Chương 11
Sabrina nhìn nét mặt ông thăm dò, rồi quay sang Gavin. Cả hai đều nhìn cô với cặp môi mím chặt, vẻ mặt đầy áy náy làm tim cô chùng xuống.
“Một đổi một”, cô vừa lắp bắp nhắc lại những lời tình cờ nghe được, vừa cố hiểu chúng ám chỉ điều gì. Tiếc rằng lựa chọn duy nhất chẳng hề dễ chịu. Tại sao hai người đàn ông cô thương yêu nhất lại lừa gạt cô?
Cô quay về phía Gavin, “Anh cưới tôi chỉ vì hầm mỏ đó thôi ư?”
Anh quay sang nhìn ông nội một hồi lâu, mỗi giây trôi qua càng khiến nỗi lo sợ trĩu nặng hơn và tim cô thắt lại.
“Có phải thế không, Gavin?”, cô nhắc lại.
“Jarrod...”, ông lầm bầm, giọng như muốn cảnh báo điều gì.
“Sabrina cần được biết sự thật”. Đôi mắt nghiêm nghị của Gavin chạm ánh nhìn của cô, “Kế hoạch lúc đầu đúng là như vậy”.
Một mũi tên đâm xuyên trái tim Sabrina, nhưng lần này không phải mũi tên từ thần Cupid, mà từ tay một kẻ sát nhân. Cuộc hôn nhân đó chỉ là giả, “Kế hoạch lúc đầu? Anh nói rõ hơn đi”.
Gavin ngập ngừng rồi nuốt khan, “Ngay từ khi gặp em ở hiên nhà, anh đã muốn có được em. Rồi lúc chạm tay, anh biết sẽ không điều gì có thể ngăn cản anh đến với em. Chưa bao giờ anh phản ứng nhanh chóng hay mãnh liệt như vậy trước một cô gái. Cảm giác đó có từ trước khi anh gặp ông Henry và nhận được lời đề nghị”.
“Lời đề nghị? Cụ thể là gì?”
Gavin lại ngập ngừng một lúc chừng như muốn cân nhắc kỹ trước khi trả lời, “Là anh tranh thủ tìm hiểu em. Sabrina, dù có mảnh đất hay không chúng ta cũng sẽ như ngày hôm nay thôi”.
“Vậy tất cả chuyện này..”. Đau đớn, cô gạt tay, ám chỉ bộ váy, khách sạn và cả anh. Cổ họng cô đắng nghẹn. Đôi mắt như cháy bỏng, “... là giả dối hết”.
Anh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra cách chỗ ông nội đang đứng vài bước, cúi sát xuống rồi nói, “Em có nghĩ anh giả dối được sự khao khát trước em không? Sự khao khát gặm nhấm từ bên trong làm anh gần như mất trí ấy? Em thử kể một việc từng xảy ra giữa hai ta mà có vẻ giả dối đi”.
Anh hạ thấp giọng xuống thành những tiếng trầm trầm mê mẩn làm cô run lên. Cô không muốn tin anh, nhưng với một người đàn ông khó đoán như Gavin, sự chân thành hiện trong ánh mắt đâu thể dễ dàng phủ nhận. Cô thấy mọi cảm xúc đang quay cuồng. Sao lời nói của anh có thể vừa làm cô đau đớn, vừa làm cô đê mê như vậy?
Anh có yêu cô không hay chỉ lợi dụng thôi?
Cô giằng ra khỏi tay anh, bước lùi ra xa để trấn tĩnh lại. Giờ cô chỉ còn nhìn về ông nội, “Hóa ra đây là ý tưởng của ông”.
Mắt ông và vẻ mặt như khẩn khoản mong được bỏ qua, “Sabrina...”.
Gavin đặt tay lên đôi vai cô, “Ông Henry nhận thấy giữa hai chúng ta có sự thu hút nên mới khích anh theo đuổi tới cùng, cũng vì ông rất thương em, không muốn thấy em sống cô đơn nếu ông có mệnh hệ gì”.
Bất chợt cô hiểu ra còn một vấn đề lớn hơn thế. Phải tuyệt vọng thế này chứng tỏ ngoài việc gán ghép, ông đang giấu điều gì khác nữa, “Suốt mấy tháng qua ông cứ ép cháu phải tìm bạn đời là vì sức khỏe của ông không tốt, đúng không ạ?”
Ông nhún vai, “Dạo này ta đỡ rồi”.
“Đừng giấu cháu”, cô nhắc nhở, “nhất là chuyện quan trọng như thế này”.
“Ta chỉ thấy mình đã già thôi, cháu gái ạ. Colleen cũng muốn được thấy cháu yên bề gia thất trước khi...”.
Trước khi ông đi theo bà, cô thầm nghĩ thay cho lời ông chưa nói hết, “Cháu không cần người trông trẻ làm gì. Ông bà đã dạy bảo cháu tới nơi tới chốn rồi. Cháu có thể tự lo cho bản thân và quán trọ được”.
“Ý ta không phải về việc trông nom gì hết. Như ta đã nói với cháu rồi. Sống là phải có chia sẻ. Ta muốn cháu cảm nhận được những gì ta và bà nội cháu đã từng có, Sabrina à. Cháu phải biết cảm giác có một người trên đời luôn ủng hộ và ở bên cháu cho tới lúc họ phải ra đi. Ngày trước cháu chưa có được điều đó với Russell. Cậu ta còn mải lo công việc..”. Cô định cự lại nhưng ông đã giơ tay lên cản, “Ta công nhận đó là hành động dũng cảm, nhưng cậu ta bỏ mặc cháu ở nhà, tự xoay xở mọi việc. Cháu chưa có lúc nào được coi là đã tìm thấy một nửa của mình thì đã phải chịu cảnh góa bụa rồi”.
Cô không sao cãi lại được sự thật hiển nhiên đó.
“Hôm Gavin mới đến đây, ta thấy cháu làm đỏm trong sảnh. Phải mấy năm rồi cháu mới đỏ mặt và hồi hộp như thế. Rồi lúc Gavin không rời mắt khỏi cháu được, ta biết ngay phải hành động trước khi tính bướng bỉnh ngăn cháu đến với người đang đứng ngay trước mặt”.
“Nhưng...”.
“Không nhưng gì cả, từ hồi chuyển về đây ở, Gavin là người đầu tiên cháu có cảm tình. Làm sao ta để nó chuồn mất được”.
Má cô ửng đỏ, “Đáng lẽ ông cứ để bọn cháu được tự nhiên”.
“Chắc gì ta đã có ngần ấy thời gian mà lãng phí. Chẳng ai đoán trước còn sống được bao nhiêu ngày, mà hạnh phúc biết chờ đợi ai đâu. Lúc tận hưởng được thì phải nắm bắt lấy nó”.
Cô nhận ra rằng nếu gả cô đi, ông sẽ bớt được một phần lo lắng.
Cô quay lại phía Gavin, và tim lại ngừng đập như mỗi lần cô nhìn anh. Cô yêu anh, và từ những lời anh nói, những hành động anh thể hiện trong quãng thời gian ngắn ngủi họ quen nhau, cô thấy anh thực sự quan tâm tới cô. Đúng như anh nói, tình cảm mãnh liệt và sự dịu dàng đó không ai có thể giả vờ được. Có thể anh chưa yêu cô. Có thể đã yêu rồi. Nhưng cô có muốn vứt bỏ mọi thứ chỉ vì khởi đầu sóng gió thế này không?
Không.
Cô ɭϊếʍƈ đôi môi khô ran, hít một hơi thật sâu để thêm dũng khí, “Anh chắc chắn muốn lấy em chứ?”
Gavin nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh sẽ không làm lại bất kỳ điều gì từng xảy ra từ ngày gặp em, và anh sẽ gắng hết sức để em không bao giờ phải hối hận vì đã lấy anh”.
Vậy thì cô cũng sẽ gắng hết sức để cuộc hôn nhân này diễn ra suôn sẻ, vì cô, mà đúng hơn là vì ông nội, “Đưa ông về nhà thôi. Còn một kỳ trăng mật đang chờ ta đấy”.
“Anh thừa biết em không rời nơi này được”.
“Em không cần phải rời Aspen vì anh thì mới có cảm giác được đi máy bay đâu”.
Lời hứa trong ánh mắt và giọng nói anh làm cô run rẩy. Dù thế nào đi nữa, Gavin vẫn là tương lai của cô.
***
Có thai.
Sabrina đăm đăm nhìn que thử.
Dòng chữ hiển thị trong khung nhỏ xíu nói lên tất cả: triệu chứng buồn nôn suốt ba ngày qua, cảm giác hơi căng ở ngực, và cả hiện tượng những mùi trước đây cô thấy rất bình thường giờ làm cô khó chịu nữa.
Cô đã nghĩ những thay đổi này là do đang phải tập thích ứng với cuộc sống hôn nhân. Dù mười một ngày qua cô rất thích ở căn nhà nghỉ của Gavin và bên anh tối ngày, nhưng phải chuyển vai trò liên tiếp, từ làm vợ cho tới quản lý nhà nghỉ và chăm sóc ông nội, cũng gây cho cô không ít khó khăn. Gavin đã thu xếp cho bà Meg, vốn là người phục vụ ở nhà nghỉ, sang trông ông cô vào buổi tối, nhưng Sabrina vẫn thấy lo lắng.
Cô nhìn vào gương, bàn tay áp chặt lên bụng. Một đứa bé. Cảm giác phấn khởi và sợ hãi lấn át nhau trong cô. Phần cô mong mỏi được mang đứa con của Gavin, phần lại lo có đứa trẻ vào tình trạng rối ren như lúc này là quá sớm.
Gavin sẽ phản ứng thế nào trước tin này? Anh sẽ bình thản đón nhận và gắng hết sức có thể như Russell ngày trước, hay anh sẽ nổi giận? Cũng khó biết. Người thì bận lo cho xong công việc ở nhà nghỉ, người thì mải mê với giai đoạn khởi công nhà nghỉ mới trên mảnh đất gần khu hầm mỏ nên giờ họ vẫn tìm hiểu nhau, mà hầu như chẳng cuộc nói chuyện nào lại không kết thúc bằng màn yêu đương cả. Có con sẽ thay đổi điều đó hoàn toàn.
Vẫn sớm. Kỳ của cô mới chậm vài ngày. Trong ba tháng đầu rất dễ xảy ra bất trắc, điều này chính cô đã trải qua. Có lẽ nên chờ dịp để nói với anh thì hơn.
Có tiếng chuông cửa reo làm cô giật mình. Cô liếc qua đồng hồ, “Ôi, ch.ết tiệt”.
Xe đã đến đón. Tuần trước cô gặp Avery Lancaster ở bữa cà phê các chị em nhà Jarrod tổ chức để chào đón Sabrina về gia đình này, lúc đó Sabrina và vị hôn thê của Guy đã hợp nhau ngay tức khắc. Khi Avery rủ Sabrina tới bữa tiệc ra mắt trước ngày cưới của Erica ở khu thương mại Aspen, cô đã nhận lời ngay vì cảm động trước sự thân tình mà những chị em nhà Jarrod dành cho cô. Lúc đó Sabrina chưa hề biết cái mình cần là một chuyến đi yên tĩnh để được suy nghĩ kỹ càng.
Sabrina thổi phù một hơi, vội vàng vơ lấy que thử cùng bao bì rồi nhét lại vào trong túi. Cô chưa sẵn sàng gặp gỡ ai với cái tin vừa biết, nhưng đâu còn cách nào khác? Cô nhét cái que vừa dùng vào sọt rác, quệt vội một chút son rồi chạy vọt ra cửa, còn kịp vớ món quà đặt trên bàn khi đi qua sảnh. Gavin và chuyện có thai để tính sau. Lúc đó cô sẽ xem bao giờ phải thông báo tin này, và bằng hình thức nào.
Khuôn mặt tươi cười của Avery hiện ra sau cánh cửa vừa bật mở.
“Chào chị. Em không nghe thấy tiếng xe, xin lỗi chị nhé”.
“Không sao”. Avery nheo mắt lại, “Em có sao không? Trông em xanh lắm”.
“Chắc tại em quên chưa đánh phấn thôi. Ôi, thôi để chút nữa đi đường em thoa ít son lên má cũng được. Chị mua gì cho Erica thế?”, cô tìm cách đổi chủ đề.
“Guy với chị chuẩn bị một tuần toàn đồ ăn thượng hạng và rượu cũng thượng hạng nốt cho Erica và Christian lúc hai người đi hưởng trăng mật về”.
“Nghe hay quá. Mong là Guy sẽ đích thân nấu nướng”. Cô đi theo Avery rồi trèo lên xe.
Lúc gắn dây đai bảo hiểm, cô mới sực nhớ rằng vẫn chưa biết cô và Gavin sẽ sống ở đâu khi con họ chào đời - cô nhẩm tính trong đầu - vào khoảng cuối tháng Bảy. Lúc đó sẽ là thời điểm hết hạn một năm ở Aspen của Gavin.
Liệu anh có đồng ý chuyển về quán trọ không? Nếu không, chắc họ sẽ mua một chỗ ở khu trung tâm Aspen. Hay anh sẽ tiếp tục đi công tác? Cô không thể bỏ lại ông hay quán trọ Snowberry để theo Gavin đi khắp thế giói. Chẳng biết cuộc hôn nhân này có giống cuộc hôn nhân với Russell, lúc nào cô cũng chịu cảnh cô đơn không? Liệu cô có phải nuôi con một mình? Và lần này có được mẹ tròn con vuông?
Có quá nhiều câu hỏi cần lời đáp. Giờ cô chỉ ước giá như đã hỏi Gavin cặn kẽ. Nhưng thời gian họ ở bên nhau toàn bị chuyện yêu đương - giờ vẫn còn rất thỏa mãn chen vào. Thực ra, nhiều lúc cô nghĩ liệu có phải Gavin dùng quân bài này để né tránh việc nói chuyện nghiêm túc hay không.
“Em không sao thật chứ? Hôm nay chẳng thấy em nói gì cả”. Avery gặng hỏi.
Sabrina nhíu mày, “Em xin lỗi, em đang nghĩ xem hết một năm sống ở Aspen, Gavin định làm việc ở đâu”.
Avery liếc sang, “Chị nghe anh ấy kể với Guy là đang làm khảo sát xây cầu ở New Zealand”.
Cô nghẹt thở vì sửng sốt. Thậm chí còn không ở châu lục này nữa, “Em không biết anh ấy nhận việc rồi”.
“Suýt nữa thì anh ấy không nhận đấy. Em nên hỏi anh ấy trước khi phấn khởi vì được chuyển đến một chỗ tuyệt vời như thế mới phải”,
Nhưng cô sẽ không sống ở đó, Sabrina nhủ thầm. May thay, vừa lúc đó họ tới quán rượu nên câu chuyện cũng đi vào hồi kết.
Những người khác đã tới từ trước. Cô dâu sắp cưới Erica rạng rỡ vì hạnh phúc. Sabrina đưa phần quà cô chuẩn bị, hôn lên má Erica rồi nhìn lướt qua những khách mời đang tụ tập trong phòng ăn đặt riêng. Cô nhận ra Melissa, em gái của Gavin, cùng Samantha, người kết hôn với anh cả của Gavin chỉ vài ngày trước khi cô và Gavin gặp gỡ. Hơn mười người còn lại cô chưa quen mặt. Cô trưng lên một nụ cười, cố tỏ ra thật nhiệt tình trong buổi tiệc.
Một người bồi bàn bê món cánh gà cay đi ngang qua. Mùi chua chua phảng qua chỗ Sabrina. Bụng cô quặn lên. Cô vội mím chặt môi lại. Bình thường Sabrina rất thích món cánh gà cay này, nhưng bây giờ thì không. Nước miếng trào lên miệng cô, lông mày và môi lấm tấm mồ hôi lạnh.
Avery níu tay cô, “Để chị giới thiệu em với mọi người”.
Sabrina giơ một ngón tay lên làm dấu, “Đợi em một chút”.
Thấy tấm biển nhà vệ sinh, cô liền chạy ngay tới đó. Xô manh cửa, cô chạy vào căn phòng ốp gạch men mát lạnh. Chưa kịp đến thành bồn thì cơn buồn nôn lắng xuống. Sabrina tì cả cánh tay vào tường, hít những hơi thật sâu. Chà! Hồi có thai lần đầu chưa bao giờ cô bị thế này. Cô xả vòi nước, dấp ướt mảnh khăn giấy rồi chấm lên mặt; lúc này cô mới nhận thấy chiếc váy len màu tím càng làm nổi lên vẻ nhợt nhạt cùng quầng thâm mắt của mình. Không dễ coi chút nào.
Cánh cửa phía sau cô bật mở, Avery bước vào, “Chị không muốn hỏi nhiều đâu, nhưng có chắc là em không sao không? Trông em ốm lắm”.
“Em...”. Sabrina chẳng biết phải nói sao. Chưa cho Gavin biết tin này mà lại nói với người khác trước, cô cũng thấy áy náy, “Chị đừng lo. Không phải do bệnh đâu”.
“Ôi trời ơi! Em có thai à?”, Avery tròn mắt, thốt lên.
Sabrina không muốn nói dối, nhưng cũng chưa biết phải giải thích thế nào về biểu hiện bất bình thường của mình, “Đúng vậy. Nhưng đừng cho ai biết vội. Gavin vẫn chưa biết. Trước lúc chị đến em thử kiểm tr.a rồi”.
“Thảo nào lúc mở cửa trông vẻ mặt em rất bàng hoàng. Chị không muốn tọc mạch, nhưng em có thấy vui không?”
Cảm giác ấm áp tràn vào cơ thể Sabrina, lùa đi hết mọi giá lạnh trong cô. Cô đặt một tay lên bụng, “Có chứ. Em rất muốn có con với Gavin. Nhưng em không biết anh ấy sẽ phản ứng thế nào khi biết tin. Hãy còn sớm quá, bọn em cũng chưa có ý định. Hai đứa còn chưa bàn tới chuyện này”.
Lại thêm một chủ đề lẽ ra họ nên bàn tới trước khi vội vã kết hôn. May thay, Avery không nói ra câu đó. Sabrina gạt một lọn tóc quăn vướng trên mặt, “Em định chờ một thời gian rồi mồi nói với anh ấy... để thăm dò thái độ trước, rồi còn lựa cách nói nữa”.
“Sabrina, nếu em đã có thai rồi thì còn thăm dò chuyện anh ấy muốn có con hay không làm gì nữa. Mà nếu chuyện lúc nãy lặp lại thì em cũng không giấu được đâu”.
“Em vẫn biết là không, nhưng..”.
“Để chị kể em nghe điều chị rút ra được nhé. Gavin, cũng như tất cả đàn ông nhà Jarrod, bề ngoài rất cứng nhắc do ảnh hưởng từ cha mình, nhưng bên trong họ lại rất tình cảm. Nhìn cái cách họ quan tâm đến nhau, rồi việc giữ liên hệ với nhau dù mỗi người một nơi, kể cả việc vứt bỏ mọi thứ để cùng về đây lúc di chúc của ông Donald yêu cầu nữa. Tin chị đi. Chị đính hôn với anh cả của Gavin nên hiểu rất rõ”. Avery nở một nụ cười lớn đầy thông cảm.
“Chắc chị nói đúng. Tối nay em sẽ nói cho Gavin biết”.
Và cô cầu mong anh cũng mừng rỡ như cô.
***
“Này!”. Tiếng gọi của Blake kéo Gavin về với thực tại.
“Gì thế?”, Gavin nhìn quanh, thấy một chiếc máy đào đang tiến về phía mình. Anh lập tức nhảy sang một bên để tránh.
Blake lại gần, “Em không thấy cái xe à?”
Gavin lắc đầu, “Đầu óc em đang để đâu ấy”.
“Để chỗ công việc ở Auckland à?”
“Không. Em..”. Anh ngưng bặt chứ không chịu thừa nhận chuyện đang nghĩ về Sabrina, về vẻ mặt đỏ ửng và mãn nguyện của cô khi anh trèo ra khỏi chiếc giường.
Blake nhăn răng cười, “Nghĩ về cô vợ xinh đẹp mới cưới hả? Chào mừng nhập hội, người anh em. Về mà tận hưởng đi. Ở đây có anh lo rồi”.
“Không cần đâu. Em không sao”.
“Cũng phải nghỉ ngơi chút đi. Em còn chưa đi nghỉ tuần trăng mật nữa. Nên dành ít thời gian cho cô vợ chứ”.
Lời đề nghị hấp dẫn quá, Gavin vừa nghĩ vừa nhìn đồng hồ. Cũng sắp hềt giờ làm rồi. Anh đành đi, vì nếu ở lại thế nào cũng sẽ có người bị tính lơ đãng của anh làm cho thương tích - mà có thể chính là anh cũng nên. Sử dụng thiết bị hạng nặng trên công trường đồng nghĩa với việc mọi người phải tuyệt đối tập trung. Hôm nay anh không làm được điều đó.
Nhưng không phải anh về vì muốn gặp Sabrina.
Mày đang lừa ai chứ?
Tự thấy rẻ rúng mình vì điểm yếu này, anh vẫy tay chào Blake rồi giậm chân bước qua mặt đất đầy bùn về phía chiếc xe chở hàng. Sabrina đã làm gì anh thế này? Sao cô có thể làm anh phân tán tư tưởng trong khi khả năng tập trung mọi lúc, mọi nơi trước kia từng là thế mạnh của anh?
Anh tr.a khóa xe vào ổ rồi liếc nhìn tập tài liệu đề chữ “New Zealand” đang nằm trên ghế hành khách. Blake vừa hỏi về dự án này. Trước khi gặp Sabrina, Gavin đã cho rằng chiếc cầu là cơ hội hấp dẫn nhất trong sự nghiệp của anh. Nhưng thực tế dáng buồn là kể từ khi biết Sabrina, anh chẳng còn thiết tha gì vị trí đó nữa. Anh vẫn mang theo tập bản thảo, định bụng sẽ nghiên cứu thêm, nhưng anh mới mở dược hai lần lúc Sabrina bận bịu ở quán trọ; còn lại lúc nào anh cũng dỏng tai nghe xem có tiếng cô tr.a chìa khóa vào cửa căn nhà nghỉ hay không, nên chẳng tập trung vào bản báo cáo địa chất được là bao.
“Chỉ vì chuyện đó”, anh lầm bầm, “Chuyện đó tuyệt vời quá”.
Phải rồi, suy nghĩ của anh cũng dồng tình. Chung quy lại hầm mỏ cũng chỉ là một cái hang thôi.
Đồng hồ trên bảng điều khiển chỉ bốn giờ. Giờ này Sabrina vẫn còn ở quán trọ. Anh nổ máy, làm nhân viên bảo vệ khu Jarrod đang đứng canh chừng ở cổng ra vào công trường phải quay sang nhìn đầy cảnh cáo. Chỉ sau vài phút anh đã tới khu nhà nghỉ, dừng xe và đỗ cạnh hai chiếc xe khác - chắc của du khách tranh thủ tới thắng cảnh trước khi người ta ồ ạt kéo đến đây vào tuần tới.
Anh dùng chìa khóa riêng để vào bằng lối cửa sau. Mùi quế quyện trong không khí chứng tỏ cô vừa nướng xong mẻ bánh quy làm từ yên mạch nổi tiếng của mình, “Sabrina ơi?”
“Em ở trong phòng làm việc ạ”, có tiếng cô vọng ra.
Anh đi dọc theo hành lang ngắn. Cô ngồi sau chiếc bàn gỗ cũ kỹ, mái tóc búi cao để lộ cái cổ trần và chỗ gần gáy mà cô rất thích được anh hôn. Nhìn thấy cô, mạch anh đã đập liên hồi vì khao khát, “Ông Henry đâu?”
“Ông đi gặp luật sư rồi”.
“Thế khách trọ thì sao?”
“Đi thăm phòng triển lãm tranh”.
Anh đóng cửa rồi xoay khóa. Mắt cô mở to, “Còn sớm mà. Sao anh không ở công trường?”
“Có Blake lo rồi”. Anh đi vòng qua chiếc bàn, nắm tay kéo cô đứng dậy. Anh nhìn cô một lượt, từ khuôn mặt tới bộ ngực tròn trịa ôm gọn trong lớp váy len màu tím, rồi xuống phía dưới nữa. Anh thấy sự mới mẻ này thật thú vị, “Em mặc váy à”.
“Hôm nay em dự tiệc ra mắt của Erica mà”.
Anh vuốt một tay trên hông cô; lần xuống vạt váy rồi ngược lên đùi. Cô không mặc quần tất, nhưng có qυầи ɭót. Chán thật, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian.
Anh kéo mảnh vải xuống đùi, làm cô hốt hoảng, “Gavin, chúng mình cần nói chuyện”.
Sao phụ nữ cứ đòi nói chuyện trong khi nếu để như bình thường họ sẽ nói hay hơn biết bao nhiêu? Chiếc quần tụt xuống tận mắt cá chân Sabrina, “Chờ chút thôi. Anh phải làm cái này đã”.
Anh vòng một tay ôm lấy gáy, kéo cô lại rồi mải miết hôn lên đôi môi mềm mại, nếm mùi vị đặc biệt trên đó, “ừm. Em lại vừa ăn kẹo sô-cô-la bạc hà đúng không?”
Từ cái đêm anh quệt sô-cô-la lên ngực cô, cô lúc nào cũng thèm nếm lại mùi vị đó.
“Chỉ một cái thôi”. Nói tới đây, cô nín thở vì anh ôm lấy ngực cô, tay lần trên hai đầu ngực, cô buột ra một tiếng rên. Ngực Sabrina rất nhạy cảm, khiến anh chỉ muốn mơn trớn mãi. Nhưng hôm nay anh không có ý định nếm chúng, vì lo ông Henry hoặc khách về bất chợt, làm gián đoạn hai người.
Anh kéo váy cô lên, thấy đã ướt, phần giữa mọng lên, chờ được anh săn sóc.
“Gavin, làm ơn”. Cô giục giã, giọng nói gấp gáp không thành tiếng.
“Ừ, anh sẽ làm em thỏa mãn. Anh biết em muốn gì mà”. Anh vuốt ve cho tới khi cô run lên trong vòng tay anh, rồi quay lưng cô lại, anh ghì đôi tay Sabrina lên mặt bàn. Gavin vùi mặt vào cổ cô, mùi nước hoa phả vào mũi khi anh kề miệng hôn lên vùng nhạy cảm ngay dưới tai cô. Sabrina cúi gập người, cặp mông ấn sát vào hạ bộ của anh. Cơn ham muốn lập tức dồn lên, làm phần đang cương của Gavin run lên dưới người Sabrina.
Anh di chuyển ngón tay nhanh hơn, vừa làm vừa để ý hơi thở gấp gáp của cô. Lúc thấy cô sắp lên đỉnh, anh cởi bật quần rồi vội vã kéo mạnh nó xuống. Khi cơ trên người Sabrina căng lên, anh biết cô đã rất gần đỉnh, nên nhanh chóng đeo bao rồi từ từ đưa vào người cô, lấp đầy chỗ trống, đẩy cô tới đích nhanh hơn.
Cảm giác đê mê sung sướng tràn ngập trong cô. Dấp dính. Nóng hổi. Ướt át. Anh nghiến chặt răng để giữ tự chủ lúc các cơ trong người cô ép sát vào hạ bộ anh trong cơn cực khoái. Sabrina vừa dịu xuống, anh lại tiếp tục mơn trớn, dùng cả tay lẫn cơ thể, đưa cô lên tột đỉnh lần nữa. Anh thay đổi nhịp độ, lúc nhanh lúc chậm để kích thích cả hai. Người cô vừa căng lên, anh ghìm lại một lần, rồi tiếp tục như vậy khiến cô chỉ chờ lúc trào ra. Khi không thể gắng gượng được nữa, Gavin mơn trớn cho đến lúc Sabrina cũng vượt ngưỡng rồi mới chịu xả ra.
Cực khoái bùng phát thành từng cơn tê dại, khiến đôi chân anh mềm nhũn và run rẩy. Gavin phải chống tay sát hai bên sườn vợ mới đứng vững được. Lồng ngực anh bỏng rát mỗi lần không khí tràn sâu vào phổi.
Sao lần nào cũng đê mê như vậy? Phải đến bao giờ sự thèm muốn của anh dành cho cô mới dịu đi?
Sabrina giãy ra trước khi đôi chân Gavin vững trở lại. Cô vội vàng chỉnh lại áo sống, rồi cúi xuống nhặt chiếc qυầи ɭót lên, “Thật là...”.
“Tuyệt!”. Anh bỏ chiếc bao vào sọt rác đặt dưới gầm bàn trước khi đóng lại khóa quần.
“Ý em là đường đột quá”. Mắt cô vừa chạm mắt anh, màu ửng hồng trên má ngay lập tức biến mất. Trong ánh nhìn của cô chỉ còn đọng lại nỗi lo lắng, “Gavin, có điều này em phải nói với anh”.
Giọng nói căng thẳng của cô báo hiệu dù đó là gì đi nữa, cũng không phải là tin tốt, “Ông Henry không sao chứ?”
“Vâng, ông vẫn khỏe”. Cô cắn môi lưỡng lự rồi bồn chồn chuyển chân. Những ngón tay hết siết chặt rồi lại nới lỏng trên chiếc quần cô đang cầm, “Em có thai rồi”.
Cú sốc làm anh choáng váng. Máu như bị hút kiệt khỏi đầu anh, các cơ vừa được giãn lỏng, giờ lại căng siết lại, “Sao lại thế được?”
Cô dò xét nét mặt như thể muốn thăm dò phản ứng của anh, “Chắc từ lần ở trong phòng cất yên cương ngựa. Chỉ có mỗi lần đó mình không dùng biện pháp bảo vệ nào thôi”.
Anh không muốn làm cha.
Càng không muốn làm một người cha độc đoán và hay xét nét như bố anh trước đây. Gavin tưởng như thấy rõ làn khói âm ỉ của kế hoạch chỉ kết hôn chóng vánh giờ bùng lên thành đám lửa. Anh từng mong Sabrina sẽ mệt mỏi vì chồng thường xuyên vắng mặt dài ngày do công việc mà yêu cầu ly dị. Sau đó họ sẽ không phải nhìn mặt nhau nữa. Phương án này cũng là một phần khiến vị trí nhân sự ở Auckland trở nên hấp dẫn. Đi xa như thế cũng đồng nghĩa với việc ít phải thăm hỏi và ít chạm trán nhau hơn.
Nhưng giờ anh và Sabrina đã vĩnh viễn gắn kết vì một đứa con. Anh sẽ không thể trở thành một người cha tốt của đứa bé này trừ phi học được từ một hình tượng tốt đẹp hơn Donald Jarrod.