Chương 36: Bạn gái cũ
Tiềm Vũ còn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói rõ mọi chuyện với Diệp Khải Lâm thì Trịnh Diệc Vi lại chuẩn bị cho ra mắt album mới, khác với những lần trước, lần này phải sang tận châu Âu để quay MV, ca khúc “Ngày mai” cũng được đưa vào album.
Hai người không nhìn thấy nhau mỗi ngày chỉ có thể tâm sự qua điện thoại.
Diệp Khải Lâm quyết lòng muốn tìm một vị hôn thê cho Tiềm Vũ nên đã đứng ra sắp xếp để cậu cùng mấy vị thiên kim kia gặp gỡ. Mặt khác, không nỡ nhìn con gái tinh thần ngày càng sa sút, Khang lão gia cũng liên tục bắt Khang Tương Ngữ phải đi coi mắt. Hai người cùng chung số phận, cuối cùng Tiềm Vũ đành phải chấp nhận lời đề nghị của Khang Tương Ngữ, cùng cô diễn một màn kịch để mọi người nghĩ rằng họ có tình cảm với nhau, tạm thời làm bia đỡ đạn cho đối phương.
Trịnh Diệc Vi sau khi biết liền chua giọng nói. “Phải để ý một chút, không được ôm, cũng không được nắm tay!”
“Vậy hôn chắc là được chứ?” Tiềm Vũ cố tình trêu chọc hắn.
“Cứ chọc giận anh đi, đợi lúc trở về coi anh làm sao trừng phạt em.”
Hai người tán gẫu một hồi Tiềm Vũ mới hỏi hắn. “Quay phim có mệt không?”
“Không mệt.” Trịnh Diệc Vi cười nói.
Thực tế hắn đang nói dối, cơ thể tuy không mệt nhưng thần kinh lại vô cùng căng thẳng, không cách nào thả lỏng.
Ca khúc “Ngày mai” kia, hắn không ngờ công ty lại mời bạn gái cũ của hắn là Sở Tiếu vào vai nữ chính, trong MV hai người đóng vai một cặp tình nhân, có lúc thì cãi nhau ầm ĩ, có lúc lại vô cùng ngọt ngào hạnh phúc, ngoài ra còn có rất nhiều cảnh thân mật.
Trịnh Diệc Vi vô cùng khó xử, ngoại trừ Bạch Chí Lăng, Lục Nhậm, Qua Duệ và vài người bạn thân thì cũng không ai biết hắn và Sở Tiếu từng quen nhau.
Năm đó khi Lê Manh Manh chủ động chia tay hắn đã bị đả kích rất lớn. Một lần trong buổi tiệc rượu tình cờ quen biết Sở Tiếu, sau lại liên tiếp chạm mặt trong các sự kiện, hắn đối với cô cũng có thiện cảm. Sau này bọn họ có cơ hội đóng chung với nhau hai chương trình quảng cáo, thường xuyên qua lại dần dần trở nên thân thiết, không đầy một tháng thì chính thức hẹn hò. Ban đầu cũng có cảm giác rất mới mẻ, cũng trải qua được một khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc nhưng tình cảm của bọn họ không thực sự kiên định, sống chung lâu ngày mới phát hiện tính cách hoàn toàn không hợp, quan điểm sống cũng khác biệt, mâu thuẫn rất nhanh liền xảy đến.
Trịnh Diệc Vi trời sinh tính tình khoan dung độ lượng, cho dù không vui cũng cố nhẫn nhịn không muốn cùng đối phương tranh cãi, mà Sở Tiếu lại thích giấu mọi chuyện trong lòng, dù có có bất bình cỡ nào cũng duy trì vẻ ngoài lãnh đạm không làm ầm ĩ. Hai người hễ giận nhau là lại chiến tranh lạnh, có khi nửa tháng cũng không gặp mặt, lần nào cũng là Trịnh Diệc Vi hạ mình đi tìm Sở Tiếu.
Nhiều lần như vậy Trịnh Diệc Vi bắt đầu chịu không nổi, hắn chủ động đề nghị chia tay.
Sở Tiếu sau khi nghe hắn đòi chia tay thì đùng đùng nổi giận, không quan tâm đến hình tượng mà làm ầm lên, mắng chửi Trịnh Diệc Vi không tiếc lời, còn hung hăng tát hắn hai cái. Từ đó về sau, bất cứ thời điểm nào vô tình chạm mặt Trịnh Diệc Vi, cô đều làm ngơ coi như hắn không hề tồn tại.
Trịnh Diệc Vi nhờ vậy mới biết, thì ra tình cảm của Sở Tiếu đối với hắn không phải lạnh lùng như những gì cô thể hiện ngoài mặt.
Sau này nghĩ lại, nếu cá tính của cô không phải thiếu tự nhiên như vậy, còn hắn nếu kiên nhẫn thêm một chút, dành nhiều thời gian để hiểu nhau hơn thì bọn họ cũng không đi đến kết cục như hiện tại.
Không đầy một năm đã chia tay, kỳ thật cả hai đều có trách nhiệm, bọn họ không nên chưa hiểu gì về đối phương đã tùy tiện bắt đầu, nhưng là do Trịnh Diệc Vi chủ động theo đuổi, sau này cũng chính hắn chủ động chia tay cho nên hắn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Sở Tiếu.
Trịnh Diệc Vi không ngờ hắn và Sở Tiếu đã cắt đứt quan hệ nhiều năm như vậy mà vẫn còn có cơ hội hợp tác, hơn nữa lại đóng vai tình nhân. Chỉ có thể nói nhân sinh khắp nơi đều là cẩu huyết!
Lúc lên máy bay sang Anh thì vị trí ghế ngồi của hai người cũng ở cạnh nhau, Sở Tiếu vừa đặt mông xuống liền quay mặt ra ngoài cửa sổ nhắm mắt ngủ, nửa đường dùng cơm cũng chỉ tập trung ăn chứ không hề nếm xỉa gì đếnTrịnh Diệc Vi.
Tiểu Mật len lén hỏi nhỏ. “Bộ anh từng đắc tội gì với cô ấy sao? Cô ấy hình như rất ghét anh…”
Thời điểm Trịnh Diệc Vi và Sở Tiếu quen nhau Tiểu Mật vẫn còn học trung học cho nên không hay biết gì về mối quan hệ giữa bọn họ, đối mặt với sự nghi ngờ của cô hắn chỉ cười khổ một tiếng, không biết phải trả lời thế nào. Sau khi chia tay, Sở Tiếu cứ nghĩ tin đồn Trịnh Diệc Vi hẹn hò Khang Tương Ngữ là thật, trong cơn tức giận cô đã cặp với một tay công tử nhà giàu quen thói phong lưu, không ngờ người nọ đã có vị hôn thê lại còn là một nhân vật không hề đơn giản, kết quả cô bị người phụ nữ kia hại cho thê thảm, im lặng một thời gian dài không xuất hiện trong giới người mẫu. Trịnh Diệc Vi vô cùng áy náy, hắn âm thầm nhờ Khang Tương Ngữ giúp đỡ, không hiểu sao Sở Tiếu lại biết chuyện, cô cảm thấy mất mặt nên càng hận Trịnh Diệc Vi hơn.
Hai năm gần đây cô tuy được công ty mới coi trọng, có rất nhiều cơ hội lên truyền hình, hợp đồng quảng cáo cũng không ít nhưng hầu hết người mẫu đều phải dựa vào tuổi thanh xuân để kiếm sống, cô đã hai mươi bảy tuổi, làng giải trí lại đầy rẫy nhân tài, các người mẫu mới ra mắt đều là mười bảy mười tám hoặc hơn hai mươi một chút, cô và những người mẫu lớn tuổi khác rất nhanh sẽ bị họ qua mặt. Bởi vì ý thức được nguy cơ cho nên hai năm nay cô cũng bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh, xuất hiện nhiều hơn ở các tiết mục giải trí truyền hình, hy vọng có thể trở thành một nghệ sĩ toàn năng. Cô vừa xinh đẹp lại có khí chất, dù là trong phim hay truyền hình giải trí đều có thể tỏa sáng, đáng tiếc kỹ thuật diễn xuất quá kém, mặc dù đạo diễn rất ấn tượng với ngoại hình và khí chất của cô nhưng cũng không dám mạo hiểm đưa cô lên hàng nữ chính, cùng lắm chỉ có thể cho cô diễn mấy vai nữ phụ, làm bình hoa di động. Cô ở mảng truyền hình và điện ảnh không tạo được thành tích gì nổi bật, đã thiếu kỹ năng lại còn kham nhiều công việc, kết quả trong làng người mẫu cũng dần dần thất thế, tiền mất tật mang.
Giới giải trí vừa rộng lớn lại bát nháo, Trịnh Diệc Vi cho dù không hỏi thăm tự nhiên cũng có người ở trước mặt hắn bàn luận. Cho nên hắn đối với hoàn cảnh của Sở Tiếu cũng biết qua, hắn có lòng muốn giúp đỡ nhưng lại sợ chạm đến tự ái của cô, khiến cho cô càng thêm hận hắn nên thôi.
Trịnh Diệc Vi cho rằng khi đến nơi cô cũng sẽ không chịu nói chuyện với hắn.
Không ngờ về đến khách sạn, lúc mọi người trong đoàn phim cùng nhau ăn tối thì cô bất ngờ lên tiếng.
Trịnh Diệc Vi, Sở Tiếu, còn có đạo diễn ba người một bàn, khi đạo diễn bước vào nhà vệ sinh rửa tay, không khí bỗng trở nên ngột ngạt, ai nấy cúi đầu chuyên tâm dùng bữa, Sở Tiếu ngồi đối diện lạnh lùng hỏi hắn. “Anh có mang theo thuốc lá không?”
Trịnh Diệc Vi ngẩng đầu nhìn cô, sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc đưa cho cô.
Sở Tiếu nhận lấy, rút ra một điếu đưa lên môi, vẻ mặt không thay đổi tiếp tục nhìn hắn.
Trịnh Diệc Vi hiểu ý, lấy ra hộp quẹt giúp cô châm lửa.
Sở Tiếu hít vào một hơi rồi ngẩng mặt lên phả ra một vòng khói thuốc, ánh mắt nhíu lại, biểu tình lãnh đạm, cô mặc trên người một chiếc áo thun đen tay ngắn và quần sooc màu vàng nhạt, thoạt nhìn có vẻ rất gầy.
Cô quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lẳng lặng hút xong điếu thuốc sau đó đem dụi vào gạt tàn rồi nói. “Thật trùng hợp, hôm nay cũng là ngày 17 tháng 7.”
Trịnh Diệc Vi có chút khó hiểu, ngày 17 tháng 7 thì làm sao?
Sở Tiếu trào phúng cười rộ lên. “Anh quên rồi sao, chúng ta bốn năm trước chính là vào ngày này chia tay.”
Trịnh Diệc Vi lúng túng vò đầu, hắn thực sự đã quên.
“Đã từng có một khoảng thời gian em thực sự rất hận anh…” Sở Tiếu đung đưa ly rượu, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ bên trong, thản nhiên nói. “Nhưng hiện tại em đã nghĩ thông suốt, khoảng thời gian quen nhau anh vẫn đối với em rất tốt, đáng tiếc chúng ta tính tình không phù hợp, cho dù anh không chủ động chia tay chúng ta cũng sẽ không đi đến kết quả…”
Cô nói những lời này khiến Trịnh Diệc Vi có phần ngạc nhiên.
“Trước đây là em quá bướng bỉnh, chúng ta còn có thể làm bạn không?” Sở Tiếu nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
“Tất nhiên.” Không ai hy vọng mình bị người khác chán ghét, xem như kẻ thù, tuy Trịnh Diệc Vi không biết nguyên nhân vì sao cô lại đột nhiên thay đổi nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.
Ngày hôm sau đoàn phim bắt đầu tiến hành quay MV “Ngày mai” tại quảng trường của một nhà thờ. Nội dung MV nói về cuộc đời của một chàng trai từ năm mười tám tuổi cho đến hai mươi tám tuổi, Sở Tiếu vào vai người yêu của Trịnh Diệc Vi, hai người đóng vai một cặp tình nhân trải qua thời gian mười năm từ lúc còn học đại học cho đến khi kết hôn.
Trịnh Diệc Vi mặc một kiện áo khoác màu xám nhạt còn Sở Tiếu một thân váy trắng, Trịnh Diệc Vi từ phía sau ôm lấy cô, tựa cằm vào vai cô, Sở Tiếu khẽ quay đầu, má của hai người dán vào nhau, Sở Tiếu đặt tay mình lên hai cánh tay của Trịnh Diệc Vi đang vòng qua eo cô.
Gió khẽ lay động mái tóc của hai người, bầu trời phía sau nhà thờ một màu xanh biếc, ánh nắng rọi vào thân hình của cả hai như bao phủ một lớp sương màu vàng nhạt, mấy chú chim bồ câu ở xung quanh không ngừng bay lên lượn xuống.
Tuy rằng quan hệ giữa hắn và Sở Tiếu đã phần nào bớt căng thẳng nhưng hai người cũng đã cắt đứt quan hệ nhiều năm, Trịnh Diệc Vi vẫn có chút gì đó không được tự nhiên, mỗi lần hắn nhìn Sở Tiếu thì lại nhớ đến một số chuyện trước đây trong quá khứ.
Buổi quay phim kết thúc, mọi người cùng nhau đi ăn cơm. Đạo diễn là một tay vừa nghiện rượu lại vừa thích khi dễ người khác, không ngừng ép Sở Tiếu uống rượu, Trịnh Diệc Vi nhịn không được liền giúp cô giải vây.
“Tôi đã cùng cô ấy cụng ly, cô ấy không uống chẳng phải khiến tôi rất mất mặt sao?” Đạo diễn hơi mất hứng.
“Tôi thay cô ấy uống với anh có được không?”
“Nếu vậy thì phải ba ly.”
“Được.” Trịnh Diệc Vi không nói hai lời, ngửa cổ uống một hơi cạn ba ly.
Mấy cô gái khác đồng thời kêu lên. “Trịnh thiên vương đúng là thiên vị ~”
Trịnh Diệc Vi cười cười. “Sở Tiếu không uống được, mọi người đừng làm khó cô ấy!”
“A, Trịnh thiên vương, anh làm sao biết cô ấy không thể uống? Hai người có quen biết sao?” Mọi người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn và Sở Tiếu.
Sở Tiếu liếc mắt nhìn Trịnh Diệc Vi. Bởi vì say rượu nên gương mặt cô đỏ ửng, bờ môi đầy đặn ướt át, ánh mắt mơ màng như phủ một lớp sương nhàn nhạt, nhìn qua thập phần quyến rũ.
Đàn ông xung quanh nhiều người cứ ngẩn ra nhìn cô, trong lòng như có một loại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Trịnh Diệc Vi lại không có cảm giác gì, hắn chợt nhớ tới bộ dáng khi say rượu của Tiềm Vũ còn mị hoặc hơn, không biết hiện tại cậu đang làm gì, có phải lại bị ép đi coi mắt? Hay là vẫn cùng Khang Tương Ngữ đóng giả tình nhân, hay đang nằm ở nhà đọc sách…
Hắn thật nhớ cậu.
Lúc về khách sạn thì mọi người để Trịnh Diệc Vi và Sở Tiếu ngồi cùng một xe.
Bị mọi người thay nhau mời rượu, Trịnh Diệc Vi cũng có chút ngà ngà say, hắn xoa xoa huyệt thái dương, đang suy nghĩ xem về đến phòng sẽ tắm trước hay gọi điện cho Tiềm Vũ trước thì Sở Tiếu ở bên cạnh vốn tưởng đã ngủ lại đột nhiên mở mắt nói chuyện với hắn. “Ca khúc ‘Ngày mai’ là do anh tự viết lời sao?”
Trịnh Diệc Vi gật đầu.
“Viết cho bạn gái?”
Trịnh Diệc Vi lại ngượng ngùng gật đầu một cái.
“Không phải là Lục Gia Hãn chứ?”
“Không phải.”
“Vậy là khang Tương Ngữ?”
“Cũng không phải.”
Sở Tiếu không hỏi nữa.
Không khí trong xe lại một lần nữa im lặng đến quỷ dị, mãi đến khi về tới khách sạn Sở Tiếu cũng không mở miệng nói chuyện.
Lúc xuống xe, Trịnh Diệc Vi sơ ý làm rơi điện thoại từ trong túi quần, Sở Tiếu âm thầm nhặt lấy cho vào túi xách.
Trịnh Diệc Vi về đến phòng liền chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, nhất thời không phát hiện đã đánh rơi điện thoại.
Trùng hợp Tiềm Vũ lại gọi đến.
Sở Tiếu nhìn hai chữ “Của tôi” được hiển thị trên màn hình, chờ cho chuông reo một hồi mới ấn phím nghe. “A lô?”
Nghe được giọng nói của một người phụ nữ xa lạ, Tiềm Vũ hơi sửng sốt một chút, nhìn nhìn màn hình di động, không sai, đúng là số của Trịnh Diệc Vi.
“Cô là ai?”
“Vậy anh là ai?” Sở Tiếu hỏi lại.
Giọng điệu cao ngạo của cô khiến Tiềm Vũ cảm thấy khó chịu, ngữ khí của cậu cũng tự nhiên lạnh xuống mấy độ. “Bảo Trịnh Diệc Vi nghe điện thoại!”
“Thật ngại quá, hiện tại anh ấy không tiện nghe máy.”
Tiềm Vũ nhíu mày. “Anh ấy đang làm gì?”
“Đang tắm.” Sở Tiếu lạnh nhạt trả lời.
Tiềm Vũ mím chặt môi, không chút do dự cúp điện thoại.
Cậu tuy tức giận nhưng vẫn chưa đến nỗi mất hết lý trí, cậu nhận ra được cô gái kia là cố tình khiêu khích, Trịnh Diệc Vi chắc hẳn đã đi ra ngoài.
Nhưng rốt cục là cô gái nào lại có thể khiến hắn tin tưởng giao điện thoại của mình cho cô ta bảo quản?