Chương 2

Tô Y Nguyên ở trong phòng sinh hoạt dành cho trẻ em kể chuyện cho bọn nhỏ, bị huyên náo ở bên ngoài ảnh hưởng,cô diễn xong vai đại sói hoang truy đuổi tiểu bạch thỏ tò mò nhìn ra, vừa vặn nhìn thấy Bách Kiến Tề đối với y tá ngực lớn cười xấu xa. Tô Y Nguyên nhớ tới người đàn ông này ở trong thang máy cự tuyệt nhờ giúp đỡ của cô như thế nào, liền đối với Bách Kiến Tề lộ ra một cái mặt quỷ siêu cấp khó coi.


Bách Kiến Tề vừa vặn quay đầu, nhìn thấy Tô Y Nguyên đem khuôn mặt nộn nộn cẩn thận gạt bỏ lộ tư thái vô cùng vặn vẹo, cười ra một tiếng, chọc các y tá cũng đều nhìn vào.


Tô Y Nguyên không nghĩ tới đang làm lại bị bắt gặp, đôi má nhanh chóng đỏ lên, hoảng loạn xoay người để lại cho mọi người ngoài cửa sổ một bóng lưng.
Gia hỏa chán ghét! Tô Y Nguyên quyết đinh từ giờ khắc này bắt đầu không để ý người đàn ông này.


“Các ngươi tụ tập ở trong này làm gì? Không cần chiếu cố bệnh nhân sao?” Thanh âm y tá trưởng tràn ngập thị uy vang lên, các y tá vội vàng làm chim thú bay đi.


Y tá trưởng trong lòng thở dài, bỏ qua lễ phép tươi cươi cùng Bách Kiến Tề chào hỏi, “Bách chủ nhiệm, ngài đến phòng bệnh khoa nhi có chuyện gì sao?” Lời ngầm là không có việc gì làm nơi nơi hoảng loạn, làm các y tá đều xuân tâm dập dờn, vô tâm công tác.


“Y tá trưởng, cô bận việc cô, tôi đang đi dạo, gần đây giải phẩu nhiều quá, áp lực lớn.” Bách Kiến Tề không phải không nhìn ra y tá trưởng hơn bốn mươi tuổi không chào đón hắn, bất quá hăn không để ý, đối tượng của hắn là phụ nữ hai lăm đến ba lăm tuổi, y tá trưởng không ở trong khoảng đó, không chịu lực hấp dẫn của hắn cũng là bình thường, Hắn thực không thức thời xoa xoa gáy, tiếp tục đứng ở ngoài cửa kính, nhìn chằm chằm mái tóc đen dài của Tô Y Nguyên.


available on google playdownload on app store


Y tá trưởng theo ánh mắt Bách Kiến Tề nhìn qua, không khỏi khẩn trương lên, hình như Bách Kiến Tề có hứng thú với Tô Y Nguyên?


Nháy mắt chiến tích trước đây của Bách Kiến Tề càng hiện ra rõ ràng ở trong đầu y tá trưởng, lấy trình độ đơn thuần của Tô Y Nguyên, căn bản ngay cả một hiệp đều không thắng được! Y tá trưởng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ không để cho Tô Y Nguyên đơn thuần thiện lương rơi vào tay Bách Kiến Tề.


Ở trong mắt y tá trưởng, Bách Kiến Tề không phải là đối tượng tốt để lấy làm chồng.


Rất suất, rất dễ làm con gái vui vẻ, rất hoa tâm, vì công việc nên tiếp xúc nhiều với phụ nữ, đào hoa nhiều, hắn chưa bao giờ chủ động theo đuổi cô gái nào, nhưng các cô gái cũng là trước vừa đi sau lại đến, chưa bao giờ có cô gái nào phá vở kỉ lục ở bên hắn vượt quá mười tháng.


Các y tá mê hắn vô cùng, vô luận Bách Kiến Tề đi đến nơi nào, các y tá đều tha thiết nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng cơ khát thật sự khiến người ta nhìn không nổi nữa. Y tá trưởng nghe qua thảo luận của các y tá, chẵng sợ chỉ là tình một đêm, các cô cũng nguyện ý hiến thân cho Bách Kiến Tề.


Y tá trưởng không biết hiện tại các cô gái trẻ tuổi suy nghĩ cái gì, nhưng cô tuyệt đối không để cho con gái của mình lựa chọn người đàn ông như vậy, dù tài hoa xuất chúng, cũng không phải là người có thể gửi gấm, không chỉ cùng nữ bác sĩ trong bệnh viện không minh bạch, rất nhiều người bệnh cũng không đào thoát khỏi mị lực của hắn mà phấn đầu quên mình theo đuổi. Hội nghị đầu năm, chức vị chủ nhiệm khoa chỉnh hình của hắn thiếu chút bị tước bỏ, chính là bởi vì sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của hắn.


Khoa chỉnh hình là khoa đứng đầu ở Nguyên Thịnh, từ việc cạnh tranh về trình đồ để được vị trí chủ nhiệm có thể nhìn ra, cứ việc mở các loại phòng khám chỉnh hình khác, bệnh viện chỉnh hình Hàn Quốc cùng phòng khám khác đều phải quảng bá khắm nơi để lôi kéo khách hàng, nhưng khoa chỉnh hình Nguyên Thịnh luôn đứng nhất, đều không có bị ảnh hưởng.


Hội đồng quản trị của Nguyên Thịnh có tầm nhìn xa, sớm nhìn trúng sự nghiệp làm đẹp này là khối bánh ngọt lớn, ở trong khoa chỉnh đầu tư nhân lực, vật lực, tài lực, tiến cử dẫn đầu về kỹ thuật dụng cụ, còn có một lương lớn chuyên gia chỉnh hình, nghiên cứu trao đổi học thuật và hội nghị thảo luận không ngừng, các loại phát minh phát triển khoa chỉnh hình Nguyên Thịnh luôn luôn là ngành nghề đi trước.


Năm ấy Bách Kiến Tề ba mươi mốt tuổi được bổ nhiệm làm chủ nhiệm khoa chỉnh hình, khiến cho bên trong Nguyên Thịnh nổi lên một trận tranh luận cùng thảo luận.


Không thể phủ nhận, Bách Kiến Tề là bác sĩ chỉnh hình có năng lực thiên phú, khi còn du học Nhật Bản là vua khoa chỉnh hình, năm hai mươi sáu tuổi tốt nghiệp với tấm bằng tiến sĩ, về Đài Loan vào Nguyên Thịnh, sau vài năm ngắn ngủi, nhanh chóng trèo lên vị trí bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình Nguyên Thịnh.


Hắn am hiểu không chỉ là các loại giải phẩu chỉnh hình, hắn có trí tưởng tượng kiệt suất cũng thẩm mỹ thời thượng, còn trẻ mà có thể ở vị trí cao thế là nhờ tài năng của hắn, cứ như thế, trong cuộc bầu chọn hắn thắng lớn,làm rất nhiều người không hài lòng.


Có người hâm mộ lại cũng có người ghen tỵ cảm thấy Bách Kiến Tề tuổi rất trẻ, công kích sinh hoạt cá nhân hắn rất loạn, thậm chí cho rằng những vinh dự của hắn đều do vẻ bề ngoài mang đến, Bách Kiến Tề đối với những lời nói này mắt điếc tai ngơ, tiếp tục là bác sĩ chỉnh hình anh tuấn du hí nhân gian của hắn.


Bách Kiến Tề là soái ca làm cho người ta tự nhiên nhìn không chuyển mắt, thân cao 181, thích vận động cho nên có được thân hình cao to rắn chắc, khuôn mặt anh tuấn xứng với nụ cười xấu xa, không biết làm cho bao nhiêu cô gái thần hồn điên đảo, từ lúc mười sáu tuổi mới vào tình trường, mười lăm năm bạn gái đều là chủ động theo đuổi hắn, mà hắn chỉ cần đối với cô gái có hay không có hứng thú ngoắc ngoắc môi cười một cái.


Bách Kiến Tề thích đem phụ nữ bên người gọi là bạn gái, với hắn mà nói, bạn gái là sinh vật ngoài hành tinh, hắn cũng không phải có siêu năng lực mới có được, nhưng bạn gái là không giống nhau, không cần dỗ, không cần hầu hạ, lên giường thì nhiệt tình phối hợp, xuống giường thì đừng dính dính dính, như vậy là đủ rồi.


Ngẫm lại xem, đàn ông như vậy làm sao có thể xứng đôi với Tô Y Nguyên thiện lương ngọt ngào.
Y tá trưởng nhìn chằm chằm Bách Kiến Tề đã lâu, đem tất cả các tin đồn liên quan đến Bách Kiến Tề nghĩ một lần, cuối cùng ra kết luận, cô tuyệt sẽ không để cho thảm án như vậy diễn ra trước mắt cô.


Tô Y Nguyên cảm giác được Bách Kiến Tề luôn luôn đứng bên ngoài cửa sổ nhìn cô, làm tinh thần cô trở nên khẩn trương, ngay cả nhóm bạn nhỏ cũng cảm nhận được cô không tập trung, trái lại khi dễ cô, làm Tô Y Nguyên mặt đỏ tai hồng, không biết nên phản ứng như thế nào.


May mắn y tá trưởng xuất hiện kịp thời, “Nhóm bạn nhỏ, hết giờ chơi rồi, các con nên trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, chị Y Nguyên cũng nên về nhà.” Các em nhỏ đều là đứa trẻ bị bệnh, thời gian cho phép chơi cũng không dài, Tô Y Nguyên mỗi lần đến với bọn họ mà nói như là lễ vật của ông già Noel.


“Sao……” Bạn nhỏ phát ra tiếng hô không tình nguyện, nhưng chắc là nghe cùng Tô Y Nguyên cáo biệt, mỗi người đều mặt mày hớn hở mang theo đồ chơi đồng loạt ra khỏi phòng sinh hoạt trẻ em.


“Y Nguyên, dì đưa con đi xuống.” Y tá trưởng nghĩ thuần tiện tâm sự chuyện Bách Kiến Tề, cô nghĩ Tô Y Nguyên là cô gái đơn thuần không hiểu thế sự rất dễ dàng bị Bách Kiến Tề mê hoặc, cô phải dự phòng trước.


“Dạ.” Tô Y Nguyên theo bản năng nhìn về phía cửa kính, ngoài cửa sổ đã không có người, cô hơi dẩu miệng nghe lời đi theo y tá trưởng ra ngoài.


Ở trong thang máy, y tá trưởng lời nói thấm thía nói cho Tô Y Nguyên năm lý do rời xa Bách Kiến Tề, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Tô Y Nguyên, “Y Nguyên, con là cô gái tốt, nên tìm người đàn ông tốt, dì còn phải đi làm việc, dì lên trước.”


“Bye bye, y tá trưởng.” Tô Y Nguyên đi ra thang máy cùng y tá trưởng cáo biệt, gãi gãi đầu, nhớ lại vừa rồi y tá trưởng cùng cô nói gì đó.


Y tá trưởng nói một chuỗi rất dài, vòng vo qua lại, như lọt vào sương mù, cô chỉ nghe được y tá trưởng nói cô thấy người đàn ông kia là phải ngay lập tức xoay người tránh đi, tuyệt đối không được cùng người đàn ông đó có liên quan gì, người đó gọi là Bách Kiến Tề a? Cô căn bản không biết, vì sao phải tránh xa hắn a? Tránh xa hắn thế nào?


Cứ việc có nghe không có biết, nhưng Tô Y Nguyên vẫn nhu thuận đáp ứng y tá trưởng, làm cho cô ấy yên tâm.


Tô Y Nguyên cố gắng nhớ lại lời y tá trưởng nói, kiểm tr.a chính mình có quên cái gì quan trọng hay không, cúi đầu đi về phía trước, căn bản không chú ý đến phía trước, thẳng tắp đụng vào sau lưng một người.


Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Tô Y Nguyên đỏ mặt, cúi đầu liều mình xin lỗi, ánh trai nói cô rất nhiều lần, lúc đi đường không được thất thần, nhưng là cô thực dễ dàng suy nghĩ sự tình nên cái gì quên đều quên.


“Cô lúc xin lỗi không nhìn vào mắt đối phương sao? Như vậy sẽ không có thành ý?”


Giọng nam trung dễ nghe ở trên đỉnh đầu Tô Y Nguyên vang lên, mặc dù thanh âm dễ nghe, ngữ khí cũng rất hòa khí, nhưng vẫn khiến tinh thần Tô Y Nguyên trở nên khuẩn trương, cô nắm tay gãi đầu, nhìn vào đôi mắt thâm thúy như biển sâu của anh ta.


“Thế nào? Không phải muốn xin lỗi sao?” Bách Kiến Tề mang theo quán tính tươi cười, bản chất xấu xa cúi đầu tới gần khuôn mặt Tô Y Nguyên, hắn có thể nhìn ra cô gái này sợ người lạ tới gần, lại không nhịn được muốn khi dễ cô, chẳng lẽ đây là một phần trong tính cách ác liệt của hắn, không nhìn được thiên sứ thuần khiết như tuyết trắng?


“Thực xin lỗi, đụng vào anh!” Tô Y Nguyên nhận ra Bách Kiến Tề, cái miệng nho nhỏ mễm mại bĩu ra, biểu cảm tuy rằng không tình nguyện, nhưng thanh âm quả thật thành khẩn, thành thành khẩn khẩn cúi đầu xin lỗi, rồi mới lùi lại một bước, vòng qua Bách Kiến Tề đi đến cửa lớn tòa nhà khu nội trú.


Bách Kiến Tề cười to ra tiếng, khiến toàn bộ đại sảnh mọi người đều nhìn hắn, cũng làm cho Tô Y Nguyên vốn là cường trang trấn định, bước đi cứng ngắc, thiếu chút nữa đầu bị đánh lên cửa lớn.


Y tá vào cửa kịp thời bắt được Tô Y Nguyên, nhìn thấy Tô Y Nguyên mặt đỏ tai hồng, bộ dáng tay chân cứng ngắc, còn nghĩ rằng cô không được khỏe, bắt lấy tay cô hỏi đông hỏi tây, Tô Y Nguyên xấu hổ rất muốn tìm một cái động chui vào, không hiểu sao tiếng cười của Bách Kiến Tề luôn luôn quanh quẩn ở phía sau, khiến cho vô số y tá, bệnh nhận, người nhà thần hồn điên đảo.


Tô Y Nguyên mặt đỏ tai hồng khéo léo từ chối ý tốt của y tá cố kéo cô đi kiểm tra, ra khỏi tòa nhà khu nội trú, mưa to không biết khi nào thì ngừng. Tô Y Nguyên không phải là người sẽ để cảm xúc phản đối quấy nhiễu lâu dài, mũi cảm nhận được không khí mưa tươi mát, tràn ra tươi cười, chậm rãi làm mặt đất đầy nước, đón ánh mặt trời nở rộ ẩm ướt đến cửa lớn Nguyên Thịnh.


Tô Y Đường chờ ở bên canh cửa lớn xa xa nhìn thấy thân ảnh Tô Y Nguyên, lập tức xuống xe nghênh đón, tiếp nhận túi xách của cô, ôm bờ vai cô đi đến chỗ xe đậu.


“Anh cả, vì sao là anh đến, lái xe đâu?” Tô Y Nguyên ở trước mặt các anh trai luôn là cô công chúa nhỏ, yêu kiều cầm lấy ống tay áo của anh họ làm nũng.


“Ông nội, bà nội từ nước Mỹ trở về, ầm ỹ kêu anh chạy nhanh đón em về nhà, bọn họ mang về thật nhiều quà cho em, anh em chúng ta một cái cũng không có.” Gia gia Tô gia, bà nội đi Canada thăm t nhà em trai di dân ở đó, ở bên kia hai tháng mới trở về, rất nhớ cháu gái duy nhất này.


“Ông nội, bà nội đã trở lại?” Tô Y Nguyên rất vui vẻ, mọi người trong nhà đều thương cô, nhất là ông nội, bà nội.
Bước chân Tô Y Nguyên nhanh hơn, “Đi nhanh chút a, em rất nhớ ông nội, bà nội!”
Tô Y Đường nhìn bộ dáng vui vẻ của em họ, cũng vui vẻ theo.


Cô nguyên là thiên sứ của cả nhà hắn, bọn họ sẽ không tiếc hết thảy bảo hộ cô, làm cho cô vĩnh viễn đều đơn thuần như vậy, sung sướng như vậy.






Truyện liên quan