Chương này có nội dung ảnh, không thể nghe. Các bạn vui lòng đọc nhé Chương 43: Sau đêm tân hôn

Một đêm xuân tình, hạnh phúc ngập tràn
Giản Tích đi làm đúc 8 giờ, hôm nay quyết định sẽ đến trễ 5 phút. Trên đường đi bệnh viện, cô dùng sức mắng Hạ Nhiên.


"Anh không thể nhẹ tay được hả? Không đem em làm đến mức không xuống giường được thì không hả dạ đúng không?" "Không phải bây giờ em vẫn đang đứng trên mặt đất đấy sao?" Giản Tích, nghẹn lời, "Vậy tại sao anh không thể nhẹ tay ôn nhu một chút?" “Thực ra bản thân anh cũng muốn nhẹ nhàng với em lắm chứ." Hạ Nhiên cười, "Trong tối qua là ai vừa khóc la cầu xin anh đây? Quên rồi à? Anh lặp lại vài câu em nghe thử nhé?" Hạ Nhiên đè giọng mình xuống, bắt chước âm thanh của phụ nữ, “Huhu, nhanh lên một chút.


Đúng, chính là chỗ đó." Giản Tích: "." "Bé con không biết điều. Lần sau còn trở mặt nữa, anh nhất định đẽ quay video lại làm chứng." Mặt Giản Tích đờ ra, "Biến thái!" "Hôm qua không thoải mái à?" gặp đèn đỏ, xe ngừng lại. Hạ Nhiên quay đầu như cười như không.Giản Tích trầm mặc giả ngu.


"Không thoải mái thật à?" Hạ Nhiên hơi nhíu màu lại, "Không thể nào, ngày hôm qua có xem qua thấy chỗ đó bị sưng lên, còn giúp em bôi thuốc." giản Tích bị sặc nước miếng tiếp tục ho khan, không tự chủ được kẹp chặt hai chân.


Hạ Nhiên ánh mắt nhìn lên, "Đã nhóm lửa xong thì đừng hòng chạy thoát." giản Tích đau đầu oán. Chuyện đầu tiên trở về nhà, nhất định vứt hết đô tình thú mua trên mạng.


Đến bệnh viện, giản Tich tháo dây an toàn ra, hỏi, “Anh cùng em đi làm thật hả?" Hạ Nhiên gật đầu một cái, nói, "ừ, anh ở bên ngoài nhìn em. Buổi trưa chờ em cùng nhau đi ăn cơm." giản Tích nói, “Được, vậy có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em." “Vô đi, anh đi đỗ xe." giản Tich hôm nay làm ở khu nội trú. Thay áo blouse, buộc tóc đuôi ngựa, đổi lại thành giàu đế bằng, cả người toát lên vẻ sạch sẽ và tinh tế.


available on google playdownload on app store


Khu nội trú khoa Sản có nhiều người đi đến.Thường thường đinh xong hai ngày sau có thể xuất viện. Người người chuẩn bị bước vào phòng để sinh. Giản Tích, không có lịch trong phòng giải phẫu, nhưng cũng bận rộn như một con quạ.


Hạ Nhiên đứng ở cửa nhìn vào, nhìn cô thân thiết hòa nhã trả lời những câu hỏi của bệnh nhân, nhìn cô kiên nhẫn dạy tập sự. Thậm chí có khi gặp bệnh nhân điêu ngoa, cô cũng có thể dung biện pháp nhu nhược thắng cứng rắn.


Không biết có phải do liên quan nghề nghiệp hay không, xung quanh người giản Tích tản ra một lực lượng chữa khỏi bệnh cho bất cứ ai.Hạ Nhiên nhìn đến mê mẩn.


Khi chồng của một phụ nữ đến chờ sinh bước đến bắt chuyện, "Vợ cậu chừng nào sinh? Xếp hàng đợi lấy giường sao? Bệnh viện này khá đông người." Hạ Nhiên cười cười, “Vợ tôi không có sinh con." “Không tới ngày sinh dự tính đã nhập viện rồi?
giữ thai hay sao?"


Nhìn đi, người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đằng kia chính là của tôi." Hạ Nhiên chỉ tay vô giản Tích đang loay hoay bận rộn trong phòng làm việc, giọng nói vô cùng tự hào. "Bất kể mấy người đẻ con trai hay con gái, đều do cô ấy đỡ đẻ.” Người đó nhìn theo hướng anh chỉ có chút bội phục, "Cậu thật có phúc, trong nhà có một người bác đã quả thật bất tiện.” Hạ Nhiên nghĩ thong đầu. Không phải sao? Phúc phí cả đời của ông không phải chỉ trông cậu vào mỗi cô ấy hay sao?


Sau 10 giờ, giản Tích cuối cùng cũng xong việc.Rốt cuộc cũng có thể ngồi trong phòng làm việc viết hồ sơ bệnh nhân.Thỉnh thoảng, có người ra vào hỏi vấn đề, giản Tích bị cắt ngang, nhưng hoàn toàn không hề mất kiên nhẫn.


Hạ Nhiên Lặng lẽ chen vào, tách đám người mẫu quanh Giản Tích. Bỗng ánh nhìn chăm chú thắc mắc của mọi người, như một làn gió đem kẹo nhỏ để lên bàn.giản Tích thậm chí còn chưa kịp nhìn kĩ anh, thì Hạ Nhiên đã rời đi.Không lâu sau, điện thoại có tin nhắn.


Anh thấy em nói chuyện rất lâu, ăn chút kẹo đường cho thanh cổ, giản Tich cúi đầu nhìn về phía màn hình điện thoại cười. Không trì hoãn thêm một giây nào, lại cắm cúi vào công việc đang dở.


Hạ Nhiên ở bên ngoài canh giữ. Thìn thấy cô bận bịu, chắc hẳn cơm trưa còn chưa có thời gian đi ra ngoài ăn, vì vậy chạy ra ngoài mua cho cô hộp cơm cá, luôn miệng dặn người bán cho ít tiêu, nhiều hành. Tất cả đều là khẩu vị của Giản Tích. 12 giờ đưa đồ ăn tới.


Hạ Nhiên nhắn cho giản Tích một tin báo là buổi trưa sẽ đi gặp Lục Hãn Kiêu, buổi tối sẽ đến đón cô tan tầm.


Hai mươi phút sau, giản Tích mới đáp lại tin nhắn: (£m còn tưởng sáng có thể ngắm hòn Vọng thêmột lần, ai dè vừa vào thân đã bỏ chạy Cô gái này, còn đem chuyện chia tay của hai người lần trước ra mắng xéo anh đây mà.


Hạ Nhiên cười thả lời: Anh kêu thức ăn cho em rồi, em cứ xem là hộp cơm tình yêu là được. Tối về nhà anh cho em ăn xúc xích.] lời này nhìn thì không có bất kì ý gì lạ,nhưng mặt của Giản Tích lại đỏ ửng.


Nhớ đến tối hôm qua, Hạ Nhiên đem vật kia nhét vào miệng cô. Sau sờ sờ hai nhũ hoa, còn kêu xinh đẹp động lòng người. Đầu còn bị động tác của anh mà bị ua vào đầu giường.giản Tich dau dau óan, bực mình, đến bây giờ còn cảm thấy miệng còn hơi đau.


Hạ Nhiên đi xa khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho Lục Hãn Kiêu mời đi ăn cơm.


“Đi cái đầu cậu ấu. Có thấy ai mời khách đi ăn mà mời cơm hộp hay không?" Lục Hãn kiêu giận dữ, "lại còn là 1 hộp mười đồng, hộp mười lăm đồng cũng không cho tớ ăn." Hạ Nhiên vừa nghe xong đến ngứa cả tai, vội vàng kẹp miếng thịt đến hộp cơm của anh ta, "Ăn thịt đi." "Ăn em gái cậu "Tôi không có em gái." Hạ Thiên bình tĩnh ʍút̼ đũa, "Tôi ăn em gái cậu." "..." " tức ch.ết người mà, Lục Hãn Kiêu bưng hộp cơm, nhăn mày ngồi ở quán ăn nhỏ bẩn thiu, "Phải chi cậu nói sớm, tớ cứ ngỡ cậu mời tớ ăn mừng cưới được up nên mới không về phòng làm việc lấy tiền.” Hạ Nhiên, "Thông cảm chút đi, dù sao cậu và tôi cũng không giống nhau." “Không giống nhau chỗ nào? Cậu nghèo hơn tôi à?






Truyện liên quan