Chương 104: Vì sao cô tốt với tôi như vậy? (4)
Cách diễn xuất sao?
Kiều Luyến ngẩn người, bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm ảnh đế luôn luôn lạnh băng với cô, vậy mà cũng sẽ trêu ghẹo cô sao?
Cô lập tức cười đần độn: "Cám ơn khích lệ."
Nói ra câu nói này, liền hận không thể cho mình một cái tát.
Mẹ nó!
Người ta đang trêu ghẹo cô là đứa thiểu năng trí tuệ, cô còn cảm ơn cái rắm!
Quả nhiên, sắc đẹp vào đầu, sự thông minh của cô không online rồi.
Vụng trộm ngẩng đầu, nhìn đám người xung quanh đều cười cô, cô hận không thể đào một cái động chui vào.
Chẳng qua từ trước đến nay cô vốn có sức khôi phục mạnh, nhanh chóng cưỡng ép nói sang chuyện khác, "Cái kia, mấy người muốn đi thế nào? Hiện tại bãi đỗ xe còn có lầu một cộng thêm mấy lối ra, khẳng định bị cảnh sát bao quanh."
Kiều Luyến vừa nói, chỉ thấy Tống Thành nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, tuyệt đối không nóng nảy hỏi cô: "Cô có biện pháp gì tốt?"
Biện pháp tốt sao?
Anh mắt Kiều Luyến sáng lên: "Có rồi! Mấy người chờ tôi một chút."
Cô quay người xuống lầu.
Sau năm phút, cô nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống.
Cô trực tiếp đuổi Tống Thành và trợ lý lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có cô và Thẩm Lương Xuyên.
Kiều Luyến lấy quần áo ở trong túi ra, ném lên trên bàn: " Thẩm tiên sinh, nhanh thay đổi!"
Thẩm Lương Xuyên cau mày, cầm lấy quần áo trên bàn, một áo khoác nam bình thường, còn có một bộ đồ rộng... Là quần áo bà bầu sao?
Quần áo bà bầu còn chưa tính, phía dưới còn đỏ... Nhìn qua giống như máu?
Kiểm tra, còn ướt nhẹp, ngửi một chút... Cũng rất giống mùi máu!
Dính trong lòng bàn tay, anh liền lau đi.
Vốn đang nghi ngờ, nghe được tiếng Kiều Luyến nói: "Là máu gà, tôi thấy trong phòng bếp chỉ có máu gà."
Thẩm Lương Xuyên kéo ra khóe miệng, cầm quần áo ném đi, sau đó liền thấy Kiều Luyến cầm quần áo bà bầu lên, nhanh chóng mặc vào người, tiếp đó liền lấy một cái gối ôm nhét vào, cô vịn eo của mình, biến thành phụ nữ có thai rất sống động.
Sau đó làm rối loạn tóc của mình, không cần dội nước, vừa mới chạy lên chạy xuống mồ hôi đã khiến tóc dính chặt rồi.
Thẩm Lương Xuyên:...
"Nhanh đổi quần áo! Ngây ngốc làm gì?"
Kiều Luyến hôi lên một tiếng với Thẩm Lương Xuyên, nóng nảy quay đầu, bắt đầu tìm kiếm, sau đó tìm ra túi trang điểm của mình.
Thân là ký giả, lúc nào cũng phải hóa trang.
Cô cầm lấy túi trang điểm, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên đã đổi một bộ.
Cô đi qua, nhón chân lên, muốn hóa trang cho anh, nhưng nhón chân lên, nâng cao bụng lớn, liền lập tức đụng phải bụng Thẩm Lương Xuyên, Kiều Luyến bị đụng lui về sau một bước.
Thẩm Lương Xuyên:...
Anh đành phải ngồi xuống, Kiều Luyến lập tức bôi trét lên mặt anh, thẳng đến khi xác định nhìn không ra là Thẩm Lương Xuyên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt, đi!"
Lầu đám cảnh sát đang điều tra, bỗng nhiên, thang máy vang lên, một người đàn ông vịn một phụ nữ có thai, chật vật đi tới.
Phụ nữ có thai vừa đi vừa gọi: "A, a, đau ch.ết mất..."
Tiếng kia... Vô cùng mất hồn.
Đội trưởng cảnh đội mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"
Tống Thành vội vàng lo lắng mở miệng: "Phu nhân chúng tôi sắp sinh! Mau mau, để cho chúng tôi đi bệnh viện!"
Đội trưởng vung tay lên: "Mau tránh ra!"
Một tay Thẩm Lương Xuyên ôm lấy Kiều Luyến.
Mắt thấy sắp xông ra qua, hải cảnh sát vừa rồi lên lầu đi tới: "Sao tiếng phụ nữ có thai này nghe quen tai thế?"