Chương 55: Mê hoặc
Edit: meowluoi.
Mạc Minh nghĩ tiểu nha đầu này thật sự uống say rồi.
Nếu không, sao cô có thể để cho anh hôn cô, sau đó chỉ ngơ ngác nhìn anh chứ? Nếu đổi lại là lúc côthanh tỉnh, cô sẽ trợn tròn mắt, che miệng bị khinh bạc, hỏi anh làm cái gì đấy.
Đem môi ấm áp trở về, ánh mắt người đàn ông sâu kín nhìn hai má tiểu cô nương đỏ rực, nhìn cô nhíu mày, chu môi lên.
“anh hôn tôi làm gì?”
Nhìn xem, cô quả nhiên là hồ đồ rồi.
“Hôn khích lệ.”
Mạc Minh mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói, cảm nhận dư vị xúc cảm mềm mại vừa xong.
anh nghĩ, người uống rượu say tối nay không chỉ có mình Kỳ Diệu. anh hình như cũng say rượu nên to gan hơn, chịu không nổi đôi môi kia mê hoặc, cứ vậy hôn cô.
Cũng may tiểu nha đầu say đến bất tỉnh, không so đo với anh, nếu không…
anh nhịn không được cười cười.
Nếu không thì thế nào chứ? Chỉ là biểu lộ tình cảm sớm một chút, có gì không được.
“Khích lệ cũng không cần hôn tôi…” Lúc anh đang suy nghĩ, anh nghe được tiểu nha đầu nói nhỏ, sau đó anh thấy cô xoay người muốn đi vào trong.
anh vội vàng tiến lên đỡ thân thể lung lay của cô.
“Chúng ta về thôi.”
“Ừm.”
Chào hỏi người gặp trên đường, Mạc Minh đỡ cô nương lảo đảo, cuối cùng cũng mang cô đưa vào trong ghế xe. anh thay cô buộc dây an toàn, giúp cô khoác áo, sau đó anh đóng xe thể thao, khởi động hệ thống sưởi.
Nhưng mà, xe mới khởi động có vài phút, tiểu nha đầu bắt đầu ầm ĩ. cô nghiêng đầu nhíu mày, khôngngừng kêu khó chịu.
Mạc Minh đành phải mở mui xe ra, sau đó mở hệ thống sưởi mức lớn nhất.
Cuối cùng tiểu cô nương mới an tĩnh lại, không lâu sau, còn ngủ mất.
Mạc Minh cảm thấy hơi may mắn, cô uống nhiều như vậy, không nổi điên hoặc ói khắp nơi.
An ủi như vậy, khi hai người trở lại biệt thự, điều này liền tan thành mây khói.
Mạc Minh không nhẫn tâm đánh thức tiểu nha đầu ngủ say, chính mình ôm cô vào biệt thự. Ai ngờ anhcó bệnh thích sạch sẽ còn thay dép cho cô, cô đột nhiên tỉnh, sau đó si ngốc, nhìn người đàn ông bận việc cạnh chân cô.
“Ha ha…”
Nghe tiểu nha đầu bật cười ngu ngốc, người đàn ông thay dép xong vội vàng đứng lên, đối mặt với đôi mắt mê ly của cô.
“Ảnh đế thay giày giúp tôi, tôi muốn chụp hình lưu lại, ngày mai đăng lên blog…” cô cười ngu ngốc nói.
Mạc Minh: “…”
một lát sau, anh vuốt huyệt Thái dương bị gió lạnh thổi đau, nói: “cô uống say rồi.”
“Tôi không say rượu.”
Người say rượu sẽ không thừa nhận mình say, Kỳ Diệu cũng không ngoại lệ.
không những thế, cô vội vàng để tay lên vai Mạc Minh, nghiêng đầu cười hì hì nhìn anh yêu cầu: “anhcõng tôi.”
Tiểu nha đầu hiếm khi chủ động như vậy làm Mạc Minh sững sờ, lát sau, anh cười một tiếng, ý tứ sâu xa đáp một tiếng: “Được.”
Lời vừa nói ra, người đàn ông liền ôm ngang thắt lưng cô, để tay cô lên cổ mình.
“Tôi bảo anh cõng mà.” Tiểu nha đầu có chút không hài lòng.
“Ôm em không phải thoải mái hơn sao?” Người đàn ông ôm cô, hướng đến cầu thang.
Kỳ Diệu nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy hình như không sai.
Nhưng mà…
Mạc Minh quan sát tiểu mỹ nhân cam chịu, thầm nghĩ nha đầu này sau khi uống say, hình như rất thích làm nũng, hơn nữa còn không phân biệt đối tượng.
không phân biệt đối tượng? Cái này không được.
Người đàn ông nhếch khóe miệng.
anh sẽ không cho cô có cơ hội làm nũng với người đàn ông khác. Bộ dáng cô xinh đẹp động lòng người như vậy, chỉ có thể để mình anh chứng kiến.
một đường ôm tiểu cô nương lên lầu hai, Mạc Minh không thấy mệt. anh hoải nghi có phải cô nói dối anh hay không, lần trước cô nói với anh là bốn mươi lăm cân.
ừm, phải nghĩ cách nuôi cô béo hơn.
Quyết định như vậy xong, Mạc Minh dùng lưng đẩy cửa phòng, ôm cô đến trên giường.
không thể không thừa nhận, không tắm rửa mà lên giường, không phải là điều anh thích làm. Nhưng mà, anh không thể cởi quần áo tắm rửa cho cô, cho nên… Đêm nay cứ để tạm vậy.
Vừa suy nghĩ, anh vừa cởi dép Kỳ Diệu, đem cô đặt nghiêm chỉnh rồi đắp chăn thay cô.
Ngày mai bộ ga giường, chăn, gối này đều phải giặt.
Mạc Minh tạm thời vứt bỏ cảm giác thích sạch sẽ, nghiêng người hôn lên trán tiểu nha đầu.
Nào ngờ anh vừa hôn, Kỳ Diệu vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.
“Vì sao anh lại hôn tôi?” cô nhíu mày nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú, ủy khuất hỏi anh.
Người đàn ông bị bắt tại trận chột dạ, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, ung dung trả lời cô: “Đây là hôn chúc ngủ ngon.”
Tiểu nha đầu không chớp mắt nhìn anh chằm chằm, trầm tư một lát, cô bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ, duỗi tay ôm cổ anh.
“Tôi cũng muốn hôn ngủ ngon.” Lúc anh kinh ngạc nhìn chăm chú, cô nũng nịu đề nghị.
Mạc Minh thất thần, sau đó bỗng chốc hiểu được, cô muốn hôn anh.
anh đột nhiên phát hiện, tiểu nha đầu say rượu thật sự rất tốt.
Vừa muốn mở miệng tán thưởng, anh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười xấu xa vươn tay vào trong túi.
“Vừa rồi em nói cái gì?” anh vừa hỏi với ý xấu, vừa tìm chức năng ghi âm trong điện thoại.
“Tôi cũng muốn hôn ngủ ngon.” Kỳ Diệu hoàn toàn không xem xét, đàng hoàng nói lại.
“Em nói, em muốn hôn anh sao?” Mạc Minh bắt đầu ghi âm, mở âm lượng mức cao nhất.
Kỳ Diệu gật đầu.
“Dùng miệng nói.”
“Ừ, tôi muốn hôn anh.”
Mạc Minh quả thực rất vui vẻ.
“Vậy em hôn đi.” anh “tốt bụng” đem mặt lại gần, tiểu nha đầu vừa lòng, hôn nhẹ lên mặt anh.
Vì sao lại không hôn vào miệng?
anh hơi tiếc nuối.
Đương nhiên, tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối, quan trọng nhất vẫn là anh phải nói rõ ràng với cô.
“Nếu bây giờ trước mặt em là người khác, em cũng muốn hôn sao?”
Kỳ Diệu cẩn thận suy nghĩ mấy giây, không hề tự giác được gật đầu.
Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên đen lại.
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như… Mạc Du, Mạc Nhiên đó…”
không nghe cô nhắc đến người đàn ông trưởng thành nào, sắc mặt Mạc Minh mới dịu đi chút.
“Nhớ kỹ, chỉ hôn ba người trong nhà, không được hôn người ngoài, hiểu không?”
Tiểu nha đầu mở to mắt nhìn anh, câu hiểu câu không gật đầu.
Đối với phản ứng nghe theo này của cô, Mạc Minh rất hài lòng.
Ngay sau đó, ánh mắt anh lại liếc từ cổ cô xuống dưới.
Đừng nhìn dáng người tiểu nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn giống học sinh cấp ba, nhưng chỗ này… Vẫn rất đáng được mong đợi.
Khụ khụ.
anh đưa mắt lên trên, bốn mắt chạm nhau với Kỳ Diệu lần nữa.
Ai ngờ đúng lúc này, tiểu nha đầu đột nhiên nói ra một câu làm anh suýt chút cởi mũ giáp đầu hàng.
“anh ngủ cùng tôi.” Lúc nói ra lời này, vẻ mặt Kỳ Diệu chính là “Nếu không làm theo cô sẽ gây sự”, côvẫn ôm chặt cổ anh, không cho anh rời đi.
Mạc Minh cảm thấy, hôm nay, cô được ông trời phái xuống câu dẫn anh. Chỉ là… anh vẫn cam tâm tình nguyện mắc câu.
Tuy nghĩ như vậy, người đàn ông động tâm vẫn cố gắng khắc chế chính mình, ngậm cười hỏi cô: “Em không sợ anh làm gì với em sao?”
Tiểu nha đầu nghe, trên mặt tràn đầy sương mù nhìn anh, không hiểu hỏi ngược lại: “Làm cái gì?”
Mạc Minh bị ánh mắt thuần khiết của cô làm toàn thân bốc hỏa.
không thể không nói, bộ dáng cô mềm mại yếu ớt và hồ đồ này, thật sự khiến người ta… Sinh ra dục niệm.
Mạc Minh đột nhiên cảm thấy không trụ được nữa.
anh rõ ràng là người đàn ông không quá ham muốn, nhưng không biết tại sao, đứng trước mặt cô liền dễ dàng bị phá vỡ.
Hô hấp anh ngày càng nhanh, nghiêng người hôn môi cô.
“Ví dụ như này.” Ồm ồm nói, hơi thở ấm áp của anh lại dừng ở cổ mềm mại của cô, “Hoặc như này.”
Lưu lại vài dấu hôn nhạt lên cổ tiểu nha đầu, dục hỏa người đàn ông dần dần đốt lên cuối cùng cũng cảm nhận được ngoại lực của cô - - tiểu nha đầu không vòng quanh cổ anh nữa, mà dùng tay đẩy ngực anh.
Mạc Minh bỗng chốc thanh tỉnh.
anh quyết không thể để lúc cô mơ mơ màng màng muốn cô.
Nhìn thấy thái độ của tiểu cô nương biến hóa, anh thấy mắt cô hơi nước mờ mịt, hình như hơi ủy khuất.
“anh bắt nạt tôi.” Qủa nhiên, một lát sau, anh nghe thấy cô khiếu nại.
Có trời mới biết cô càng nói như thế, anh lại càng muốn hung hăng “Bắt nạt” cô.
“Là em bảo anh ngủ cùng em.” Hầu kết anh không ngừng di chuyển, giọng nói người đàn ông trở nên khàn đục.
“Tôi để anh ngủ cùng tôi, chứ không bảo anh bắt nạt tôi.” Tiểu nha đầu càng không hài lòng, nghiêm túc uốn nắn nhận thức sai lầm của anh.
Cùng em ngủ cũng không thể “Bắt nạt” em sao?
Mạc Minh dở khóc dở cười.
Mà thôi, cùng một tiểu nha đầu say rượu tranh luận, anh thật sự là rảnh quá mà.
Quyết định kết thúc “Trò khôi hài” ngọt ngào tối này, anh lại đột nhiên phát hiện, tiểu nha đầu sắp rơi nước mắt.
Mạc Minh choáng váng, không hiểu sao cô nói khóc liền khóc.
“Kỳ Diệu…”
“Lúc nào anh cũng bắt nạt em, rất thích bắt nạt em.”
không đợi anh lúng túng nói ra lý do, tiểu nha đầu liền cướp lời, đáng thương lên án anh. Người đàn ông bị chỉ trích không hiểu ra làm sao, hoàn toàn không hiểu mình bắt nạt cô như thế nào.
“Em không cần quần áo, anh càng mua, em không cần tiền của anh, anh lại kín đáo đưa cho… anh còn tắt nguồn điện, không cho em giặt quần áo, không cho em quét dọn vệ sinh, luôn nói làm em không nóilại được…”
Tiểu nha đầu thao thao bất tuyệt nói ra “Tội trạng” của anh, anh mới bừng tỉnh đại ngộ. Thấy bộ dáng tiểu nha đầu nước mắt lưng tròng, người đàn ông vừa bực mình vừa buồn cười đưa tay véo mũi cô.
“Nha đầu ngốc, những việc này đều là vì anh thích em, muốn tốt cho em, không muốn em phải chịu khổ.”
anh quản không được nhiều như thế, cô nghe cũng được, sáng mai tỉnh dậy quên cũng được, anh đều muốn nói cho cô nghe, đỡ phải để cô nghĩ xấu về anh.
Bộc lộ cõi lòng với đối phương say chuếch choáng, Mạc Minh nhìn tiểu nha đầu ngừng rơi nước mắt nhìn anh.
“anh gạt em.” Dường như rất lâu sau, Kỳ Diệu mới nhíu mày, ủy khuất nói thêm một câu, “anh khôngthể nào thích em.”
Mạc Minh nhíu mày: “Vì sao anh không thể thích em?”
“Chỉ có em thích anh, anh không thể nào thích em.”
cô ỉu xìu nói, một câu ngắn ngủi, lại làm cho trái tim người nghe như đánh trống.
Tiểu nha đầu bình thường đều không thừa nhận, còn bày tỏ không thèm đếm xỉa đến anh, hôm nay côuống rượu say, sẽ nói ra những lời này.
Mạc Minh cảm thấy, uống rượu say không chỉ hỏng việc - - cũng có lúc thành chuyện tốt.
Che giấu trái tim đập thình thịch, anh thần không biết quỷ không hay mang di động để bên cạnh đầu côbắt đầu ghi âm.
“Em vừa nói cái gì? anh không nghe rõ.”
Vẻ mặt tiểu nha đầu cô đơn liếc anh một cái.
“Em nói, anh sẽ không thích em.”
“anh hỏi nửa câu đầu.”
“Chỉ có em thích anh.”
Dưới tác dụng của rượu cồn, Kỳ Diệu ném sư thận trọng ra sau đầu, nói lại một lần nữa.
Mạc Minh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, chính anh lại kích động và thõa mãn như vậy.
Nếu hai chữ “Chỉ có” bị xóa bỏ, thì thật hoàn mỹ.
Thành công lưu lại chứng cứ người đàn ông kìm nén không được trong lòng vui vẻ, cười nhìn chăm chú tiểu cô nương dưới thân.
“Em sai rồi.” anh dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng: “anh cũng thích em.”
Lời vừa nói ra, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tiểu nha đầu ngẩn người, rất lâu sau mới tỉnh táo lại, khó có thể tin quan sát mặt anh.
“anh không lừa em đấy chứ?”
“không có lừa em.”
anh lấy tính mạng ra thề, anh thật sự thích em.
Tuy nói trong lòng không nói ra ngoài miệng, Mạc Minh thấy tiểu nha đầu lại rơi nước mắt.
“Khóc cái gì? anh thích em, em không cao hứng sao?” anh dịu dàng lau nước mắt cho cô, dịu dàng dỗ dành.
“Hình như em đang nằm mơ.” không ngờ tiểu nha đầu lại nói một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia, vẫn thút tha thút thít khóc trên giường, “anh không cần đánh thức em.”
Mạc Minh thấy cô khóc như mưa, trong lòng mềm nhũn.
“không gọi em, vĩnh viễn không gọi em.”
anh cúi người hôn lông mày cô, sau đó hôn miệng đỏ thắm - - tư vị mặn mặn ngọt ngào, khiến người ta vừa cảm thấy ấm áp vừa cảm thấy chát.
thật sự không hiểu nha đầu này nghĩ như thế nào, cứ không tin như vậy, sống ch.ết không tin anh thích cô sao?
Nhưng mà, mình đang đối mặt với tiểu cô nương say rượu, anh cũng không có ý định giảng đạo lý, chỉ dịu dàng dỗ cô một lát, cuối cùng cũng thấy cô đi gặp Chu công.
Mạc Minh ngồi thẳng người, ấn kết thúc di động, sau đó nhìn chăm chú tiểu nha đầu. anh nhịn khôngđược cong môi, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Cũng may anh để ý khuôn mặt đầy nước mắt của cô, đứng dậy thay cô lấy khăn nóng lau mặt. Nhưng ai có thể ngờ, hai phút sau lúc anh quay lại phòng ngủ, cả người cô đều nằm trên sàn.
Mạc Minh không còn gì để nói.
Hóa ra, người té xuống giường, không chỉ có mình anh.
anh mang tiểu gia hỏa ôm trở về giường, mới an trí thỏa đáng, lại thấy cô trở mình, lăn ra gần mép giường.
Mạc Minh đã cảm nhận được tai hại khi Kỳ Diệu uống rượu.
không có biện pháp, anh lau mặt giúp cô, mang cô chuyển về chính giữa, sau đó nằm bên cạnh cô, dùng tay ôm cô vào trong ngực.