Chương 10
Vì một tiếng anh hai của Tống Tiểu Bắc, Tống Tả Thịnh ngừng lại, quyết định cả ngày ở nhà chăm sóc thằng nhóc này.
Tống Tiểu Bắc rất vui vẻ, cảm giác đằng sau hơi đau sớm bị bỏ qua, ôm anh mình không chịu buông tay, làm nũng rồi cọ cọ, rất giống con khỉ.
Cậu hớn hở gọi điện thoại cho Dương Lê, cô im lặng một lát sau trầm giọng nói.
“Tống Tiểu Bắc, đây là loạn luân! Cần phải cẩn thận!”
“Cút đi! Ông nói vậy nghe được hả? Không chúc mừng ca?” Tống Tiểu Bắc chân trần, chân trái chà chân phải, miệng đút bánh ngọt, thanh âm ngọng nghịu truyền vào tai Dương Lê.
Dương Lênghĩ tiểu thiếu gia này coi như sống lại, ném cho một câu.
“Anh em chúc phúc ông, chúc anh em nhà ông tương thân tương ái cả đời, được chưa? Cứ vậy đi, tui đi chơi trò chơi.”
Nói xong cô cúp điện thoại.
Tống Tiểu Bắc nằm trên sofa vui sướng khép miệng không được. Tống Tả Thịnh từ trong nhà bếp đi ra, dựa vào bên cửa sổ im lặng nhìn Tống Tiểu Bắc. Ánh nắng chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của Tống Tiểu Bắc, cười thì mắt cong cong, răng khểnh lộ ra khiến người thích. Tống Tiểu Bắc thích quậy, tùy hứng, cậu vẫn là đứa con nít. Lời cậu nói chẳng qua là không hiểu chuyện. Tống Tả Thịnh, tại sao ngươi cũng mất lý trí? Tống Tả Thịnh đột nhiên không nghĩ nổi ngày hôm qua rốt cuộc làm những chuyện cầm thú gì.
“Anh hai!” Tống Tiểu Bắc ngồi dậy, mắt lóe sáng nhìn anh mình.
Tống Tả Thịnh mặt không biểu tình đưa khay qua, Tống Tiểu Bắc thò tay chộp bánh ngọt nhét vào miệng rồi ừng ực uống sữa bò. Tống Tiểu Bắc thích ăn ngọt, đặc biệt lúc tâm tình tốt thì cậu có thể nuốt rất nhiều bánh ngọt.
Tống Tiểu Bắc phồng má, vỗ bụng, vẻ mặt hưởng thụ co người trên sofa, đặt chân lên đùi anh hai, thỉnh thoảng cọ ống quần anh cậu.
Tống Tiểu Bắc nói.
“Anh hai, anh thích em không?”
Tống Tả Thịnh quay đầu nhìn cậu. Tống Tiểu Bắc nhìn chằm chằm anh, anh im lặng đẩychân cậu ra, đứng dậy đi.
Tống Tiểu Bắc vội đứng lên gọi lại anh mình.
“Anh hai, nếu anh chưa nghĩ ra thì em cho anh thời gian một ngày suy nghĩ. Em biết, em hiểu tâm tình của anh mà. Hì hì, năm đó khi phát hiện em thích anh thì cũng giống vậy, nhưng qua một lát là tốt rồi.” Tống Tiểu Bắc cười tinh nghịch, bộ dạng đương nhiên.
Tống Tả Thịnh xoay người đi tới trước mặt Tống Tiểu Bắc, vươn tay sờ mái tóc mềm, nói.
“Tống Tiểu Bắc, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
Tống Tiểu Bắc vui vẻ cười, mặt mày cong cong.
“Cho nên đừng quậy nữa. Chuyện ngày hôm qua là anh sai, hãy quên đi.” Tống Tả Thịnh nhìn thằng nhóc nhà mình, nhóc con này chắc là quá khát vọng được yêu nên mới như vậy. Giờ ngẫm lại đúng là mình đã bỏ qua nhóc quá nhiều, cho nên Tống Tiểu Bắc tuổi thanh xuân mới như vậy đi?
Mặt Tống Tiểu Bắc căng cứng, cậu ngây ngốc nhìn anh mình, ngơ ngác.
“Tống Tiểu Bắc, anh sẽ đối xử tốt với em.” Tống Tả Thịnh lặp lại một lần, vỗ đầu Tống Tiểu Bắc như con nít, rồi cất bước đi.
“Em có thể cho anh thời gian suy nghĩ.” Tống Tiểu Bắc nói.
Tống Tả Thịnh khựng lại một lát rồi tiếp tục lên lầu.
“Em thật sự thích anh hai, tại sao anh không chịu tin?”
Tống Tả Thịnh sắp biến mất ở lối rẽ cầu thang.
“Bà nội nó, anh đúng là không thích tôi!” Tống Tiểu Bắc quăng bánh ngọt trong tay, hét to!
Tống Tiểu Bắckhông nuốt bánh ngọt trong miệng mà phun ra. Cậu tức giận đùng đùng chạy lên lầu, đi vào phòng mình, từ trong tủ quần áo lấy ra rương hành lý, mở khóa kéo nhét đồ vào trong.
Tống Tiểu Bắckhông giận thì thôi, đã điên lên là chuyện gì cũng làm được.
Cậu lật tới lật lui rồi ngừng lại, không phải đồ của mình thì mang đi làm gì? Tống Tiểu Bắc đá rương hành lý sang bên, thay đồ ngủ trên người bước ra ngoài.
Đi ngang qua phòng anh mình, Tống Tiểu Bắc một cước đá cửa, nói với anh hai.
“Anh thích sao thì tùy, tôi không trở lại nữa, tạm biệt.”
Tống Tiểu Bắc xoay người chạy đi, không thèm nhìn Tống Tả Thịnh.
Tống Tả Thịnh ngoái đầu nghe tiếng Tống Tiểu Bắc chạy xuống lầu, anh không sốt ruột dựa vào khung cửa sổ.
Không lâu sau nghe tiếng đùng đùng chạy lên cầu thang. Tống Tiểu Bắc lại quay về, con mắt đỏ rực, bộ dạng muốn khóc mà không khóc trừng Tống Tả Thịnh.
“Tôi không đi! Tôi phải tố cáo anh! Tôi cáo anh tội cưỡng hϊế͙p͙! Biến thái! Cưỡng hϊế͙p͙ em trai mình! Anh đừng mơ làm giám đốc nữa! Xấu xa! Đồ khốn kiếp! Tôi thấy anh liền ghét!”
Tống Tiểu Bắc khàn giọng rống xong câu cuối liền khóc, lần này khóc rất lớn tiếng, há mồm liền gào.
Không biết tại sao Tống Tả Thịnh muốn cười, khóe miệng nhếch lên rồi lại trở về mặt không biểu tình. Tống Tiểu Bắc khóc ch.ết đi sống lại, không chịu từ bỏ.
“Tống Tiểu Bắc, em lại đây.” Tống Tả Thịnh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói vớiTống Tiểu Bắc.
“Tôi không qua! Anh là đồ khốn kiếp!” Tống Tiểu Bắc càng khóc càng dữ.
“Vậy thì cút.”
Tống Tiểu Bắc nghe vậy mở to mắt ngập nước, quẹt nước mắt, đi qua.
Tống Tiểu Bắc mới đến gần Tống Tả Thịnh bỗng bị anh ôm chầm, ôm cậu vào trong ngực mình.
“Tống Tiểu Bắc, em có biết chuyện này rất nghiêm trọng?”
Giọng Tống Tả Thịnh truyền từ đỉnh đầu Tống Tiểu Bắc. Cậu dựavào ngực anh hai, nghe tiếng tim đập trầm ổn. Tống Tiểu Bắc lau sạch nước mắt của mình vào người anh trai, vươn tay ôm lấy Tống Tả Thịnh.
“Nhưng em thích anh.”
“Khi em lớn lên chút có lẽ sẽ thích người khác, cuối cùng phát hiện em yêu không phải là anh. Có biết không? Tống Tiểu Bắc.” Giọng Tống Tả Thịnhkhông phập phồng, bàn tay vuốt gáy Tống Tiểu Bắc trấn an. Ánh mắt Tống Tả Thịnh mông lung, không biết đang nghĩ gì.
Tống Tiểu Bắc ngẩng đầu lên, mắt đỏ nhìn anh mình.
“Em sẽ không!” Giọng Tống Tiểu Bắc kiên quyết.
Qua một lát, Tống Tả Thịnh cúi đầu nhìn cậu, không nói lời nào. Tống Tiểu Bắc nhón chân hôn Tống Tả Thịnh.
Tống Tiểu Bắc nói.
“Anh không thể không thích em.”
Tống Tả Thịnhkhông lên tiếng, im lặng nhìn Tống Tiểu Bắc. Mắt Tống Tiểu Bắc khócqua rồi giống con thỏ, đỏ ửng. Anh vươn tay lau khô nước mắt của Tống Tiểu Bắc.
“Tống Tiểu Bắc, sau này không được hối hận.”
“Sẽ không!” Tống Tiểu Bắc vội vã lắc đầu.
Nên làm sao đây, đây là nhóc con nhà anh, anh không thể mặc kệ chỉ đứng nhìn, luân lý cái gì tùy tiện cậu đi.
Bản thân Tống Tiểu Bắckhông hay biết, thật ra Tống Tả Thịnh yêu cậu, rất yêu. Nhưng Tống Tiểu Bắckhông biết. Bởi từ nhỏ mất đi cha mẹ, cần gánh vác trách nhiệm xây dựng gia đình, phải chăm sóc Tống Tiểu Bắc, lúc đó Tống Tả Thịnh còn nhỏ, anh rất sợ. Anh sợ mình không làm tốt gia đình, không chăm sóc tốt cho Tống Tiểu Bắc. Nhưng Tống Tiểu Bắc quá quậy, anh không thể không làm vậy với cậu, không thì cậu chẳng ngán gì nữa.
Tống Tả Thịnh còn chưa thể khẳng định anh đối với Tống Tiểu Bắc là tình yêu sao? Nhưng huyết thống khiến anh không cách nào mặc kệ nhóc con này. Có lẽ anh là cưng chiều Tống Tiểu Bắc đi.
Ban đêm thừa dịp anh cậu khôngsơ sẩy, Tống Tiểu Bắc trốn ra khỏi nhà.
Cậu ở trong quán rượu chơi ngất trời.
“Hi, Tống Tiểu Bắc, đã lâu không gặp.” Vẫn là nữ pha chế rượu cũ, cô lau ly cười với Tống Tiểu Bắc.
Tống Tiểu Bắc đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ, lảo đảo đi tới, vung vẩy tay.
“Hôm nay ca vui vẻ! Đợi lát nữa ai đến uống rượu đều tính về ca!”
“Ố ồ! Hôm nay làm sao vậy? Rộng rãi như vậy?” Nữ pha chế rượu kiềm không được bật cười, vươn tay định nhéo mặt Tống Tiểu Bắc.
Tống Tiểu Bắc tránh né, mắt có chút lờ đờ say, đầu gục gặc dựa quầy rượu.
“Tui nói cho cô biết một tin tốt….”
“Cậu bé, uống say rồi?” Nữ pha chế rượu xoa tóc Tống Tiểu Bắc.
“Tôi yêu rồi…” Tống Tiểu Bắc cười khờ ngốc, sau đó bùm một tiếng ngã trên bàn không bò dậy nổi.
Qua hồi lâu sau anh cậu đến bắt người, thấy Tống Tiểu Bắc uống say khướt nằm trên quầy rượu thì hùng hổ đi qua túm cậu lên.
“Tống Tiểu Bắc, tật xấu bỏ mãi không chừa phải không!?”
Hết.