Chương 20
Môi Vương Hàn Vũ dây dưa với môi Trần Thiên Nhi khiến toàn thân anh tan chảy, cơ thể chốc lát đã nóng rực, anh khao khát cô, cơ thể cô, tất cả những gì thuộc về Thiên Nhi. Nụ hôn thô bạo của anh khiến cô bủn rủn, không thở nổi.
Khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Vương Hàn Vũ nằm gục lên ngực cô thở gấp. Đôi tay không an phận lần đến khuy áo cô. Những giọt nước trên tóc vẫn chưa khô, vô thức nhỏ xuống ngực Thiên Nhi. Một cảm giác mát lạnh ở nơi đẫy đà khiến cô bừng tỉnh, vội cầm lấy tay Vương Hàn Vũ.
" Đừng!!! Cơ thể em...đêm qua... "
Vương Hàn Vũ như hiểu ra lời cô nói, anh gật đầu không nói gì thêm, chỉ yên phận dúi má lên bầu ngực cô như con cún. Từng hơi thở anh phả ra rất nhẹ nhàng khiến cô hơi buồn, cả hai chẳng nói gì trong không khí thầm lặng cho đến khi Trần Thiên Nhi phá vỡ.
" Anh ăn gì chưa? Có đói không? " Giọng cô ngọt ngào như rót mật vào tai anh.
Vương Hàn Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, lắc lắc đầu, trả lời rất tiết kiệm
" Chưa ăn, rất đói "
" Vậy được chúng ta đi siêu thị "
Trần Thiên Nhi nói xong nhanh nhẹn mặc áo giúp Vương Hàn Vũ, anh mặc chiếc áo phông cổ tròn màu xanh lục giản dị, khoác thêm chiếc áo gió, mái tóc ướt càng tô thêm phần lười biếng.
Từ nhà đến siêu thị cũng phải đi qua 4 con hẻm nhỏ, Thiên Nhi thương đôi chân mình nên ca thán với Vương Hàn Vũ
" Chúng mình đi xe được không? Em không muốn đi bộ "
" Tại sao? "
" Em sợ anh mệt " Cô bĩu môi
" Anh không mệt "
" Nhưng em mệt mà "
" Em lười vừa vừa thôi " Dứt câu anh quay đầu lại nắm tay Thiên Nhi, kéo cô đi theo mình mặc ai đó nhõng nhẽo, kêu ca bên tai.
Phố hôm nay khá vắng, ngoài những đôi tình nhân và người già tập thể dục thì rất ít người qua đường. Vương Hàn Vũ nắm tay Thiên Nhi nhét vào trong túi áo mình, giờ phút ấy tim cô như loạn nhịp không rõ là túi áo ấm hay tay anh ấm nữa.
Đễn ngã tư đường, hai người dừng chân dưới cột đèn giao thông. Lúc này ngước lên Thiên Nhi mới biết chiều cao giữa cô và anh chênh lệch rất lớn, tiện miệng cô hỏi
" Chiều cao của anh là bao nhiêu? "
Anh đưa tay véo mũi cô trêu chọc khiến cô kêu nhẹ
" Đến chiều cao của bạn trai em cũng không biết hả? "
" Anh chưa từng nói với em mà " Thiên Nhi phồng má
" Được rồi, 1m83 "
Trần Thiên Nhi cực kì sock khi nghe câu trả lời của anh, vậy là cô thua anh hẳn 25 phân, cuộc sống sao không công bằng chứ, rõ ràng cô cũng ăn cơm, còn ăn nhiều thứ khác nữa mà. Bất công quá đi.
Vào đến siêu thị cũng là lúc cô mệt bở hơi tai, Vương Hàn Vũ lấy giỏ hàng đẩy đi trước, trong khi anh lấy toàn rau quả và thịt thì cô lại chọn mì tôm, xúc xích,... Ngay về khoản ăn uống hai người đã không cùng quan điểm.
" Em ăn những thứ không bổ đó làm gì? "
" Anh ăn những thứ đó thật chán ch.ết, ở nhà mẹ em nấu suốt rồi "
" Cất vào ngay " Anh trừng mắt
" Không bao giờ " Cô vẫn ôm chặt những món đồ mình chọn, khẳng định không bao giờ cất chúng đi.
" Được, nếu mua thì em tự trả tiền, anh không liên quan " Chỉ một câu nói, chỉ một ánh mắt làm câu tuyên bố của cô lung lay, đồ đểu này biết cô không có tiền rồi mới dở trò, còn gì tức hơn cơ chứ?
Trần Thiên Nhi ôm đồ trong lòng, di chuyển đến trước mặt Vương Hàn Vũ, hai con mắt long lanh chớp chớp liên hồi, đây chính là đòn chí mạng xuyên sâu trong lòng anh. Mặc dù có hơi mủi lòng vì trình độ dễ thương không ai bằng của cô nhưng vấn đến sức khỏe là trên hết. Anh vẫn một mực đẩy xe hàng lướt qua. Xem ra chiêu này vô dụng đối với anh rồi. Thiên Nhi vẫn kiên quyết chạy theo. Cô nắm lấy tay anh rồi hôn chụt vào má Vương Hàn Vũ.
" Ứ ừ...Mua cho em đi mà " Cô nhõng nhẽo
" Đưa tiền đây, anh sẽ mua "
Đến lúc này cô đã mất hết kiên nhẫn, cao giọng trách móc anh
" Anh không thương em thì thôi, anh tưởng em ch.ết đói chắc, em chả cần luôn "
Trần Thiên Nhi ném đống xúc xích và mì tôm vào giỏ hàng của anh, quay lưng đi thẳng ra ngoài siêu thị. Vương Hàn Vũ thở dài bất lực, đẩy xe hàng ra thanh toán rồi chạy theo sau. Chứng kiến cảnh tượng ai kia bực tức bước đi như muốn đạp thủng cả trái đất, đá chân vào hòn đá bên đường rồi lăn ra suýt xoa, phía xa Trần Thiên Nhi ôm chân than thở
" Ôi!!! Huhu...cái chân tôi...cuộc sống này bất công quá đi...ngay đến cục đá cũng không tha cho tôi...huhu "
Vương Hàn Vũ nhếch mép, treo túi đồ lên cổ, sải chân đi tới nơi cô gái nhỏ ăn vạ bên đường
" Trần Thiên Nhi, đồ của em, em tự sách đi, anh không phải osin cho em "
Cô nghe thấy tiếng anh từ phía xa, bất chấp đứng lên đi khập khiễng.
" Trần Thiên Nhi, anh đếm từ 1 đến 3, nếu em không chạy lại đây anh cũng sẽ không nương tay mà quẳng hết tất cả đồ ăn của em đi "
" 1...2... "
[ Rầm!!! ]
Tiếng động phía trước khiến anh bủn rủn chân tay, đánh rơi chiếc túi trong tay. Chạy hết sức có thể, cô gái này, cứng đầu cứng cổ, chỉ vì một chút đồ ăn này mà hi sinh bản thân, thật cố chấp. Vương Hàn Vũ ngồi xổm bên cạnh cô, xót xa nhìn đầu gối bị trầy xước, trán sưng vù một cục. Anh tức tối quát
" Em là đồ ngốc hả? Việc gì phải chạy nhanh thế? Bây giờ thì hay rồi, anh chiều em quá em sinh hư hả? "
Tiếng mắng nhiếc của anh làm cô ấm ức, nước mắt không ngừng chảy, vừa đau vừa xót, cô lí nhí
" Anh cho em có 3 phút, ai chạy kịp chứ? Anh nghĩ em là thần thánh chắc "
" Em không có miệng sao? Chỉ cần bảo anh đợi em, em sẽ quay lại là được mà "
" Đó!!! Anh nhìn xem...em chỉ ngã nên không đến kịp thôi mà anh đã vứt đồ ăn đi rồi, đồ xấu tính "
" Anh không vứt, anh đánh rơi "
Dứt lời Vương Hàn Vũ cõng cô lên lưng quay lại nhặt đồ ăn, Trần Thiên Nhi cảm thấy tội lỗi đầy mình, chỉ vì một chút đồ ăn không đáng để cô gây sự với anh.
" Vũ...em thương anh " Cô nói từ phía sau, hơi thở phả vào gáy anh
" Bây giờ mới biết thương anh hả? "
" Không!!! Em thương lâu rồi, em thề đấy " Cô một mực chối cãi
Anh chỉ cười không nói gì thêm, hạnh phúc chính là những câu nói ngây ngốc của cô với anh, nghe mát hết ruột gan. Suốt quãng đường về nhà cô nói ù hết cả tai anh, hỏi đi hỏi lại vấn đề anh có thương em không? Có yêu em không?...
Về đến nhà, Trần Thiên Nhi nấu món của mình, Vương Hàn Vũ nấu món của mình...cách biệt từng li từng tí... Xong hai người cùng mang ra bàn, vừa ăn vừa xem ti vi
" Nhìn đi, mì xào xúc xích của em ngon hơn " Cô nhếch mép
" Quên đi, bò xào nấm hương của anh thơm hơn nhé " Anh vênh mặt
Chiến tranh liên tục xảy ra rồi im lặng không ai nói với nhau câu nào, Vương Hàn Vũ nảy sinh ý tưởng
" Muốn chơi bài không? "
" Chán ch.ết " Cô bác bỏ
" Em sợ thua hả? Đừng tự ti thế chứ "
Trần Thiên Nhi bị Vương Hàn Vũ kích đểu, nhận lời chơi với anh.
" Cược tiền đi...em sẽ được mua đồ ăn mà không cần nài nỉ anh...hứ "
" Thế nếu em thua thì định lấy tiền ở đâu trả cho anh đây? "
" Ừ thì...em chỉ có tấm thân này thôi, em bán cho anh rồi nên không cần trả "
" Cược cái khác, như thế không công bằng. Em nghĩ xem, sau này đằng nào em chả là vợ anh "
" Ai thèm làm vợ anh? " Trần Thiên Nhi
" Thật là không thèm không? " Anh trợn mắt nói giọng trầm
" Giả đấy...kiki...vậy anh muốn cược gì? "
Vương Hàn Vũ kéo cổ áo Trần Thiên Nhi sát mặt mình, hơi thở phả vào nhau, anh dõng dạc lên tiếng
" Cởi đồ "