Chương 32
Lúc xuống lầu ăn cơm, quản gia nói bác sĩ Thẩm gọi điện thoại đến sẽ qua đây một chuyến, anh ta đang trên đường đến đây rồi.
Quả nhiên sáng nay bác sĩ Thẩm lại đến và kiểm tr.a cơ thể Lục Hàn Chi một lần nữa.
Bạch Du Du ngồi trên ghế sô pha quan sát, khi nghe bác sĩ Thẩm nói đã hạ sốt, không có vấn đề gì thì cô mới yên tâm.
"Đúng rồi, mèo cậu nuôi." Bác sĩ Thẩm nhìn Bạch Du Du, rồi quay sang nói với Lục Hàn Chi: "Giống như rất có nhân tính. Hôm qua, lúc cậu bị sốt, nó ở bên cạnh cậu không rời."
Lục Hàn Chi vẫy vẫy tay cô. Bạch Du Du lập tức đứng dậy, đi tới, để anh bế mình lên.
Thẩm Kha vươn tay định sờ đầu mèo con, nhưng lại bị Lục Hàn Chi nhẹ nhàng đẩy ra.
“Em ấy không thích bị người khác đụng vào.” Lục Hàn Chi nhẹ giọng nói.
Thẩm Kha cười lắc đầu: "Là cậu không thích người khác đụng phải không?"
Đường đường là thiên vương Lục Hàn Chi uy nghiêm, cũng hẹp hòi như vậy.
Bạch Du Du nghe vậy có chút ngượng ngùng. Mặc dù cô rất không thích người lạ chạm vào mình, nhưng hình như Lục Hàn Chi càng không thích để người khác chạm vào cô.
Bạch Du Du vô thức cắn chặt ống tay áo của Lục Hàn Chi, lại phát hiện Thẩm Kha đang nhìn cô chằm chằm, không khỏi có chút nghi hoặc.
Tại sao cô lại cảm thấy vị bác sĩ này... Có một loại cảm giác không diễn tả được?
Có phải là người mà kiếp trước cô đã gặp qua? Nhưng mà cô không có ấn tượng gì.
"Cậu nuôi mèo con này bao lâu rồi?"
"Không lâu."
Quả thật không lâu, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được Lục Hàn Chi yêu thích mèo con này đến tận xương tủy.
“Bộ dạng này của cậu, không có hãng truyền thông nào nghi ngờ cậu đang yêu?” Thẩm Kha quen biết anh nhiều năm, giao tình không tệ, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa một chút.
Ngược lại Lục Hàn Chi không đón lấy trò đùa của anh ta, không thèm để ý cứ v/uốt ve mèo con, nói: "Ở lại ăn tối rồi đi."
"Không, tôi còn có việc phải đi. Cậu chú ý thân thể. Có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Cho dù cơ thể có tốt đến đâu cũng không thể chịu được sự mệt mỏi như vậy."
Trước khi đi, Thẩm Kha nhìn mèo con đang ở bên chân Lục Hàn Chi, thản nhiên nói: "Hãy chăm sóc thật tốt mèo con của cậu, không dễ gì mà gặp một bảo bối nhỏ như vậy đâu."
Lục Hàn Chi tiễn người đi. Khi quay lại, anh ôm lấy Bạch Du Du, nhìn vào mắt cô và nói: "Sao lại biết trêu chọc người như thế?"
"Meo meo..." Mèo con nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu anh đang nói cái gì.
Lục Hàn Chi mỉm cười, ôm cô ngồi xuống ghế sô pha.
Chọc người yêu thích thì sao?
Chung quy vẫn thuộc về anh, ai cũng không thể đoạt đi được.
“Có muốn xem phim không?” Lục Hàn Chi dùng ngón trỏ gãi gãi cằm cô.
Bạch Du Du ôm lấy ngón tay, ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng cắn cắn. Cắn xong lại cảm thấy ngại ngùng, liền vội vàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, có tật giật mình ɭϊếʍƈ sạch nước bọt của mình.
Ở trước mặt Lục Hàn Chi, cô càng ngày càng giống một con mèo con.
Không đúng... Bây giờ cô vốn là một con mèo mà. Thói quen mèo này cũng là chuyện bình thường!
"Bánh Trôi thích xem phim của tiên sinh.” Quản gia đi qua cười nói: “Trước đây tôi cho nó xem phim hoạt hình xem. Có vẻ nó không thích lắm”.
Không có đâu. Chỉ là không thích bằng phim Lục Hàn Chi đóng mà thôi.
“Thật không?” Lục Hàn Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chúng ta đối thoại có được không?"
Bạch Du Du: ""
Lục Hàn Chi lấy một tập kịch bản ra. Bạch Du Du len lén nhìn qua. Đó không phải là kịch bản, mà là kịch bản của một bộ phim điện ảnh.
Cô tò mò đến gần, đầu nhỏ đặt trên cổ tay của Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi thấy cô ở trong tư thế này cực kỳ thoải mái, vì vậy anh không động cánh tay đó, mà dùng tay còn lại lật kịch bản.
“Chúng ta đến đối thoại đoạn nào nhỉ?” Lục Hàn Chi lật vài trang và lẩm bẩm, “Chính là nó.”
Bạch Du Du lên tinh thần.
Phải bắt đầu giúp chủ nhân đối thoại rồi!
“Tôi thừa nhận ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em rồi.” Lục Hàn Chi dừng lại, bỗng nhiên nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Bạch Du Du, cười nói: “Còn em thì sao? Con mèo nhỏ của tôi, em có thích tôi không?"
Lời kịch không phải như thế này a a a a.
Bạch Du Du cẩn thận nhìn kịch bản một chút, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lục Hàn Chi dịu dàng nhìn cô chăm chú.
Nhịp tim của Bạch Du Du đột nhiên trở nên bất thường, cô dùng chân gãi gãi mặt, phải một lúc sau cô mới kêu lên một tiếng meo.
Lục Hàn Chi cười tủm tỉm, dùng ngón trỏ gãi gãi chóp mũi, trịnh trọng nói: "Ừm, vì vậy anh cũng thích em."
Giống như có một dòng nước ấm áp ngọt ngào quấn lấy cả trái tim cô. Cảm giác ấm áp ngọt ngào không ngừng truyền vào tứ chi, cả cơ thể nhỏ bé của cô như muốn bay lơ lửng.
Em mới càng càng càng thích anh hơn, là người em thích nhất trên thế giới này.
"Meo..."
Lục Hàn Chi đột nhiên thất thần.
Đôi mắt mèo màu xanh lam đậm như đang chứa một tầng nước mềm mại, con ngươi xinh đẹp trong suốt.
Trong mắt nó, dường như chứa đựng tình cảm sâu đậm.
Thật giống như coi anh là cả thế giới của nó.
Nó thậm chí không giống như ánh mắt của một con mèo nhìn chủ nhân của nó.
Lục Hàn Chi lắc đầu. Hình như bắt đầu từ tối hôm qua anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Mèo con của anh rất ngoan ngoãn và dễ thương. Thật ra anh mong muốn nó có thể càng dựa vào anh nhiều hơn.
Quản gia vốn tưởng họ đang xem phim, nhưng đi phòng khách mới phát hiện trên TV chỉ bật nhạc.
Còn Lục Hàn Chi đang cầm kịch bản đọc lời thoại. Mà mèo nhỏ đặt cái đầu lông nhỏ lên cổ tay anh, híp mắt lười biếng, bộ dạng vô cùng thích thú.
Thần kỳ hơn là mỗi khi Lục Hàn Chi dừng lại khi anh đọc ra một câu nào đó, mèo con sẽ nhẹ nhàng kêu meo meo, như thể đáp lại anh.
Bất luận là nhìn như thế nào, con mèo con này đều tràn đầy linh tính.
Một đứa nhỏ như vậy, ai mà không thích chứ?
Yêu thương nó như vậy là xứng đáng.
...
Khang Văn Trạch cảm thấy Lục tiên sinh gần đây càng ngày càng nuông chiều Bánh Trôi.
Đương nhiên từ trước đến nay anh vẫn luôn yêu thương Bánh Trôi, nhưng gần đây anh ta cảm thấy không quá giống như trước. Bất luận đi đâu, chỉ cần có thể mang theo Bánh Trôi, anh sẽ không để nó ở nhà. Thậm chí còn dành tất cả thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cho Bánh Trôi.
Có một lần Khang Văn Trạch bưng cà phê từ phòng nước trà về, nhìn thấy Lục tiên sinh ngày thường luôn luôn lãnh đạm, hai tay ôm Bánh Trôi, bồng nó giơ lên trước mặt, mỉm cười nói chuyện với nó.
Ngay cả ánh mắt nhìn Bánh Trôi cũng không che giấu sự dung túng và cưng chìu.
Thật giống như anh toàn tâm toàn ý yêu thích động vật nhỏ mềm mại này, một phút một giây thôi cũng không rời khỏi nó được.
Cái loại tình cảm sủng ái tràn đầy mãnh liệt, thậm chí làm cho người khác cảm thấy kinh hoảng.
Khang Văn Trạch không khỏi nảy ra một ý nghĩ không thể nào giải thích được. Hình như Lục tiên sinh chưa bao giờ thích một cô gái nào. Dù là ai thì anh cũng thờ ơ. Nếu sau này thực sự thích một cô gái, anh cũng sẽ chiều chuộng cô gái đó như đối với Bánh Trôi sao?
Khang Văn Trạch cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Đại khái chỉ có cô gái dễ thương như Bánh Trôi mới có thể lọt vào mắt xanh của Lục tiên sinh.
Đáng tiếc, trên thế giới chỉ có một con mèo tên Bánh Trôi mà thôi.
“A Trạch, cậu có cảm thấy Bánh Trôi rất nhanh sẽ không còn nhận ra tôi nữa không?” Giang Ninh cầm tách cà phê, vẻ mặt oán giận: “Hôm đó tôi bế nó một lúc, vừa nhìn thấy Lục Hàn Chi đến liền lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của tôi nhào về phía cậu ta. Tôi không biết mình nên cười hay nên giận nữa... "
Khang Văn Trạch bật cười, "Lần đó không phải Bánh Trôi bị chị gọi về sao?"
Giang Ninh trợn tròn mắt: "Chưa tới một phút đồng hồ liền bị cậu ta ôm trở về! Vật nhỏ không có lương tâm, có đàn ông liền quên mẹ."
"..." Khang Văn Trạch nói: "Chị Ninh, chị đây là... Ghen tị?"
“Cô gái nhỏ nhà chúng tôi, tôi còn chưa tự mình nuôi lớn nó, liền bị một người đàn ông ôm đi, cả ngày còn thân thiết như muốn gả cho hắn nữa.” Giang Ninh mặt không chút thay đổi nói" Nếu đổi thành cậu, cậu cũng không ghen sao? "
Khang Văn Trạch sờ mũi, nghĩ chị Ninh hình dung như vậy có chút... Kỳ quái? Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, giống như cũng thực sự có loại cảm giác này.
"Thằng nhóc Trình Hạo ngày hôm qua hỏi tôi có phải Hàn Chi đang yêu không, gần đây sao lại cảm thấy khác lạ thế nào ấy. Thằng nhóc này bát quái phiền ch.ết đi được."
“Chẳng trách mấy ngày nay cậu ta liên tục gọi điện thoại rủ tôi đi ăn.” Khang Văn Trạch cười: “Trình thiếu không có ác ý, chỉ là thích bát quái mà thôi."
“Tôi thấy bộ dạng của Lục Hàn Chi như thế này, thật giống như liều mạng vì tình yêu.” Giang Ninh lắc đầu: “Cũng không biết lúc nào mới có thể thực sự tìm được một cô gái để yêu đương.”
Mấy ngày trước trong đoàn phim có diễn viên nhỏ lặng lẽ chụp được bức ảnh Lục Hàn Chi đang ôm mèo. Lúc muốn đăng lên mạng thì bị người phát hiện. Khang Văn Trạch đã đích thân đến nói chuyện với người đó. Hôm sau diễn viên đó biến mất khỏi đoàn phim.
Bây giờ bất cứ ai biết đến sự tồn tại của Bánh Trôi đều biết rằng đó là bảo bối trong lòng bàn tay của Lục Hàn Chi. Người khác không thể đụng vào, chụp ảnh cũng không được.
Thời tiết ngày càng trở nên lạnh hơn, Lục Hàn Chi cũng sắp hơ khô thẻ tre.
Ngay trước khi anh hơ khô thẻ tre, trong giới giải trí đã xảy ra một chuyện.
Dương Hân Nhiên đột nhiên tự tử.
Người không ch.ết, nhưng hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
Tuy độ nổi tiếng không cao, còn bị bôi đen nhưng bởi vì trước đó mượn danh nghĩa người hâm mộ Lục Hàn Chi để xào rang độ hot nên cô ta đã thực sự "Hot" một thời gian. Nghe nói cô bị fan cuồng của Lục Hàn Chi đe dọa sợ hãi đến nỗi không dám ra khỏi cửa. Ngay cả vai diễn trong cũng không dám diễn.
Nhưng mà đột nhiên có tin đồn lan truyền nói bởi vì cô ta đã xúc phạm Lục Hàn Chi cho nên vai diễn của cô ta mới bị đổi.
Cũng có tin đồn nói cô ta tự tử là do những lý do khác, chẳng hạn như bị kim chủ bỏ rơi, bị công ty phong sát, v.v. Thực ra chân tướng sự việc là gì không quan trọng, đại đa số mọi người biết chuyện này đều ôm tâm tình xem náo nhiệt.
Truyền thông cũng không có khả năng buông tha chuyện này. Cùng ngày tin tức truyền ra, vào buổi chiều, đám người đạo diễn và diễn viên chính của đoàn phim đang quay phim ở phim trường bị phóng viên khắp nơi ngửi thấy mùi tin tức chặn lại
Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến Lục Hàn Chi, nhưng mà dù sao trước đây Dương Hân Nhiên cũng mượn danh người hâm mộ của anh để xào rang độ hot, cộng thêm một số tin đồn vô căn cứ kia nữa. Cho dù biết là giả, có thể có chút quan hệ với Lục Hàn Chi thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Vừa nghe tin phóng viên bên ngoài tới hỏi chuyện này, có diễn viên không nhịn được oán trách: "Không phải cô ta còn chưa ch.ết sao? Những người này cũng quá tin mấy lời đồn không có căn cứ. Việc cô ta tự tử thì liên quan gì đến đoàn phim của chúng ta?"
"Chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu như không tốt, có thể sẽ có người thực sự đổ việc cô ta tự tử lên đầu đoàn phim chúng ta."
Sự việc lần này khí thế rất lớn, đến mức đội quan hệ xã hội chưa kịp xử lý gì. Không ngờ lại có một vài người hâm mộ của Lục Hàn Chi ngửi thấy tin tức mà chạy đến, một mặt là muốn đến thăm nam thần, mặt khác là muốn bảo vệ anh không để phóng viên quấy rầy. Khung cảnh càng ngày càng hỗn loạn.
Lục Hàn Chi nói Khang Văn Trạch đưa mèo con lên một chiếc xe khác, anh và những người khác sẽ đánh lạc hướng, dẫn đám phóng viên đi.
Vốn dĩ chuyện này không cần anh phải xuất hiện, trong đoàn phim còn có đám người đạo diễn, nhưng mà tình thế ngày hôm nay quá lớn rồi.
Lục Hàn Chi chỉ dẫn theo Giang Ninh và hai vệ sĩ, cùng đám người đạo diễn đi ra ngoài.
“Bánh Trôi?” Khang Văn Trạch nhìn cái đuôi không ngừng vẫy qua vẫy lại của mèo con: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Bạch Du Du nhìn về hướng Lục Hàn Chi vừa rời đi, không nghe thấy Khang Văn Trạch gọi mình.
Không biết tại sao, trong lòng cô lại mãnh liệt dâng lên một cảm giác bất an.
Như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nhưng cô chỉ có thể ở trong lòng của Khang Văn Trạch, không thể làm gì được.
Là bởi vì quá lo lắng cho anh sao?
Dù sao Lục Hàn Chi có được địa vị như ngày hôm nay, có chuyện gì mà chưa từng trải qua? Lại nói chuyện này không liên quan gì đến anh.
Nhưng mà vì sao cô lại đột nhiên khẩn trương như vậy?
“Bánh Trôi ngoan, Lục tiên sinh sẽ lập tức trở lại thôi, đừng sợ.” Khang Văn Trạch vuốt đầu cô.
Có khi hắn thực sự cảm thấy Bánh Trôi nhạy cảm hơn nhiều so với những con mèo bình thường. Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Lục tiên sinh.
“Chút chuyện nhỏ này thì tính là gì. Ngoan, chút nữa là chút ta về nhà nha.” Khang Văn Trạch an ủi cô.
Bạch Du Du kêu meo meo, không hiểu sao vẫn còn rất lo lắng, thậm chí cơ thể cô cũng bất giác run lên.
Hình như... Thực sự sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra.