Chương 5: Heaven
Tôi không phải người hay lên danh sách. Tôi không quá ngăn nắp. Tôi không phải kiểu mọi người gọi là “bà cô già”. Và tôi dứt khoát không phải kiểu người ra dấu bằng tay khi ai nói tôi là “bà cô già”. Thế nên, trong đời mình tôi chỉ có hai danh sách chứa các thông tin nho nhỏ về việc tôi là ai. Không nhiều, chỉ một ít thông tin.
Một danh sách là “Những người tôi ghét”. Cái còn lại là “Những người không được mời đến dự tang lễ của tôi”. Tôi từng cập nhật và chỉnh sửa danh sách “Những người tôi ghét” khá thường xuyên, nhưng thực sự là, đã nhiều năm nó không được cập nhật nữa. Lâu tới mức tôi thậm chí chẳng biết nó nằm ở đâu và ghi tên những ai. Ngoại trừ G. E. Smith. Tôi biết hắn chắc chắn có tên trong đó. Vậy nên tôi có thể thoải mái mà nói rằng, danh sách đã không được cập nhật kể từ lúc G. E. Smith còn trong ban nhạc Saturday Night Live. Tôi không quen gã này, phòng trường hợp bạn đang thắc mắc. Tôi chỉ luôn ghét cái kiểu hắn cứ chúi về phía camera như một bộ xương đang lên cơn vậy.
Còn về vụ tang lễ thì không bệnh hoạn như bạn tưởng đâu. Tôi không bị bệnh, cũng không muốn ch.ết. Thực ra tôi định sống một cuộc đời rất dài. Chỉ là phòng khi một tai nạn kỳ lạ gì đó xảy ra, tôi muốn có sự chuẩn bị trước.
Tôi muốn bảo đảm một số người sẽ không xuất hiện và giả vờ rằng họ là bạn của tôi, rồi tỏ vẻ buồn bã này nọ. Tôi phải mường tượng mình sẽ trông thấy mọi thứ từ trên cao, và việc chứng kiến những người tôi ghét giả vờ đau buồn, mất mát sẽ khiến tôi tức tới phát khùng mất. Tôi muốn được tận hưởng tang lễ của chính mình. Tôi nghĩ mình ít nhất cũng xứng đáng được như vậy.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận theo cách bạn kỳ vọng. Đôi khi bạn bước vào nhà hàng và muốn ăn salad, song cuối cùng lại ăn bánh khoai tây rán và món sandwich Reuben đầy dầu mỡ. Tôi học trường Emerson. Tôi tốt nghiệp cùng lúc hai chuyên ngành Kinh tế học và Khoa học Chính trị. Sau khi tốt nghiệp cử nhân, tôi làm việc cho một trong những công ty PR hàng đầu tại New York – chuyên về giải trí.
Quan hệ công chúng và kinh tế - chính trị có liên quan với nhau thế nào không quan trọng, nhưng trong học kỳ cuối cùng, tôi bị từ chối thực tập tại văn phòng chính phủ, nên rốt cuộc đành thực tập tại công ty PR này. Mọi người ở đó quý mến tôi và đề nghị tôi làm việc chính thức sau khi tốt nghiệp. Đó là công việc mà tôi vui vẻ đón nhận. Trong vòng ba năm, tôi được làm việc với tất cả các khách hàng lớn của công ty. Trong vòng bốn năm, thu nhập của tôi lên tới sáu con số. Hiện giờ tôi sống trong một căn hộ cực xịn, có hẳn đường lên tầng thượng.
Trong lúc chuẩn bị một buổi ký tặng sách lớn cho một khách hàng – Tommy Lee của công ty Mötley Crüe – tôi có đủ lý do để tin rằng mình là một cô nàng “tuyệt vời” sắp trở thành hôn thê.
Đấy, chính là tôi. Hai mươi năm tuổi. Một nhân vật làm PR có chút thế lực và sắp kết hôn.