Chương 57

Bạch Du Du vừa nằm xuống bên cạnh anh, liền cảm nhận được hơi thở của Lục Hàn Chi bao vây lấy mình.
Cánh tay của anh duỗi qua, ôm cô vào trong ngực.
Bạch Du Du chôn đầu trên bả vai anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Hàn Chi cũng mở to mắt.


Đối diện với đôi mắt tĩnh mịch của anh, trong lòng Bạch Du Du không khỏi luống cuống: “Anh, có phải anh sắp quay phim mới rồi không?”
“Ừm, tháng sau.”
“Sẽ vất vả lắm nhỉ?”
“Cũng tạm.”
Bạch Du Du cúi đầu xuống, không nói gì nữa.


Thật ra cô hiểu rõ, hiện tại Lục Hàn Chi gần như toàn bộ thời gian ngoại trừ dành cho công việc thì đều dành cho cô, nếu như không phải bởi vì quá mệt mỏi thì sức khoẻ của anh sẽ không xuất hiện vấn đề, hôm nay thời tiết lạnh như vậy, chắc chắn lúc anh quay phim bên ngoài đã bị cảm lạnh rồi.


Lục Hàn Chi đối đãi với công việc rất chân thành, lúc quay phim đa số là đích thân ra trận, rất ít khi dùng thế thân, cho nên mấy năm gần đây bởi vì quay phim mà anh đã bị thương rất nhiều lần, nhất là hai năm mà anh vừa mới bắt đầu đóng phim.


Trước kia Bạch Du Du thấy anh bận đến khuya mới về nhà, cũng chỉ có thể nghênh đón trước cửa nhà, không thể làm gì hơn cả.
Cho dù là đau lòng cho anh thì cũng chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh anh.
Ngay cả việc nói chuyện với anh cũng làm không được.


Bạch Du Du lấy tay của Lục Hàn Chi xuống, dùng tay của cô bọc lấy tay của anh.
Thân thể của anh thật ra không lạnh, trong lòng bàn tay của anh cũng nóng.
Bạch Du Du nhắm mắt lại, buồn ngủ ngáp một cái, cọ cọ trong ngực anh, một lát sau lại mở to mắt, đưa tay ôm eo của anh.


available on google playdownload on app store


Quả nhiên vẫn là làm người dễ chịu hơn, muốn ôm là ôm, muốn nói gì là nói cái đó, muốn làm gì thì làm.
Lúc làm mèo con chỉ có thể ghé vào bên gối đầu nhìn anh, nhiều nhất là hôn trộm một cái chúc ngủ ngon.


Bạch Du Du nhớ tới trước kia khi còn là mèo con, ban đêm vụng trộm chiếm tiện nghi của anh, nhịn không được mà cười trộm một cái.
Lục Hàn Chi ôm lấy bả vai cô tay siết chặt: “Cười cái gì?”
“... Anh vẫn chưa ngủ?”
Lục Hàn Chi yên tĩnh một chút: “Em lộn xộn như vậy, anh ngủ không được.”


“A, vậy em không động nữa.” Bạch Du Du thành thật dựa vào trong ngực anh.
Ngửi thấy mùi thơm dịu trên người cô tỏa ra, Lục Hàn Chi khe khẽ hít một hơi.
Cho dù không động, anh cũng rất khó mà ngủ được.
Bạch Du Du thử thăm dò mà nhỏ giọng nói: “Nếu không, em biến thành mèo con?”


“Không được, như vậy thì anh sẽ càng ngủ không được.” Lục Hàn Chi hôn trán cô một cái, lại một đường đi xuống, từ chóp mũi hôn đến môi cô.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng ma sát nghiền ép trên môi cô một chút, giọng nói có chút ảo não hiếm thấy: “Anh bị cảm rồi.”


Ngay cả hôn cũng chỉ có thể kiềm chế, vừa chạm vào liền tách ra.
Sự tự chủ của anh luôn luôn rất tốt, nhưng giờ phút này cô ở ngay trong ngực, trong không khí đều là mùi thơm ngát ngọt ngào trên người cô.
Ngay cả hơi cách ra xa một chút cũng không làm được.


Bạch Du Du bỗng nhiên đưa tay ôm cổ anh, ghé vào bên tai anh nói: “Vậy chúng ta có thể cùng nhau bị cảm… em không sợ đâu.”
Lục Hàn Chi đỡ vòng eo nhỏ mềm của cô, mặc cho cô ghé vào trên người mình.
Lục Hàn Chi rốt cuộc vẫn sợ lây bệnh cho cô, chỉ lưu luyến không đi ở bên tai và nơi cổ cô.


Trong bóng tối, hơi thở của hai người dây dưa với nhau thật lâu.
...
Bạch Du Du bị một hồi tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn một cái, Lục Hàn Chi còn đang ngủ.
Nhưng cô vừa động anh liền mở mắt ra.
“Điện thoại của anh kêu kìa.”


Lục Hàn Chi ừ một tiếng, cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Giang Ninh gọi tới.
Bạch Du Du cho rằng anh muốn bắt máy, muốn lùi ra khỏi ngực anh, nhưng vừa động liền bị Lục Hàn Chi lại ôm trở lại.
“Em nghe giúp anh, nói là anh không thoải mái, cuộc họp buổi sáng không đi được.”
Bạch Du Du: “Hả? Em nghe?”


“Em nghe.” Lục Hàn Chi nhắm mặt lại, dáng vẻ có chút uể oải.
Cô cứ thế mà nhận lấy điện thoại, do dự nói: “Nhưng mà em phải nói với chị Ninh thế nào, nếu chị ấy hỏi em là ai em phải nói thế nào?”
Lục Hàn Chi đưa đầu vào bả vai cô, nhẹ nhàng nỉ non: “Thì nói em là mèo con của anh.”


Bạch Du Du: “...”
Lục Hàn Chi hôn vành tai trắng nõn của cô một cái, giọng nói mơ hồ lộ ra ý cười: “Khôi phục lại rồi.”
Bạch Du Du bị nhột tránh đi: “Đúng vậy, còn không khôi phục lại nữa thì làm sao mà gặp người ta.”
Chuông điện thoại ngừng lại.


Bạch Du Du vội vàng đưa điện thoại cho anh: “Anh nhanh gọi lại cho chị Ninh đi.”
“Anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.”
Bạch Du Du nghe xong liền bắt đầu lo lắng: “Vậy em đi gọi điện cho bác sĩ Thẩm.”


“Không cần, em ở bên anh là được.” Lục Hàn Chi dừng lại một chút, nói: “Em còn có tác dụng hơn thuốc anh ta kê.”
“...”
Bạch Du Du đến cùng vẫn gọi lại một cuộc điện thoại cho Giang Ninh.
Điện thoại vừa kết nối Giang Ninh liền nói: “Hàn Chi, cậu dậy rồi sao?”


Bạch Du Du vừa nghe thấy giọng nói của Giang Ninh liền có chút căng thẳng, hít sâu một hơi nói: “Chị Ninh, anh ấy vẫn chưa dậy.”
Giang Ninh trầm mặc mấy giây mới mở miệng: “... Cô là?”


Bạch Du Du còn chưa lên tiếng, Giang Ninh bên kia liền a lên một tiếng, ngay sau đó lại a lên hai tiếng: “Cô bạn gái nhỏ? Cô bạn gái nhỏ rất giống Bánh Trôi?”
Lục Hàn Chi cười một tiếng.
Bạch Du Du quay đầu lườm anh một cái, cái gì gọi là bạn gái giống Bánh Trôi? Anh đã nói gì với chị Ninh rồi!


Lục Hàn Chi co ngón trỏ lại nhẹ nhàng vuốt gương mặt của cô một cái: “Anh có nói gì sai sao?”
Bạch Du Du giận đến mức muốn cắn anh.
Giang Ninh nói: “Bây giờ em ở cùng với Hàn Chi sao?”


Bạch Du Du vội nói: “Đúng vậy, hôm nay anh ấy có chút không thoải mái, cho nên bảo em giúp anh ấy nói với chị một tiếng, buổi sáng có khả năng không thể tham gia cuộc họp.”


“Chị nhìn cậu ta hôm qua sắc mặt đã không tốt lắm, hôm qua lúc quay phim có xuống nước, thời tiết lại lạnh, đúng lúc chị muốn nói, bảo cậu ta nghỉ ngơi một chút đi… đúng rồi, còn có một việc, em đưa điện thoại cho cậu ta đi.”


“Được.” Bạch Du Du nhìn Lục Hàn Chi dựa vào đầu giường, dáng vẻ nhắm nửa con mắt lười biếng, đành phải đặt điện thoại bên tai anh.
“A Ninh, làm sao vậy?”
“Hôm qua cậu về nhà có phải đã để vệ sĩ đi trước, tự mình lái xe không?”


“Ừm.” Lục Hàn Chi hơi nhíu mày lại: “Sao vậy?”


“Cũng không có gì, chỉ là bị người ta chụp mấy tấm hình, hai ngày nay trên mạng lời đồn rất nhiều, xử lý xong toàn bộ muốn ổn định lại thì cũng phải chờ một khoảng thời gian, cậu chú ý một chút…” Giang Ninh cường điệu nói: “Dù sao hiện tại cũng là người có gia đình rồi.”


Lục Hàn Chi nhìn Bạch Du Du một cái: “Biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
“Ôi giọng nói của cô bạn gái nhỏ nhà cậu rất ngọt ngào, giống Bánh Trôi vậy, tôi nghe thấy mà tim đều sắp nhũn ra rồi, cậu mau nói với tôi một chút, cô ấy rốt cuộc dáng dấp thế nào?”


Lục Hàn Chi cong khóe môi lên: “Dáng dấp ngọt ngào giống Bánh Trôi.”
Bạch Du Du một tay đập lên bả vai anh.
Động tác nhẹ giống như dùng móng vuốt của mèo con cào anh, Lục Hàn Chi nở nụ cười, nắm chặt bàn tay đó đặt trên ngực mình.


Giang Ninh: “Cậu sẽ không có mới nới cũ chứ? Nếu như chỉ chú ý đến yêu đương mà không có thời gian chăm sóc Bánh Trôi thì trả lại Bánh Trôi cho tôi đi?”
“Không cần.” Lục Hàn Chi thản nhiên nói: “Bánh Trôi và cô ấy giống nhau, tôi chăm sóc được.”


Lời này nghe vào sao mà kỳ lạ như vậy?
Giang Ninh vẫn không từ bỏ: “Làm sao giống nhau được? Cậu yêu đương với cô gái nhà người ta, còn phải cả ngày quan tâm mèo con, vốn dĩ thời gian rảnh rỗi đã ít, cậu chia được?”
“Chia được.”


Giang Ninh: “...” Người đàn ông trong tình yêu, thật sự là quá đáng ghét!
“Không được, cậu phải bảo Bánh Trôi kêu một tiếng cho tôi nghe xem, tôi nghe xem tâm tình của nó có tốt hay không.”
“Tâm tình nó không tốt, chị nghe ra được?”


“Đương nhiên, tốt xấu gì cũng là con gái tôi từng nuôi đấy!”
Lục Hàn Chi lấy điện thoại ra, nhìn Bạch Du Du nói: “Bánh Trôi, tới đây.”
Bạch Du Du: “...”
Giang Ninh ở trong điện thoại gọi: “Bánh Trôi, bé đáng yêu của mẹ, nhanh tới kêu một tiếng cho mẹ nghe xem.”
Bạch Du Du yên lặng che mặt lại.


Đáy mắt Lục Hàn Chi lay động một chút ý cười, thân mật dụ dỗ nói: “Mèo con ngoan, kêu một tiếng cho chị ấy nghe một chút, nếu không A Ninh sẽ không cúp máy đấy.”
Chắc chắn là anh cố ý! Bạch Du Du trừng mắt nhìn Lục Hàn Chi.


Có điều uy lực trừng người này của cô, so với sự lên án bằng việc trợn hai mắt lên thở hổn hển của mèo con thì cũng không ghê gớm hơn là mấy.
“Nó không muốn kêu.” Lục Hàn Chi nói vào điện thoại, ánh mắt lại một mực ở trên người Bạch Du Du: “Nó không nhớ chị, A Ninh.”


Giang Ninh: “... Cái này trách ai?”
Em mới không có chuyện không thích chị Ninh đâu! Bạch Du Du cướp lấy điện thoại, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở miệng: “Meo ~~”
Ngay sau đó cô liền thấy Lục Hàn Chi dùng nắm tay chống môi nở nụ cười.
“Thật là đáng yêu.”


Bạch Du Du tức giận, lấy gối đầu đánh anh một cái, nhét điện thoại vào trong tay anh.


Bạch Du Du biết cô còn một cảnh phải quay cùng Lục Hàn Chi, cô rất muốn hoàn thành chuyện ý nghĩa này khi còn có thể biến thành mèo con, cho nên đặc biệt bảo Dung Tích giúp đỡ, Lục Hàn Chi xác nhận không có tổn thương gì đến thân thể cô mới gật đầu đồng ý.


Thế là một ngày này cùng Dung Tích và Bạch Hiêu cơm nước xong xuôi, Bạch Du Du liền được Lục Hàn Chi đón đến trường quay.
Lục Hàn Chi vừa ôm mèo con ra, Giang Ninh là người đầu tiên xông tới đón mèo con, ôm lấy liền hôn.
Lục Hàn Chi nói: “Cho chị mượn mười phút, một lát nữa trả cho tôi.”


Giang Ninh lần đầu tiên sinh ra sự xúc động lườm nguýt anh: “Nó ngày ngày ở bên cạnh cậu, cùng cậu ăn cơm, ngủ nghỉ, đi dạo, tôi ôm một lúc cậu còn phải đặt giờ?!”
Bạch Du Du phe phẩy cái đuôi.
Vẫn là miệng của chị Ninh nhà mình lợi hại.


Lục Hàn Chi không áy náy chút nào nói: “Nó vốn chính là của tôi, cùng tôi ăn cơm, đi dạo, ngủ nghỉ, không phải là rất bình thường à?”
Bạch Du Du: “...”
Bàn về ác miệng, Lục ảnh đế không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền cao hơn một bậc.


Có điều có thể đừng dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế nói lời khiến cô vô cùng thẹn thùng được không?
Giang Ninh ôm Bạch Du Du dính lấy nhau một hồi, có người thấy Lục Hàn Chi không ở đây liền muốn đi qua sờ mèo con cho qua cơn nghiện nhưng đều bị Giang Ninh xua tay đuổi đi.


“Đi đi, tôi đây ôm nó một lúc còn có người bấm giờ muốn tôi trả lại đấy, mấy người đừng tham gia náo nhiệt với tôi nữa.”


Giang Ninh sờ cái đầu nhỏ mềm mại của mèo con, thở dài: “Bánh Trôi à, con nói xem Lục Hàn Chi đã yêu đương rồi, còn chiếm lấy con không thả, có quá đáng không.”
Ừm ừm, là rất quá đáng.
Bạch Du Du an ủi hướng về phía cô ấy meo một tiếng.
Không khỏi có loại cảm giác chột dạ.


“Vẫn là Bánh Trôi nhà chúng ta tốt nhất.” Giang Ninh đến gần trên người mèo con hít vào một hơi: “Vừa ngoan vừa ngọt lại đáng yêu, cô gái nào có thể so sánh được? Mẹ cũng không tin cô bạn gái kia của cậu ta có thể có chỗ nào giống con.”


Trong lòng Bạch Du Du tự nhủ, bạn gái anh ấy chính là mèo con trong ngực chị nè.


“Nếu như không phải A Trạch nói từng thấy tận mắt, mẹ cũng nghi ngờ cô bạn gái đó của cậu ta có phải là dựa vào hình tượng của con mà suy tưởng ra hay không đấy, nhiều năm như vậy rồi bên cạnh vẫn không có phụ nữ, đột nhiên xuất hiện một người thì ai mà tin.”
Bạch Du Du: “...”


Chị Ninh, chị suy nghĩ nhiều rồi!






Truyện liên quan