Chương 31

Như Kỳ thẳng lưng kiêu kỳ dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi căn tin trường. Ngọc Linh mặc dù lo lắng nhưng không dám nói câu nào, bởi vì... nụ cười vô cùng xinh đẹp kia đại biểu cho điều gì? Đó chính là Hoàng Cẩm Quyên - hai mẹ con nhà cô nên chuẩn bị tinh thần để chào đón những ngày tràn đầy “hạnh phúc” của mình đi là vừa.


- Này Kỳ, cậu biết cô ta sao?
- Biết.
- Rốt cuộc cậu là ai vậy hả?
Đối mặt với câu hỏi này của Nhã Thanh, Như Kỳ không hề keo kiệt mà cho cô nàng một nụ cười hết sức “dịu dàng”.
- Trẻ mồ côi.
Nhã Thanh:
Tuấn Vũ:
Hoàng Dương:
Quang Khánh:


Thật ra không riêng gì Nhã Thanh, ba anh chàng kia cũng đang ôm một bụng nghi ngờ nhưng ngại lên tiếng hỏi, chỉ là với câu trả lời của nó, ba người này càng thêm khẳng định. Nhất định là có một bí mật to lớn ẩn sâu trong nụ cười đầy “xinh đẹp” kia.
....
Lớp học.


Có những kẻ bản thân ngu dốt đến mức đúng sai cũng không phân biệt được, nhưng lại rất có can đảm đi làm người tốt, điển hình như cô gái trước mặt Như Kỳ hiện tại.Như Kỳ cũng rất khâm phục những con người có lòng “dũng cảm” như vậy. Đã từ rất lâu rồi, Như Kỳ không được gặp những kẻ có can đảm tìm tới nó mà gây chuyện như vậy.


- Mày là Hoàng Như Kỳ?
- Phải.
Như Kỳ nhìn khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhưng lại có vài phần lệch lạc trong tính cách của người đối diện thì chỉ nhàn nhạt cười đáp lại.


- Tao nghe nói sáng nay trong căn tin, mầy dám bắt nạt Cẩm Quyên? Mầy nghĩ mầy là ai thế hả?Như Kỳ cuối đầu che đi ánh mắt bỗng chốc lạnh đi của mình. Hoàng Cẩm Quyên? Vừa nghe tên, dạ dày đã cuồn cuộn muốn nôn rồi.
- Tôi nghĩ… tôi là tôi.
- Hả?


available on google playdownload on app store


Nhìn cái vẻ ngu ngốc của người này, Như Kỳ thật không muốn phí tế bào não, chẳng qua có vài chuyện không phải cứ mình muốn là được.
- Này, con ranh kia, mày dám láo với tao hả? Hôm nay, không cho mầy một bài học thì tao không phải là Đinh Quỳnh Châu nữa.


Đinh Quỳnh Châu vừa nói, vừa xông lên chực túm lấy tóc của Như Kỳ.


Như Kỳ lẳng lặng nhìn hành động của người tự xưng là Đinh Quỳnh Châu kia. Cảm thấy có chút không chấp nhận được, thập niên nào mà còn xài lời thoại cũ rích sến súa như vậy? Thập niên nào rồi mà còn kiểu đánh chợ búa kia? Phim Hàn Quốc cũng không còn mắc bệnh máu trắng nữa à nha.


Như Kỳ chẳng buồn đáp trả, chỉ là chờ lúc cô ta xông lên túm tóc, nó khẽ nghiêng người qua một bên, chẳng qua người nào kia lao tới với tốc độ nhanh quá, vồ hụt lại đạp phanh chân không kịp, lao thẳng về phía trước, tạo một tư thế chụp ếch vô cùng đẹp mắt, cả lớp học đang im thin thít theo dõi diễn biến, bỗng “ồ” lên một tiếng đầy vui vẻ, sau đó là một tràng tiếng cười vang trời…Thật phũ phàng!!!


- Mày…
Đinh Quỳnh Châu lồm ngồm bò dậy từ dưới sàn nhà, nhìn thấy Như Kỳ đủng đa đủng đỉnh bước về phía cuối lớp, vừa tức vừa xấu hổ chút bình tĩnh cuối cùng cũng bay biến, cô ta không thèm suy nghĩ, phun một loạt lời thoại kinh điển:


- Hoàng Như Kỳ… mày dám…hừ ….loại gái mồ côi, nghèo nát như mầy mà cũng xứng vào trường này, làm gái bao mà cũng dám lên mặt với tiểu thư nhà giàu? Mày chính là đứa vô giáo dục, tưởng vào được trường này thì sẽ thay đổi được số phận sao? Loại người ti tiện như mày mãi mãi ….


Chát…
Chát …
Như Kỳ lạnh lẽo giáng một bạt tai vào mặt cô tiểu thư nhà giàu đang diễn tuồng, sau đó lại thấy dấu tay kia trông thật đẹp mắt, thế là nó quyết định đóng dấu thêm một bên nữa. Vậy nên, vào lúc này, bầu không khí lớp trở nên căng thẳng đến đáng sợ.- Chuyện gì?


Một vị giáo viên tầm năm mươi tuổi tiến vào lớp, ánh mắt lóe sáng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy dấu tay của Đinh Quỳnh Châu.
- Thưa cô, cô ta dám đánh người. - Ai?
- Là em.


Vị giáo viên lạnh lẽo nhìn thoáng qua Như Kỳ, trong đầu nhanh chóng nhớ lại lờ thấy hiệu trưởng nói. Đây là con dâu của chủ tịch Trịnh đi. Gái mồ côi? Mới ngày đầu tiên đã đánh người? Vốn dĩ trong thâm tâm đã bất mãn với Như Kỳ, nên lúc này vị giáo viên đáng kính cũng không cho Như Kỳ sắc mặt tốt được bao nhiêu, tất nhiên lời thầy hiệu trưởng lúc này cũng bay biến theo tâm trạng của bà.


- Mới ngày đầu tiên đã đánh người, trường này trước này trước giờ chỉ có các tiểu thư nhà giàu theo học, chưa từng xảy ra việc này….


- “Gái mồ côi, nghèo nát như mầy mà cũng xứng vào trường này, làm gái bao mà cũng dám lên mặt với tiểu thư nhà giàu. Mày chính là đứa vô giáo dục, tưởng vào được trường này thì sẽ thay đổi được số phận sao? Loại người ti tiện như mày mãi mãi …”


Chỉ có tiểu thư nhà giàu theo học? Lần đầu tiên xảy ra? Ánh mắt kia, lời nói kia là đang nói Như Kỳ nó chính là kẻ nghèo hèn vô giáo dục, đã vậy thì… Như Kỳ mở lại đoạn ghi âm lời nói đầy “ giáo dục” mà vừa rồi cô tiểu thư nhà giàu kia đã nói.Vị giáo viên kia nghe đến đây, gương mặt đã lấm tấm vài nếp nhăn bỗng chốc đỏ bừng, những lời nói trong đoạn ghi âm kia tựa như những cái tát giáng thẳng vào mồm bà ta. Tiểu thư nhà giàu mà mở miệng tuôn những lời lễ thô thiển kiểu chợ búa như vậy thật kiến người khác phải mở mang tầm mắt. Bà ta chợt cảm thấy hối hận vô cùng vì đã không làm theo lời nói của hiệu trưởng, cứ mang hiềm khích của mình về chuyện chim sẻ hóa phượng hoàng, sau đó lại có thái độ không tốt với Như Kỳ như vậy.


- Việc này tôi sẽ báo với hiệu trưởng, nhưng đánh người như vậy cũng không đúng, bây giờ hai em ra ngoài lớp đi.


Xuống nước? Từ lúc tỉnh lại tới giờ, Như Kỳ thầm nhủ với bản thân mình rằng, ngoại trừ Thiên Kỳ và Ngọc Linh, những người khác muốn xúc phạm nó còn phải xem nó có đồng ý hay không đã. Tưởng rằng vài ba câu là đã xong, ánh mắt khinh bỉ kia sao lại rõ quá vậy chứ?


- Nếu có gì muốn nói thì liên hệ với luật sư của tôi đi, đây là số của cô ấy.
Như Kỳ từ tốn, nhẹ nhàng đáng trả một câu không riêng gì vị giáo viên kia đến cả lớp cũng phải giật mình.
Luật sư riêng? Một cô gái mồ côi cung có thể có luật sư riêng sao?
- Ý em là…


Vị giáo viên đáng kính hơi ngập ngừng trước câu nói của Như Kỳ.
- Ý của em là… việc này đợi đến khi ra tòa rồi nói.
Sau câu nói của Như Kỳ, lớp học một lần nữa lại bùng nổ, giáo viên nọ cũng có cảm giác mình không đứng vững nữa rồi.


- Là tôi, đã nhận được rồi chứ? Tôi muốn kiện với tội danh phỉ báng người khác.


Như Kỳ càng không để mắt đến bọn trẻ kia, chỉ nhàn nhạt buông vài lời với trợ lý của mình qua điện thoại. Sau đó… lại nhàn nhạt nhìn vị giáo viên kia. Đây chỉ là để cảnh cáo bà ta mà thôi. Là giáo viên thì nên có thái độ đúng mực, cũng phải có phong phạm của một vị giáo viên.


Gái mồ côi?


Bọn họ không biết gái mồ côi cũng có thể kiếm tiền sao? Đúng, chắc hẳn bọn họ không biết hệ thống beerclup “you and me” đang rầm rộ gần đây là của nó, càng chắc rằng bọn họ không nghĩ đến biên kịch được nhận giải nhà biên kịch xuất sắc nhất hai năm trước là nó, cũng không biết rằng dự án phim đang rầm rộ gần đây cũng chính nó là biên kịch. Haizz!!! Không biết mấy vị tiểu thư thiếu gia này làm sao có thể quản lý nỗi công ty xí nghiệp nhà mình khi đầu óc chỉ có bao nhiêu.






Truyện liên quan