Chương 4
Hình như Sabrina chưa sợ ngày nào như ngày hôm đó. Sáng thứ Tư, cô lê bước vào gian bếp, định làm bữa sáng, để lên quầy thức ăn rồi lánh đi trước khi Gavin xuất hiện.
Đêm qua cô đã viện cớ phải thanh toán các mục hóa đơn gấp. Cô dọn đồ ăn lên bàn cho hai người rồi lánh về phòng làm việc để ăn tối một mình. Hôm nay muốn tránh mặt Gavin sẽ không dễ dàng như thế nữa.
Nghe thấy giọng đàn ông, cô khựng lại ở sảnh sau. Cô nhận ra tiếng ông nội trước, rồi kế tiếp là Gavin, ruột gan cô như thót lại. Anh ta đã tới nơi rồi. Cô xem lại đồng hồ. Sáu giờ rưỡi. Cô lẩn ra phía sau, tim đập thình thịch. Một tấm ván lót sàn kêu kèn kẹt, tố cáo sự hiện diện của cô. Sabrina co rúm người lại.
“Có cà phê rồi, cháu gái. Vào đi nào”. Ông cô gọi.
Trời ạ. Sập bẫy rồi. Cô xem xét có nên lờ lời ông gọi đi không, nhưng để Gavin nghĩ cô nhát gan thì còn đáng bực hơn. Đứng ngay ngắn lại, cô đánh tơi mái tóc còn ẩm, hít một hơi dài rồi tiến vào.
Hai người đang ngồi ở bàn ăn, ông nội cô đọc báo, còn hai bàn tay Gavin đang áp vào một chiếc ca. Anh mặc chiếc áo len cổ lọ màu trắng trông rất hợp và tôn làn da rám nắng. Mái tóc nâu nhạt khiến người ta liên tưởng tới một tay trượt ván vừa lao từ trên triền núi xuồng với tốc độ chóng mặt. Những lọn tóc rổì trông khá quyến rũ.
Không. Không phải quyến rũ. Lôi thôi mới đúng.
Anh liếc nhìn cô từ đôi mắt đến bờ môi khiến cô bối rối. Khi cô đã hôn anh và biết mùi vị của anh thế nào, mọi thứ không còn như cũ nữa.
Không, không phải. Cô vẫn không ưa anh.
Cô nuốt khan, “Chào anh”.
Anh gật đầu, “Chào cô”.
Cô cố hướng về phía ông, “Ngày hôm nay không có khách mà ông lại dậy sớm hơn bình thường”.
Ông nhún vai, “Còn nhiều việc thế này, nằm mãi cũng có ích gì. Cháu xem qua những chỗ cần sửa với Gavin trước đi rồi hai đứa hãy đến chỗ bán vật liệu xây dựng”.
Cô nhìn ông chằm chặp đầy kinh ngạc, “Cháu tưởng ông đi cùng anh ta chứ”.
“Hình như có bão. Sáng nay xương ta nhức lắm. Ta chỉ ở nhà nghỉ thôi”.
Một năm trở lại đây, những chỗ đau nhức của ông trở nên trầm trọng khiến cô rất lo lắng về tình trạng sức khỏe đang xuống dốc của ông. Không lẽ bây giờ ông cũng kém minh mẫn luôn rồi?
Điều này càng khiến cô tin tưởng Gavin Jarrod đang cố lừa đảo để đẩy ông ra khỏi hầm mỏ hay quán trọ. Chẳng phải nội đã hơn một lần càu nhàu ông Ronald, cha của Gavin, là người tham đất đai đấy thôi? Có phải tất cả người nhà Jarrod đều là đổ bịp bợm không?
Cô cảm thấy Gavin đang nhìn cô chăm chú, nên đành đi tới bình cà phê để anh không nhận ra cô đang bối rối. Cô muốn thoát chuyến công du này, nhưng nếu cô thoát thì nội sẽ phải đi. Đằng nào cũng thế. Cô không muốn đi. Nhưng cô cũng không yên tâm để ông nội và tập séc ở bên cạnh Gavin chút nào.
Cô chỉ tập trung vào thứ nước sẫm màu đang đầy dần trong cái ca cô thích dùng, vờ như không nhận thấy ánh mắt Gavin như hai tia laze đang soi vào giữa lưng cô. Cái anh hay nhìn cô - như thể cô là câu đố mãi chưa tìm ra lời giải - khiến người cô nổi gai. Cô quay ra bồn rửa, định vặn vòi nước.
“Cháu không cần pha loãng cà phê đâu”, ông nói, “Lần này không phải ông mà là Gavin làm đấy”.
Sự xâm phạm lãnh thổ này làm tóc gáy Sabrina dựng đứng. Anh chàng đó đã mó vào bình cà phê của cô rồi.
Lúc quấy đường vào cốc cà phê, cô nảy ra một lý do cực kỳ chính đáng để thoát khỏi Gavin, “Khớp xương ông báo thời tiết chuẩn xác thật. Hay để bão tan rồi sửa cũng được”.
“Không được ạ, thưa cô”, ông gắt lại, “Cháu lúc nào cũng cuống lên đòi làm cho xong mấy việc này mà. Thà bây giờ làm để sau này có thời gian nghỉ ngơi còn hơn đợi tới lúc khách tới nơi mới hộc tốc bắt tay vào việc”.
Đúng, nhưng ông nói vậy vẫn chẳng khiến cô muốn làm với anh phụ việc mới này chút nào.
“Ông sẽ đi với cháu”, ông miễn cưỡng nói, “nếu cháu sợ không kham nổi”.
Cô rùng mình vì uất ức. Rõ ràng lúc này một mình cô đã lo toan cho cả quán trọ, “Ông nghĩ đi mua vài thứ mà cháu không làm nổi sao?”
“Ta cũng không chắc. Công việc duy trì quán trọ dễ khiến người ta nản lắm”.
Cô không thích ông nói vậy, “Cháu thích việc này và tự nguyện làm đấy chứ. Đúng là không phải cái gì cháu cũng thạo, nhưng cháu vẫn đang học dần dần”.
Gavin nhổm dậy, đi băng qua gian bếp, chen cả vào chỗ cô đứng khiến cô phải dịch sang bên. Anh rót tiếp một ca rất tự nhiên cứ như chẳng phải là khách nữa. Đồ huênh hoang, “Tôi mượn được một xe chở hàng từ khu Ridge, nhưng đây là xe đơn. Ba người ngồi thì cũng được, nhưng sẽ rất chật chội”.
Thế nghĩa là cô sẽ bị kẹp giữa một bên là người cô thương yêu nhất trên đời, còn bên kia là người cô đang muốn tránh mặt bằng mọi giá. Người đã làm khuấy động những cảm xúc im lìm bây lâu nay mà cô chỉ muốn chúng được ngủ yên. Cô không muốn yêu nữa. Không yêu nghĩa là không đau khổ. Cô thích như vậy hơn.
Cô nghiêng đầu lại để nhìn Gavin, “Tôi tự đi mua được. Cũng không cần anh giúp đâu”.
“Chiếc xe ôtô nhỏ của cô không chở được gỗ dài gần 4 mét đâu, mà tôi cũng không thể cho cô mượn xe tải vì cái này liên quan đến pháp lý”.
Cô điên tiết nghiến chặt răng. Có cần tay này phải chặt chẽ thế không? “Tôi sẽ đặt mua hàng”.
“Đợi vật liệu đến nơi cũng phải mất mấy ngày đấy”.
Cái gì anh ta cũng ứng đáp được, cô nén cơn giận lại, nhưng cũng vô ích vì rõ ràng đó là sự thật, “Được rồi. Tôi sẽ đi cùng anh. Để ông ở lại”.
Không quay về bàn ăn nữa, Gavin dựa hông vào quầy thu ngân ngay chỗ cô đứng. Lưỡi cô bỏng rộp khi vội vàng nhấp ngụm cà phê đầu tiên.
“Cô có biết ông của chúng ta là bạn không?”, Gavin hỏi.
“Bạn thân nữa là khác”, ông nội chêm vào, “cho tới khi ông cậu ấn cho tôi cái mỏ vứt đi đó. Ông ta dám bảo đào được mấy khôi bạc to bằng đầu con dê trong đó. Toàn là nói khoác”.
“Cháu chưa đào được cái gì to thế cả”, Gavin khẳng định lại “nhưng mỗi bận về nhà cháu vẫn thi thoảng đào bới tìm mạch quặng”
Câu nói lập tức gợi cho Sabrina nhớ lại cảm giác vừa thân thuộc vừa tách biệt của căn hầm - cái cảm giác không muốn bước vào thêm lần nữa. Cô quay sang hướng khác, “Sáng nay ông thích ăn gì ạ?”
“Cháu phải hỏi khách nhà mình chứ, vì cháu chuẩn bị sai cậu ta làm việc mà”.
Cô cắn môi. Gavin đâu phải là khách. Anh vừa là nhân viên tạm thời vừa là cái gai thì có, “Gavin ấy à?”
“Thấy ông Henry ca ngợi món bánh áp chảo từ quả việt quất do cô chế biến. Chắc phải xem ông nói có đúng không thôi”.
“Cả thịt muối nữa”, nội thản nhiên thêm vào, “Rồi món bánh giòn”.
Cô nhìn từ người này sang người kia. Họ đang nói về cô ư? Sao lại thế? Rõ ràng ông cô không gán ghép đấy chứ? Ông biết rõ mà. Ông cũng biết rõ cô thích mẫu người nào - phải giống Russell. Cởi mở, thông minh, tận tụy và gan dạ, một lính cứu thương sẵn sàng mạo hiểm tính mạng hay dám hy sinh vì đồng đội - tiểu đội của anh đã được cứu sống như vậy khi anh dùng cả thân mình để chắn quả lựu đạn.
Những anh tự cao tự đại suốt ngày nghênh ngang, vừa hống hách vừa lén rình rập chẳng làm được gì cho cô cả.
Cô nheo mắt nhìn Gavin. Anh cười nửa miệng, “Nếu không có nguyên liệu thì tôi mời cô đi ăn sáng ở khu Jarrod Ridge lúc nào chẳng được”.
Không đời nào. Có phải đi chân không trên đường rải kính vỡ cũng đừng hòng mời được cô ăn sáng cùng trên đất nhà anh. Việc anh có mặt ở đây rồi buộc cô đi mua sắm cùng ngoài ý muốn đã đủ tệ rồi. Nếu muốn được sống bình yên như cô đã xác định từ hồi chuyển tới Aspen, thì tránh dành thời gian ở riêng với Gavin là điều rất cần thiết.
“Tôi có đủ thứ tôi cần rồi. Xin lỗi anh..”. Cô xua tay về phía Gavin, đợi anh quay trở về chỗ ngồi rồi mới quay lại bàn bếp.
Cô đã làm món này cả trăm lần, pha trộn nguyên liệu đã rất điêu luyện. Nhưng lần này thì khác. Đôi tay cô lóng ngóng, động tác lúc cô hậm hực đánh lòng trắng trứng thật vụng về. Rõ ràng tác phong hôm nay đang vừa tố cáo cô vừa làm chậm từng nhát quấy. Trộn lớp bọt vào hỗn hợp bột, trứng, sữa xong, cô múc đổ vào vỉ đang nung nóng. Tiếng bơ cùng bột nhão xì xèo không át được tiếng hai người bàn chuyện chính trị, ô tô rồi thể thao. Dù rất cố để gạt những âm thanh đó ra ngoài tai, cô vẫn không thoát được chất giọng trầm và êm ái của Gavin.
Càng lúc Sabrina càng muốn tránh đi, nên việc rán miếng thịt cuối cùng rồi trải miếng bánh lên mặt đĩa như kéo dài hàng thế kỷ. Cô mang các đĩa bánh vào bàn rồi quay đi.
“Nào, cháu gái. Ngồi xuống ăn luôn đi”.
“Cháu còn dọn rửa đã”. Lúc nấu cô đã tranh thủ làm gần hết rồi, nhưng vì...
“Khi nào cháu ra cửa hàng ông làm cũng được. Hôm nay thì cháu không trốn được trong phòng làm việc như tối qua đâu nhé. Mấy việc này là ý tưởng của cháu. Cháu cũng phải góp một tay làm đấy”.
Hai gò má cô đỏ bừng vì bị bóc mẽ ngay trước mặt Gavin, nhưng ông nói đúng. Cứ lẩn tránh không muốn tham gia cùng hai người sẽ chỉ chứng tỏ cô khiếm nhã và kém cỏi. Cô đi lấy ca cà phê, một bình nước cam, ba cái cốc, chắc mẩm lần này không thoát được, rồi trở lại bàn.
Cô không muốn ăn. Làm sao ngon miệng được khi cứ nóng ruột vì biết Gavin đang ở đó? Cô chưa bao giờ khó chịu vì Russell. Anh rất năng động và thú vị, nhưng chưa bao giờ làm cô cảm thấy ngạt thở hay bồn chồn.
Cô cố nuốt miếng bánh mà chẳng biết mùi vị thế nào. Lúc sắp ăn xong, cô thấy ông nội lôi từ túi sau ra một tập séc. Cô mỉm cười nhìn điệu bộ rất truyền thống của ông. Hầu hết mọi người quen đều dùng thẻ tín dụng hay ghi nợ rồi. Chẳng còn ai viết séc nữa - ngoại trừ ông.
“Ông, cháu tính tiền vào thẻ của nhà nghỉ cũng được mà”.
“Không tin được mấy đồ điện tử vớ vẩn đó. Nhiều tài khoản bị ăn cắp lắm rồi”. Ông ghi tên cửa hàng rồi ký, chừa lại phần ghi tổng số tiền, rồi xé ra khỏi cuốn sổ. Cô đặt dĩa xuống đế đón lấy, nhưng ông lại đưa tấm séc cho Gavin.
Sabrina thấy ruột gan sôi lên vì tự ái, miếng bánh mềm xốp giờ cứng như viên gạch bằng chì. Sao ông lại có thể tin tưởng một tay lạ hoắc như vậy được? Ông rõ ràng đã đưa cho Gavin môt chi phiếu trống.
Cô phải kiểm tr.a xem lòng tin của ông có bị lợi dụng không. Gavin Jarrod đừng hòng thoát khỏi tầm mắt của cô từ giờ đến lúc làm xong việc và bò về cái hang đá mà anh chui ra.
***
Sabrina lén nhìn đồng hồ, cầu cho thời gian trôi nhanh đi.
“Cứ từ từ mà uống nốt cà phê đi. Quầy thu ngân bảo sẽ lo xong hàng trong vòng một tiếng thôi”, Gavin lúc này đang ngồi ở ghế đối diện, nói với cô.
Cô vừa xếp khăn ăn, vừa trả lời, “Chưa bao giờ thấy họ làm chậm như thế này”.
“Vì hôm nay chỉ có một người có bằng lái xe nâng hàng đi làm. Cô có muốn ăn gì không? Hầu như cô chưa ăn gì lúc sáng”.
“Không sao”. Đầu óc cô đã căng tới tột độ nên không muốn đụng đến ca-phê-in nữa. Còn ăn thì... thôi khỏi. Dạ dày cô quặn lên như cái máy trộn xi măng đang rầm rầm trên phố, làm cửa sổ quán ăn rung lạo xạo.
Vẻ bình thản của Gavin càng làm cô tức tối. Nhưng anh đã dạt được mục đích, “Anh luôn muốn kéo tôi tới nhà hàng mà. Xin chúc mừng. Anh thành công rồi đấy”.
“Nhìn mặt cô đang mê mệt thế này khéo cô nào đi bộ qua đây cũng muốn xin số điện thoại của tôi mất”.
Câu mỉa mai ráo hoảnh của anh làm môi cô run rẩy. Cô sẽ không thích anh. Không đời nào. Sau một giờ qua thì càng không.
Cửa hàng cô vừa đi khỏi rộng đến thế, sao lại thiếu chỗ đến độ cô và người bạn mua đồ bất đắc dĩ kia hết lần này tới lần khác va phải nhau? Thế mà phải như vậy thật. Họ tình cờ chạm tay trên tay vịn cầu thang, rồi hông cũng va vào nhau khi đứng cạnh máy xén cây. Mỗi lần quay ra, cô đã thấy anh đứng lù lù, ngay sát cô, choán lối đi và không chịu nhường một ly nào cả.
Nhịp tim của cô chưa bao giờ ổn định tính từ lúc leo lên khoang của chiếc xe tải chật hẹp đó. Trong khi mua hàng, không biết cô đã phải thở dốc bao nhiêu lần, tới mức những người không biết sẽ tưởng Sabrina có bệnh phổi mãn tính.
***
Làm thế nào để tống khứ được anh mà vẫn bảo vệ được nội đây? Cô viền tay theo miệng chiếc ca, rồi liếc nhìn Gavin. Mắt anh đang dán chặt vào ngón tay đang chuyển động của cô, rồi đột ngột ngước lên khuôn mặt. Đôi mắt sâm màu khiến cô lâm vào trạng thái lâng lâng, mất kiểm soát rất khó hiểu trong khi cô đang ngồi trong một quán ăn ở giữa khu đô thị Aspen. Vậy mà cô cảm thấy như chiếc dù neo thình lình gặp cơn gió mạnh, nhấc bổng cô lên khỏi chiếc ván trượt rồi băng qua ngọn núi.
Cô rụt tay khỏi bàn, bám chặt vào chiếc ghế để chờ cơn hồi hộp nguôi đi, rồi cố gắng lấy lại một chút lý trí, “Có cần phải đặt mua toàn hàng tốt nhất như thế không?”
“Đồ đắt hơn thì bảo hành cũng tử tế hơn. Nếu có trục trặc thì họ sẽ đổi miễn phí cho”.
Đúng là như vậy. Nhưng tổng hóa đơn vẫn cao hơn cô dự tính tới tận hai mươi phần trăm. May sao cô đã cân đối lại chi phiếu và biết chắc tài khoản còn đủ để trang trải khoản này. Nhà nghỉ vẫn chưa bị thiệt hại về tài chính dù có vài ngày không khách trọ, nhưng điều khiến cô lo ngại là Gavin quá phóng tay khi tiêu tiền người khác như thế này.
Cô miễn cưỡng nhấm chút cà phê, rồi đành thừa nhận thứ đồ uống anh làm sáng nay còn ngon hơn cả món thời thượng của quán ăn - mà có khi còn ngon hơn cả cô làm, trong khi cô luôn tự hào vì pha được cà phê tuyệt hảo cho khách trọ.
Vậy là tay này pha cà phê rất ngon. Giỏi. Nhưng đó không phải lý do giữ anh ta ở lại.
“Anh muốn gì ở ông nội tôi?”
“Tôi đã nói với cô rồi. Hầm mỏ và khoảng đất xung quanh”. Nghe giọng anh rất chân thành, nhưng ánh mắt dè chừng và vẻ căng thẳng lướt qua rõ ràng trái ngược hoàn toàn với lời anh nói.
Hơn kém nhau tận năm mươi tuổi, tình bạn đột ngột giữa hai người không được tự nhiên cho lắm, có thể nói là đầy toan tính nữa. Gavin chắc hẳn đang có âm mưu. Tấm séc trống anh ta moi được từ nội đã rõ rành rành ra đó. Chắc phải còn nữa. Chỉ có điều cô chưa biết là gì, và cách duy nhất truy ra mục đích là tìm hiểu anh ta rõ hơn. Việc này cô không cảm thấy có chút hứng thú nào.
Cái gì làm Gavin nói tuồn tuột ra được nhỉ? “Lúc không ở đây thì anh ở đâu?”
“Thường là ở Vegas hoặc Atlanta”.
“Sao lại tới hai nơi cách xa nhau vậy?”
“Vì khách sạn của anh tôi ở Vegas còn Atlanta gần dãy Appalachian nên tiện leo bộ trên núi với đi bè trên sông, còn có sân bay lớn nữa”.
“Anh có vẻ ưa hoạt động ngoài trời?” Nhìn bờ vai rộng của anh cũng đủ đoán được ngay.
“Ừ”.
“Đi săn à?”
“Dạo này tôi chỉ đi để chụp ảnh thôi, nhưng không phải vì phản đối việc săn bắn động vật làm thức ăn đâu”.
Trả lời hay lắm. Phải tìm ra thứ gì để ghét được anh ta chứ - ngoài việc anh giàu có, cố tình tiếp cận cô và cả việc cô không tin tưởng nổi con người này. Vậy mà ngần đó vẫn chưa đủ kia đấy.
“Sao anh nghĩ anh đủ trình độ làm thợ sửa chữa cho nhà tôi? Cứ tưởng kỹ sư xây dựng là dân văn phòng chứ?”
“Tôi làm quản lý hiện trường. Làm cùng cả đội luôn, rồi hồi đại học tôi cũng đi làm thêm về xây dựng nữa”.
Anh ta trực tiếp xây nhà? Có lẽ vậy nên trên mu bàn tay mới có nhiều sẹo mờ. Thế là đủ biết tay này không đủ trình độ làm việc, “Bố anh không cấp chi phí cho anh à?”
“Ông trả tiền học, cũng vì thế nên mùa hè hàng năm tôi phải trở về khu Ridge để làm việc. Nhưng lúc đi học tôi tự kiếm tiền chứ không để ông phải tr.a hỏi xem tôi lấy tiền tiêu vào việc gì”.
Chắc Gavin không vô trách nhiệm như nhiều sinh viên của bố mẹ cô, “Sao anh lại muốn trở thành một kỹ sư?”
“Tôi thích tìm hiểu về cơ chế hoạt động, muốn tìm cách khắc phục những chướng ngại được coi là bất khả thi. Thế còn cô?”
Cô giật mình, “Còn tôi gì?”
“Cô thích quản lý quán trọ à?”
Suýt nữa Sabrina buột miệng phủ nhận. Hồi trung học, cái cô mong muốn nhất là tách càng xa càng tốt bố mẹ cùng ngôi trường đại học giả tạo và xét nét. Ngoài việc trốn tránh, cô không có mục đích nào to tát hơn. Ngay từ đầu, cô bị Russell thu hút vì anh rất khác với môi trường học thuật. Anh to lớn, rắn chắc và làm được nhiều việc chứ không chỉ học cao. Anh cũng muốn đi khỏi thị trấn nhỏ nơi họ học tập, và cuối cùng anh đã lên kế hoạch để đạt được điều đó.
Cô đã yêu anh say đắm, và rồi mang thai. Nhưng quyết định cuối cùng của bố mẹ cô - hoặc bỏ cái thai, hoặc đi ra khỏi nhà họ - đã đẩy cô vào bước đường cùng. Russell và cô đã cùng bỏ trốn vào ngày sinh nhật thứ mười tám – chỉ vài hôm sau buổi lễ tốt nghiệp trung học. Cô đã định yên phận làm một người vợ lính và nuôi con của Russell. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.
Cô áp chặt tay vào vết đau trống rỗng trên bụng mình, rồi chớp mắt để xua đi quá khứ, “Thế thì sao? Tôi ở nơi cần có tôi, và sẽ không bao giờ làm ông thất vọng cả. Tôi cũng sẽ không cho phép người nào lợi dụng ông”.
“Nếu ông ấy bán chỗ đó thì cô tính sao?”
Nỗi hoảng sợ lan ra khắp người Sabrina. Cô đã bắt đầu yêu thích việc tạo ra không khí ấm áp, thân thuộc cho những khách trọ xa nhà, như cô từng được hưởng từ bà nội. Giờ cô không biết phải làm việc gì khác, mà cũng không đủ trình độ để làm gì khác, “Ông sẽ không làm thế. Ông biết tôi thích quán trọ Snowberry”.
Đôi mắt nâu của anh thăm dò nét mặt cô, “Nêu cô cưới người sống ở chỗ khác thì sao?”
“Tôi sẽ không kết hôn”.
“Cô nói như đinh đóng cột ấy”.
“Đúng vậy đấy”. Cô đã từng ở trong tình cảnh đó, và suốt bốn năm kết hôn cô chưa về thăm quán trọ Snowberry hay ông bà lấy một lần. Russell đóng quân ở Bắc Carolina, quá xa Aspen, chiếc xe cà tàng của họ không kham nổi cả quãng đường dài như vậy, mà tự ái của cô cũng quá cao nên không thể mở miệng than với bố mẹ về việc cô không đủ tiền mua vé máy bay về thăm nhà. Trong quãng thời gian đó, bà cô mất, và Sabrina không thể về nhìn bà lần cuối. Cô phải vay tiền bạn bè Russell để tới dự tang lễ bà vì biết bố mẹ cô chẳng đời nào chịu cho vay.
Tới lúc đổi chủ đề rồi, “Sao anh lại bỏ Aspen?”
Mặt anh nghiêm lại, “Bố tôi quyết biến chúng tôi thành bản sao của ông”.
“Thế là xấu à?”
“Ừ. Ông cực kỳ độc đoán. Nhưng tôi thoát được rồi. Tất cả bọn tôi đều thoát. Cho tới giờ”. Môi anh mím thành hai đường mỏng đầy giận dữ.
Họ có hai điểm chung: có bố mẹ rất khó tính và đều muốn trốn chạy. Bố mẹ cô là những người cầu toàn đã không tha thứ cho cô vì cô không đạt được như họ mong muốn. Họ coi cô là nỗi tủi hổ và vì thế nhiều năm rồi cô không nói gì với họ.
Nhưng giờ không nói về cô nữa, “Thế còn mẹ anh thì sao?”
Anh đăm chiêu nhìn chiếc ca đang nằm gọn trong hai bàn tay, “Mẹ tôi mất vì ung thư năm tôi mới bốn tuổi. Tôi gần như không nhớ gì về mẹ hết”.
Mẹ cô không phải người chăm sóc cô kỹ lưỡng, nhưng ít ra mẹ luôn hiện diện, chỉ trừ lúc cô cần tới mẹ nhất, “Tôi rất tiếc”.
“Cuộc đời mà. Nếu ta sửa kịp thì trước khi khách tới cô vẫn còn vài ngày để nghỉ xả hơi. Lúc đó cô định làm gì?”
Nghỉ xả hơi? Là cái gì vậy? Từ trước tới giờ cô lúc nào cũng túi bụi với việc của mình rồi đảm nhiệm phần việc của ông, nên chẳng còn nhớ lần nghỉ ngơi gần đây nhất là lúc nào. Cô nhún vai, “Chịu. Ngày trước tôi hay cưỡi ngựa men theo đường mòn, nhưng...”.
Cô ngừng giữa chừng vì không muốn cho một con cá mập như Gavin biết nhà nghỉ không mạnh về tài chính. Mặt khác, cô thích gì cũng chẳng liên quan tới anh ta.
Tôi có thấy con ngựa nào đâu”.
“Sau khi bà mất, ông bán chúng đi, phần vì quá mất công chăm sóc trong khi ông chỉ có một mình, phần vì nhìn chúng ông lại nhớ đến bà”.
“Ở khu Ridge nhà tôi cũng có ngựa đấy”.
Ở khu nghỉ dưỡng đó thì cái gì chẳng có, “Ừ, thế thì tốt cho anh rồi”.
“Tôi đang mời, chứ không phải khoe khoang đâu. Nếu cô muốn thì tôi sẽ đẫn cô đi”.
Kể cũng hấp dẫn - trừ việc có anh ta kè kè bên cạnh. Anh ta làm cô nhức nhối như đang leo bộ giữa chừng thì gót chân sưng vù lên. Cô biết dù mất bao lâu thì anh ta cũng chẳng khá hơn được, “Thôi, cảm ơn!”.
Cô phải ra khỏi chỗ này, tránh xa cả anh dù có phải ch.ết cóng sau một tiếng đi dạo quanh và ngắm đồ trong các cửa hàng. Thời cơ chợt đến khi cô bồi bàn cầm bình cà phê đi qua. Sabrina vẫy cho cô ta quay lại, “Xin lỗi, cho tôi thanh toán”.
“Vâng ạ”. Cô ta xé tờ giấy ra rồi đặt lên mặt bàn.
Sabrina với lấy tờ hóa đơn, nhưng vẫn chậm hơn Gavin nửa giây. Tay cô áp lên mu bàn tay anh. Sự va chạm làm ruột gan cô quặn lên, đẩy ra một luồng hơi nóng bất chợt tràn khắp người cô như bọt trào từ miệng chai sâm banh mở chưa dứt điểm.
Cô rụt tay lại, ngắt ngay mối tiếp xúc giữa hai người, nhưng lòng bàn tay cô vẫn còn cảm giác râm ran, còn người cô vẫn sôi sục trong cảm giác phấn khích mà cô không ngờ và cũng chẳng muốn nếm trải lần nữa, “Này, tôi định trả rồi mà”.
Anh lắc đầu, “Tôi sẽ thanh toán tiền cà phê. Ít ra tôi cũng phải lo được cái này chứ, nhất là khi sẽ ăn chực của cô ba bữa một ngày trong vòng ba tuần tới”.
Cô hoảng hốt nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu của anh, đầy thất vọng, “Ai bảo thế?”
“Ông Henry. Thực ra ông ấy còn cho tôi ở trọ một phòng, nhưng tôi đã có chỗ ở rồi”.
Ơn Trời vì ân huệ nhỏ nhoi này, “Tôi nghĩ đồ ăn ở khu Jarrod Ridge sẽ hợp khẩu vị của anh hơn đấy”.
“Tôi ăn sơn hào hải vị hàng tháng trời rồi. Giờ muốn thay đổi một chút. Tôi rất mong được nếm đồ ăn do cô nấu đấy”.
Lúc này cô không thích ông một chút nào. Ông đang định mưu tính chuyện gì đây?