Chương 11: Nóng nảy
Edit: meowluoi
Đưa hai tiểu gia hỏa về nhà trước, tay chân Mạc Minh nhanh lẹ đã võ trang đầy đủ.
Khẩu trang, kính râm, mũ - - mấy thứ này, là anh chuẩn bị “Ba thứ đồ” trước khi ra cửa.
Đương nhiên, đối với việc ba có bộ dạng này, hai anh em Mạc Du, Mạc Nhiên đã sớm quen rồi.
Nhưng mà, ba mặc tây trang lại ăn mặc như vậy… Trông rất quái dị.
Tuy cảm nhận như vậy, nhưng hai tiểu gia hỏa không ai dám mở miệng nói trước mặt Mạc Minh, bọn họ chỉ đi theo người đàn ông quay về nhà ở lầu mười hai, ba đi đằng trước thả chậm tốc độ.
Mạc Minh là chủ gia đình, nhưng anh không chịu trách nhiệm mở cửa.
Mạc Du gần năm tuổi biết rõ điểm này, ngựa quen đường cũ lấy chìa khóc trong túi, nhón chân lên, mang chìa khóa nhét chuẩn xác vào trong lỗ, sau đó cố hết sức mở khóa.
Trong quá trình này, Mạc Minh đứng đằng sau nhìn mặt không thay đổi.
Đợi đến khi vào phòng, hai tiểu gia hỏa không cần người cha là anh dặn dò, tự mình lấy dép thay. Mạc Nhiên còn chủ động lấy dép cho ba, kích động để trước người ba.
Mạc Minh thay dép, theo đuôi hai con trai đi vào phòng khách, đầu tiên nhìn hộp ghép hình để lại trênbàn trà. anh lơ đãng, ánh mắt liền di chuyển, liền treo áo khoác lên, nhấc chân tiến vào phòng bếp, rửa tay. Trong phòng bếp hơi hỗn loạn, cũng may tai họa bị loại trừ, cho nên, anh chỉ khom lưng dọn dẹp một chút mà thôi. Khi dọn dẹp xong quay trở lại phòng khách, anh phát hiện hai đứa con trai đã đi rửa tay, thay quần áo, ngồi trên ghế đợi anh.
“Ba ăn táo ạ!” Mạc Nhiên vừa thấy anh, hết sức ân cần mang táo mà trước đó mẹ Ngô đã rửa sạch đến trước mặt anh.
Kỳ thật, bọn chúng biết gọt vỏ. Nhưng mà, bọn chúng giấu chút tâm tư, muốn ba gọt vỏ cho bọn chúng một lần.
Suy nghĩ của bọn chúng không bị Mạc Minh chú ý tới.
Ảnh đế đại nhân hai mươi tám tuổi cho dù không biết chăm sóc đứa bé, nhưng mà gọt vỏ táo đơn giản như vậy, anh cũng biết làm.
Vì vậy, tay trái anh cầm quả táo trơn bóng, tay phải cầm dao gọt trái cây, im lặng gọt táo trước mặt hai đứa con trai.
một vòng vỏ trái cây rơi vào trong thùng rác, không gãy đoạn nào. Mạc Nhiên và Mạc Du thích nhất xem Mạc Minh biểu diễn cái này, cho đến bây giờ anh cũng không biết đây được coi là biểu diễn.
anh mang trái táo cắt thành miếng nhỏ đặt vào khay đựng trái cây, đẩy qua bảo hai đứa bé ăn, chính mình thì lấy ra trái táo thứ hai, tiếp tục gọt. Mấy tiểu tử nhìn anh biểu diễn công phu, khi anh mang vỏ trái cây vứt vào thùng rác, trái táo anh cắt trước đó còn chưa động tới.
Mạc Minh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai tiểu tử.
một lát sau, Mạc Du, Mạc Nhiên đột nhiên hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xuống, mỗi đứa cầm lên mộtmiếng táo, cuống quít nhét vào miệng.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt lạnh lùng lại, cắn một miếng táo.
Trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh ba cha con nhai táo. không lâu sau, ăn xong trái táo, ba người lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ - - chuyện như vậy, Mạc Du và Mạc Nhiên không muốn, bọn chúng chạy vội về phòng ngủ, mang bài tập mà giáo viên dạy kèm ở nhà giao cho chúng, cùng nhau chạy quay lại.
"Ba, ba có thể nhìn bọn con làm bài tập được không?"
Bọn chúng dùng từ "Nhìn", tiếng thứ nhất bọn chúng không nói là "Xem" hoặc là "Hướng dẫn". khôngphải là bọn chúng không tin trình độ của ba, bởi vì trong lòng bọn chúng hiểu, ba sẽ không hướng dẫn cho bọn chúng.
Đương nhiên, bọn chúng học rất tốt, không cần ba lãng phí sức lực.
Bởi vì, bọn chúng chỉ muốn mượn chuyện này để ba ở lại, để ba ở với bọn chúng.
Nghe giọng tha thiết chờ đợi của Mạc Nhiên, ánh mắt Mạc Du cũng giống y như đúc, Mạc Minh di chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhận được câu trả lời thuyết phục, hai tiểu gia hỏa vui vẻ, lập tức cúi đầu viết múa bút thành văn.
Đáng tiếc, cho dù bọn chúng cố gắng như thế nào, hơn nửa tiếng sau, ba bọn chúng vẫn bị một cuộc điện thoại gọi đi.
"Các con ngoan ngoãn ở nhà. Bà nội Ngô bị bệnh, chú Thích sẽ tìm người chăm sóc các con."
anh tích chữ như vàng dặn dò xong, liền mặc áo ngoài vào, trang bị đầy đủ, vội vã dời đi.
Hai tiểu gia hỏa lưu luyến không dời nhìn bóng lưng anh, Mạc Nhiên đáng thương muốn kêu một tiếng "Ba", bảo ba ở lại một lát, nhưng bị Mạc Du ngăn cản.
Ba không thích đứa bé không nghe lời, việc này, bọn chúng hiểu. Cho nên, bọn chúng chỉ có trơ mắt nhìn ba đi về phía cửa, sau đó nghe được tiếng cửa phòng đóng lại.
Đằng sau cánh cửa chính, hai đứa bé buồn bã, Mạc Minh lại hồn nhiên không biết, anh mang nụ cười và giọng nói của hai đứa bé đuổi ra khỏi sau đầu, chuyên tâm lái xe đến công ty đại diện. Cho đến khi màn đêm buông xuống, làm xong mọi việc anh mới nhận cuộc điện thoại từ người đại diện.
Nội dung cuộc nói chuyện rất đơn giản chỉ xoay quanh hai vấn đề: Thứ nhất, Thích Mẫn Hạo đã tạm sắp xếp "Bảo mẫu" tạm thời thay thế mẹ Ngô, Mạc Minh không cần phải lo lắng. Thứ hai, bác sĩ chẩn đoán, mẹ Ngô cần phải tĩnh dưỡng, trong thời gian ngắn không thể lo liệu được việc nhà.
Vấn đề thứ hai làm người ta đau đầu.
"Mạc Minh à, tớ tìm người kia cho dù có thể tin cậy, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng giúp hai ba ngày. Bây giờ thân thể mẹ Ngô không được tốt, không thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Mạc Du, Mạc Nhiên. Cậu xem, có phải nên tìm người mới không?"
"Ừm, cậu sắp xếp đi."
Đầu bên kia điện thoại người đàn ông nói đơn giản rõ ràng, giống như nói xong là cúp điện thoại, Thích Mẫn Hạo vội vàng gọi "Này này này".
"Còn có chuyện gì sao?" Mạc Minh hỏi anh ta.
"Tớ..." Thích Mẫn Hạo thật sự là nói không được.
anh trai à! Đó là con trai anh, là con trai anh đấy! Được không? Vì sao mỗi lần đều là mình anh ta hăng hái, còn anh thì sao? A! thật sự là hoàng đế không vội thái giám đã nôn nóng!
Thích Mẫn Hạo không thích ví dụ này, nhưng ví dụ này bây giờ nói ra chính xác tiếng lòng anh ta được không?
"không phải... Tớ nói là, cậu không quan tâm hai đứa con trai lắm." anh ta nhịn không được oán hận một câu, không thể không trở nên nghiêm túc hơn, "Cậu quên rồi sao? Mạc Du và Mạc Nhiên còn nhỏ, mới tiếp nhận mẹ Ngô? Khi đó, bọn chúng mới hai ba tuổi, chuyện gì cũng không nhớ được, nhưng bây giờ bọn chúng đã năm tuổi, đã hiểu được rất nhiều thứ, cậu tùy tiện nhét một người không quen biết, bọn chúng có thể thích ứng sao?"
"Cậu sẽ tùy tiện nhét một người cho bọn nó sao?" Nào ngờ anh ta nói một câu thấm thía hơn nhiều, đối phương lại không mặn không nhạt nói một câu như vậy.
Thích Mẫn Hạo thật sự muốn nôn ra một ngụm máu.
"Tớ sẽ không... anh trai! Dù có chọn lựa kỹ càng như thế nào, đối với bọn chúng mà nói, cũng hoàn toàn là người xa lạ! Tính con trai cậu cậu cũng biết, một người nhìn giống như đại nhân nhỏ, một người hiếu động, kỳ thật còn khó hầu hạ hơn cậu! Khụ khụ... không phải tớ nói là bọn chúng không tốt, ý của tớ là..."
"Bọn chúng sẽ không không hiểu chuyện như vậy."
không biết tận tình khuyên bảo anh như thế nào, lại bị đối phương cắt đứt.
Thích Mẫn Hạo nhịn không được âm thầm mắng trong lòng "Mẹ kiếp."
Làm người đại diện, cũng không có ai - - vừa chăm sóc hầu hạ cha lại còn phải chăm sóc con! Qủa thậtkhông khác mẹ là mấy!
Buồn bực đến cực hạn người đàn ông chỉ có thể liều mạng khuyên giải chính mình: không cần so đo, không cần so đo, không cần so đo với người chỉ số thông minh cao, nhưng tình thương lại là con số không...
anh ta cưỡng bách chính mình tỉnh táo trong chốc lát, cố gắng không để Mạc Minh tắt điện thoại, vội vàng nói: "Mạc Minh, tớ nói nghiêm túc với cậu, Mạc Du và Mạc Nhiên... Này? A này? Này này này?"
F*ck! Lại treo điện thoại của anh ta!!!