Chương 13: Anh yêu em
Cả nhà Trần Kiều vừa về đến nhà thì hay tin Tiếu Tiếu sắp sửa lâm bồn, giờ đã nhập viện, Cốc Tử vội chạy đi thăm bạn, thấy Tiếu Tiếu tuy căng thẳng nhưng sắc mặt vẫn ổn thì cũng yên tâm phần nào, cô chủ động nói vài chuyện linh tinh để bạn đỡ lo.
Chỉ mới qua một đêm mà Cốc Tử đã hay tin Tiếu Tiếu sinh rồi, một nàng công chúa xinh xắn đáng yêu. Cô đột nhiên thấy sinh mệnh nhỏ bé này cũng chào đời nhanh chóng quá, vội kéo cả Trần Kiều và Dược Dược tới thăm bạn thì đã thấy trong phòng có mấy người ở đó, Cố Triết Xuyên đang cầm tay Tiếu Tiếu nói nhỏ gì đó. Dược Dược bạo dạn đi tới chào Tiếu Tiếu rồi hỏi, “Cô Tiếu Tiếu ơi, vợ cháu đâu ạ?”
“Haha... haha...” Tất cả mọi người đều cười vang.
Lúc ở bệnh viện, Dược Dược luôn miệng khen con gái Tiếu Tiếu dễ thương, xinh xắn, nhưng vừa ra khỏi bệnh viện, lúc lên xe ngồi thì bỗng nhiên quay sang hỏi Cốc Tử, “Mẹ ơi, sao vợ tương lai của con lại xấu thế ạ?”
“Haha... haha...” Cốc Tử không thể bụm miệng nên cười lớn, “Con thấy chú Cố Triết Xuyên và cô Tiếu Tiếu ai cũng đẹp vậy liệu có thể sinh ra cô con gái xấu được không? Trẻ con chưa lớn nên vậy đó, lớn lên rồi sẽ khác Dược Dược ạ.”
Trần Kiều cũng cười phì, phụ họa theo Cốc Tử, “Con ngốc quá, không được nhìn mặt mà bắt hình dong nghe không? Sau này con ở gần bà xã của con nhiều, hai người sẽ tự đẹp giống nhau đó.”
“Thật không ạ?” Dược Dược hỏi lại vẻ chưa tin lắm nhưng trong lòng cu cậu có vẻ mãn nguyện lắm rồi.
Chớp mắt một cái đã tới hè, Cốc Tử ngồi trên sô-pha xem tivi miệng còn tóp tép nhai một quả táo, ăn xong cô lại đòi đi ngủ ngay, Trần Kiều cũng đồng ý với cô. Dạo này Cốc Tử không thức khuya nữa, cũng không hay dùng máy tính như trước, ngồi máy tính cũng có cái vui nhưng chẳng bổ béo gì, thậm chí ngồi lâu quá còn thấy toàn thân nhức mỏi. Thời gian vừa rồi cô không dùng máy tính, tự nhiên thấy thân thể dễ chịu thoải mái lên nhiều, da dẻ cũng mịn màng hồng hào hơn. Cô ngồi ở đầu giường cười hì hì với chồng, “Trần Kiều à, tiếc là giờ không phải mùa đông nữa nếu không anh có thể giúp em giữ ấm giường.”
Trần Kiều đang thay quần áo, thấy vợ nói vậy thì nghe như hơi thở mình ngừng lại, anh lùi lại ngồi xuống bên cạnh vuốt ve khuôn mặt vợ, mặt anh sát lại gần cô, chóp mũi họ chạm lại với nhau.
Cốc Tử cười nhẹ đưa tay ra ôm lấy anh, Hơi thở của Trần Kiều mỗi lúc một gấp gáp hơn, môi anh áp mạnh vào môi cô rồi mơn trớn hôn lên khắp khuôn mặt. Cốc Tử thấy người mình rạo rực, nhưng đột nhiên lại thấy có vẻ như mình đang dụ dỗ anh thì ngượng ngùng không động đậy gì thêm. Trần Kiều thấy cô chủ động với anh thì lập tức hiểu ngay không chút hồ đồ, nhanh chóng đè cô xuống giường, mắt anh nhìn cô âu yếm.
“Ơ...” Cốc Tử mở tròn mắt nhìn anh chằm chằm.
“Hì hì...” Trần Kiều cười, anh lại đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô đùa nghịch, “Quân Quân, em nhớ anh rồi sao?”
“Xì...” Cốc Tử xì một hơi rõ dài nhưng rõ ràng khuôn mặt cô đang ửng đỏ.
Có lẽ đã khá lâu rồi không gần gũi nên lúc này cả hai đều thấy vô cùng rạo rực. Trần Kiều mau chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu, Cốc Tử nâng chân lên, cảm thấy anh ra vào vừa nhanh vừa mạnh, cô nhắm hờ mắt tận hưởng, lại buông một câu, “Cầm thú.”
“Không, anh còn không bằng cầm thú nữa kìa.” Trần Kiều càng lúc càng hưng phấn, mồ hôi anh chảy thành từng giọt lớn lăn từ mặt mình xuống mặt cô, Cốc Tử bất ngờ dùng sức lật anh lại rồi cười lém lỉnh, “Sao em lại cứ phải ở dưới anh nhỉ?”
Lần này Trần Kiều xúc động thực sự, hai tay anh đặt cạnh hai bên gối, đôi mắt nhìn cô ngây thơ trong sáng cứ chớp chớp liên tục. Họ vốn không có nhiều tư thế, đây là lần đầu tiên Cốc Tử ở trên, không biết mình nên làm gì, cô bò lên người anh đặt môi vào cằm anh rồi cứ nhìn anh chằm chằm như vậy. Trần Kiều cảm nhận được cái ôm nóng bỏng của cô, làn da mềm mại của cô kích thích từng tế bào thần kinh của anh, anh vỗ nhẹ vào mông cô khích lệ, “Em cử động đi, không anh mềm oặt ra bây giờ?”
Cốc Tử lắc đi lắc lại một chút rồi ngượng ngùng bảo, “Em không biết mà.”
Trần Kiều cong môi ra điều thách thức, “Sao em lại không biết được? Nghe nói em là người có nhiều lý thuyết mà, giờ chỉ là chuyện nhỏ phải không?”
Nói tóm lại, tối đó những gì nên làm họ đều đã làm cả, Cốc Tử cũng là người nhiệt tình, hào sảng, sau khi những ngượng ngùn ban đầu qua đi cô bắt đầu trở nên bạo dạn. Eo cô rất săn chắc, lại cũng rất mềm, có lẽ vì đã luyện võ, sức cũng đủ mạnh nên duy trì được lâu... Cốc Tử bỗng nhiên cảm thấy việc đổi tư thế cũng khá thú vị, chỉ có điều đến sáng hôm sau thì lưng cô mỏi nhừ như vừa bị ai đánh đòn vậy.
Trần Kiều thì sung sướng và mãn nguyện ra mặt, xong xuôi anh ôm lấy Cốc Tử thủ thỉ, “Thực ra lúc trước anh cũng muốn, rất muốn... nhưng có Dược Dược ở bên, lại cũng sợ em chưa chịu...”
“Em có phải bị lãnh cảm đâu.” Cốc Tử lè lưỡi buông lời nhìn anh.
“Nếu vậy mình thêm vài lần nữa đi, hồi trước em nợ anh nhiều lắm đó.” Trần Kiều mặt dày bảo cô, Cốc Tử phải nhanh chóng dập tắt ngay ý đồ của anh, “Không, nhiều quá không tốt đâu, em sẽ dễ mắc bệnh đó.” Cốc Tử gối đầu lên cánh tay Trần Kiều rồi bắt đầu thủ thỉ, “Trần Kiều, cảm ơn anh, dạo này anh khiến em cảm thấy rất vui.”
Ban đầu Trần Kiều hơi sững người, rồi anh cười ha hả, siết thêm vòng tay để ôm cô chặt hơn, mặt anh sát gần mặt cô, “Anh phải cảm ơn em mới đúng, nếu không có em thì có lẽ anh đã không biết cuộc đời mình sẽ ra sao.” Là Trần Kiều đang bày tỏ thành thực lòng mình với cô, ngón tay anh miết lên cằm cô âu yếm, “Giờ nghĩ lại hồi còn học phổ thông lại thấy buồn cười quá, lúc anh mới tán tỉnh em cũng rất buồn cười... Thực ra bây giờ nhiều khi anh cũng thấy buồn cười chính mình, nhưng anh đã thỏa mãn rồi, ít nhất là giờ em đã chấp nhận anh.”
Cốc Tử cười bò, cô cũng đưa tay ôm lấy anh rồi nằm gọn trong lòng anh, “Nếu chúng ta không quen nhau như vậy thì mọi thứ liệu có khác đi không, những khó khăn vất vả liệu có giảm bớt đi được không?”
“Nếu chúng ta không quen nhau như thế thì anh cũng thà chẳng lựa chọn con đường dễ dàng hơn.”
Tiếu Tiếu đang trong thời ký kiêng cữ nên không đi đâu được. Là bạn thân của Tiếu Tiếu, thỉnh thoảng Cốc Tử lại chạy sang thăm cô, hết mang cho cô đồ nọ đồ kia rồi lại ngồi nói chuyện cùng bạn, giúp bạn trông con, Cốc Tử cũng hiểu những ngày bắt đầu trông trẻ sẽ cảm thấy nhàm chán.
Hai người nói chuyện về Tiểu Võ, Cốc Tử nhăn mặt bảo, “Nàng ta cũng tệ thật đấy, rủ đi du lịch cũng không chịu, giờ cậu sinh đẻ xong cũng lại lí do còn việc phải xử lý, mấy hôm nữa mới về, thật đáng ghét quá đi!”
“Haha...” Tiếu Tiếu cười vang, “Tiểu Võ ngày nào cũng than thở với mình Ngụy Tử Minh điểm này điểm kia không tốt, dọa sẽ bồ bịch cặp kè này nọ, nhưng thực ra cô nàng chỉ mạnh miệng vậy thôi, nói một đằng làm một nẻo à. Giờ cậu cứ thử tách bọn họ ra xem, nàng ta lại chẳng giãy nảy lên ấy chứ. Đời thời gian nữa mình khỏe hẳn rồi sẽ đi chơi với các cậu, giờ mình chỉ muốn bay nhảy khắp nơi thôi, ở nhà chán ch.ết đi được. Lát nữa mẹ mình rồi tới mẹ chồng tới, lại bắt mình ăn cái nọ bổ cái kia, ôi, nghĩ đến đã thấy béo ch.ết đi được.”
“Úi dà, người phụ nữ nào chẳng vậy, cậu còn than thở gì, nếu không có mẹ chồng và mẹ đẻ tốt thì cậu lại chẳng khóc giẫy lên vì tủi thân ấy chứ. Cũng may là mẹ chồng cậu đã biết cậu từ nhỏ tới lớn nên coi cậu cũng như con đẻ, cậu biết đấy, rất nhiều gia đình mẹ chồng con dâu không hợp nhau, thành ra chiến tranh ghê lắm đó.”
“Cậu cũng không tệ mà. Mẹ Trần Kiều cũng rất nhẹ nhàng và tử tế với cậu đấy chứ!”
Hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau cả buổi như thế, mãi tới khi Trần Kiều gọi điện giục Cốc Tử về nhà thì câu chuyện mới được tạm dừng. Cốc Tử ra khỏi nhà Tiếu Tiếu thì đã thấy Trần Kiều đứng đợi ở cửa, thấy cô anh mở cửa xe bước ra rồi đứng đó cười với cô, cơn gió khẽ khàng thổi qua tóc mái, để lộ ra đôi mắt sáng như sao đêm của Trần Kiều. Cốc Tử thấy anh thì cũng cười tươi rói đáp lại. Trời đã nhập nhoạng tối nhưng không khí vẫn còn chút hơi nóng của ban ngày, Cốc Tử vào xe rồi quay sang nhìn Trần Kiều cười mỉm, “Tối nay mình ăn gì hả anh, hay em về nấu cơm?”
“Anh mới học được món mới, hay để anh trổ tài làm thử nhé?”
Mặt Cốc Tử biến sắc, cô lắc đầu nguầy nguậy, “Thôi, em cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
Trần Kiều cười như mếu, “Món anh làm khó ăn vậy sao... Không được, anh làm có khó ăn tới đâu cũng chỉ cần sư phụ như em đây chỉ bảo thêm là được, em có trách nhiệm rèn giũa anh cho tới khi làm được một mâm cơm ngon lành mới được thôi.”
“Chắc tới kiếp sau quá!” Cốc Tử nhìn anh cười lém lỉnh.
Nói vậy nhưng Cốc Tử cũng không nỡ từ chối Trần Kiều, dạo này anh cũng hay phụng phịu làm nũng Cốc Tử, nhưng chỉ cần một câu nói của cô thôi thì dù anh đang làm gì cũng lập tức quay sang giúp cô. Cốc Tử biết Trần Kiều còn hay chơi game, trước anh sợ cô biết được, toàn phải đợi đến nửa đêm mới lén ra ngoài chơi, Cốc Tử phát hiện ra điều đó thì lắc đầu bó tay, tên tiểu tử này đến là nhiều thú vui. Có điều, nghe nói lâu quá mà không chơi thì sẽ bị đá ra khỏi bang phái. Giờ Trần Kiều làm việc nhà ngày càng thuần thục, lúc làm trông cũng rất ra dáng. Có hôm bà Trần tời đúng lúc anh đang mặc tạp dề quỳ xuống lau sàn nhà, trông có vẻ rất cần mẫn thì thái độ của bà bỗng chốc trở nên khá nghiêm nghị.
Cốc Tử cũng hơi ngượng với mẹ chồng, chính cô là người kéo con trai bảo bối của bà ra ngoài ở, rồi để anh khổ công làm lụng như này, người làm mẹ như bà liệu có không khỏi chạnh lòng thương con mà ghét cô? Cô hoang mang rồi khẽ gọi một tiếng mẹ.
Lúc đưa một túi đồ ăn vặt lớn cho Cốc Tử, bà Trần trông lại hớn hở ra mặt, như kiểu đang thầm tán dương con dâu, ‘con rất khá, trị được cả Trần Kiều’, “Những đồ này ăn này không béo đâu con, Trần Kiều bảo dạo này con đang giảm béo, nhưng cái gì cần ăn thì vẫn phải ăn con ạ. Nếu con thích thể thao thì bảo Trần Kiều cùng tập với con cũng được, nhé!” Nói xong bà ngồi thụp xuống nhìn Trần Kiều cười hì hì, “Chao ôi, người này là ai đây?”
Trần Kiều ngượng, từ nhỏ tới lớn anh có bao giờ phải động tay động chân vào việc gì đâu, bà Trần lại nói, “Quả nhiên là con dâu đảm, một tay rèn giũa con thành thế này rồi.”
Trần Kiều bối rối ngước mặt lên chữa thẹn, “Mẹ, mẹ đừng trêu con nữa, lần sau con rửa chân cho mẹ là được chứ gì!”
“Ôi, lại còn rửa chân cơ đấy, không biết đời này có tới lượt mẹ hưởng phúc này không?”
Cốc Tử thấy hai mẹ con họ đối đáp như vậy thì đứng bên cạnh cười lớn, mẹ con nhà này kể ra cũng hóm hỉnh ra phết đó chứ!
Bà Trần dường như thời gian qua cũng rất mong ngóng chuyện Cốc Tử
có bầu, thế nhưng bà không biết phải nói thế nào, chỉ nhắc nhở cô giữ sức khỏe, rồi lại quay sang nhắc Trần Kiều đừng hút thuốc đừng uống rượu, phải sinh hoạt điều độ, lúc nào không làm việc cũng đừng ngủ nướng tới trưa kẻo đến tối sẽ ảnh hưởng tới Cốc Tử. Bà còn bảo Cốc Tử mời hai ông bà thông gia lên chơi, giờ đang là kỳ nghỉ hè, cả nhà cùng xếp lịch đi dã ngoại cho thêm phần gắn bó, vui vẻ.
Cốc Tử vâng dạ đồng ý ngay, đột nhiên cô thấy mình bất hiếu quá, ba cô lớn tuổi như vậy rồi vẫn phải làm việc trong nhà máy, bản thân cô còn không nghĩ chu đáo được bằng mẹ chồng cô, cô trách mình bất tài, không biết cách giúp ba mẹ có cuộc sống thoải mái, hưởng thụ nhiều hơn. Nhưng cô cũng hiểu tính ba cô, chắc chắn họ sẽ không thoải mái khi tiêu tiền của nhà bên này, điều này trước khi cô cưới ba cô cũng đã nhắc tới. Cốc Tử còn nhớ như in lời ba nói với cô, “Cốc Tử à, điều kiện nhà mình không bì được với nhà họ, nhưng chúng ta cũng có sĩ diện của mình, không được dựa dẫm vào họ kẻo mất mặt lắm.”
Những điều này Cốc Tử đều hiểu cả, nhưng cô cũng muốn ba mẹ được sống an nhàn đầy đủ. Họ là những người đã sinh ra cô, nuôi lớn cô, dù thế nào cô cũng sẽ tìm cách để họ có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cốc Tử như không tin vào mắt mình khi gặp lại bà Lâm Thanh, cô thấy bà ăn vận rất trẻ trung, còn trang điểm nhẹ, bà mặc một chiếc váy liền trông rất nữ tính. Cốc Tử ngạc nhiên rồi kéo tay bà xuýt xoa, “Mẹ, mẹ con mặc như thế này trông đẹp quá!”
Bà Lâm Thanh hơi ngượng ngùng nhưng cũng xoay một vòng rồi cười bảo, “Cũng không tồi đấy chứ nhỉ?”
“Đẹp lắm mẹ ạ.” Cốc Tử gật đầu lia lịa.
Bà Lâm Thanh lại nhìn bà Trần rồi bảo, “Bà thông gia nói chẳng sai chút nào, mình mặc đẹp cũng tự tin hơn rất nhiều.”
Cốc Tử nhìn mẹ chồng đang ngồi bên cạnh cười thì đến bên cạnh ôm lấy bà âu yếm, “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”
Trong thời khắc ấy không hiểu sao Cốc Tử lại xúc động đến chảy cả nước mắt. Mẹ kế của cô lấy ba cô từ rất lâu rồi, vốn dĩ bà đã có thể đẹp như vậy nhưng lại cố tình che giấu đi vẻ đẹp của mình, vì gia đình này mà bà đã tiết kiệm từng xu từng hào một thế nhưng lại chưa bao giờ cắt giảm tiền tiêu vặt của cô. Hai anh của Cốc Tử cũng chiều Cốc Tử, có gì ngon cũng nhường cho cô, có gì vui cũng để cô chơi trước. Giờ Cốc Tử nghĩ lại mới thấy hối hận vì trước đây đối xử lạnh nhạt với bà, có lẽ chính vì thế mà cảm xúc đột nhiên dâng trào, hóa ra cô nợ bà nhiều như vậy, nợ bà cả một tuổi thanh xuân.
Mấy ngày nay, Cốc Tử đều quấn quýt bên mẹ kế Lâm Thanh, tâm sự với bà cảm xúc của mình. Bà Lâm Thanh nghe cô nói thì gật đầu cười bảo, “Đúng như ta nói, thằng bé Trần Kiều này là người tốt phải không con? Tuy gia đình bên đó bề thế như vậy nhưng nó cũng không kiểu cách ngạo mạn như những người cùng tầng lớp với mình, cái tâm của nó rất chân thật. Nhưng dù gì nó cũng là đàn ông, học thói xấu rất dễ, nên con cũng phải cẩn thận đó. Về mặt tiền bạc, đồ vật nữa, nó thích nịnh con để con vui thì con cứ nhận thôi, cũng đừng tính toán kỹ càng quá làm gì...”
“Vâng, con biết rồi mẹ ạ.”
“Từ nhỏ con đã nói với mẹ như vậy, nhưng đã hiểu thực sự chưa? Lúc trước bảo con học toán con cũng bảo con hiểu rồi, con xem, sau cùng môn Toán điểm lúc nào cũng dưới trung bình. Bảo anh con dạy kèm con, chẳng hiểu kèm cặp thế nào mà hai anh em lôi nhau đi câu cá. Con có biết lúc trước mẹ lo cho việc học của con lắm không...”
“Mẹ...” Cốc Tử ngập ngừng nhìn bà, mắt đã bắt đầu long lanh.
“Lần đầu tiên mẹ gặp con, con mới có mấy tuổi, năm tuổi thì phải, lúc ấy con dữ như bà chằn, con xem...” Lâm Thanh chỉ cạnh mũi của mình rồi nói, “Cái vết sẹo này đến giờ vẫn không khỏi được đây này...”
Cốc Tử nghe bà kể lại chuyện ngày xưa thì nước mắt cứ thế trào ra, “Mẹ ơi, mẹ vất vả quá.”
Bà Lâm Thanh cười hiền, nói, “Tất nhiên là vất vả. Con phải biết là hồi ấy mẹ và ba con cưới nhau cũng vì cuộc sống xô đẩy, một người cần chỗ để dựa dẫm, một người cần người nâng khăn vá áo. Tính tình ba con lại thất thường, lúc nhà máy mới mở có nhiều áp lực, chuyện gì không vui, ông ấy dồn hết lên mẹ cả. Chúng ta cãi nhau không biết bao nhiêu lần, thậm chí có lúc còn đánh nhau nữa, nhưng những lúc ấy chúng ta khóa cửa bên trong, lại đều vào những lúc các con đi học. Đánh nhau xong mẹ lại nhịn đau ra ngoài nấu cơm, lúc con về không làm bài tập cứ như con khỉ hoang vậy, không làm sao bắt con ngồi yên ở nhà, có bắt con ở nhà thì lại nằm lì ra giường vừa làm bài vừa xem tivi. Con xem, mắt mũi con, mới học lớp ba mà mỗi khi nhìn ai đó đã phải nheo lại...”
Cốc Tử cười, bà Lâm Thanh thở dài, “Lúc đó mẹ lại đi khắp nơi hỏi han, món gì tốt cho mắt đều làm cho con ăn, nhưng con xem con đó, có bao giờ chịu ăn hay không? Có lần con còn nói đồ mẹ làm đắng quá, sau đó đập vỡ cả chiếc bát.”
Cốc Tử nhớ lại lúc mình còn nhỏ, đã xấu tính lại còn hay nghịch ngợm, giờ tự nhiên mẹ kế nhắc lại khiến cô thấy ngượng vô cùng.
“Khi đó mẹ cũng bực lắm, thực sự rất bực. Mẹ tự nhủ sao mà làm mẹ kế lại khổ vậy trời! Con thì ngày nào cũng làm mẹ bực, hình như mẹ không bực thì con không vui hay sao ấy, nhiều lúc mẹ chỉ muốn đem hai anh con đi khỏi nhà thôi.”
“Trời, mẹ, lúc đó mẹ không đi có phải vì mẹ không nỡ rời xa con không?” Cốc Tử hỏi rồi lém lỉnh nhìn bà chờ đợi câu trả lời.
“Ừ. Lúc đó tuy con xấu tính thật đấy nhưng cũng không đến mức quá đáng. Con biết không, sau đó mẹ còn nghĩ thế này, dù mẹ có cố gắng như nào thì con cũng đối xử với mẹ như vậy, nên mẹ cũng không muốn đối xử tốt với con nữa. Nhưng sau đó, có một hôm con đánh nhau với thằng bé Hòa Miêu hàng xóm, xong thì mếu máo chạy về ôm lấy chân mẹ, rồi mẹ mới lại nghĩ, dù gì thì con cũng là một đứa con gái bé nhỏ, cần được che chở, cần được bảo vệ.”
“Hì hì, con còn nhớ mà, lúc đó thật sự là con rất sợ...”
“Con còn nói nữa à, sau đó ba mẹ thằng bé còn tìm sang nhà mình, mặt mũi Hòa Miêu thì đầy vết thương, răng cũng rụng mất mấy cái.”
“Hì hì, vâng, nhưng mà mẹ ơi, nhiều năm rồi con thấy ba thường hay làm theo lời mẹ, mẹ có bí quyết nào vậy ạ?”
“Haha, nào có bí quyết gì to tát chứ! Con phải biết là cái nhà này mà không có mẹ thì con cũng chẳng sống yên thân được. Con xem ba con, ông ấy cứ luôn miệng bảo yêu con thương con, nhưng ông ấy thì chỉ biết nói mồm thôi, ngày nào cũng uống rượu, hút thuốc, đánh cờ, đánh bạc, ây da, thôi, cái đó khỏi nói, ông ấy lại không thích rửa chân nữa chứ! Lúc đầu nói thế nào cũng không nghe, sau mẹ phải ép ông ấy, bảo nếu ông hút một điếu tôi sẽ hút hai, ông đánh bạc tôi sẽ đi chơi mạt chược không thèm nấu cơm nữa, ông không rửa chân thì đừng có vào phòng... May mà ba con vẫn còn chút lương tâm, ép mãi như vậy, cuối cùng ông ấy cũng hồi tâm chuyển ý.” Ngưng một lát bà lại nói tiếp, “Nhưng con cũng phải biết là cha con vất vả lắm, lúc đó thường xuyên có người tới kiếm chuyện, có khi nửa đêm vẫn phải ra nhà máy trông coi.”
“Mẹ, con biết là mẹ còn làm đồ ăn đêm mang ra cho ba.”
“Theo con thì không làm có được không? Ông ấy mà đói là có tật đánh người đó.”
“Hic...” Cốc Tử lè lưỡi nhìn mẹ.
“Nhưng mọi chuyện đều qua rồi, qua thật cả rồi. Giờ tuy rằng ba con vẫn lầm lì ít nói nhưng tính tình đã tốt hơn xưa. Hai anh của con giờ công việc làm ăn cũng ổn định, người mẹ lo nhất là con thì giờ cũng có nơi có chốn ổn thỏa cả rồi. Giờ mẹ già rồi, cũng đã đến lúc hưởng phúc rồi, phải cố bù đắp lại cái thời thanh xuân đã trôi qua mất kia.”
“Vâng ạ, sau này con sẽ từ từ báo hiếu mẹ, mẹ đừng bảo chỉ cần các anh con mà không cần con nghe mẹ. Hai anh hiểu chuyện hơn con, từ nhỏ tới lớn con luôn là người khiến ba mẹ phải đau đầu lo lắng nhất. Mà tất cả gia sản của nhà mình ba mẹ đã dành cho con cả rồi...”
“Con đừng nói vậy! Dịp Tết vừa rồi Trần Kiều cũng để lại cho chúng ta rất nhiều, đợt rồi không chỉ làm bảo hiểm cho ba mẹ mà còn mua cho chúng ta một căn nhà có cả đất làm vườn, mà từ chối thế nào cũng không được. Con xem, đầu óc ta bây giờ đấy, hôm qua đến công trường, quay về muộn rồi nên quên mất không nói.”
“Ơ, thế ạ?” Cốc Tử ngạc nhiên nhìn mẹ, chuyện tiền nong thì cô có biết nhưng mấy chuyện sau đó thực tình Trần Kiều chẳng cho cô hay biết chút nào.
“Tiểu Cốc, nhưng không phải vì mấy chuyện đó mà ta nói tốt cho Trần Kiều. Nó đúng là người tốt thật đấy con ạ. Con có biết cô con gái thứ hai của nhà bên cạnh nhà mình không, ngày nào bà mẹ cũng đi bán rau để nuôi nó lớn, vậy mà giờ nó lấy được chồng giàu rồi, dễ đến hai năm cũng không về thăm nhà lấy một lần, còn nói không muốn nhận họ hàng với người nghèo nữa. Trước tiên chưa nói đứa con gái đó thế nào, nhưng người con rể kia cũng thật không hiểu chuyện, con nói có phải không?”
“Vâng ạ.” Cốc Tử gật đầu, nhoẻn miệng cười rồi đột nhiên thấy mình thật may mắn quá.
“Mà con ạ, con phải xem xét thế nào mà lên kế hoạch sinh đứa nữa đi thôi.”
"Dạ?” Cốc Tử bất ngờ vì mẹ cô đột ngột chuyển chủ đề.
“Con xem hai anh con, giờ đứa nào cũng chưa có bạn gái, làm mẹ tức ch.ết đi được. Hay là con sinh thêm đứa nữa rồi để mẹ trông giúp? Mẹ thấy nhà Trần Kiều cũng neo người, thêm con lại thêm của, con sinh thêm đứa nữa cho vui cửa vui nhà.”
"Vâng... Để con tính mẹ ạ.”
Mấy ngày hôm nay, mọi người trong hai gia đình thường xuyên đi bộ nói chuyện với nhau, Cốc Tử cũng biết hồi cô còn nhỏ, ba cô bảo không thích ra ngoài đi chơi thực ra là nói dối, thế nên giờ lớn tuổi rồi nhưng đã chơi thì cũng rất nhiệt tình, còn dám chơi cả trò tàu lượn cùng Dược Dược, thậm chí còn lôi kéo được cả ông thông gia cùng tham gia cùng.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, khi đã tiễn ba mẹ ra về, Cốc Tử kéo tay Trần Kiều xúc động, “Em cảm ơn anh nhiều lắm.”
Trần Kiều mím môi ngừng lại một lúc rồi hỏi cô, “Thế định trả ơn anh thế nào đây?”
"Ơ…” Cốc Tử ngơ ngác, chưa biết trả lời anh thế nào.
“Lại đây hầu hạ lão gia mau…” Trần Kiều nhìn cô khiêu khích.
“Tiểu Kiều cô ngương khốn kiếp.”
Nhưng cũng phải nói rằng, giờ đây Cốc Tử đã nhớ như in trong lòng những điều mẹ kế đã khuyên nhủ. Bà và ba cô kết hôn với nhau vốn không phải bắt đầu từ tình yêu nhưng đến giờ lại khăng khít và gắn bó như vậy, cô và Trần Kiều có xuất phát điểm tốt hơn, đáng lẽ phải không có vấn đề gì mới đúng. Suy nghĩ mọi việc theo chiều hướng ấy cô thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, phải rồi, không thể lúc nào cũng bắt người ta cho đi, bản thân mình cũng phải nỗ lực vun đắp thì tình cảm đôi bên mới phát triển và bền vững được.
Đã hiểu chuyện hơn nên Cốc Tử cũng tự nhủ sẽ cố gắng hiểu Trần Kiều hơn, cũng như học cách thay đổi bản thân mình để cuộc sống vợ chồng ngày càng trở nên hài hòa, thắm thiết.
Từ sau ngày Cốc Tử sảy thai, Trần Kiều gần như đã tuyệt giao với đám bạn đó. Mấy người ấy làm đủ mọi cách tiếp cận anh để xin lỗi nhưng đều bị anh cự tuyệt thì lại quay sang nhờ Cốc Tử giúp đỡ. Cốc Tử bị quấy rầy, phiền phức đến mức dở khóc dở cười không biết thế nào cho phải, sau cô lại tự nhủ, chuyện lần trước chẳng qua là không may, cứ so đo tính toán rồi lại trách cứ người ta mãi thì cũng không hay. Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện vốn không thể xuôi chèo mát mái một cách dễ dàng, không thể đổ lỗi hoàn toàn cho người khác mà cũng nên dũng cảm đối mặt với thực tế để nhìn nhận một cách khách quan trách nhiệm của bản thân. Nghĩ vậy, Cốc Tử đem chuyện đó nói lại với Trần Kiều, anh chỉ hừ một tiếng, “Cái lũ chó ch.ết, lại còn dám tìm em nhờ vả! Em mặc kệ chúng đi, còn dám làm phiền em nữa thì anh sẽ cho chúng biết tay.”
"Nhưng mà…” Cốc Tử chau mày, “Em đã nhận lời họ tham gia buổi tụ tập tối nay rồi.”
“Hả? Buổi tụ tập nào?”
"Thì họ nói hôm nay là sinh nhật một người nào đó, nên em cũng ngại, không tiện từ chối.”
"Anh không đi đâu!” Trần Kiều lạnh lùng rồi quay sang nhìn Cốc Tử, “Em muốn thì cứ đi đi.”
“Em đã nhận lời họ rồi mà, nên không đi sao được? Anh nỡ để em đi một mình sao?”
“Em cũng đi á?” Trần Kiều tròn xoe mắt hỏi cô.
“Vâng.” Cốc Tử gật đầu.
Trần Kiều nhìn cô bán tín bán nghi, “Nhưng tụi nó tụ tập đều đi hộp đêm đó, em chắc chắn muốn đi chứ?”
"Anh đừng trẻ con như thế mà, chuyện lần trước em nghĩ thôi, chúng ta nên bỏ qua đi. Mấy người bạn này của anh tuy rằng khá lộn xộn nhưng em lại thấy họ thực long với anh.Giờ họ đã chủ động lùi một bước rồi anh cũng nên nể mặt đi chứ. Hôm nay là sinh nhật ai đó, mình mua quà gì tặng cho họ đây anh?” Cốc Tử vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn anh.
Trần Kiều ôm lấy cô, “Chuyện này… thật áy náy với em quá.”
"Em đã bằng lòng đi cùng anh rồi, anh còn muốn gì nữa nào?” Cốc Tử được đà cong môi, “Khó khăn lắm mới có được một lần chồng hát vợ khen hay mà.”
"Được rồi anh đi mà. Quân Quân, em thật tốt bụng.”
"Chúng mình đi chuẩn bị thôi.” Cốc Tử hào hứng giục Trần Kiều.
Cốc Tử mở tủ chọn một bộ quần áo thật đẹp, lúc đi ra cô vỗ vai Trần Kiều, “Tiểu Kiều cô nương, ta biết nàng thích những chốn đông vui, đừng vì ta mà cứ nhốt mình trong nhà thế chứ, không thấy buồn sao?”
"Sao anh cứ thấy cảm giác này thật thiếu chân thực nhỉ?” Trần Kiều cười hì hì rồi nhanh tay kéo cô ra khỏi cửa.
Đến nơi, Cốc Tử mới để ý thấy thực ra hộp đêm cũng không phải là nơi hỗn loạn như cô vẫn tưởng. Không gian ở đó khá ổn, lúc cô tới có một anh ca sĩ da màu đang hát, giọng ca trầm buồn sâu lắng, Cốc Tử chợt hối hận sao không theo Trần Kiều tới đây sớm hơn, tiếng hát này thực sự quá lay động lòng người.
Ban đầu tâm trạng Trần Kiều có vẻ không tốt lắm, thậm chí thể hiện ra vẻ mặt không bằng lòng, nhưng vì hôm nay sinh nhật của bạn nên anh cũng không để mình tỏ ra thất thố. Lát sau thì mọi chuyện có vẻ khá hơn, vì sao ư, vì họ thật khéo biết cách nịnh anh, hay nói thô hơn là biết ‘gãi đúng chỗ ngứa’, nào là khen Cốc Tử xinh đẹp, không những thế lại còn dịu dàng hiền thục, suy nghĩ thấu đáo, bao dung, nói chung Cốc Tử có điểm nào tốt họ cũng tìm đủ mọi cách để nói ra bằng được.
Trần Kiều thấy tâm trạng mình vui hơn, lại thấy đám bạn anh vẫn đứng cạnh một câu chị dâu thế này hai câu chị dâu thế kia thì quát lớn, “ Đừng có làm phiền bà xã anh nữa, không anh cho ăn đòn đấy!”
Vì câu nói này của Trần Kiều mà cả đám cười nhốn nháo cả lên, lúc sau Trần Kiều vào nhà vệ sinh thì họ nhanh chóng quay sang tặng quà Cốc Tử, cô hơi ngượng bèn bảo, “Quà hôm nay các anh nên tặng cho Thọ Tinh mới phải chứ.”
"Chị dâu ơi chị nhận lấy đi ạ, đây là chút tấm lòng của tụi em, chúc chị sớm sinh quý tử.” Một người trong nhóm lên tiếng.
“Ơ…”
“Chị dâu, lúc Kiều thiếu gia ở đây có những điều tụi em không dám nói ra, xin lỗi chị, lần trước đều là vì tụi em cả. Sau này nếu anh ấy muốn về, dứt khoát tụi em không dám níu lại dù chỉ là nửa khắc, tụi em đảm bảo sẽ lái xe như bay để đưa anh ấy sớm về cạnh chị.”
"Thôi đừng nói chuyện cũ nữa mà.” Cốc Tử có phần bối rối, mấy người này nhắc lại chuyện đó chẳng phải càng khiến cô buồn lòng sao?
Trần Kiều quay lại thấy không khí có vẻ gì hơi khác thì lập tức trừng mắt nhìn họ, “Các chú mày định giở trò gì thế hả?”
"Không, không có gì đâu ạ…” Cả bọn ấp úng, Trần Kiều nhìn thấy mấy túi quà thì cười hỉ hả, anh vơ cả lấy cho vào túi xách của Cốc Tử rồi cất tiếng hào sảng, “Đều là đồ tốt cả, em cứ cầm đi.”
Cốc Tử tròn mắt ngạc nhiên, cô đá vào chân anh một cái, hừm, thực là chẳng biết khách khí gì!
Ăn uống xong xuôi đâu đấy, Trần Kiều thấy đã muộn thì bảo muốn về, rút kinh nghiệm chuyện lần trước, lần này không ai dám mở miệng giữ anh một câu, cả bọn khúm núm cúi chào từ biệt họ. Cốc Tử thấy Trần Kiều đi đâu cũng được người ta trọng vọng quá mức thành ra kiêu ngạo, chẳng có chút lịch sự gì cả, Cốc Tử bèn quay lại chào từng người rồi mới ra về.
Trên đường, Trần Kiều dắt tay Cốc Tử đi chầm chậm, vẻ mặt anh lộ rõ vẻ đắc ý. “Hì hì, hôm nay anh không uống rượu nhé.”
"Hôm nay anh ngoan quá!” Cốc Tử mỉm cười, cô sát lại gần anh thêm một chút, lúc trên bàn tiệc Trần Kiều bảo muốn sinh con nên không uống, anh nói thế thì ai dám mở miệng ép anh? Cốc Tử nghĩ ngợi một chút rồi khẽ bảo, “Kiên trì tới cùng, kiểu gì cũng thành công thôi.”
"Ừ.” Trần Kiều cong môi, “À, mà Dược Dược bảo muốn có bút chì phát sáng gì đó, giờ mình đi xem cho con luôn nhé.”
“Vâng.” Cốc Tử gật đầu, “Nhanh thật, Dược Dược sắp lên lớp lớn rồi.”
"Ừ.” Trần Kiều gật đầu xong đột nhiên ôm lấy cổ Cốc Tử rồi cắn ngay một miếng. “Anh vừa ra trường đã bị gái già là em ăn thịt mất rồi.”
“Ơ.” Cốc Tử lặng người, ngước đầu nhìn anh vẻ không bằng lòng.
“Em cảm thấy thành công lắm đúng không, cơ mà, anh chỉ muốn hỏi, em thấy thịt anh có ngon không?” Trần Kiều láu cá hỏi Cốc Tử. Nhưng Cốc Tử cũng chẳng vừa, cô lém lỉnh phản bác ngay lập tức, “Những câu hỏi này rất dễ gây hiểu lầm, anh hy vọng em bày tỏ ý kiến về phương diện nào?”
Trần Kiều liếc sang một bên nhìn ánh đèn nhấp nháy ở phía xa xa rồi ghé sát tai cô thì thầm, “Là phương diện bí mật nhất, khó nói thành lời nhất ấy.”
Cốc Tử cười, khuôn mặt bừng lên nhiều cảm xúc, “Ờ ngon lắm.”
Tranh thủ kỳ nghỉ hè của Dược Dược chỉ còn lại vài ngày, Cốc Tử và Trần Kiều đưa Dược Dược về nhà ngoại chơi, còn mua cho con rất nhiều đồ dùng học tập, Dược Dược đã được lên lớp lớn hơn, cũng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Khi Cốc Tử đi làm trở lại, vì quy mô công ty vừa mở rộng nên lượng công việc khá nhiều, hiếm có đủ thời gian để nghỉ ngơi nhưng Cốc Tử không một lời phàn nàn, ngược lại cô thấy cuộc sống của mình rất ổn, rất đầy đủ.
Chớp mắt đã tới mùa đông, Trần Kiều lại phải đi công tác. Vừa tới nơi anh đã gọi điện ngay cho Cốc Tử, hỏi han mọi chuyện xong lại bảo một người bạn hồi nhỏ của anh sắp đính hôn, nhờ Cốc Tử chuẩn bị một bình rượu quý để tặng họ rồi anh sẽ cho người tới lấy mang đi. Cốc Tử trong lúc đi tìm rượu mới phát hiện Trần Kiều còn có cả một ‘kho tàng nho nhỏ’, không chỉ có rượu mà còn có cả đá quý, ngọc trai và nhiều thứ tinh xảo vô cùng. Cô hừ một tiếng, tên Trần Kiều xấu xa này, dám giấu cô cất giữ riêng cho mình nhiều món đồ quý như vậy!
Lẫn trong đám đồ quý hiếm đó tự nhiên có một bình thủy tinh trong suốt, trông không có vẻ gì quý hiếm, thậm chí còn rất bình thường, chiếc bình được để trong góc sâu, bên trong đựng rất nhiều mảnh giấy nhỏ.
Vốn Cốc Tử không định xem những mảnh giấy đó chứa bí mật gì, nhưng không hiểu sao tính tò mò tự nhiên lên cao quá, cô bèn giở ra xem rốt cuộc trong ấy có gì.
“Nếu lần này thi tiếng Anh được trên tám điểm thì tôi sẽ đi chơi game với cậu.” Nét chữ của cô vẫn còn đó, đằng sau là chữ của anh, “Đồng ý.”
“Nếu lần này cậu lọt vào top mười của trường thì tôi sẽ cho cậu đi trượt băng với nhóm của tôi.” Đây là mẩu giấy cô viết, đằng sau anh ghi thêm, “Mình làm được rồi.”
Cứ thế, Cốc Tử giở từng mẩu giấy nhỏ ra đọc, những ký ức tươi đẹp khi xưa giữa hai người lần lượt ùa về. Sau đó còn có một số tờ như là nhật ký của Trần Kiều, còn ghi rõ cả ngày tháng, xem ra cứ hai ba tháng anh viết một lần, đôi lúc chăm chỉ thì một tháng viết một lần.
“Mình thích cô ấy, mình nhớ cô ấy, nhưng hình như cô ấy thích người khác mất rồi.”
“Tối qua mình đã làm một chuyện khiến mình hối hận vô cùng, nhưng mình cũng rất vui, mình sướng đến phát điên, mình chỉ hận sáng sớm hôm nay sao không mở miệng nói thẳng với cô ấy được.”
“Em ở đâu, sao không ai biết em ở đâu, rốt cuộc em bị làm sao thế?”
“Mình sắp phát điên rồi!”
“Ngoài lời xin lỗi ra anh chẳng còn biết nói gì hơn với em, nhưng anh yêu em vô cùng, anh thực lòng muốn ở bên em mãi mãi.”
Đúng lúc đó chuông cửa reo, Cốc Tử bê vội bình rượu ra rồi đưa cho người được Trần Kiều nhờ tới lấy. Cô về phòng tiếp tục xem những mẩu giấy còn lại thì chuông điện thoại reo, Trần Kiều ở đầu dây bên kia bảo cô, “Em đóng cửa cẩn thận nhé, trong đó toàn bảo bối của anh đó, sau này tới sinh nhật em anh sẽ chọn một món đồ thật đẹp tặng em.”
“Ơ… Không phải tất cả đều là của em sao?” Cốc Tử giả giọng sao cho tự nhiên nhất sau những cảm xúc cô vừa có.
“Ừ ừ, thì đều là của em, của em tất…”
“Vậy giờ em mang đi hết nhé?”
“Đừng mà…” Giọng Trần Kiều có vẻ hơi bối rối, “Em khóa lại cẩn thận, khi nào về anh sẽ tự tay lấy tặng em.”
“Được rồi.” Cốc Tử trả lời anh rồi mỉm cười nhẹ, nụ cười kỳ bí vô cùng.
Mấy mảnh giấy sau đó cô đọc đều là Trần Kiều viết trong thời gian gần đây, “Quân Quân đối với mình rất tốt, mình mãn nguyện lắm rồi, nhưng chỉ chờ tới lúc cô ấy nói một tiếng yêu mình thôi.”
"Hình như hôm nay mình đã làm cô ấy giận rồi, cô ấy rất không vui, lần sau mình quyết không tái phạm nữa.”
Xem một hồi tự nhiên Cốc Tử thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt trào ra từ lúc nào cô cũng không hay biết. Cô cẩn thận gấp lại từng tờ rồi bỏ vào bình như cũ, cuối cùng mới đặt chiếc bình lại chỗ ban đầu. Xong đâu đấy cô với lấy điện thoại của mình, gửi cho anh một tin nhắn vỏn vẹn ba chữ, “Em yêu anh.”
Điều đó đáng lẽ cô phải sớm nói ra với anh mới đúng, cứ giấu mãi trong lòng không hiểu là để làm gì. Cô cầm điện thoại rất lâu trong tay, mãi lâu sau mới nhận được điện thoại của Trần Kiều, cô cảm thấy rõ ràng anh ăn nói lộn xộn hơn mọi khi, vẻ lúng túng thể hiện rõ qua giọng điệu, cô khẽ cười, “Em yêu anh, thế không được sao?”
“Quân Quân…Quân Quân…” Anh chỉ gọi tên cô rồi ngập ngừng mãi sau mới thốt lên lời, “Anh vui lắm em ạ. Anh thực sự hạnh phúc vô cùng.”
“Ừm, thế còn nói gì với em nữa không, điện thoại đường dài đắt tiền lắm đấy.”
“Quân Quân…”
"Em đây.”
“Anh yêu em.”
“Em biết rồi.” Cô khẽ cười, cô vẫn luôn biết điều đó, biết rất rõ, rằng anh yêu cô.
Trần Kiều bỏ điện thoại xuống mà tim đập rộn ràng, chưa bao giờ anh thấy mình hạnh phúc hơn lúc này, anh thấy mình dường như không còn là mình nữa. Anh bắt tay vào làm việc, cố rút ngắn thời gian công tác lại, anh muốn sớm về với cô, anh muốn xác nhận lại lời nói của cô hôm nay.
Sáng sớm ngày thứ ba, Cốc Tử vẫn đang ngủ ngon thì thấy tự nhiên như có một khối thịt đè lên người mình, cô giật mình kêu thất thanh, nhưng rồi cô mau chóng bị bặm miệng lại, thì ra là Trần Kiều, anh ghé sát tai cô bảo, “Quân Quân, là anh đây, đừng sợ.”
Cốc Tử thở gấp, vẫn chưa kịp hoàn hồn, “Anh hay thật, làm em sợ ch.ết khiếp. Ơ mà em có mơ không nhỉ, sao anh lại về hôm nay?”
“Người ta nhớ em mà!” Trần Kiều ngẩng đầu lên cắn vào tai cô một cái, “Quân Quân, anh muốn nghe em nói ba từ đó.”
"Ba từ nào cơ?” Cốc Tử giả vờ không hiểu, nhắm mắt lại.
“Ba từ hôm trước em nhắn tin cho anh ấy, ‘em … ờ… anh’…” Trần Kiều vội vã lên tiếng, khẽ lắc vai cô.
“Ơ?” Cốc Tử vẫn ra vẻ chưa hiểu, “Em có bảo anh là em nhớ anh ấy hả? Hai hôm trước em đưa con ra ngoài chơi rất vui, quên mất là phải nhớ anh.”
“Em thật đáng ghét, suốt ngày bắt nạt anh thôi!” Trần Kiều nằm đè lên người cô, mặt phụng phịu, “Anh muốn nghe ba từ đó cơ.” Nói rồi anh rút điện thoại ra, mở tin nhắn cô gửi hôm trước cho mình rồi giục, “Đây, em mau đọc lại tin nhắn này đi.”
“Ơ, anh không nhớ là em vẫn chưa tốt nghiệp đại học sao? Thế nên làm sao em đọc được ba chữ đó. Mà không phải, em biết ba chứ đó, nhưng mà ba chữ ấy kỳ diệu lắm, em lại không hiểu nên chẳng biết nói thế nào.”
Trần Kiều sắp rơi nước mắt tới nơi, “Quân Quân à, em còn muốn bắt nạt anh thế nào nữa đây?”
"Hì hì.” Cốc Tử xoa đầu anh, “Ngoan nhé, chị cho kẹo ăn này.”
"Ơ…” Trần Kiều ngập ngừng, khuôn mặt anh tự nhiên hiện lên nét bí hiểm, anh cười nhẹ, “Em dứt khoát không nói, không nói phải không…” Nói rồi anh dùng tay kéo người cô, Cốc Tử đột nhiên nghe thấy tiếng vải rách, sau đó là cảm giác cơ thể mình lành lạnh.
Trần Kiều cười hì hì nắm lấy vai cô, “Tiểu Quân Quân, bắt nạt anh là phải trả giá đắt đấy.”
"Tiểu Kiều cô nương, lão gia yêu nàng là được chứ gì?” Cốc Tử giả vờ non tơ run rẩy trong tay Trần Kiều.
Trần Kiều đưa hai tay lên áp vào hai má cô, “Nói cho anh nghe, em làm sao anh?”
"Em, làm sao anh.”
Trần Kiều cười phì rồi vuốt ve cằm cô, “Anh nói cho em biét, nếu em không nói anh sẽ tung bức hình đó lên mạng đó… hì hì… không thì phóng to ra treo trong phòng mình cũng được… ha ha ha…”
“Thật đáng ghét!” Cốc Tử bĩu môi rồi há to miệng cắn cằm anh, “Em bảo em yêu anh không được sao, hả?”
“Ơ, em nói lại đi…”
“Không nghe rõ thì thôi, hứ…”
"Hì hì, anh nghe rồi, nghe thấy rồi.” Trần Kiều cười mãn nguyện, khóe môi anh cong lên lém lỉnh, “Đừng tưởng bảo em yêu anh rồi anh sẽ tha cho em nhé.”
Sau đó một thời gian, Trần Kiều lại muốn đi chơi cho thay đổi không khí, lần này vừa rủ mọi người đều nhất loạt đồng ý tham gia. Cả nhà Cốc Tử, Tiểu Võ, Tiếu Tiếu đều đi, họ rủ nhau đi picnic trong công viên cho vui vẻ. Tên tiểu tử Dược Dược chắc chắn đã bị Trần Kiều dạy hư, không ngờ lại dám ‘sàm sỡ’ con gái của Tiếu Tiếu, chuyện này khiến cho Cố Triết Xuyên đâm ra lo ngại, phải nhắc, “Em bé còn nhỏ, em bé vẫn đang ßú❤ sữa mẹ mà.”
“Em bé còn ßú❤ sữa thì vẫn là vợ của cháu.” Dược Dược cười hì hì lém lỉnh.
Cố Triết Xuyên nghe thằng bé nói vậy thì xanh cả mặt, không nói được lời nào.
Hôm đi dã ngoại, Ngụy Tử Minh chính thức cầu hôn Tiểu Võ trước mặt mọi người. Có điều cô nàng Tiểu Võ thực sự quá đỗi xấu xa…
Vì Nguỵ Tử Minh và Tiểu Võ nên Cốc Tử và Tiếu Tiếu đã sớm ra về, trên đường về lại vào một quán trà ngồi tám chuyện. Tiếu Tiếu và Cốc Tử đã lâu không nói chuyện với nhau thì nay được dịp buôn hết từ chuyện nọ sang chuyện kia, câu chuyện đang sôi nổi thì tự nhiên Tiếu Tiếu bảo bạn, “Cốc Tử à, mình có một miếu thờ cầu tự linh nghiệm lắm.”
"Hả… mình không tin cái đó.”
Trần Kiều nãy giờ vẫn để ý câu chuyện của hai người, nghe thấy vậy anh vội vàng chen vào, “Anh tin, anh tin, ở đâu vậy?”
Tiếu Tiếu nhìn họ cười, “Mình nghĩ hai người cứ nên đi một chuyến xem sao, địa chỉ đây…”
Bình thường Trần Kiều tỏ ra bình thản với mọi chuyện, nhưng thực chất trong lòng anh lại khá sốt ruột về chuyện con cái, cứ được ai mách có cách nào hữu hiện là anh lại phải làm cho bằng được mới thôi. Nhưng có lẽ ông trời vẫn đang đùa giỡn anh, anh cầu xin hết lần này đến lần khác nhưng ông vẫn làm họ thất vọng không ngừng.
Có lúc Cốc Tử cảm thấy phiền toái, cả ngày hết đi khám tây y đông y rồi lại đi miếu cầu tự, còn phải ăn cả đống đồ linh tinh nữa, cô sinh ra buồn bực trong lòng. Hôm đó cô như hét lên với Trần Kiều, “Em không sinh con nữa đâu, em quyết rồi! Anh xem, ba năm nay mình tốn công tốn của mà có tác dụng gì không? Không hề! Mà ăn toàn mấy đồ linh tinh thế em đến buồn nôn mất thôi.”
Trần Kiều im lặng, Cốc Tử nhìn thần sắc Trần Kiều rồi lại vỗ vào vai anh, “Ba năm rồi, anh chưa thấy mệt mỏi ư? Nếu có duyên thì chắc chắn mình sẽ có thôi, đừng miễn cưỡng nữa anh, cứ thuận theo tự nhiên thôi, được không?”
Trần Kiều đưa tay ôm cô vào lòng, “Quân Quân, mấy năm nay anh thật hổ thẹn, vì thế anh đã tự dày vò rồi vô tình làm tổn thương em. Anh xin lỗi.”
"Ừm…”
“Xưa nay anh đều nghe lời em, em quyết là được. Sau này chúng ta quyết không động tới mấy thứ linh tinh đó nữa, nhé?”
Cốc Tử như đã không còn hào hứng với mấy chuyện con cái nữa, dù gì thì họ cũng đã có Dược Dược rồi. Nhưng số phận đúng thật chẳng ai ngờ, thuận theo tự nhiên đôi khi chỉ đơn giản là chấp nhận những điều ở thời điểm hiện tại, còn trong tương lai, đôi khi lại có những thứ đến ngoài sự trù liệu của con người. Sau quyết định không có con ba tháng, Cốc Tử được lệnh phải đi công tác, nhưng vừa tới sân bay tự nhiên cô bị ngất, Trần Kiều nghe tin cũng sợ quá bỏ dở cuộc họp quan trọng đang tham dự tới thẳng sân bay đón cô, đưa cô đi bệnh viện.
Tới bệnh viện, sau khi kiểm tr.a xong mới biết, hóa ra kết quả lại hoàn toàn tốt đẹp khiến Trần Kiều chỉ muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, Cốc Tử đã có mang!
Trần Kiều gần như không dám tin vào điều bác sĩ vừa thông báo, anh vui sướng như điên, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, nước mắt lã chã rơi xuống vai cô. Khi đứa con đầu lòng của anh ra đời, anh đã không thể ở bên cạnh mẹ con cô, đứa con thứ hai chưa thành hình chỉ vì lỗi lầm của anh đã bỏ họ mà đi, lần này chắc chắn sẽ là cơ hội để anh chuộc lỗi, bù đắp cho những lỗi lầm của mình trước kia.
Anh lại nhớ tới đêm đầu tiên họ ở bên nhau, thực ra hồi đó anh thực sự không có ý đồ xấu xa gì với cô, chỉ là không chịu được khi cô buồn bã.Nhìn bộ dạng cô khóc thảm thương anh chỉ muốn vứt bỏ tất cả, chỉ muốn ôm cô vào lòng mà dỗ dành. Đó cũng là lần đầu tiên anh thấy cô uống rượu mà như nốc nước lã vậy.
Khi anh định bỏ tay ra thì cô đã quàng hai tay vào người anh, mắt cô vẫn nhắm nghiền, má cô ửng hồng vì say rượu. Mặt cô áp sát mặt anh rồi cười nhẹ, anh thì cười đau khổ vì tin chắc rằng cô không biết mình đang ở cạnh ai, nhưng với anh, đó vẫn là lần đầu tiên cô chủ động với anh như vậy. Anh chụp lại tấm ảnh đó và gìn giữ như một hồi ức quý báu của đời mình.
Những việc xảy ra sau đó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, anh không biết từ lúc nào mình đã cởi bỏ quần áo của cô rồi phủ phục lên người cô. Lần đầu tiên anh thấy căng thẳng, anh không biết gì về chuyện nam nữ, thậm chí còn không tìm được chỗ chuẩn xác, lại vì cô kêu đau nên anh thấy càng căng thẳng đến mức nhũn cả lại.
Anh ảo não bò sang bên cạnh cô, ôm lấy tấm thân mềm mại của cô rồi áp mặt mình vào cổ cô khẽ khẽ cất tiếng, “Cốc Tử ơi Cốc Tử, anh phải làm sao bây giờ?”
Lúc đó anh đã thích cô từ rất lâu rồi, anh thấy cô thật xuất sắc, tiếng Anh lưu loát, hát lại rất hay, những lúc cô cười trông ngây thơ như một đứa trẻ, hai má lúm đồng tiền hằn sâu trên má khiến anh phải say lòng. Lúc cô quậy lên thì cũng rất điên cuồng, trò gì cũng dám chơi, cái gì cũng dám thử. Nghĩ một hồi thì cơn thèm muốn lại dâng lên trong anh mạnh mẽ, anh bật đèn ngắm nghía cơ thể cô, chính vào lúc ấy, dòng máu trong người lại cuồn cuộn sôi. Lúc anh tiến sâu vào trong, anh chẳng nghĩ gì cả, không nghĩ đến việc mình làm thế có đúng hay không, anh chỉ biết anh yêu cô, anh thèm muốn cô, muốn cô đón nhận anh, muốn cô yêu anh.
Lúc Trần Kiều vẫn đang chìm đắm trong hồi ức thì Cốc Tử đã tỉnh táo lại, cô cười, “Sao anh lại khóc vậy?”
"Anh không biết, anh chỉ nghĩ bao nhiêu năm nay tất cả mọi việc đều không dễ dàng chút nào.” Anh muốn cười mà nước mắt chẳng hiểu sao lại tuôn ra nhiều hơn, “Cốc Tử, anh không muốn khóc, thực sự anh không muốn khóc.”
"Em trai ngoan nào, ngoan chị cho kẹo ăn này.” Cốc Tử làm trò để Trần Kiều bật cười, anh toét miệng cười ngay được thật, “Chị à, em không thích ăn kẹo, em chỉ thích ăn thịt chị thôi.”