơi nóng dâng lên như con sóng lớn.
Trình Ca bị trói hai tay sau lưng, dây thừng kéo ngang hông, thất thiểu đi trong sa mạc.
Cô giống như cá ngâm trong nước sôi, đi đến đâu cũng chạy không khỏi hơi nóng sôi sùng sục. Gió thỉnh thoảng thổi tới cũng là gió nóng, mồ hôi trên người đổ rồi bốc hơi, bốc hơi rồi lại đổ.
Có lúc cô phản kháng không chịu đi, Bành Dã kéo dây thừng ở phía trước kéo một cái, cô lại lảo đảo đi mấy bước, từ từ đi về phía trước.
Cô đã từng thử nằm ỳ dưới đất không nhúc nhích, nhưng Bành Dã đủ nhẫn tâm, kéo dây thừng trên mặt cát, kéo cả người cô trong cát.
Đi khoảng mười mấy phút, Trình Ca chóng mặt hoa mắt, hơi vô lực xoay thắt lưng, lắc dây thừng.
Bành Dã cảm ứng được, quay đầu nhìn cô: “Làm sao?”
Trình Ca xoay người lại, đưa tay sau lưng cho anh nhìn, nói: “Tôi không chạy, anh cởi ra cho tôi.”
Bành Dã hừ cười một tiếng, không có phản ứng quay người đi. Trình Ca nghiêm mặt đứng tại chỗ, qua một lát bị anh kéo một cái, tiếp tục đi tới.
Trình Ca bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh đến mức khiến người ta phát sốt, ánh nắng chói mắt, khắp thế giới đều là ánh vàng rực rỡ.
Bành Dã đi vài bước rồi dừng lại, quấn dây thừng vào tay, nói: “Uống chút nước.”
Trình Ca nói: “Tôi tự uống.”
Bành Dã đi tới, đặt miệng chai bên mép cô. Trình Ca quay đầu sang chỗ khác, không nói lời nào.
Bành Dã nhìn chằm chằm mặt cô một hồi, vẻ mặt ghét bỏ: “Trên mặt cô là mấy thứ gì vậy?”
Anh giơ tay lên sờ, là muối từ mồ hôi đổ ra lẫn gió cát. Ngón tay cái anh xoa xoa, phủi xuống cho cô.
Trình Ca lùi ra sau: “Muốn sờ thì cởi dây ra rồi sờ.”
“Vậy thì không sờ.” Giọng Bành Dã nhàn hạ, anh liếc mắt nhìn đôi môi khô khốc của cô, đưa nước tới bên mép cô, “Uống nước.”
Cô rũ mí mắt liếc cái chai đó một cái, nói: “Anh cởi dây ra cho tôi, tôi tự uống.”
“Không cởi.” Bành Dã hơi híp mắt, mang theo chút cảnh cáo, lạnh nhạt nói, “Cô có uống không?”
Trình Ca nâng mí mắt, cũng nhàn nhạt nói đầy khí phách: “Không uống.”
Hai người nhìn nhau, giằng co mấy giây.
Bành Dã chợt cười một tiếng, rất lưu manh, nói: “Cô không uống, tôi có thể dùng miệng đút rồi.”
Trình Ca: “Bỉ ổi.”
“Cô có mặt mũi nói tôi bỉ ổi?” Bành Dã như cười như không, “Cô nói thử xem, cô đã từng gặp người bỉ ổi hơn cô chưa?”
Trình Ca: “Chưa từng gặp.”
Anh đưa nước cho cô.
Cô quay đầu.
“Thực sự không uống?” Bành Dã nhướng một bên lông mày, mang theo nụ cười cắn xuống gò má.
“Vậy tôi có thể đút rồi.” Anh vừa chuẩn bị giơ chai lên uống nước,
Trình Ca: “Uống.”
Bành Dã cười cười, đưa chai tới bên mép cô.
Trình Ca sáp lại gần, miệng lơ đãng hơi cong lên. Anh giơ chai nước lên cao, cô chắp tay sau lưng, không tự nhiên lắm, duỗi cổ chậm rãi uống vào một chút. Bành Dã bỗng cảm thấy anh đang đút cho một con động vật nhỏ.
Mặt cô bị phơi nắng đỏ rực, dính lớp cát mịn rất mỏng, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng li ti.
Nước trong dần làm ẩm môi cô.
Bành Dã nhìn, cảm thấy dừng lại không đi ngược lại càng nóng hơn.
Cô uống no rồi, ngửa đầu một chút.
Bành Dã lấy chai nước lại, vặn chặt, xoay người đi tới phía trước, lại bắt đầu kéo dây.
Trình Ca: “Tôi thực sự không chạy, anh nới…”
Bành Dã: “Không bàn nữa.”
**
Đi mấy phút, lúc Trình Ca cảm thấy thể lực sắp bị rút cạn, sau lưng vang lên tiếng lục lạc.
Trên đồi cát cách đó không xa, có người cưỡi một con lạc đà đi tới.
Vùng lân cận hoang vu vắng vẻ, có khả năng nhất là người đi tới thôn của ông cụ kia, Trình Ca nói: “Có lẽ cùng đường.”
Bành Dã vuốt mồ hôi trên mặt: “Có thể ngồi lạc đà.”
Trình Ca nói: “Anh mau cởi ra cho tôi.”
Bành Dã vẫn là câu nói đó: “Không cởi.”
Trình Ca: “Lát nữa để người ta nhìn thấy, tưởng anh là kẻ bắt cóc.”
Bành Dã liếc cô một cái: “Không cần cô bận tâm.”
Lạc đà đến gần, nó còn kéo một chiếc xe ván gỗ nhỏ, trên xe chất cỏ dại khô héo.
Bành Dã vẫy vẫy tay chặn chủ lạc đà lại, là một người đàn ông ba mươi, bốn mươi tuổi. Hỏi một chút, quả nhiên tiện đường. Đối phương nhiệt tình mời họ lên xe ván gỗ phía sau.
Anh ta thấy Trình Ca bị trói eo, hơi tò mò.
Bành Dã kéo sợi dây một cái, Trình Ca lảo đảo một cái, đụng vào người Bành Dã.
Bành Dã nói: “Cô vợ trẻ của tôi, không nghe lời chạy lung tung, bắt về trừng trị một chút.”
“Ồ…” Người đàn ông cười rộ lên, khuôn mặt đen kịt chen thành một đóa hoa, hỏi: “Vẻ ngoài trắng thật, là mua được bên ngoài sao?”
“Chính xác.” Bành Dã hai ba bước leo lên đống cỏ khô thật cao, Trình Ca bị trói tay, không dễ leo, anh cúi người xuống, nhấc cô lên đống cỏ, giọng nói cũng hơi khó nhọc, “Đổi mười con dê đầu đàn, còn không nghe lời, chạy ra ngoài rất xa.”
Trình Ca dùng khóe mắt lạnh lùng xem anh lừa gạt.
Người đàn ông đánh lạc đà đi về phía trước, vui vẻ nói: “Mười con dê đầu đàn cũng đáng. Con gái bên ngoài tính tình bướng bỉnh, nhưng thân thể đó vừa mềm vừa mượt mà, ngủ thoải mái.”
Xe rơm loạng chòa loạng choạng trên đồi cát, Bành Dã nằm ở trên, cả người cũng lắc lư theo, anh liếc Trình Ca một cái, như cười như không: “Ngủ thoải mái lắm.”
Trình Ca đá chân anh một cái, anh nhấc chân tránh thoát, nụ cười lớn hơn.
Trên chồng cỏ, cỏ dại đang bay.
Người đàn ông trên lạc đà lại nói: “Bắt về nhốt cô ấy trong phòng, ghì trên giường đất làm hơn mấy lần, để cô ấy sinh một đứa, có con rồi thì không thể chạy lung tung.”
Bành Dã quay đầu nhìn Trình Ca, thấy cô nghiêm mặt, liền không đáp lại lời người đàn ông. Anh lật người cô lại, để cô nằm nghiêng, kéo mũ che nắng, giọng rất thấp, hỏi: “Không mệt sao?”
Trình Ca không lên tiếng.
Bành Dã nhẹ giọng nói: “Ngủ một lúc đi.”
Trình Ca nhắm mắt lại, hơi nhíu mày, thời tiết quá nóng, cả người đều nhớp nháp.
Phía trước, người đàn ông Tây Bắc đánh lạc đà, “hô” một tiếng, mở rộng cổ họng liền hát vang,
“Lần đầu tiên, đến nhà em, em á, không có nhà,
Mẹ em, đánh anh hai cái nắp nồi,
Lần thứ hai, đến nhà em, em ấy à, không có nhà,
Bố em, gõ anh hai cái tẩu thuốc,
Lần thứ ba, đến nhà em, em ấy, không có nhà,
Con chó vàng nhà em, cắn anh ra ngoài…”
Lục lạc vang trong gió sa mạc,
Bài hát ấy phóng khoáng vui vẻ, chanh chua dí dỏm, Trình Ca nghe, ấn đường nhíu chặt vô thức giãn ra. Lúc này, dường như nổi lên từng cơn gió, lành lạnh, xua tan cái nóng. Chiếc xe đó loạng chòa loạng choạng, đống rơm mềm mại, cộng thêm bôn ba quá mệt mỏi, chỉ chốc lát sau Trình Ca đã ngủ thiếp đi.
Bành Dã không hề ngủ, anh nằm nghiêng bên cạnh cô, cầm quạt hương bồ quạt cho cô.
Chờ người đàn ông hát xong, Bành Dã hỏi: “Mấy ngày nay trưởng thôn Ban Qua có ở trong thôn không?”
Người đàn ông nói: “Mấy hôm trước đi Cách Nhĩ Mộc rồi, không biết hôm nay về chưa. Anh tìm ông ấy hả.”
“Ừ.”
Hơn nửa tiếng, họ đến một ốc đảo nhỏ trong sa mạc, người đàn ông nói: “Nhà tôi ngay đằng trước, đi ngồi một chút không?”
Bành Dã nói không cần, còn phải lên đường gấp.
Quay đầu nhìn, Trình Ca đã thức, giọng hơi khàn, hỏi: “Đến rồi sao?”
Bành Dã nói: “Đến rồi.”
Anh đỡ cô dậy, mình nhảy xuống đống cỏ trước, lại đưa tay bế cô từ trên xuống.
Sau khi cảm ơn người đàn ông kia liền tạm biệt.
Bành Dã đi tới một căn nhà gạch ngói trong thôn, vào sân, phát hiện cửa chính đóng chặt. Hỏi bác hàng xóm, nói trưởng thôn Ban Qua đi Cách Nhĩ Mộc rồi, vẫn chưa về.
Đến tận giờ phút này, Bành Dã mới mơ hồ nhíu mày.
Trình Ca này không hề quan tâm bất kì món đồ nào, mạng cũng có thể tùy ý ném nhảy xuống vách núi, chỉ trừ máy ảnh.
Người khác không thể nào hiểu được, nhưng anh hiểu.
Lần gặp nhau trên cánh đồng hoang ấy, cô ôm máy ảnh ngồi trên nóc xe, nói: “Trình Ca. Tôi là nhiếp ảnh gia, Trình Ca.”
Ánh mắt cô, cả người cô, cùng máy ảnh là một thể.
Bành Dã kéo Trình Ca tới bên cạnh, nắm chặt hai tay sau lưng cô, đi về phía trước.
Chỉ lát sau, người đàn ông bên nhà hàng xóm làm việc về, nghe người phụ nữ trong nhà nói, đuổi theo ra con đường nhỏ gọi: “Này! Là đội trưởng Bành của đội ba phải không?”
Bành Dã bảo Trình Ca ở lại tại chỗ, chạy mấy bước tới. Người đàn ông kia chạy lên, vuốt mồ hôi trên mặt, đưa một cái chìa khóa xe cho anh: “Trưởng thôn bảo tôi giao cho anh.”
Bành Dã dùng sức vỗ vỗ vai anh ta, nụ cười phóng đại: “Người anh em, cảm ơn.”
**
Trình Ca không thể hiểu nổi Bành Dã đang suy nghĩ cái gì, chờ Bành Dã đi lại, cô hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Không có gì.” Bành Dã nói, anh xốc cánh tay cô lên đi về phía trước.
Trình Ca bị anh kéo, khó hiểu quay đầu lại: “Anh tới đây tìm người quen sao?”
Bành Dã không trả lời, ngược lại hỏi: “Bây giờ còn đi nổi không?”
“Đi nổi.” Trình Ca nói.
Vừa rồi cô ngủ nửa tiếng trên đống cỏ, tinh thần đã khá hơn nhiều. Cô vừa cúi đầu, ánh mắt rơi vào cánh tay Bành Dã, vết máu khô, áo dính thành mảng.
Trình Ca hỏi: “Vết thương trên tay anh thực sự không sao chứ, đã vào trong thôn rồi, không tìm người xem thử?”
“Không cần.” Bành Dã nói.
Họ phải đuổi theo thời gian, không rảnh để ý vết thương.
“Hay xem một chút đi.”
Thế là Bành Dã cúi đầu nhìn một chút, nói: “Xem xong rồi.”
Trình Ca: “…”
Trình Ca hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Bành Dã không lên tiếng trả lời.
“Lời hỏi anh đó?”
“Sau thôn có khe suối, dẫn cô đi tắm sạch một chút.”
Trình Ca không từ chối, đi mười mấy phút trong sa mạc, cô giống như đã chạy mười mấy chuyến marathon.
Đến bên khe suối, Trình Ca nhìn thấy thượng du cách đó không xa có một ngôi nhà gỗ nhỏ, có chút cảnh giác hỏi: “Chỗ đó có người ở không?”
Bành Dã quay đầu nhìn một cái, nói: “Nhà của thợ săn, đã cho khách ở nhờ, không có người.”
Trình Ca “ờ” một tiếng, không cởi quần áo, cả người ngồi vào trong nước, chợt cảm thấy thế giới vô cùng mát mẻ. Nước suối trong veo, cát vàng trên da, trên quần áo rỉ ra theo dòng nước, từng đợt sóng chảy xuôi đi xa.
Trong dòng suối sau lưng có mấy tảng đá, không đến nỗi khiến bả vai chìm vào nước, Trình Ca liền nằm xuống, để nước suối mát rượi rửa sạch tóc cô, còn có gò má phơi nắng đến phát bỏng của cô.
Cô rửa một bên má xong, quay đầu sang rửa bên kia, liền thấy cách đó không xa, áo gió của Bành Dã nổi trên nước, anh mặc áo thun mỏng, cả người ướt đẫm, quần áo đều dính sát.
Anh xoa tóc, nước đang hắt lên trên.
Bầu trời vừa cao vừa xanh, gió mát lướt nhẹ qua cây xanh,
Nước suối giội rửa thân thể Trình Ca, có lá cây trôi qua, ngứa một chút.
Anh nhận thấy được ánh mắt cô, ngước mắt nhìn sang. Anh vừa rửa mặt, sạch sẽ và rõ ràng, con ngươi đen hơi ẩm ướt.
Anh bình tĩnh nhìn cô mấy giây, nhấc chân đi về phía cô.
Anh che khuất bầu trời xanh trên đỉnh đầu cô, anh cúi người xuống, xách cô lên từ trong nước, kéo áo cô ra.
Trình Ca để mặc anh, thân thể ướt sũng của cô khẽ run trong làn gió mát.
Áo kéo đến ngực, không tiếp tục, anh chỉ xem vết thương dưới vai cô.
Anh gỡ băng vải ra, hỏi: “Có cảm thấy ngứa không?”
Trình Ca khiêu khích anh: “Anh hỏi chỗ nào ngứa?”
Bành Dã hơi cảnh cáo nhìn cô một cái: “Vết thương.”
Trình Ca: “Vậy thì không có.”
Bành Dã: “…”
Thời gian trôi qua, cách thời gian lấy máy ảnh ngày càng gần.
Anh mở ra kiểm tra, vết thương đang khép miệng vẫn chưa bị nhiễm trùng. Anh cởi áo thun mình ra, vắt khô một nửa, lau cát mịn xung quanh vết thương, lại chườm lạnh vết thương cho cô.
Thân trên để trần của anh thấm đầy nước suối.
Mùi mồ hôi của hai người nhạt dần, mùi tươi mát của khe suối nổi lên.
Hai cổ tay Trình Ca chắp sau lưng, vô thức dùng sức vặn một cái.
Bành Dã đứng dậy đi lấy thuốc trong túi, anh quay lại, cúi đầu thổi khô hơi nước trên da vết thương Trình Ca. Nước suối vốn đã lạnh, gió thổi qua, Trình Ca nhắm mắt, bả vai đang run.
Bành Dã hỏi: “Lạnh sao?”
Trình Ca cắn môi, không lên tiếng, một đôi mắt kéo dài đuôi mắt hồ ly nhìn anh chằm chằm, ẩm ướt và sáng ngời.
Gió lạnh thổi tới, thân thể ướt sũng của cô hơi run lên. Giọng cô rất nhẹ, nói: “Cởi tôi ra đi.”