Chương 70
Edit: Cải Trắng
Ngồi ở trên cành cây là một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nên hình dung loại cảm giác này như thế nào đây, dù sao nó cũng rất khác biệt, chả trách những đứa trẻ con lại thích trèo lên cây. Cánh tay Ôn Nhan ôm lấy thân cây, cô hơi xê dịch để tìm vị trí ngồi thoải mái, cô quay đầu nhìn xung quanh.
Cô nhìn được, ở cách đó không xa, có người quân đội đang vác súng trên vai gác ở cổng, người đó chặn lại một con xe Ferrari màu đỏ. Cửa sổ xe Ferrari hạ xuống, hai người đó đang nói gì đó với nhau. Quay đầu lại cô có thể nhìn thấy được bốn phía, nhìn cao hơn vách tường đằng kia, nhìn được cả quang cảnh trong tứ hợp viện.
Ôn Nhan chỉ nhìn hai lần, sau đó thì thu hồi ánh mắt. Đầu cô hơi cúi xuống, đưa mắt nhìn cái bàn phía dưới, ở phía dưới có một người đàn ông đang lười biếng dựa vào cái bàn, cười nhìn cô.
Ánh mắt cô đã nhìn lại phía này. Ánh nắng mặt trời thì xuyên qua từng kẽ lá, cành cây, hắt lên khuôn mặt cô, vẽ lên một nụ cười tươi, giống như là từng lông tơ trên mặt đều được nhìn thấy rõ ràng. Xinh đẹp tới không thể nói lên lời. Tiếng nói của Cố Cảnh Ngự trầm thấp, anh dùng giọng nói lười biếng nói với cô, còn hơi mỉm cười: " Cảm giác thế nào? "
Ôn Nhan chống tay lên thân cây, chân đong đưa. Nghe anh nói lời này, cô liền liếc mắt nhìn anh, sau đó cô đem những lời cô đang định nói nuốt trở lại.
Cô hắng giọng một cái, khóe môi giương lên: " Cũng tạm ổn đấy. "
Ôn Nhan chớp chớp mắt, trong ánh mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt, cô dời đề tài này, cố ý nói sang chuyện khác: " Nhưng mà, đúng là em không thể ngờ ra, sức lực của đại ảnh đế so với người trẻ tuổi còn lớn hơn. "
So với người trẻ tuổi còn khỏe hơn??
Cái ý này...
Cố ảnh đế đang chờ khích lệ bỗng dừng động tác lại, đôi mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm: " Ý em là đang ghét bỏ anh già rồi? "
Anh vốn dĩ là một người trẻ tuổi mà.
Ôn Nhan rũ mắt nhìn anh, cô ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ một chút, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, cô miễn cưỡng nói: " Không đâu, em thích mà. "
Vừa nhìn là biết lời ngoài miệng và trong lòng nghĩ không giống nhau rồi, trong ánh mắt còn tràn đầy ý cười.
Sắc mặt Cố đại ảnh đế tối sầm lại.
Anh nhìn cô trong chốc lát, sau đó lại bật cười thành tiếng: " Anh cũng cảm thấy như vậy... "
Anh kéo dài thanh âm, ý vị thâm trường nói: " Cuối cùng, biểu hiện của em cũng nói cho anh biết, có một người bạn trai có sức mạnh như anh là một điều vô cùng hạnh phúc... "
Lúc đầu, Ôn Nhan nghe không hiểu ý anh đang nói là gì. Cô khó hiểu, cúi đầu nhìn anh, mãi cho đến khi cô nhìn thấy được đôi mắt anh với những suy nghĩ sâu xa thì lập tức hiểu ra vấn đề. Cả người bỗng chốc cứng đờ, thẹn quá hóa giận, cô đập một cái vào thân cây, khí thế lúc này của cô như có thể hô mưa gọi gió: " Cố Cảnh Cảnh!! "
Cô biểu hiện tính phúc* của mình khi nào?
*Tính phúc /xìng fú/ 性偪 và hạnh phúc / xìng fú/ 幸偪 là hai từ đồng âm nhưng chữ viết thì khác nhau.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, cô vừa đập tay vào thân cây một cái thì cả người cô lại hơi lung lay, cô sợ tới mức nheo mắt lại, còn đưa tay ôm lấy thân cây.
Ôm lấy thân cây...
Ôm lấy...
Ôm...
Ôm xong thì Ôn Nhan cảm thấy có gì đó không đúng lắm, rõ ràng cô đang có khí thế của một người chuẩn bị khởi binh vấn tội...còn chưa...
Cô cứng đờ người, chậm rãi quay đầu nhìn phía dưới tán cây, quả nhiên, trong đôi mắt thâm thúy của người đàn ông đứng dưới tán cây ngập tràn ý cười. Môi mỏng hơi giương lên một chút, có hơi run rẩy, rất rõ ràng, anh đang nhịn cười vô cùng vất vả.
Ôn Nhan cảm giác được mặt mình nóng lên, đặc biệt là cô còn muốn đưa chân đá giày vào mặt anh đấy. Da mặt cô căng ra, cô nghiến răng nói: " Ha ha, muốn cười thì cứ cười đi. "
Từng chữ, từng chữ một, thanh âm của anh tuồn ra khỏi kẽ răng, đi ra ngoài: " Vừa rồi cũng không phải là không có người đón được em. "
Giờ, mà, dám, cười, thì, anh, xong, rồi,...
" Ừm? " Cố Cảnh Ngự ho một tiếng, cố gắng đè ép khóe miệng, kỹ thuật diễn bộc phát ngay lúc này, nghi hoặc hỏi lại: " Cười cái gì cơ? "
Nhìn vào ánh mắt sáng quắc đó của cô, nếu anh thật sự dám cười, thì chỉ sợ tới lúc về nhà sẽ bắt đầu ngủ ở phòng sách thôi. Chỉ có người đàn ông ngu ngốc mới cười vào lúc này.
Ôn Nhan hừ một tiếng, cô đang muốn nói gì đó thì phát hiện ra chiếc xe Ferrari màu đỏ từ đằng xa tiến lại gần đây. Tốc độ đi qua đây cứ như là bay vậy. Cửa sổ xe còn chưa được đóng, có thể nhìn thấy được người bên trong có một làn môi đỏ tươi đặc biệt rõ ràng, đi lướt qua.
Mùa đông, thời tiết khá là khô ráo, bánh xe đi qua sẽ làm cát bụi bay lên. Dưới ánh mặt trời thì nó càng thêm rõ ràng, chúng bay lên vương lại trên chỗ bàn đá nhỏ, còn một ít thì dính lên đôi giày da của đại ảnh đế.
Chân mày đại ảnh đế cau lại. Đi qua ngay trước mặt mình, nhưng khoảng cách cũng chẳng gần lắm, thật ra không bắn lên được bao nhiêu, nhưng mà ánh mắt Ôn Nhan nhìn theo xuống dưới chân thì...
...Đôi giày da hôm nay anh đi là đôi giày da màu đen, bởi vì anh có bệnh sạch sẽ nên những vết bẩn này được nhìn thấy khá rõ ràng.
Ôn Nhan nhìn đến, vẻ mặt đại ảnh đế đang giả vờ vô tội bỗng tối sầm lại.
Cô nhịn không được, xì một tiếng, ôm lấy thân cây mà cười ha ha.
Tuy rằng bình thường không ai dám chọc tới anh, nhưng anh luôn ra vẻ mình là một người vô cùng thân sĩ. Phải ở cùng anh lâu rồi mới phát hiện ra, thực ra anh là một người vô cùng keo kiệt. Đối với cô mà nói, cô dẫm lên hai chân anh thì không có vấn đề gì, nếu đổi lại là người khác thử xem...
Người biết được tính tình của anh đều tránh anh rất xa, sợ mình không cẩn thận lại chọc anh phát tác căn bệnh sạch sẽ.
Càng nghĩ, cô càng muốn cười hơn.
Cô cố ý quay đầu lại nhìn chiếc xe màu đỏ vừa rồi, cô phát hiện ra chiếc xe đó không đi tới cuối con ngõ nhỏ rồi dừng xe, mà lại đỗ ngay xe ở trước cửa nhà bọn họ vừa mới đi ra. Người bên trong xe đã mở cửa xe đi xuống.
Tóc dài đến eo, dáng người mảnh khảnh, bởi vì khoảng cách khá xa nên không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dù vậy cũng có thể đoán được, người đó chắc chắn là một cô gái rất xinh đẹp.
Không biết là có quan hệ gì với người nhà anh nhỉ...
Suy nghĩ vừa mới lướt qua, Ôn Nhan lập tức thu hồi tầm mắt lại. Cô cười khanh khách nhìn Cố Cảnh Ngự đang trưng vẻ mặt đen xì ra, trêu chọc anh: " Aizz, người ta là một cô gái rất xinh đẹp đấy, đại ảnh đế, anh không nên tức giận như thế. "
Cố Cảnh Ngự chán ghét nhìn một lớp bụi bẩn dưới chân mình, có một vài thứ dính lên, mình không biết thì sẽ không cảm giác được gì, nhưng một khi đã biết rồi thì cảm giác như có cái gì đó nghẹn lại, bắt mình phải chú ý đến nó, sau đó thì càng để ý sẽ thấy càng khó chịu.
Lúc này, cảm giác của anh chính là như vậy, làm gì có thời gian để ý cái gì đẹp.
Ôn Nhan xoa xoa cằm, cô biết lúc này anh rất muốn về nhà để thay giày. Cô thấy mình cũng không nên trêu anh nữa, cô nhìn xuống dưới, cô đang định nhảy xuống thì dừng lại.
" Ơ, Cố Cảnh Cảnh, em làm sao đi xuống được đây? "
Hai mét cũng cao lắm đấy, cô còn đi một đôi giày có đế cao đấy, nhảy xuống, hay là thôi đi.
Cố Cảnh Ngự nhìn vào đôi mắt đang chớp chớp của cô, anh thu lại vẻ mặt đen thui của mình, thích thú dang rộng hai tay: " Gọi một tiếng chồng thân yêu, anh sẽ đỡ em xuống. "
Ôn Nhan giật giật khóe miệng: " Anh đủ rồi đấy... " Cô nặng tới 45kg đấy, tốc độ rơi xuống nhanh lắm đấy.
Tuy cô nói như thế, nhưng tay cô đã buông ra khỏi thân cây. Đi trước một bước, nhanh chóng ngã nhào về phía anh.
Cái gì mà chồng thân yêu chứ, cái cách xưng hô buồn nôn như này... dù sao cô cũng sẽ không gọi, chắc chắn là anh sẽ đỡ được cô thôi.
... Chính xác là như thế.
Cố Cảnh Ngự không ngờ, cô ngay cả một câu cũng không nói, còn trực tiếp nhảy xuống. Sắc mặt tối sầm lại, anh vội vàng tiến lên một bước, chuẩn xác ôm được cô đang rơi xuống, ôm cô xoay nửa vòng, sức lực cũng gần mất hết.
" Ôn, Nhan, Nhan!! " Sắc mặt anh đen thui, anh đè người trong ngực lại, dùng tay vỗ một cái vào mông cô: " Không nói một tiếng đã nhảy xuống rồi, nhỡ đâu anh không đỡ được em thì sao? "
Cô bị đánh vào mông, đánh vào mông, đánh vào mông...
Sắc mặt Ôn Nhan trong nháy mắt đã đỏ bừng, ánh mắt cô hiện lên một tia sụp đổ, cô lớn như thế này rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh vào mông đấy a a a a a!!! Lại còn trước thanh thiên bạch nhật!!
Đang muốn tranh cãi với anh, kết quả khi ngẩng đầu lên cô lại thấy sắc mặt người đàn ông đó đen thui, sự tức giận trong ánh mắt dường như có thể lan ra cả ngoài. Đột nhiên, không hiểu sao Ôn Nhan lại cảm thấy hơi chột dạ.
Cô hơi ngừng lại, hắng giọng, cũng không dám nói cái chuyện cô bị anh đánh một cái vào mông nữa. Cô chột dạ, đưa tay lên ôm lấy cổ anh, hôn hôn lên gương mặt anh: " Đây không phải là em biết nhất định anh sẽ đỡ được em sao. "
Cố Cảnh Ngự làm mặt lạnh, không phản ứng lại chút nào.
" Cảnh Cảnh? " Cô lại hôn thêm một cái.
" A Ngự? " Vẫn không nói lời nào.
" Cảnh Ngự? "
Từ tận đáy lòng Ôn Nhan thầm kêu rên một tiếng, cô vẫn không tránh được, phải nói ra cái xưng hô buồn nôn đó sao? "
Kết quả còn phải nói nhiều hơn lúc trước.
" Thân yêu? "
"... "
Thấy người kia không phản ứng lại, mí mắt Ôn Nhan bỗng giật một cái, cắn răng gọi lên: " Chồng à? "
Đáy mắt Cố Cảnh Ngự hiện lên ý cười, nhưng vẻ mặt lại không có chút xíu cảm xúc nào, lạnh nhạt ừ một tiếng. Cánh tay đặt ở vòng eo cô càng ôm chặt hơn, hoàn toàn không có cảm giác tức giận muốn buông ra ngay lập tức.
Ôn Nhan: "... "
Rõ ràng anh vẫn còn đang tức giận, ừ cái gì mà ừ!!
Khóe miệng cô giật giật, như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên cô ngẩng đầu lên đánh giá vẻ mặt anh. Cố Cảnh Ngự cúi đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt căng ra, đôi mắt nguy hiểm hơi híp lại.
Nhìn qua thì cực kỳ lạnh nhạt, thấy thế nào cũng là bộ dáng anh đang tức giận.
Ôn Nhan nheo mắt lại, đột nhiên cô đưa tay giữ lấy khuôn mặt anh: " Cố Cảnh Cảnh! "
Cô cắn răng nói: " Nói, có phải anh đang cố ý không? "
Vẻ sung sướng rất nhanh đã hiện rõ.
Khuôn bị cô giữ lấy, Cố Cảnh Ngự cũng không thèm giả bộ nữa, ý cười trong nháy mắt đã tràn ra ngoài. Anh tiến thêm một bước, vòng tay ôm cả eo cô lại, thanh âm có chút khàn khàn, ánh mắt đầy vẻ vô tội: " Cố ý cái gì cơ? "
Anh thật sự không cố ý mà.
Lúc đầu, đúng là anh rất tức giận với cô, nhưng chỉ cần cô nói gì đó với anh thôi thì sự tức giận đó đã biến mất rồi. Cô nhẹ nhàng dịu dàng dỗ anh một câu, anh vẫn còn muốn tức giận thêm chút nữa, nhưng không hiểu sao sự tức giận đó đã bay biến rồi.
Ôn Nhan tức quá hóa cười: " Anh nói đi chứ? "
Cố Cảnh Ngự nhân cơ hội hôn vào cằm cô một cái, tiếng nói trầm thấp đầy từ tính, có chút hưởng thụ nheo mắt lại: " Anh không biết mà. "
Ôn Nhan đang muốn nói gì đó thì một thanh âm khác vang lên cắt ngang lời cô, giọng nói có chút gì đó không chắc chắn: " A Cảnh? "
Ôn Nhan nhíu mày lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn ra phía sau vai Cố Cảnh Ngự. Cô thấy được, người đó có một dáng người vô cùng quyến rũ, tươi cười ưu nhã, lúc này, sắc mặc cô ấy có chút không chắc chắn lắm, đang đứng ở phía sau hai người.
Cố Cảnh Ngự nãy vừa mới đỡ lấy Ôn Nhan nên cả người anh lúc này đang quay lưng về phía người đó. Đang vụng trộm mà bị cắt ngang đúng là chuyện chẳng vui vẻ gì, anh ôm Ôn Nhan, xoay người lại.
Trình Cấm thấy anh, còn liếc qua cánh tay đang giữ khư khư Ôn Nhan không buông ra, trên mặt cô ấy hiện lên sự vui sướng, tươi cười ưu nhã: " Đúng là anh rồi, A Cảnh đã lâu không gặp. "
A Cảnh...
Ôn Nhan vừa lúc nở nụ cười, nhưng đáy lòng cô lại lạnh đi, nghiến răng muốn mắng người, rất tốt, ngay cả cô, cũng, chưa, gọi, thân, thiết, như, vậy, đâu.
Ha ha, Ôn Nhan hung hăng đem điều này ghi nhớ lại trong sổ nhỏ.