Chương 5: Lúng túng mở khóa

Từ Bình dựa theo địa chỉ Lục Quân Thừa cấp lái xe đi, không ngờ vừa tới nửa đường liền mưa to.
Mùa hạ mưa nói đến là đến, mặt đất dâng lên mùi bùn đất nồng nặc. Mưa to như hạt đậu đập trên người Từ Bình, cánh tay run lên, nổi cả một tầng da gà.


Hắn tìm áo mưa mặc, đem phần lớn che thùng dụng cụ tỉ mỉ cẩn thận không cho mưa ướt.
Từ Bình đến địa chỉ biệt thự thì toàn thân dưới đã ướt, tại cửa cùng bảo an ghi danh liền được cho đi vào.


Đem xe dừng lại, Từ Bình người run run lấy áo mưa treo ở đầu xe, nhấc thùng dụng cụ vừa đi vừa gọi điện thoại cho Lục Quân Thừa.
"Đến rồi?"
"Đúng, tôi hiện tại phải đi như thế nào?"
"Cậu ở tại cửa chờ tôi, tôi đi đón cậu."
"Được rồi."


Lục Quân Thừa xuống lầu liền thấy dáng dấp Từ Bình ẩm ướt cộc cộc, hắn cau mày, đi lên nói: "Sao lại ướt thành như vậy, đi thay y phục trước."
Từ Bình lúng túng, "Không cần không cần, chỉ là quần hơi ướt mà thôi, quần áo không có việc gì, tôi đi mở khóa trước."


Lục Quân Thừa sắc mặt nhất thời trở nên không tốt, không nói hai lời đem người kéo vào một gian phòng tìm quần áo đưa cho Từ Bình, thúc giục "Nhanh chóng mặc quần áo, cậu cảm thấy không thành vấn đề, nhưng bạn tôi ghét bẩn."
"..."
---------------


Từ Bình bất đắc dĩ thay quần áo khác, cùng Lục Quân Thừa lên lầu nhìn thấy không ít người khuân đồ lục tục đi xuống, hắn nhìn bên cạnh nhướng nhướng.
Lục Quân Thừa nói: "Hôm nay nơi này làm tiệc đứng, mới giải tán không lâu."
"Ồ..."


available on google playdownload on app store


Lục Quân Thừa đem người tới trước phòng, gõ cửa, nói với bên trong: "Tôi đem người đến." Tiếp liền quay đầu nói với Từ Bình: "Cậu đi vào an tâm mở khóa, một hồi thấy cái gì cũng không cần kinh ngạc, tôi ở phía dưới chờ cậu."
"??"


Từ Bình một đầu dấu chấm hỏi, còn chưa hỏi rõ chuyện gì cần phải kinh ngạc liền bị Lục Quân Thừa đẩy đi vào.
------------
"Xin chào, Từ sư phụ."
"Xin chào..."


Từ Bình nhìn nam nhân trước mắt, đối phương tướng mạo thường thường nhưng khí chất trầm ổn, vóc người cùng Lục Quân Thừa không khác lắm, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, hắn liếc mắt nhìn liền không dám nhìn nữa, thậm chí sản sinh ảo giác không thở nổi.


Hắn nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi anh cần mở khóa nào?"
"Đi vào liền biết, hi vọng cậu sau khi ra ngoài quản miệng mình cho tốt. Cậu là do Lục Quân Thừa tìm tới, tôi tin tưởng cậu nhất định tự mình biết mình, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."
"..."


Từ Bình một đầu dấu chấm hỏi rất nhanh có đáp án.
Hắn nhìn thấy có người ngồi ở trước giường khoác áo ngủ hai cánh tay lộ ra, khảo một đôi tay khảo nam nhân! Nam nhân kia rất... đẹp, hơn nữa trên cổ còn có vết tích rõ ràng.


Từ Bình nắm chặt thùng dụng cụ nâng lên, đầu ngoặt về một bên, tai hơi ửng hồng. Tuy rằng hắn biết không nhiều, cũng không có kinh nghiệm, nhưng cái tình huống hiện tại là cái gì có ngu ngốc cũng nhìn ra được.


Hắn dùng dư quang len lén nghiêm túc liếc nam nhân một cái, tâm lý gào lớn: Mặt người dạ thú a mặt người dạ thú, mặt ngoài nhìn chính trực như thế, lại lén lút bức bách người khác S/M, còn là một đồng tính luyến ái!


Phó Bách Chinh không quản Từ Bình trong đầu đang suy nghĩ cái gì, hắn lấy áo ngủ trên người Ninh Lam kéo lại, mới xoay người nói: "Tiểu Từ sư phụ, Lục Quân Thừa nói cậu kỹ thuật mở khóa không tồi, cho nên tôi mới tìm cậu, hiện tại cậu xem có thể mở được không."
"Có thể, có thể."


Từ Bình cả người lúng túng, hắn đem thùng dụng cụ thả trên sàn nhà tìm công cụ, chọn xong công cụ sau đó đến trước mặt Ninh Lam, thân thể hơi hơi hướng bên ngoài tự nói tầm mắt chính mình sẽ không thấy thứ không nên thấy, giơ tay của đối phương lên quan sát còng tay.


Hắn động động công cụ trong tay, đối với còng tay trái mở phải mở, không mấy phút còng tay liền mở ra.
"Tiên sinh, khóa mở được rồi, tôi đi ra ngoài trước."
--------------
Từ Bình nhấc thùng dụng cụ chật vật đi ra ngoài.


Sau xuống lầu nhìn thấy Lục Quân Thừa ở trên ghế salon nhàn nhã hút thuốc, hắn hơi căm tức đi tới, thở hồng hộc nói: "Sao anh có thể gọi tôi tới mở cái loại khóa như vậy?!"


Lục Quân Thừa nhìn Từ Bình, nhả khói thuốc, nheo khóe mắt nở nụ cười, nói: "Cái gì gọi là loại khóa như vậy, người ta là tình nhân, chuyện tình thú ngươi tình ta nguyện là một sự hưởng thụ."


Từ Bình tức giận đỏ mặt nói không nên lời, khuôn mặt một lần lại một lần thêm hắc tuyến, mắt trừng lên đặc biệt lớn, y như chiếc Pearl màu đen.


Lục Quân Thừa bị Từ Bình trừng, nở nụ cười, hắn đem khói dập tắt, nói: "Đừng dùng thái độ như vậy chứ, mở khóa thì mở khóa thôi, người khác như thế nào là chuyện của người ta, hơn nữa tôi tin tưởng cậu sẽ không nhìn loạn càng không nói lung tung, đúng không."
"Đó là đương nhiên!"


"Vậy không phải được rồi sao, nó chỉ là một đơn việc bình thường, có muốn tôi giúp cậu một tay nói Phó Bách Chinh trả tiền mở khóa không?."
Từ Bình sững sờ, vội vàng nói: "Không cần không cần, hơn nữa ổ khóa này căn bản không tới 1,200 tệ, tôi đem tiền trả lại cho anh anh lấy về đi."


Lục Quân Thừa cười nhạo, "Cậu đứa bé này sao lại đần như vậy a, có tiền không kiếm lời, chút tiền này trong mắt người khác một cọng lông cũng không bằng, hơn nữa..." Nam nhân tràn đầy ý tứ hàm súc đánh giá, nói tiếp: "Cậu vẫn là con chim non, đã hai mươi lăm mà vẫn không có kinh nghiệm về phương diện kia." Hắn thở dài một hơi, "Quả nhiên còn là một tiểu hài tử."


Từ Bình bị nói hai tai đỏ lên, nhưng hắn không để ý tới, tự mình lấy điện thoại di động ra mở weixin đem tiền lì xì trả lại Lục Quân Thừa.
Hắn nhìn Lục Quân Thừa khoát khoát tay, nói "Anh mau lấy lại tiền lì xì đi, tôi phải trở về."


Lục Quân Thừa không nói, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, người này cư nhiên còn đem tiền lì xì trả lại. Hắn đem điện thoại di động ném sang bên cạnh, không quản, thấy Từ Bình đi vào gian phòng lúc nãy, chốc lát sau đi ra, mặc trên người bộ quần áo ướt sũng.


Lục Quân Thừa nhìn thấy Từ Bình một thân quần áo ướt sũng cũng có chút giận.
"Cậu ngốc quá Từ Bình, mặc quần áo ướt như vậy đi về, y phục này tôi cho cậu mặc không lấy tiền."


Từ Bình không thèm quản Lục Quân Thừa nói cái gì, người và người quả nhiên là có sự khác nhau, nhiều lời vô ích. Hắn nhấc thùng dụng cụ lên không nói không rằng cứ như vậy chạy đi như một làn khói.


Lục Quân Thừa nhìn Từ Bình so với thỏ chạy còn nhanh hơn, tức giận đến nghiến răng, thằng nhóc này không chỉ rách rưới, còn rất bướng bỉnh.
--------------
Từ Bình sau khi về đến nhà đã gần hừng đông.


Hắn nhanh chóng đi tắm nước nóng, thân thể chưa kịp lau khô cứ như vậy một thân hơi nước vội vàng mở máy vi tính ra lục dữ liệu ngày hôm nay.


Dựa theo thời gian bình thường làm việc và nghỉ ngơi, lúc này hắn đã sớm đi vào giấc mộng gặp Chu công, nếu không phải vì cái đơn việc không giải thích được đêm nay...


Từ Bình ngẫm lại vẫn còn có chút sinh khí và không được tự nhiên, Lục Quân Thừa người này tại sao lại như vậy? Cư nhiên, cư nhiên gọi hắn đi mở loại khóa kia, lại cây ngay không sợ ch.ết đứng cùng hắn nói S, S/M tình nhân ngươi tình ta nguyện là bình thường.


Còn cái người mặt ngoài chính trực sau lưng lại bắt người yêu làm loại chuyện này khẳng định cũng không phải người tốt lành gì, người bình thường ai lại để bạn của mình làm như vậy?


Từ Bình không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương, lúc này không biết chính hắn mới là người kiến thức nông cạn nhận thức cũng ngắn, sự việc đêm nay qua đi, trực tiếp đem đám người Lục Quân Thừa trở thành biến thái.


Hắn leo lên weixin muốn đem Lục Quân Thừa vào danh sách đen, lại phát hiện tiền lì xì như trước không bị lấy đi.
Hắn tức giận: Lục Quân Thừa đúng là người đáng ghét!






Truyện liên quan