Chương 40: Sinh nhật
Edit: meowluoi.
Kỳ Diệu phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện hình như cô chọc giận ảnh đế mất rồi.
Chỉ trách lúc cô giặt quần áo không cẩn thận ném quần ngắn nhất vào trong chậu rửa mặt, đã gạo nấu thành cơm, cô đành phải cắn răng chịu đựng xấu hổ, mang qυầи ɭót giặt.
Ừm… Coi như là giặt qυầи ɭót giúp Mạc Du, Mạc Nhiên.
Trong suốt quá trình giặt, cô đều tự an ủi chính mình.
Nếu không thì có thể làm gì chứ!
Bởi vì đối phương nói lại ký ức mà cô cố quên, Kỳ Diệu xấu hổ che hai má, hận không thể mang quần tam giác màu xanh bỏ ra ngoài.
nói thật, những năm gần đây, ngay cả quần trong của Lâm Tư, cô còn chưa chạm qua đâu…
Oa oa oa - - Kỳ Diệu! Dừng lại, dừng lại!
Tiểu cô nương che nửa gương mặt, rối rắm đóng cửa phòng lại.
Bên kia, Mạc Minh hùng hùng hổ hổ mở cửa xe, ngồi vào bên trong, mới không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm. anh buộc dây an toàn, vừa nhìn kính chiếu hậu.
Kiểu tóc này…
anh nghĩ lại vừa rồi tiểu nha đầu cười hì hì vuốt tóc anh, khóe miệng khẽ nhếch, lại quay nhanh về ban đầu.
Kỳ Diệu…
anh nói thầm tên cô.
Mắt thẩm mỹ quá kém.
Để bánh cookie trong tay xuống ghế lái phụ, anh nhìn nó một cái, khẽ nhíu mày, không vội vã mà sờ kiểu tóc anh bình luận là kém, liền khởi động xe bắt đầu đi.
một lúc sau, anh ngồi trên ghế salon phòng khách, mở bánh cookie ra, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị.
Miếng thứ nhất, là vị bơ; miếng thứ hai, là vị chocolate; miếng thứ ba, là vị dừa; miếng thứ tư, vị cà phê; miếng thứ năm… Kỳ Diệu làm bao nhiêu vị thế này?
Vì hiếu kỳ, Mạc Minh ăn một miếng lại một miếng, không bao lâu sau, một túi bánh quy đều bị anh ăn sạch.
Hôm sau, Thích Mẫn Hạo đòi anh bánh.
“Ăn hết rồi.” Ảnh đế quốc dân mặt không đổi sắc trả lời.
“Cái gì?” Thích Mẫn Hạo không tin, “Ăn hết rồi sao?”
Mạc Minh nghiêng đầu nhìn anh ta, trong mắt anh hiện rõ ba chữ: không được sao?
“không phải là cậu… Đến gói bánh tớ cũng không nhìn thấy vỏ, cậu ăn hết bánh quy thật hả?” anh ta còn đang muốn mang đến công ty khoe đấy!
Quản lý không tiếp nhận được thực tế “Tàn khốc” này - - nếu không phải là nghệ sĩ nhà mình, anh ta sẽdùng sức lay thân thể đối phương, làm cho người này ăn xong phun ra hết.
“Bánh quy vốn để ăn, không phải dùng để khoe khoang.”
“Cậu cứ cây ngay không sợ ch.ết đứng vậy sao?”
“Hừ.”
Thích Mẫn Hạo bị anh làm chuyện xấu còn dùng tư thế có lý làm nội thương.
“Được, tớ không nói với cậu, tớ đi nói cho Kỳ Diệu biết, để cô ấy phân xử giúp.”
“… Cậu đừng ngây thơ như vậy nữa được không?”
“Cậu mới ngây thơ! Cậu có là bạn không vậy? nói làm hai phần, cậu ăn một phần! Con trai cậu cũng không như vậy!”
“Hôm nay có những việc gì?”
“Cậu lại còn đổi đề tài!”
“…”
không nhận được câu trả lời thuyết phục, tâm hồn Thích Mẫn Hạo bị thương đêm đó liền đến chỗ Kỳ Diệu. Vừa vào cửa, anh liền trách ảnh đế quốc dân chiếm đồ ăn ngon ăn một mình, công bố sau này mình sẽ không bảo một mình Mạc Minh tới ăn.
Đối mặt với người đàn ông lên án công khai, Kỳ Diệu không phản bác được.
“Được rồi… Em sẽ làm cho anh một phần nữa, được không.” Cuối cùng, dựa vào nguyên tắc “Dĩ hòa vi quý”, cô đành phải trấn an và đền bù tổn thất cho anh ta.
“Cái này thì được.” Thích Mẫn Hạo miệng đắng lưỡi khô uống xong một ngụm nước lạnh, bỏ cái ly xuống, mới đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp, “anh nói này, em dàn xếp ổn thỏa chuyện này sao? Em không giúp anh khiển trách ảnh đế tham ăn bá đạo được à!”
“Ách…” Sở dĩ cô không giúp anh ta, bởi vì cô cảm thấy… Mạc Minh rất đáng yêu.
“A, ở trước mặt cậu ấy em rất dễ bị bắt nạt.”
“…” Lúc nào thì cô lưu lại ấn tượng này cho người ta thế?
“À nói mới nhớ, mười ngày sau, là sinh nhật của hai tiểu gia hỏa.” Lúc Kỳ Diệu im lặng không còn gì để nói, Thích Mẫn Hạo đột nhiên nói một câu làm cô trợn to mắt, “anh nhớ không lầm, hai mươi tháng chín… Hình như cũng là sinh nhật của em?”
“Ừm, làm sao anh biết?” Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu cảm thấy mình hỏi một câu thật ngu ngốc.
Quả thật, lúc trước Mạc Minh tìm cô làm “Trợ lý riêng”, anh tìm người điều tr.a qua cô, lúc ký hợp đồng, cô điền thông tin của mình, thế nên chỉ cần thoáng lưu ý, cũng không khó phát hiện?
Quả nhiên, Thích Mẫn Hạo lập tức nói cho cô biết, là anh ta nhìn cô điền thông tin.
“anh nói với em, em phải thừa cơ hội này mà chỉnh đốn lại Mạc Minh, không nên khách khí, tuyệt đối không nên khách khí.”
“…” Có người đại diện nào bán nghệ sĩ nhà mình sao…
“Em đừng có dùng ánh mắt này nhìn anh! Lời anh nói rất đúng. Em xem, bình thường em chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, còn làm cho bọn anh… không, là cho cậu ấy! Làm đồ ăn ngon cho cậu ấy! Cậu ấy mời em một bữa ăn ngon, không được chắc?”
“Ách, cái này…”
“Hơn nữa, ngày thường cũng không mang hai đứa bé đi chơi, coi như hôm đó là sinh nhật của bọn trẻ, cậu ấy cũng không thể mang hai đứa bé ra cửa, thế nên trước kia, sinh nhật hai đứa bé ở nhà, hoặc là anh hay mẹ Ngô đưa đi. anh nghĩ, năm nay, em dứt khoát đưa bọn chúng đi chơi, phí tổn thất kêu Mạc Minh bao hết, mấy người muốn chơi cái gì, ăn cái gì, không cần nương tay, chi phí này, cậu ấy nên trả.”
Kỳ Diệu mở miệng định nói hai câu, không ngờ đối phương lại nói thêm, cuối cùng cô cũng ý thức được cái gì.
Mục đích của anh Thích chủ yếu là muốn cô bồi hai đứa bé sinh nhật?
Nhưng thực tế, đổi lại phương thức không được sao?
“anh xem thế này được không?” Trong đầu vừa nghĩ, Kỳ Diệu nghĩ ngay ra được phương án khác, “Các anh đều đến đây, em sẽ nấu ăn, em sẽ làm bánh ngọt, cũng bố trí gian phòng của hai đứa bé, em tin bọn chúng sẽ thích sinh nhật này. Hơn nữa, không phải sẽ rất ý nghĩa sao?”
Thích Mẫn Hạo nghe lời cô nói, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Được thì có được, anh chỉ sợ em mệt mỏi…”
Quả thật, muốn làm một bàn ăn, lại nướng bánh sinh nhật, còn trang trí gian phòng cho hai tiểu quỷ - - cô phải có ba đầu sáu tay mới đủ ấy chứ?
Trong lòng Thích Mẫn Hạo hiểu, nếu như dựa theo kế hoạch Kỳ Diệu làm sinh nhật cho hai đứa bé, nhất định cô sẽ mệt mỏi. Dù sao, ngày đó anh và Mạc Minh có việc bận, không có cách nào đến sớm giúp. Hơn nữa, tính tình của Mạc Minh… không ngoảnh mặt làm ngơ độc miệng nói hai câu là tốt rồi?
Uyển chuyển biểu đạt ý của mình, người đại diện thấy tiểu cô nương cười một tiếng.
“không sao, Mạc Du và Mạc Nhiên lớn thêm một tuổi, cực khổ nữa, em cũng vui!”
Thích Mẫn Hạo bị nụ cười chân thành của Kỳ Diệu làm cảm động.
Vận khí của anh tốt như nào… không, vận khí của Mạc Minh tốt như nào, mới tìm được “Trợ lý riêng” thật lòng chăm sóc hai tiểu gia hỏa như này chứ?
Thích Mẫn Hạo cảm thấy, tăng lương cho Kỳ Diệu cũng không đủ để đổi lấy lòng cảm kích của Mạc Minh đối với cô.
Người đại diện quyết định ngày mai sẽ nói chuyện này với nghệ sĩ nhà mình - - người kia tính tình lạnh lùng, nhất định đã sớm quên mất.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Kỳ Diệu kiên trì, anh đồng ý với phương án của cô, hơn nữa còn hứa, anhnhất định sẽ mang Mạc Minh đến sớm một chút giúp.
Kỳ Diệu cười hì hì nói được, trong lòng lại suy nghĩ, phải làm như thế nào để làm sinh nhật khó quên cho bọn tiểu tử.
Tuy nói chỉ cần có Mạc Minh là ba ở đây, Mạc Minh và Mạc Du đã vừa lòng thỏa mãn, nhưng cô vẫn hy vọng có thể làm được “Dệt hoa trên gấm.” cô nương quyết định xong liền lên mạng tìm thật nhiều đồ chơi màu sắc rực rỡ, nghĩ đem phòng khách trang trí như thế nào.
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, bọn tiểu tử cảm thấy chị Kỳ Diệu của bọn chúng hơi thần thần bí bí. cô nhiều lần khuân đồ trong phòng khách, không biết làm cái gì. Cho đến gần ngày sinh nhật, chị vui vẻ hỏi bọn chúng, hai ngày được nghỉ, có đồng ý trang trí nhà thật sinh đẹp với cô không.
Hai tiểu gia hỏa thông minh, biết rõ ngày mai là sinh nhật, nghe Kỳ Diệu nói muốn trang trí phòng, trái tim bọn chúng đập “Thình thịch”.
“Chị… Có phải chị muốn làm sinh nhật cho em và anh trai không?” Mạc Nhiên khó nhịn, hỏi thẳng.
Bộ dáng thông minh lanh lợi đáng yêu của cậu làm Kỳ Diệu nhịn không được véo nhẹ khuôn mặt, khen cậu đúng là quỷ linh tinh.
“Chị thật tốt - -” chị Kỳ Diệu thân ái tốn nhiều công sức làm mình và anh trai vui, tiểu Mạc Nhiên tất nhiên là vui như chim sẻ, dơ hai cánh tay ngắn ngủi, dành cho cô gái một cái ôm ngọt ngào.
Kỳ Diệu kéo hai anh em sinh đôi vào trong lòng, trái tim ấm áp.
Hôm sau, hai tiểu gia hỏa dậy thật sớm, tinh thần vui vẻ trang trí phòng khách. Bởi vì Mạc Du và Mạc Nhiên không đi học, Kỳ Diệu chỉ giao những việc bọn chúng đủ khả năng làm. Dù sao đứa bé cũng chỉ là đứa bé, có thể ở trong phòng khách chạy tới chạy lui, giúp chị dán giấy tường đủ màu sắc, bọn chúng đã thấy vui rồi, mọi ngày Mạc Du đều cố gắng làm đại nhân nhỏ, hôm nay trên mặt cũng đỏ bừng tươi cười vui vẻ.
Đến bốn giờ chiều, chuông cửa đột nhiên vang lên. Trước đó Mạc Du và Mạc Nhiên không nói ba sẽđến, căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, chắc chắn Mạc Minh đang bận việc, không thể tới sinh nhật bọn chúng - - nếu không, chị Kỳ Diệu cần gì vất vả như vậy, đặc biệt tỉ mỉ làm nhiều món ăn như thế? Lẽ nào, không phải là muốn bọn chúng không cần khổ sở nữa?
Đối với thiện ý của cô gái, hai tiểu gia hỏa rất cảm động, bọn chúng đã chuẩn bị tư tưởng ba khôngxuất hiện. Bọn chúng không nghĩ tới, khi bọn chúng nghi hoặc không hiểu chạy tới mở cửa, trước mắt xuất hiện một mô hình người máy!
“Tiếng chuông - - sinh nhật vui vẻ!”
Bọn chúng chứng kiến, chú Thích đang dùng hai tay di chuyển mô hình, lộ ra khuôn mặt anh ta cười hi hi ha ha - - bọn chúng nghẹn họng nhìn trân trối, sau lưng chú Thích còn có ba!
Bọn tiểu tử cảm thấy trong mắt sắp rớt xuống rồi!
“Ba - -” kích động ngoài ý muốn làm bọn chúng thiếu chút nữa bổ nhào lên đùi Mạc Minh - - nếu như phía trước không có chú Thích chặn đường.
Thích Mẫn Hạo còn không hiểu được mình đã ở trên mức độ bị chán ghét, anh ta cầm mô hình người máy trong tay đưa cho Mạc Minh ở sau lưng, nhẹ nhàng đẩy hai tiểu gia hỏa vào nhà, sau đó khôngtrốn được Mạc Minh liếc mắt một cái.
Đến cùng ai mới là ba hai đứa bé đây?
nói thì nói như thế không có sai, nhưng ảnh đế đại nhân rộng lượng không thèm so đo với người đại diện. anh cầm quà, cầm mô hình cùng vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
“Các anh đến rồi à?”
Ngay sau đó, anh liền nhìn thấy Kỳ Diệu vui sướng từ bên trong đi ra - - nhưng mà, đồ chơi trẻ con trênđầu cô là cái quỷ gì thế?
“Diệu Diệu, em…” Đừng nói là Mạc Minh, ngay cả Thích Mẫn Hạo đi trước một bước cũng sững sờ, chỉ mũ chú hề trên đầu Kỳ Diệu.
“Đồ trang sức. Các anh cũng đội vào đi.” Ai ngờ tiểu cô nương mặt không đổi sắc nói xong, liền cười hì hì mang hai cái mũ gần giống nhau, đội lên đầu hai người đàn ông.
Mạc Minh và Thích Mẫn Hạo: “…”
“Có thể không đội không?”
“không thể.”
Từ chối Thích Mẫn Hạo cầu xin Kỳ Diệu nhìn hai tiểu gia hỏa, vui tươi hớn hở hỏi: “Mạc Du, Mạc Nhiên, các em xem, ba và chú Thích có đẹp trai không?”
Hai đứa sinh đôi lập tức hiểu ý, nén cười nói: “Đẹp trai!”
“Thấy chưa.” Kỳ Diệu giả bộ vô tội xòe tay, bày tỏ hôm nay là sinh nhật của hai tiểu gia hỏa, mọi người cần thỏa mãn mong muốn vô lý của bọn chúng.
Cái này là mong muốn sao?
Mạc Minh thiếu chút nữa muốn vạch trần.
Nhìn hai mắt tiểu gia hỏa sáng long lanh, lại nhìn phòng khách trang trí rực rỡ, lời vừa định nói ra lại bị anh nuốt trở vào.
“Đến đây… Cùng nhau trang trí.” Cùng lúc đó, hai tiểu gia hỏa được voi đòi tiên, kéo anh và Thích Mẫn Hạo.
Đường đường là ảnh đế quốc dân đội cái mũ rất xấu, lại còn bị lôi kéo vào trong phòng khách rực rỡ.
Ảnh đế đại nhân không làm, đều ném cho người đại diện. Thích Mẫn Hạo phê bình anh không có tình thú, sau đó chạy theo cô nương bận việc.
Đối với việc này, Mạc Minh chỉ có một vẻ mặt: không đành lòng nhìn thẳng.
anh cho hai tay vào trong túi, đứng ở một bên nhìn, chỉ có lúc hai tiểu gia hỏa hỏi anh nhìn có đẹp không, anh mới miễn cưỡng nể mặt, “Ừ” một tiếng.
một lát sau, Kỳ Diệu đi làm món ăn, nói bọn họ cứ ngồi trước, liền vội vã chạy vào bếp. Mạc Minh trơ mắt nhìn cô đội mũ chạy về phía phòng bếp, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
“cô muốn đội cái này nấu ăn sao?” Bước nhanh theo vào phòng bếp, sắc mặt anh không tốt nhìn cô“Làm khó dễ”.
“không được sao?” Kỳ Diệu chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội nhìn thẳng anh, “Đầu bếp còn đội mũ dài! Cái này cũng không khác là mấy!”
không khác biệt cái đầu ấy!
Mạc Minh cảm thấy, nha đầu này có bản lĩnh làm người ta tức ch.ết.
anh trầm mặc di chuyển ánh mắt, lại phát hiện ngoài ý muốn trong phòng bếp có miếng thịt bò mới.
anh cẩn thận nhìn, phát hiện trên thớt còn đặt cà rốt, cải xanh và ngô.
anh có thể phán đoán được chính xác.
“cô muốn làm cơm Tây sao?”
“Đúng vậy.”
Đối mặt với vẻ mặt hồn nhiên của tiểu nha đầu, Mạc Minh mặt không đổi và trầm mặc.
một lát sau, anh gỡ dị vật trên đầu xuống, nhét vào trong lòng Kỳ Diệu.
“Ra ngoài, tôi làm.”