Chương 66: Chắt trai
Edit: meowluoi.
Đối với việc này, Mạc Minh là cháu bán tín bán nghi. Dù sao, năm đó Mạc lão gia tức giận như thế, tức giận đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài. Cho nên, anh không dễ dàng kết luận.
Ánh mắt anh quan sát ông nội, nhìn ông không biết nói sao. Nhưng mà, lúc ông muốn bộc phát, ông nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của hai tiểu gia hỏa.
Mạc lão gia kìm nén tức giận.
đi một ngày đàng, học một sàng khôn, lúc này, ông không thể tái phạm lại sai lầm, hù hai chắt trai được.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt hung thần ác sát vẫn không kịp thời thu lại. Ông cố gắng đè tức giận xuống, ánh mắt di chuyển, nhìn Mạc Du và Mạc Nhiên nói: “Hai người các cháu, đi theo cụ vào thư phòng!”
Hai anh em không hiểu được.
Ông lão này thật kỳ lạ! Hung dữ như vậy, hình như lại muốn đánh ba! không chừng sẽ lại liên lụy đến chị! Bọn chúng không cần đi cùng ông!
không hổ là anh em sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hai tiểu gia hỏa không cần nói với nhau, không hẹn mà cùng dựa vào gần ba, dùng vẻ mặt: không đi!
Khuôn mặt Mạc lão gia sắp rút gân.
Lúc bầu không khí đang cứng ngắc, Kỳ Diệu thông minh dũng cảm kịp thời lấy hết dũng khí, sờ đầu hai đứa bé, an ủi bọn chúng, nói Mạc lão gia chỉ muốn nói chuyện với bọn chúng mà thôi.
“Nhưng mà ông nội nhìn rất hung dữ! Ông có đánh bọn em không?”
Bị chắt trai ở trước mặt hỏi, Mạc lão gia không biết làm thế nào.
“Khụ khụ…” Đúng lúc này, cha Mạc Minh ho nhẹ hai cái: “Mạc Du và Mạc Nhiên đúng không? Ông mới là ông nội, còn kia là cụ nội của các cháu.”
Cha Mạc dịu dàng nói, cười tủm tỉm với hai anh em vẫn đang cảnh giác.
Hai anh em cảm thấy, bác này hòa ái dễ gần, chắc không giống ông, chỉ biết dựng râu trừng mắt, có hảo cảm hơn vài phần.
“Ông nội, chúng cháu biết là cụ nội, nhưng chúng cháu rất sợ ông.”
“…”
Đối mặt với tiểu tử nghiêm túc nói lý do thoái thác, cha Mạc thường xuyên chịu trách nhiệm hòa giải cũng không biết nên nói cái gì.
“Sợ cái gì? Chỉ cần các cháu nghe lời, cụ nội sẽ không đánh các cháu.” Ai ngờ lúc này, Mạc lão gia phát hiện ra không ai có thể cứu ông, lựa chọn tự mình cứu mình.
Mạc Du và Mạc Nhiên cùng nhìn về phía ông.
“Nhưng mà ba rất nghe lời, vì sao ông lại đánh ba chứ?”
Nó nghe lời cái *!!!
Mạc lão gia nhịn không được nói tục trong lòng.
Nhưng mà, ông vẫn cố nén tức giận, cố hết sức tìm từ dịu dàng, trầm mặc nói: “Ai nói cho các cháu biết, ba các cháu rất nghe lời? Hừ… không tin, các cháu hỏi ba xem, nó có nghe lời cụ không.”
Lúc nói lời này, Mạc lão gia còn giống như đứa bé bị chịu oan khuất mà tức sùi bọt mép, Mạc Minh hiếm khi thấy được vẻ mặt ông nội cố chấp như vậy, trong nháy mắt ngẩn người.
Có lẽ… Ông thật sự muốn nhận hai đứa bé này?
Nghĩ đến đây, người đàn ông nhếch miệng, cười dịu dàng với hai đứa bé: “đi cùng cụ nội đi, cụ sẽkhông đánh các con.”
anh không trả lời làm Mạc lão gia không hài lòng lắm. Nhưng mà, dù sao nó cũng chủ động bảo hai đứa bé đi, ông không tính toán chi li nữa.
Ông nhìn hai tiểu gia hỏa, phát hiện hai anh em rất nghe lời ba nói, Mạc Minh vừa mới dứt lời, bọn chúng không do dự, trực tiếp đứng dậy cầm tay nhau đi đến cạnh ông.
Thấy hai đứa bé đứng trước mặt mình, Mạc lão gia nhịn không được vui vẻ.
Hừ… Lúc trước có hai người khoe khoang với ông, nói chắt trai của mình biết nói, biết đi, bộ dáng có bao nhiêu đáng yêu. Ông không thèm ngó tới, nghĩ thầm có gì đặc biệt hơn người chứ, ông có hai đứa chắt sáu tuổi, đừng nói là nói hay biết đi, gọi xe đi ra ngoài cũng được. Đáng tiếc, khụ… Hai vât nhỏ này chưa gọi ông một tiếng “Cụ nội”.
Nhưng mà bây giờ được rồi, hai tiểu gia hỏa lại gần, ông có cách để hai đứa gọi mình là “Cụ nội”.
Đương nhiên là nịnh nọt… Khụ khụ, là chủ gia đình, ông cần phải khảo sát bọn chúng một chút.
Nghĩ như vậy, ông chắp tay ra sau lưng, nhìn hai anh em giống nhau viết thư pháp, nghe bọn chúng trầm bổng du dương đọc thơ đường, ông hài lòng vuốt râu.
không tệ, cháu trai dạy hai chắt trai rất tốt, lúc đối mặt với trưởng bối khảo sát, lại có thể bình tĩnh như vậy, phát huy như bình thường. Tương lai nhất định có thể đạt được thành tựu.
Trong lòng nghĩ như thế, bên ngoài Mạc lão gia không biến sắc - - phương châm giáo dục của ông từ trước đến nay không lấy khen ngợi là chính. Cho dù đối mặt với hai tiểu gia hỏa, cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy Mạc lão gia nghiêm túc ho khan hai cái, bảo hai anh em không ngừng cố gắng, sau đó… Ông lấy đồ chơi trong tủ ra.
Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau.
Mạc lão gia không được tự nhiên hắng giọng nói: “Cái này là thưởng cho các cháu.”
nói xong, chính mình cũng không được tự nhiên.
Quả thật, trong thư phòng của ông, lần đầu tiên xuất hiện đồ chơi trẻ con, bản thân ông cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng mà, ông vẫn tiếp nhận đề nghị của con trai, mua thật nhiều quà gặp mặt cho hai chắt trai.
Coi như là đền bù tổn thất lần trước dọa bọn chúng - - ông tự nói với mình như vậy, cũng không ngờ được hai đứa bé từ chối ý tốt của ông.
“Cái này không thể nhận, cảm ơn ông.”
Mạc lão gia nghe vậy sững sờ, không nhịn được buồn bực: “Vì sao không thể nhận?”
“Bởi vì ba nói cho chúng cháu biết, không thể tùy tiện nhận quà của người khác.”
Mạc lão gia lập tức phản bác: “Đó là ‘Người khác’, cụ là cụ nội các cháu, cụ nội mua quà cho các cháu, sao không thể nhận chứ?”
Đồ ranh con Mạc Minh, người ngoài và người thân còn không phân biệt được sao?
“Vô công bất thụ lộc.” Ai biết được hai anh em kẻ xướng người họa, trả lời ông một câu cổ ngữ hẳn hoi.
Mạc lão gia không biết nên khóc hay nên cười.
“Các cháu có công, chữ viết rất đẹp, thi từ cũng rất tốt, cụ nội đã nói là thưởng cho các cháu không phải sao?”
“Nhưng mà thưởng cũng quá nhiều rồi.”
“Mỗi ngày chúng cháu đều làm thơ cho chị nghe, chị không thưởng nhiều như vậy.”
Hai anh em anh vừa hát xong giờ đến lượt em lên sân khấu, cứ thế làm Mạc lão gia nhíu mày.
“Đó là vì chị hẹp hòi.”
Ông nói chuyện không suy nghĩ - - quả nhiên, hai đứa bé bắt đầu mất hứng.
“Ông à không nên nói lung tung, chị không hẹp hòi, chị là người tốt với chúng cháu nhất trên thế giới.”
Thấy hai chắt trai không hẹn mà cùng bắt đầu nói, Mạc lão gia sững sờ, sau đó không tự chủ được sờ râu.
Xem ra, tiểu nha đầu kia rất được lòng người?