Chương 17
Giày êm, la bàn tốt
Liệu có ích gì chăng
Nếu em còn chẳng biết
Cầm bản đồ đúng chiều?
Tôi được đánh thức bởi Benny. Anh đang ngồi bên mép giường, cố thắt bím cho chỗ tóc mỏng dính và thẳng tưng của tôi.
Tôi có cảm tưởng như trời vẫn chưa sáng và cơn ác mộng vẫn còn lẩn khuất trong đầu. Hình như Ӧrjan đã tìm cách bắt tôi mặc áo phao. “Cần gì, em chỉ ngồi thuyền đi chơi tí thôi mà…”, tôi đã cố nói thế, nhưng bốn bể xung quanh tôi toàn là nước, chẳng thấy đất liền đâu. Hình như tôi đã khóc.
Benny leo qua người tôi sang phía giường bên kia và bắt đầu thắt bím tóc bên đó.
- Anh đã nghĩ có thể đào tạo em. – Anh nói. – Nhưng em đã bỏ lỡ buổi vắt sữa sáng.
Tóc anh đang ướt, và người anh có mùi xà phòng.
- Xê ra, đồ nhà quê hôi hám! – Tôi kêu toáng lên. – Anh cuốn xéo với mấy con bò ngay! Đi kiếm cho em cà phê sữa, bánh sừng bò với mấy tờ báo văn hóa mau! Sau đó anh sẽ được tự do nghe tin tức nông nghiệp hay thứ gì đó tùy anh!
Benny chập hai bím tóc của tôi làm một rồi buộc chúng bằng một cọng dây chun to như săm xe đạp.
- Ngày mai em sẽ bắt tay vào công việc với bộ dạng như thế này. – Anh nói. – Cùng với đôi ủng, em sẽ đi hai hàng như một mụ nông dân thứ thiệt, và lên lớp cho lũ bò về cách chăm sóc móng chân chúng.
Về vụ đi hai hàng, tôi sẵn sàng ngay. Vùng giữa hai chân của tôi đang đau rát và sưng vù.
- Đấy, không canh chừng cẩn thận con bò đực nên mới ra nông nỗi này, - Benny nói một cách tự hào.
Chúng tôi xuống bếp, và tôi tiếp tục nhá chỗ bánh mì chán ngắt đã mua ở cây xăng. Benny ăn ngấu nghiến món cháo yến mạch và táo nghiền. Anh đúng là một cái thùng không đáy. Anh hỏi tôi có biết làm bánh mì không, và tôi trả lời rằng tôi luôn nghĩ bánh mì mọc trên cây, để người ta hái hoặc chăm cho chúng lớn thành những ổ bánh mì to tròn thơm phức.
Anh cười, nhưng nụ cười có vẻ hơi gượng.
Sau đó, anh lôi tôi ra ngoài đồng, sốt ruột muốn chỉ cho tôi thấy mọi thứ. Tôi gật đầu, luôn miệng nói “a”, “ơ”, và “ô, anh giỏi thật đấy!”. Việc đó không có gì khó khăn, vì trang trại của Benny nằm duyên dáng giữa một vùng đất đồi được tô điểm bằng những chiếc lá thu vàng cuối cùng. Một màn sương mỏng bao phủ trên lớp đất đen màu mỡ anh vừa cày xới cho vụ đông. Những quả thanh hương trà đỏ rực mà mẹ anh thường xuyên dùng để làm thạch, anh bảo tôi vậy. Hàng loạt túi nhựa khổng lồ chứa đầy một loại cỏ được ủ lên men xếp thành dãy phía sau nhà kho. Và cuối cùng là một chuồng đầy những con bò béo tốt ngái ngủ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con bò cái bằng xương bằng thịt, nên với tôi chúng có vẻ hư cấu thế nào đó.
Tôi đi thẳng đến ô chuồng nuôi bê và để cho những con vật đáng yêu với đôi mắt tròn ngơ ngác ʍút̼ ngón tay mình, trong khi Benny kéo tay tôi giới thiệu về hệ thống ủ phân bón mới nhất. Chẳng lẽ anh không tin đó là thứ tôi ít quan tâm nhất trên đời hay sao? Lũ cừu vẫn đang ở bên ngoài, “nhưng chúng ta sẽ phải đưa chúng vào trong nhà sớm thôi!” Anh nói. Chúng ta?
Tôi có cảm giác như đang đi lạc vào giấc mơ của người khác. Người đang tìm cách gài bẫy một anh chủ đất quyến rũ với hai mươi tư con bò. Và lũ bê hướng sữa. Chỉ có điều tôi chưa bao giờ ao ước chuyện ấy. Tôi bằng lòng hơn với cuộc sống của một mụ gái già, cùng lắm nuôi thêm một con mèo. Và lâu lâu có một bạn tình để duy trì hormone ở mức ổn định.
Mọi chuyện có vẻ quá mức, giống như câu nói cửa miệng của Mӓrta. Quá mức hai mươi tư lần. Nhưng tôi không nói gì với anh. Anh đang tự hào đến thế kia mà.
Tiếp đến, mọi chuyện trở nên rắc rối khi tôi muốn quay về nhà. Tôi đã tích đủ lượng tranh thêu chữ thập và quy trình làm phân bón mà tôi có thể chịu đựng nổi trong một ngày một đêm. Tôi cần ngâm phần dưới cơ thể đang ê ẩm trong bồn nước nóng, đọc báo, nghe nhạc Boccherini, uống trà thảo mộc và cuộn mình nằm ngủ trong lớp chăn đệm sạch sẽ tinh tươm.
Tôi cần suy nghĩ.
Nhưng trước khi tôi kịp thổ lộ điều đó một cách nhã nhặn, Benny đã ném cho tôi một ký thịt băm vừa lôi từ trong tủ đông ra, và hào hứng bảo đó sẽ là bữa tối của hai đứa – món thịt viên chăng? Tôi nhìn đi nhìn lại anh và khối đá cứng trên tay. Sau đó tôi buột miệng nói gì đó đại loại là mình đang bị sốc văn hóa và cần phải trở về với môi trường quên thuộc một lúc.
Anh nhìn tôi, và tôi có cảm tưởng như những cọng râu ăngten của anh đang dò dẫm trên mặt mình. Phải, anh rất nhạy cảm với sự thay đổi tâm trạng. Chắc chắn điều đó là cần thiết để có thể tạo dựng mối quan hệ với những con vật không biết nói kia.
Rồi một đám mây kéo đến che mất nụ cười của anh.
- Được thôi, anh sẽ đưa em về! – Anh nói. – Chủ nhật không có xe buýt.
Anh đưa tôi về thành phố, cách đó bốn mươi cây số. Anh khẽ chạm vào chiếc mũ len có mấy cây nấm của tôi rồi thả tôi xuống ngoài đường, vì phải vội quay về cho kịp vắt sữa buổi tối.
Ngay khi tôi mở cửa nhà và trông thấy mớ hỗn độn mà chúng tôi đã bỏ lại từ hôm qua, tôi đổi ý và quay ra chiếu nghỉ cầu thang. Tôi có nên chấp nhận thử thách với cái khối đá đông cứng đó chỉ để không làm tắt đi nụ cười của Benny?
Nhưng quả tình, tôi không biết cách nào biến nó thành những viên thịt được, và điểm mấu chốt nằm ở nhỗ đó. Ӧrjan và tôi chủ yếu ăn chay, từ khi anh mất tôi chỉ mua món thịt viên làm sẵn ở siêu thị. Tôi chưa từng đối diện với một viên thịt tự làm nào kể từ thời ở cùng với mẹ. Và bà không phải là người để cho con bé Désiréc bé bỏng phải bẩn tay học hành vì thứ thịt nhầy nhụa đó.
Bây giờ thì, cho dù tôi có hỏi, bà cũng không thể chỉ cho tôi cách làm chúng được nữa rồi. Lần cuối cùng tôi đi thăm mẹ, bà gọi tôi là cô Karin, và càu nhàu với tôi vì người ta không chịu phục vụ cà phê cho bà.
Tôi quay gót đi vào căn hộ của mình, rồi mở nước nóng đầy bồn tắm.