Chương 38

Nghĩa trạm thỉnh thoảng cũng sẽ có người tới. Vào kì nghỉ, học sinh được nghỉ dài, thỉnh thoảng cũng sẽcó phụ huynh mang con của họ tới đây để trải nghiệm.
Người lui tới hỗn độn, nhưng phần lời đều là những người lương thiện.


một người phụ nữ đẹp ư? Trong khoảng thời gian này, người phụ nữ xinh đẹp từng tới đây chỉ có Tần Đường.
Như cảm nhận được gì đó, Tưởng Xuyên ngẩng đầu.


Lộ Toa đang đứng ở đầu hành lang tầng hai, dựa vào lan can cầu thang nhìn xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi tô son đỏ mỉm cười.


Tưởng Xuyên bình tĩnh đối diện cô ta vài giây, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng. Tiểu Thành theo ánh mắt anh nhìn về phía Lộ Toa, gãi đầu nói: “Chị Tần Đường cũng sẽ không quay lại, cho nên em liền để cô ấy ở phòng đó. Phòng đó sạch sẽ, ánh sáng cũng tốt.”


Tưởng Xuyên nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu ta một cái, “Tôi có nói cô ấy không trở lại sao?”
Tiểu Thành há hốc miệng, A Khởi cũng nói: “Có mà. Hôm qua anh có nói đó.”
Tưởng Xuyên lạnh giọng: “Tôi nói cô ấy sẽ không bao giờ trở lại à?”


Tiểu Thành và A Khởi cả người run lên, cũng không biết sao bầu không khí lại trở nên đè nén như vậy.
Hai người đứng co rúm lại, Tiểu Thành thử hỏi: “Nếu không, em sắp xếp cho cô ấy một phòng khác?”
“không cần.”
Tưởng Xuyên đi nhanh vào phòng khách.


available on google playdownload on app store


Dì Quế kêu lên: “Đến giờ ăn cơm rồi.”
Lộ Toa xuống nhà, Tiểu Thành nhìn cô ta cười cười: “Chị Lộ Toa ăn cơm.”
Lộ Toa hỏi, “Tôi không thể ở lại gian phòng kia sao?”
Tiểu Thành vội vàng lắc đầu: “không không, có thể ở lại, có thể ở lại mà.”


Lộ Toa cười cười: “Vậy là được rồi.”


Trước khi Tưởng Xuyên đi, trên bàn ăn có nhiều hơn một người, đó là Tần Đường, Tưởng Xuyên ra ngoài một chuyến, sau khi trở về người lại đổi thành Lộ Toa. Ánh mắt Lữ An lượn qua lượn lại trênngười hai người. anh quen Tưởng Xuyên sớm nhất, cũng là người duy nhất trên bàn ăn này biết được mối quan hệ của Tưởng Xuyên và Lộ Toa.


Người phụ nữ này tới đây làm gì?
Muốn quay lại à?
A Khởi nhìn về phía Lộ Toa, nhỏ giọng hỏi: “Đồ ăn có hợp khẩu vị của chị không ạ?”


A Khởi cảm thấy Lộ Toa và Tần Đường giống nhau, đều là những người phụ nữ vừa xinh đẹp lại có tiền, chính là đại gia, là bạch phú mỹ trong miệng mọi người, cho nên sinh hoạt sẽ không giống bọn họ. Cơm canh đạm bạc Tần Đường không kén chọn nhưng không biết Lộ Toa có giống như vậy không.


Lộ Toa cười: “Ăn rất ngon. Tay nghề của dì Quế không tồi, sau này cháu còn muốn theo dì để học hỏi thêm đây.”
Dì Quế thụ sủng nhược kinh, có chút xấu hổ cười: “cô thích là tốt rồi, tôi cũng không có tài năng gì…”


Sau khi ăn xong, dì Quế và A Khởi đi dọn dẹp, vào phòng bếp rửa bát, dì Quế nói: “Dì còn tưởng cô gáinày sẽ rất khó hầu hạ, không ngờ cũng là người dễ nói chuyện, giống Tần tiểu thư, tuy nhìn có vẻ khó ở chung nhưng thực ra đều là người tốt.”


A Khởi vừa rửa chén vừa nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Thực ra cháu vẫn cảm thấy chị Tần Đường tốt hơn một chút.”
Dì Quế cười: “Đúng là tốt thật, lớn lên xinh đẹp, lại còn tốt bụng.”


A Khởi nói: “Cháu cảm thấy chị Lộ Toa này coi trọng anh Tưởng, lúc nãy ăn cơm, cháu thấy ánh mắt chị ấy lén lút nhìn về phía anh Tưởng. Trước khi chị Tần Đường không có như vậy….”
Cho nên, trong lòng cô có chút không vui.


Cảm thấy Lộ Toa này chính là dạng phụ nữ có thể nửa đêm đến gõ cửa phòng Tưởng Xuyên.
Dì Quế thu lại nụ cười: “A Khởi, tâm tư của cháu đừng đặt trên người Tưởng Xuyên nữa. Trong lòng cậu ấy không có cháu.”


A Khởi hơi dừng lại, cúi đầu, chán nản nói: “Cháu biết….”
Dì Quế vỗ đầu cô: “Tiểu Thành cũng khá tốt mà.”
A Khởi trừng mắt: “Cháu mới không thích cậu ta đâu, lớn lên chả đẹp gì cả.”


“Ôi cái đứa nhỏ này…...có đẹp cũng đâu thể mài ra cơm mà ăn chứ.”
“Có thể mà….”
………
Tưởng Xuyên đứng trong sân viện hút thuốc, Lữ An hạ giọng hỏi: “Sao cô ta lại tới đây?”
“không biết.”


Lữ An quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách, “Tôi cảm thấy….chuyện này khôngđơn giản. anh nên cẩn thận một chút.”
Tưởng Xuyên búng tàn thuốc, nói: “Nếu thực sự có chuyện, anh hãy bảo Tiểu Thành dẫn hai người kia tránh đi nơi khác.”


“Tôi biết rồi.”
Cũng không còn cách nào khác cả.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lữ An quay đầu lại nhìn, sau đó xoay người rời đi.
Tưởng Xuyên thoáng quay đầu lại, nhả ra một vòng khói, “cô tới đây làm gì?”
Lộ Toa nhìn anh: “anh nói xem?”


Tưởng Xuyên không hề hé răng, hút thuốc xong, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di.
“anh có người trong lòng thật rồi ư?”
“Ừ.”
“Tần Đường?”
Tưởng Xuyên bất động thanh sắc, liếc nhìn cô ta một cái: “không liên quan đến cô.”


“anh không xứng với cô ấy.”
“Thế sao?”
“Trong lòng anh nhất định cũng nghĩ như vậy.”
Tưởng Xuyên cười khẽ: “Tôi không nghĩ như vậy.”
Tưởng Xuyên chậm rãi thu lại nụ cười: “Dù sao cũng xứng đôi hơn khi ở với cô.”


anh ba lần bốn lượt nói chuyện không chút lưu tình, đến nửa điểm tình cảm cũng không cho, Lộ Toa cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “anh…. Đúng là càng ngày càng không thú vị.”


Tưởng Xuyên quay đầu lại, cười nhạo thành tiếng: “thì sao? Tức quá thì có thể rời khỏi đây.”
Sắc mặt Lộ Toa lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh: “Tôi không đi.”


“cô cũng biết rồi đấy, chỗ này của tôi không nuôi người ăn không ngồi rồi, hoặc là làm việc, hoặc là quyên tiền quyên vật.” Tưởng Xuyên nhìn cô ta chằm chằm: “cô chọn loại nào?”
“Tôi chọn….” Lộ Toa tới gần, dính sát vào người anh: “Bồi anh, được không?”


Tưởng Xuyên vẫn cười như cũ: “cô thấy sao?”
Lộ Toa nhìn anh ý cười không chạm đến đáy mắt, chậm rãi thu hồi lại tươi cười.
Tưởng Xuyên xoay người rời đi.
…….


Lộ Toa tới được một khoảng thời gian rồi, cũng thực sự bỏ ra một số tiền quyên một xe tải vật tư, để Lữ An và Tiểu Thành mang vào trong núi.
Lộ Toa ngồi trên hành lang tầng một, laptop để trên đùi, ngón tay gõ như bay trên bàn phím.


A Khởi ngồi ở băng ghế nhỏ trong sân, lặng lẽ đánh giá cô ta.
Tối hôm qua cô thấy Lộ Toa đến gõ cửa phòng Tưởng Xuyên, nhưng…. Tưởng Xuyên không cho cô ta vào.


cô ta đến đây đã được nửa tháng rồi, cũng không biết tối hôm qua là lần thứ bao nhiêu nữa…… A Khởi phẫn nộ xé vỏ túi, Lộ Toa lại dường như cảm nhận được ánh mắt của A Khởi, đột nhiên nâng mắt lên nhìn, A Khởi vội vàng cúi đầu. Cũng không biết tại sao cô lại có chút sợ Lộ Toa.


Tuy rằng ánh mắt không quá lạnh lùng, nhưng A Khởi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Lộ Toa cười một cái, gập máy tính lại.
đi về phía A Khởi, mỉm cười nói: “A Khởi, chúng ta đi dạo phố đi.”
A Khởi kinh ngạc ngẩng đầu: “Nhưng….nhưng em còn phải trông nhà.”


Lữ An dẫn một nửa người đi rồi, ban ngày Tưởng Xuyên về cơ bản là không ở nhà, Lộ Toa rủ cô đi dạo phố, vậy thì trong nhà chỉ còn lại dì Quế.


Lộ Toa nhìn lướt một vòng trong sân viện, cười: “Trong nhà cũng không có đồ gì đáng giá mà. Hơn nữa không phải còn có dì Quế sao?”


“Nhưng…..Nhưng…….” A Khởi có chút do dự. đã rất lâu rồi cô không đi dạo phố, lần cuối cùng là hơn nửa tháng trước, lúc đi dạo chợ đêm với Tiểu Bạch.
Lộ Toa mỉm cười, kéo tay A Khởi: “đi thôi, đi một chút thôi mà, chị mời em ăn cơm.”


A Khởi vẫn do dự: “anh Tưởng bảo em trông nhà mà….”
Lộ Toa xoay người lại cười: “Chị đi thay quần áo. Nếu em muốn đi thì cũng đi rửa mặt thay đồ luôn nhé.”


A Khởi nhìn theo bóng dáng thướt tha của Lộ Toa, xoa tay, sau đó chạy vào phòng bếp tìm dì Quế: “Dì Quế, cháu đi chơi một lát nhé.”
Dì Quế đang nhào bột: “A? đi với ai thế?”
“đi...đi cùng chị Lộ Toa ạ.”


“Ô…..” Dì Quế nói: “đi cùng cô ấy sao? Vậy thì cháu chỉ có thể xem thôi, cũng không mua được gì mà.”
A Khởi cắn môi, “Cháu chỉ là muốn đi xem một chút thôi, không mua.”
Dì Quế cười: “Vậy cháu đi đi.”


A Khởi nhoẻn miệng cười đáp lại: “Vậy cháu đi đây.”
A Khởi thay một bộ váy xinh đẹp, còn xịt nước hoa được Tần Đường cho, có chút thẹn thùng đứng đợi Lộ Toa dưới nhà.
Lộ Toa đến bên cạnh cô, nhướng mày nói: “Trang điểm thật là xinh nha.”


A Khởi cười, Lộ Toa nói: “Còn xịt cả nước hoa à?”
Chanel, đây không giống thứ mà A Khởi có thể mua.
A Khởi gật đầu: “Vâng ạ, chị Tần Đường tặng em đó.”
Lộ Toa nhìn cô ấy, “Ừ, chúng ta đi thôi.”
………


Tưởng Xuyên nắm chặt tờ giấy chứng nhận trong tay. Trong ảnh là một chàng trai khoảng hơn 20 tuổi, mặc cảnh phục, tràn ngập sức sống tuổi trẻ, ánh mắt anh khí.
Đây là ảnh chụp khoảng 8,9 năm trước, khi anh mới vào cảnh đội.


Năm 25 tuổi, bị tước bỏ cảnh tích, tấm giấy chứng nhận này trở thành vật tưởng niệm duy nhất của anh, thỉnh thoảng sẽ mang ra nhìn lại một chút. Cũng chỉ có thứ này có thể chứng minh anh đã từng là một người cảnh sát.


Tưởng Xuyên bỏ giấy chứng nhận vào trong phong bì, viết địa chỉ xong, đưa cho Tào Nham: “Gửi đigiúp tôi.”
Tào Nham nhìn nhìn: “Cái gì thế?”


“một đồ vật rất quan trọng, có người nhớ nó.” Tưởng Xuyên cười một cái, có vài phần bất đắc dĩ, “Mấy hôm nay luôn có người theo dõi tôi, tôi sợ mình gửi đi sẽ bị người khác lấy mất, đành phải nhờ anh giúp một tay.”
Gửi cho cô, cô sẽ vui hơn.


Tào Nham ước lượng phong bì trong tay, rất nhẹ, như là không có trọng lượng.
“Được.”
“Chuyện tôi bảo anh điều tra, tr.a được chưa?”


Sắc mặt Tào Nham trở nên nghiêm túc: “5 năm trước Lộ Toa bắt đầu trở thành một đấu giá viên, trùng hợp chính là, mỗi một lần cô ta tham gia đấu giá, nhất định người của tập đoàn Côn Luân sẽ có mặt, hơn nữa nhất định sẽ đấu giá được đồ, giá cả đều xa xỉ.”


Đầu lưỡi Tưởng Xuyên ɭϊếʍƈ một vòng quanh răng, ngả người vào ghế dựa, “Hình thức đấu giá như thế nào?”


Tào Nham: “Có tư nhân, có công khai, cũng có cả hội đấu giá từ thiện. Nhưng tư nhân thì hơi khó điều tra, do mấy người đó đều có thân phận đặc thù, hơi khó động vào.”
Tưởng Xuyên không hỏi lại nữa, những việc này đều có cảnh sát xử lý, anh không lo.


Hy vọng duy nhất chính là mong sao Khương Khôn sớm lọt lưới.
Tào Nham thở dài: “Chuyện này liên lụy quá lớn, có một số người không thể động vào được, cho nên chỉ đành cứng đối cứng với Khương Khôn, tìm được bằng chứng vững chắc.”
Tưởng Xuyên châm thuốc, vẫn không hé răng.


Tào Nham đá vào chân ghế anh đang ngồi: “anh cmn có thể hé răng một câu không??”
Tưởng Xuyên đứng lên, “Những chuyện này tôi nhúng tay quá nhiều sẽ ảnh hướng không tốt, đây là chuyện của cảnh sát mấy người.”
Sau đó xoay người rời đi.


Tào Nham nhíu mày, ảnh hưởng gì không tốt chứ? Chuyện của cảnh sát mấy người ư…..
Có phải bản thân anh cũng đã quên, anh cũng chính là một người cảnh sát rồi không?


Nhưng nghĩ lại thì có lẽ Tưởng Xuyên sợ ảnh hưởng đến Tào Thịnh đi, bởi để cho Tưởng Xuyên tham dự vào vụ án lần này, là do Tào Thịnh sử dụng tư quyền. Đợi vụ án này kết thúc, Tào Thịnh nhất định có thể thăng chức.
“Đợi chút, chúng ta đi làm chén rượu đi?”


Tưởng Xuyên quay lại, “Được, đi thôi.”
Chuyện phiền lòng nhất của Tưởng Xuyên bây giờ chính là từ sau khi anh trở về, Tần Đường tiểu cônương kia liền không để ý đến anh nữa, cho dù anh gọi điện thoại bao nhiêu lần cũng không chịu nghe máy.


Cho nên sau đó, anh liền không gọi nữa.
Tưởng Xuyên biết cô rất cố chấp với chuyện của anh, cho nên anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, còn để Tào Thịnh phái người đi theo cô, nếu có tình huống xảy ra anh cũng có thể biết được sớm nhất.


anh thiếu cô một sự yên tâm.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn đồ vật trong tay Tào Nham: “Đầu tiên gửi thứ này đi trước đã.”
Tào Nham: “Gấp cái gì? Trời đã tối đen rồi, sáng sớm mai sẽ đi gửi cho anh.”
Tưởng Xuyên vẫn bất động: “Gửi trước đã.”


“Gấp như vậy sao?”
“Ừ, cho yên tâm.”






Truyện liên quan