Chương 12: Ác mộng thành sự thật

Có lẽ vì rất lâu không suy nghĩ đến vấn đề tình cảm của mình, tối nay Trịnh Diệc Vi nằm trên giường ở khách sạn, thả lỏng cơ thể, dần dần đi sâu vào giấc ngủ. Hắn mộng xuân, mơ thấy bản thân đang cùng với một người triền miên.


Trong giấc mộng mơ mơ hồ hồ, hắn không rõ mình đang nằm trên giường, trên bãi cỏ hay trong làn nước, tóm lại là một nơi mềm mại mang đến cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái. Hắn và người nọ thân thể trần trụi chặt chẽ quấn lấy nhau, ôm hôn kịch liệt, không nhịn được khao khát mà xoa nắn cơ thể bóng loáng của đối phương…


Đang lúc ý loạn tình mê thì Trịnh Diệc Vi bỗng phát hiện có điểm không thích hợp, cơ thể người nọ sao lại rắn chắc như vậy, còn có…


Người trong ngực thấy hắn dừng lại liền ngẩng đầu, chậm rãi mở to mắt, hai tay vẫn ở bên hông hắn âu yếm vuốt ve, dùng ánh mắt tràn đầy mê hoặc nhìn hắn, thanh âm khàn khàn hỏi. “Sao vậy?”
Tiềm Vũ!!!
Trịnh Diệc Vi sợ tới mức bật dậy như lò xo, mồ hôi lạnh túa ra, ướt cả trán và sống lưng.


Tim hắn đập thình thịch, tựa như một giây sau đó sẽ phá lồng ngực xông ra ngoài.
Trịnh Diệc Vi vội vàng vén chăn đứng dậy rót nước uống, uống hết một ly vẫn chưa hoàn hồn lại ôm ngực uống thêm một ly, kết quả uống quá nhanh suýt chút nữa bị sặc ch.ết.


“Khụ khụ khụ__” Hắn khổ sở đấm ngực, rưng rưng nhìn lên trần nhà, trong lòng thầm oán trách Đào Từ nói năng không suy nghĩ báo hại hắn nằm mơ thấy ác mộng.
Không có phụ nữ thích hợp thì đi tìm đàn ông?


available on google playdownload on app store


Cho dù có tìm đàn ông thì hắn cũng sẽ không tìm một người khó hầu hạ như Tiềm Vũ!
Bậy bậy bậy, hắn sẽ không bị bọn họ làm ảnh hưởng, hắn là thẳng. Thẳng!


Ở một nơi xa khác Tiềm Vũ cũng không thể yên giấc, Trịnh Diệc Vi không ở đây nên mỗi ngày cậu đều có cảnh quay, từ sáng đến tối đã đủ mệt mỏi, Lãnh Y Lăng đóng vai Minh hậu còn Dịch Tĩnh vào vai Lan quý phi, hai người từ trong phim đấu đá đến ngoài đời, đoàn phim mỗi ngày đều nồng nặc mùi thuốc súng, Tiềm Vũ cũng sắp bị hai người phiền ch.ết.


Nhưng đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân nhỏ, chân chính làm cho cậu hằng đêm mất ngủ là vì hai ngày tới Tần Lực sẽ cử hành hôn lễ.


“Tiểu Vũ, đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, hy vọng em có thể đến.” Giữa trưa, Tần Lực lại gọi điện cho cậu, anh ta thậm chí có lòng tốt giúp cậu đặt vé máy bay và khách sạn.


Tiềm Vũ cười mỉa mai, lần trước lúc đi Mỹ cậu đã ở lại Tần gia, cả hai cùng trải qua một mùa đông rất vui vẻ, lần này anh ta bảo cậu nghỉ ở khách sạn? Anh ta sao có thể quên nhanh như vậy, cậu ghét nhất là ở khách sạn.
Tại sao phải miễn cưỡng cậu tham dự hôn lễ, anh ta cần cậu chúc phúc sao?


Chẳng lẽ không có lời tha thứ và chúc phúc của cậu thì anh ta sẽ không yên tâm kết hôn, sau đó day dứt cả đời sao?


Nếu như cậu đến tham dự hôn lễ, anh ta sẽ hy vọng cậu cầm một ly sâm banh ở trước mặt mọi người, vẻ mặt tươi cười giả vờ nói. “Chúng ta mãi mãi vẫn là bạn bè thân thiết, chúc hai người trăm năm hạnh phúc” sao?


Tần Lực so với bất cứ ai đều rõ ràng nhất, ở ngoài đời Tiềm Vũ không thích diễn trò, anh ta không sợ cậu sẽ mất bình tĩnh mà làm loạn tại đám cưới khiến mọi người khó xử sao?
Đối với Tần Lực mà nói, đó là ngày quan trọng nhất đời, còn đối với Tiềm Vũ lại là ngày u ám nhất.


Anh ta muốn được tha thứ, muốn được chúc phúc, nhưng anh ta có bao giờ nghĩ đến tâm trạng của một người bị vứt bỏ như cậu hay không?
Thật quá ích kỷ!


“Được, em nhất định sẽ đến!” Tiềm Vũ khẽ cười trả lời Tần Lực, cậu phải đi, cậu muốn tận mắt chứng kiến anh ta và Ngụy Tiểu Mạn tay trong tay hạnh phúc như thế nào, để cậu có thể hết hy vọng đối với người mình đã từng yêu sâu đậm.


Hai ngày sau, Tiềm Vũ đến sân bay quốc tế, không nghĩ lại gặp Trịnh Diệc Vi cũng đang chuẩn bị sang Mỹ, trùng hợp hơn, hai người không chỉ chung chuyến bay mà chỗ ngồi cũng ở cạnh nhau.
Trịnh Diệc Vi cũng rất bất ngờ.


Sau khi gặp Qua Duệ và Đào Từ hắn mới chợt nhớ kỷ niệm 30 năm ngày cưới của cha mẹ hắn sắp đến. Cả năm nay vô cùng bận rộn, hắn lâu rồi cũng chưa sang Mỹ thăm bọn họ vì vậy đã xin Bạch Chí Lăng nghỉ thêm hai ngày.


“Cậu không phải đang ở đoàn phim quay cho kịp tiến độ hay sao? Sao lại có thời gian đi… đi Mỹ…” Dưới ánh mắt lạnh lẽo như băng của Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi bất giác nhớ lại tin tức báo chí đăng ngày hôm qua, hôm nay là ngày anh bạn thanh mai trúc mã của cậu làm đám cưới…


Hắn thức thời không nói gì thêm nữa.
Trong suốt chuyến bay Tiềm Vũ đều nhắm mắt không cử động, không ăn bất cứ thứ gì, thậm chí một giọt nước cũng không uống.


Trịnh Diệc Vi khẳng định trong lòng cậu hiện đang rất khó chịu, hắn cũng có chút đồng cảm, vì vậy sau khi xuống máy bay mới có lòng tốt chủ động hỏi cậu có cần hắn đi cùng tham dự hôn lễ hay không.


Hắn nghĩ, trong hoàn cảnh này nếu có người đi cùng, cho dù quan hệ giữa bọn họ không tốt lắm nhưng ít ra cũng khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiềm Vũ thẫn thờ nhìn hắn, sau một lúc cũng không lên tiếng.
Trịnh Diệc Vi có chút xấu hổ, cảm giác mình đã quá bao đồng.


“Lên xe!” Bỏ lại hai chữ này, Tiềm vũ bước đến một chiếc xe Porche màu đỏ đang đậu ở ven đường, đuổi tài xế xuống, sau đó chính mình ngồi vào ghế điều khiển.
Trịnh Diệc Vi còn chưa cài xong dây an toàn thì xe đã lao về phía trước.


Hôn lễ của Tần Lực và Ngụy Tiểu Mạn được cử hành tại một nhà thờ ở ngoại ô.


Bởi vì chuyến bay đáp trễ, khi Tiềm Vũ đến thì nghi lễ đã kết thúc, đôi tân nhân cùng các quan khách đang ở bên ngoài lễ đường chụp ảnh. Chú rể điển trai, một thân vest đen lịch lãm đứng cạnh cô dâu xinh đẹp trong bộ váy cưới màu trắng, đối diện với ống kính, nét mặt của họ tràn ngập ý cười ngọt ngào.


Nụ cười cùng ánh mắt kia khiến trái tim của Tiềm Vũ trở nên đau đớn.
Ở xa xa nhìn bọn họ, Tiềm Vũ bỗng nhiên mất đi dũng khí đến gần, cậu cúi đầu siết chặt tay lái.
Trịnh Diệc Vi ở bên cạnh bối rối nhìn cậu. “Nè nè, đừng nói là cậu muốn khóc nha…”


Tiềm Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào lễ đường bên kia, mãi cho lúc đến xe hoa khuất dạng, quan khách giải tán mà cậu vẫn chưa có ý định rời đi, ánh mắt cứ ngây ngốc nhìn về phía trước.


Vì ngược múi giờ, Trịnh Diệc Vi bắt đầu buồn ngủ đánh ngáp, bụng đói đến nỗi kêu ọt ọt.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, hắn đang ngủ say sưa thì Tiềm Vũ bỗng nhiên khởi động xe, dùng sức đạp chân ga, lấy tốc độ hơn 120 cây số/giờ chạy về hướng nội thành.


Trịnh Diệc Vi nắm chặt tay vịn trong xe, trợn mắt la lên. “Đại thiếu gia, cậu gấp đi đầu thai sao, tôi còn chưa muốn ch.ết đâu, chậm một chút…ahhh…”
Tiềm Vũ làm ngơ, vẻ mặt âm trầm, càng lúc càng gia tăng tốc độ phóng như điên.


Trịnh Diệc Vi khóc không ra nước mắt, hắn cảm giác mình đang quay lại tuổi thơ chơi tàu lượn siêu tốc.
Tiềm Vũ lái xe đến trước cửa một quán bar, cũng không để ý đến Trịnh Diệc Vi đang ôm bụng nôn khan, cậu mở cửa xe, mím chặt môi bước vào bên trong.


Đứng trước cửa là mấy người thanh niên, ánh mắt tràn đầy ý tứ khiêu khích đối với khách ngoại quốc. Trịnh Diệc Vi cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy qua heo chạy, hắn liền rất nhanh phản ứng, đây là một Gay bar!


Tuy rằng thông qua Qua Duệ hắn cũng nhận biết được không ít Gay, nhưng bọn họ thoạt nhìn cũng không khác đàn ông bình thường là bao, mọi người đều biết rõ tính hướng của nhau, không ai đụng chạm đến ai, bọn họ đối với Trịnh Diệc Vi cũng không có hành động gì quá mực. Nhưng ánh mắt của những người ở đây lại làm cho hắn không được thoải mái, cảm giác như chính mình là một con mồi.


Hắn rất muốn mặc kệ Tiềm Vũ, bản thân quay về nhà cùng cha mẹ hưởng thụ niềm vui sum họp, nhưng tâm trạng của cậu đang bất ổn, Trịnh Diệc Vi không yên lòng, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn theo vào.
Trong quán bar so với tưởng tượng của Trịnh Diệc Vi càng hỗn loạn không chịu nổi.


Bên trong không có phụ nữ, chỉ có những gã đàn ông to cao lực lưỡng, những chàng thiếu niên yêu dã tuấn mỹ, cùng một số người ẻo lả bán nam bán nữ, trang điểm ăn mặc lòe loẹt như con gái…


Trong không khí ngoại trừ khói thuốc và mùi rượu còn nồng nặc cỗ hương vị đặc trưng của đàn ông. Ngoài quầy rượu ánh sáng mập mờ, cố tình tạo nên một cảm giác âm u nhộn nhạo, trên sân khấu mười mấy mỹ nam đủ các màu da đang nhảy thoát y, dưới đài tiếng huýt sáo vang lên không ngừng, tiếng vỗ tay, tiếng cười đùa cùng la hét chói tai, bên cạnh đó cũng có không ít những lời lẽ hạ lưu thô tục.


Bầu không khí như vậy làm cho người ta vừa bước vào đã có cảm giác quay cuồng.


Trịnh Diệc Vi ngoại hình đẹp trai nam tính, đường nét trên gương mặt hài hòa, dáng người cao ngất, ăn mặc lại rất có phong cách, là người nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trước công chúng nên trên người hắn luôn toát ra một loại khí chất có thể thu hút mọi ánh nhìn.


Trong mắt đàn ông nước ngoài, hắn thật đúng tiêu chuẩn của một mỹ nam người Á Đông, trong lúc hắn dáo dác nhìn quanh bốn phía kiếm Tiềm Vũ thì có đến mười mấy người tiến lại gần, có người thậm chí không hề cố kỵ mà ôm vai, sờ mông hắn.


Trịnh Diệc Vi trong lòng thầm nhủ, cứ coi như bọn họ là fan cuồng, đừng suy nghĩ quá nhiều…


Qua một hồi lâu, hắn rốt cục cũng phá được vòng vây tìm thấy Tiềm Vũ đang uống say mèm nằm trong một góc tối đen như mực. Cậu nhắm mắt chau mày nằm trên ghế sô pha, áo sơ mi cởi hết nút, để lộ ra bờ vai bóng loáng cùng lồng ngực trắng nõn, hình như cậu đang cảm thấy đau đầu, một tay nhu nhu huyệt thái dương.


Đây là lần thứ ba Trịnh Diệc Vi nhìn thấy bộ dáng say rượu của Tiềm Vũ.
Lần đầu tiên, hắn sung sướng khi người gặp họa.
Lần thứ hai, hắn buồn bực đau đầu.
Lần thứ ba, hắn lại nổi trận lôi đình!


Tiềm Vũ không phải nằm một mình, trên người cậu còn có một gã đàn ông ngoại quốc tóc nâu, người đàn ông nọ một tay ôm bên hông cậu, tay còn lại sờ soạng bắp đùi rắn chắc, đầu của gã đang vùi vào một bên cổ của cậu…


Trịnh Diệc Vi nhắm chặt mắt để bản thân tỉnh táo lại, nhưng tay chân lại không chịu nghe theo, hắn thật nhanh xông đến lôi đầu gã đàn ông kia ra.
Gã bị kéo tóc đến phát đau, dùng tiếng Anh để mắng to cái gì đó.
Tiềm Vũ bị đánh thức, vẻ mặt hờ hững nhìn Trịnh Diệc Vi.


Ánh mắt như muốn nói ‘cho dù xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng’ khiến Trịnh Diệc Vi càng thêm tức giận, hắn thô bạo lôi kéo Tiềm Vũ, mặc kệ quần áo trên người cậu hiện đang xốc xếch, trực tiếp kéo cậu ra khỏi quán bar nhét vào xe.


“Cậu muốn phóng túng thì đi về nhà, đừng có ở bên ngoài làm mất mặt đất nước chúng ta!”
Tiềm Vũ cười rộ lên.
Trịnh Diệc Vi nghe mà sởn tóc gáy, vị đại thiếu gia này, chẳng lẽ bị đả kích mạnh quá nên điên rồi?


Sự việc xảy ra kế tiếp đã chứng minh, cậu quả thật không bình thường…
Cậu tiếp tục cười, ánh mắt mê man nhìn Trịnh Diệc Vi, đột nhiên xoay người áp chặt vào hắn.
Trịnh Diệc Vi trừng mắt, theo phản xạ lùi về sau, cho đến khi đụng phải cửa xe phía sau không thể lui được nữa. “Cậu muốn làm gì?”


Tiềm Vũ cười càng lớn, mơ hồ mang theo một tia mị hoặc quyến rũ, Trịnh Diệc Vi chưa từng thấy qua cậu như vậy, trong nháy mắt trở nên thất thần, tay phải của Tiềm Vũ nhanh chóng mò vào bên trong vạt áo của hắn, ở trên vùng bụng rắn chắc vuốt ve, miệng kề sát bên tai của hắn, cố tình cắn cắn dái tai khiêu khích, sau đó hạ giọng nói. “Anh khẳng định chưa từng cùng đàn ông làm qua, có muốn thử hay không?”


Đầu óc Trịnh Diệc Vi trống rỗng vài chục giây.
Tiềm Vũ động tác ngày càng lớn mật, một tay chậm rãi xoa nắn trước ngực hắn, một tay còn lại lần mò xuống thắt lưng, miệng lưỡi linh hoạt ɭϊếʍƈ hôn dái tai hắn.


Nhiệt độ trong xe ngày càng cao, trên người Tiềm Vũ lại mang theo hương rượu nồng nặc khiến người say sưa, cơ thể hắn càng lúc càng nóng lên…
Trịnh Diệc Vi nhớ lại giấc mộng xuân hai hôm trước, bỗng nhiên có chút không xác định đây là sự thật hay bản thân hắn lại nằm mơ.


“Có muốn hay không?” Tiềm Vũ tiếp tục ghé vào tai hắn khàn khàn dụ dỗ, lúc này cậu đã cởi bỏ thắt lưng của Trịnh Diệc Vi.


Cơ thể cậu nóng như vậy nhưng bàn tay vẫn lạnh băng, cho nên khi ngón tay cậu mò vào trong quần Trịnh Diệc Vi, chạm vào nơi nhạy cảm nào đó của hắn thì Trịnh Diệc Vi rốt cục tỉnh táo lại, đẩy mạnh Tiềm Vũ ra.


“Cậu điên đủ chưa?! Có biết bộ dáng của cậu bây giờ giống cái gì hay không?! Chỉ là thất tình thôi, có cần tự sỉ nhục chính mình như vậy không?” Hắn quát lên.


Tiềm Vũ ngả người dựa vào cửa kính xe, ánh mắt mờ mịt nhìn Trịnh Diệc Vi một hồi lâu rồi cúi đầu cười ha hả. “Không muốn sao, thực sự không muốn sao…”


Trịnh Diệc Vi biết Tiềm Vũ là một người cao ngạo, tự tin, ưu nhã, hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ thất hồn lạc phách như thế này của cậu. Tuy rằng quan hệ của bọn họ không mấy thân thiện nhưng tốt xấu gì cũng từng hợp tác làm việc ở đoàn phim lâu như vậy, bộ dáng này của cậu làm cho hắn rất khó chịu.


Hắn biết giờ phút này Tiềm Vũ không phải thực sự muốn tìm người để quan hệ, cậu chỉ vì bị đả kích quá lớn mà muốn tìm cách dời đi sự chú ý. Hắn cũng rất có kinh nghiệm an ủi người khác, mỗi lần bạn bè ở bên cạnh không vui, hắn đều hầu ăn hầu uống hầu nói chuyện, chờ đối phương phát tiết đủ thì thôi, nhưng chiêu này đối với Tiềm Vũ dường như không có hiệu quả.


Nghĩ tới nghĩ lui, Trịnh Diệc Vi vẫn quyết định ra vẻ đàn anh, nhớ lại vài lời thoại trước đây ở trong phim từng nói qua với nữ chính, hắn điều chỉnh ngôn từ lại cho phù hợp rồi mới vụng về mở miệng. “Cậu về phương diện nào cũng là người đàn ông xuất sắc, anh ta rời bỏ cậu là tổn thất lớn nhất của anh ta, về sau nhất định sẽ hối hận… Ừm, cậu cũng không cần thiết vì một người đã vứt bỏ mình mà đau lòng như vậy, buông thả bản thân lại càng không đáng, cậu chỉ cần sống cho thật tốt về sau nhất định sẽ gặp một người hoàn hảo hơn anh ta, phù hợp với cậu hơn, có thể đem lại cho cậu hạnh phúc gấp trăm lần…”


Tiềm Vũ một chút phản ứng đều không có, vẫn im lặng cúi đầu.


Trịnh Diệc Vi có chút cảm giác thất bại, tiếp tục nhớ lại lời thoại. “Tục ngữ nói rất hay, Trung Quốc gái trai hàng vạn, người này không được thì còn người khác, khắp thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu thích một cành hoa… Trên thế giới này phụ nữ tốt, khụ khụ, không phải, đàn ông tốt có rất nhiều, tin tưởng tôi, cậu nhất định có thể tìm được một người thích hợp…”


Trịnh Diệc Vi nói đến mỏi miệng Tiềm Vũ vẫn không có phản ứng.


“Tôi biết cậu hiện tại rất đau khổ, nhưng chỉ là tạm thời, tất cả vết thương đều sẽ được thời gian xoa dịu… Anh ta mặc dù từ bỏ cậu, nhưng vẫn còn có vô số người hâm mộ yêu mến cậu… Trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, còn rất nhiều thứ khác đáng để chúng ta quan tâm…”


“Khò khò…”
Tiếng ngáy chói tai làm gián đoạn cảm hứng đang tuôn trào của Trịnh Diệc Vi, hắn tức giận trừng mắt nhìn Tiềm Vũ. Mẹ kiếp, vì an ủi cậu ta hắn đã vận động vô số tế bào não, tốn nhiều nước bọt như vậy, cậu ta lại ngủ?


Hắn thở phào một hơi, đại thiếu gia rốt cục cũng chịu nằm yên.
Trên thế giới không có chuyện rời xa một ai đó thì sẽ không sống nổi, hắn tin cậu ngủ một giấc tâm trạng sẽ khá hơn.


Quả nhiên chiều hôm sau, Trịnh Diệc Vi đang ở trong vườn hoa nhà cha mẹ hắn phơi nắng thì nhận được điện thoại của Tiềm Vũ.


Cậu không cho Trịnh Diệc Vi có cơ hội mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo. “Ngày hôm qua tôi uống say, tất cả lời nói hành động đều không phải thật lòng, chuyện hôm qua tốt nhất anh hãy quên hết đi, nếu dám nói cho người thứ ba biết, tôi sẽ giết anh!”
Vừa dứt lời, cậu đã vội cúp máy.


Trịnh Diệc Vi ngây người một hồi lâu mới tiếp thu kịp những lời cậu nói, thật kỳ lạ, hắn chẳng những không tức giận Tiềm Vũ vong ân bội nghĩa, ngược lại còn cảm thấy tính nết trẻ con của cậu rất đáng yêu.
Cậu vẫn còn tâm trạng gọi điện hăm dọa hắn chắc là đã không sao rồi chứ?


Đứng dậy khỏi ghế đá, Trịnh Diệc Vi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, duỗi eo. “Ahhh, ngày nghỉ êm đẹp đã kết thúc, lại phải quay về đoàn phim…”






Truyện liên quan