Chương 62: Lén lút
"Vậy là em còn muốn làm thêm một lần nữa?"
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cả người Tô San cứng đờ. Khi quay đầu lại thì thấy một hình bóng quen thuộc, hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, mũ được kéo xuống thấp nên che khuất hơn nửa khuôn mặt, trên người chỉ mặc một chiếc áo gió màu đen đơn giản, thoạt nhìn không khác gì những nhân viên trong đoàn phim.
Nhìn thấy hắn, Tô San rất sửng sốt, hiển nhiên là cô không thể ngờ được hắn đột nhiên xuất hiện ở đây, im hơi lặng tiếng, không hề báo trước!
"Cảnh này vậy là được rồi, nếu quay thêm một lần nữa thì sẽ tốn thêm kinh phí."
Đạo diễn cười hắc hắc nói.
Thực ra mới vừa rồi ông mới biết được Tô San là bạn gái của Tạ Duyên. M* nó, lúc đầu khi thấy Tạ Duyên xuất hiện, ông còn tưởng cậu ta tới để thăm Lý Hách, vốn đang tính mời Tạ Duyên làm cameo đóng một vài cảnh. Nào ngờ người này vừa tới thì câu đầu tiên đã là bắt ông tìm diễn viên đóng thế cho Tô San. Rõ ràng bản thân mình thì chẳng mấy khi dùng người đóng thế vậy mà còn biết bắt bạn gái mình phải dùng người đóng thế!
"Em...em đi thay đồ."
Cô đã ý thức được mình vừa mới làm gì, Tô San lập tức muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng cô mới xoay người lại thì cánh tay đã bị người ta túm chặt, lại quay lại nhìn Tạ Duyên thì chỉ thấy vẻ mặt của hắn âm trầm, nhìn chằm chằm cô.
Tô San hơi chột dạ, nhưng do cảnh này theo kịch bản thì cô phải lộ mặt, cô cũng không còn cách nào khác mà.
Tròng mắt Tô San chuyển qua bên này rồi lại chuyển qua bên kia suy nghĩ giây lát, sau đó cô đột nhiên tiến gần ôm lấy cánh tay của Tạ Duyên, nhẹ giọng nỉ non:
"Em rất nhớ anh."
Lý Hách: "...."
Ở đây còn đang có rất nhiều người a!
Lý Hách lập tức lánh đi, những người khác xung quanh thấy vậy cũng tản ra, Tiểu Chu yên lặng ngồi gần đó để canh chừng xem có paparazzi tới chụp lén không.
Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế của cô vang lên ở bên tai, thành công khiến sắc mặt Tạ Duyên hòa hoãn hơn một chút, đưa tay ôm vai của cô, thấp giọng nói:
"Anh cũng nhớ em."
Tô San đỏ mặt không nói gì nhưng trong lòng thì cảm thán: Người ta nói rằng làm nũng rất có tác dụng, quả nhiên đúng như thế!
"Có điều, ai cho em đóng mấy cảnh nguy hiểm như vậy hả?"
Tạ Duyên nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Tô San: "......."
Nội tâm Tô San gào thét: Đồ lừa đảo, hóa ra dù có làm nũng cũng vô dụng!
"Em......em cũng không còn cách nào khác, cảnh này khi đóng cần phải lộ mặt."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ xuống.
Nhưng nghĩ tới hai người hiện vẫn đang ở trên đường cái nơi quay phim, cô lập tức nhìn nhìn xung quanh. Mấy ngày nay luôn có paparazzi bám theo cô, không thể để bị chụp được, mấy tấm ảnh thì phải mất mấy trăm vạn, cứ như vậy thì sẽ có ngày tán gia bại sản.
"Bên ngoài có paparazzi, em để Tiểu Chu dụ họ đi chỗ khác, năm phút sau anh hãy đi tới bên chỗ xe bảo mẫu của em đằng kia nha."
Tô San hạ giọng nói.
Nghe vậy, Tạ Duyên cũng không nói gì, Tô San nhìn cái mũ đang đội trên đầu hắn, lập tức nhón chân lên lấy xuống:
"Cái này cho em mượn."
Nói xong, cô đội mũ lên đầu, sau đó cùng Tiểu Chu qua bên đường bên kia, đi vào chỗ để xe bảo mẫu.
Liếc mắt một cái cô liền thấy được một chiếc taxi đang dừng ngay góc rẽ, chiếc xe này đã theo cô được một tuần, đúng là bám riết không tha.
Đến lúc cả cô và Tiểu Chu đã leo lên xe, cô liền cởi áo khoác của mình:
"Em mặc áo của chị vào, sau đó lén lén đi ra khỏi từ đằng kia, bắt đại một chiếc taxi, nói taxi đi vài vòng rồi quay lại là được."
Nghe vậy, Tiểu Chu cũng hiểu ý của cô, lập tức cởi áo khoác của mình ra, mặc chiếc áo khoác vàng nhạt của Tô San vào, cũng lấy chiếc mũ lưỡi trai kia đội lên. Đến lúc Tiểu Chu xuống xe xong, Tô San ngồi trong xe vẫn chú ý quan sát bên ngoài, thấy Tiểu Chu cúi gằm mặt xuống, vội vội vàng vàng đi ra tới lề đường cái, bắt một chiếc taxi, thế là chiếc taxi nãy giờ đỗ ở chỗ rẽ kia cũng bắt đầu chuyển động đi theo, vẫn giữ vững khoảng cách với taxi của Tiểu Chu.
Đến lúc chiếc taxi kia đã đi khỏi, cửa xe bảo mẫu đột nhiên được mở ra, một hình bóng cao lớn màu đen ngồi vào, sau đó cửa xe bị đóng mạnh lại, trong nháy mắt không gian trong xe tối om.
"Sao anh lại tới đây?"
Tô San nhìn hắn, vừa hỏi hắn vừa quay qua lấy hai chai nước trong túi ra.
Cô muốn mở nắp chai nước nhưng tay chỉ cần vừa gồng lên thì nhịn không được xuýt xoa một tiếng ngay lập tức thả tay ra. Thấy lòng bàn tay của cô còn có mấy vết thương nhỏ bị rách ra, vết thương cũng không quá sâu, chỉ là hơi rách da, còn có một chút tơ máu.
Tạ Duyên trầm mặt xuống, bàn tay giơ ra giữ lấy gáy của cô, ghé lại gần nhìn cô với ánh mắt sáng quắc:
"Em thật là to gan."
Hai người nhìn nhau, thấy vẻ mặt hắn âm trầm, hình như đây là lần đầu tiên hắn giận tới mức này. Tô San chớp chớp mắt suy nghĩ, bỗng nhiên tiến lại gần hôn một cái lên môi hắn, giọng nói mềm mại:
"Em bảo đảm đây là lần cuối cùng."
Cảm giác ấm áp mềm mại trên môi vẫn còn đang đọng lại chưa tan đi, nhìn vào khuôn mặt đã đỏ lên của cô, Tạ Duyên hừ nhẹ một tiếng, vẫn không vui, tay xoa xoa đầu cô nói:
"Em lấy cái gì để bảo đảm?"
Thấy ánh mắt hắn lại sáng quắc nhìn mình, Tô San quyết định không nói gì nữa, vì sao cô lại chột dạ vậy nhỉ, rõ ràng lần trước Tạ Duyên cũng như vậy.
Cầm lấy chai nước khoáng, Tạ Duyên vặn mở nắp ra rồi đưa tới miệng của cô, ngữ điệu vẫn không vui vẻ gì:
"Em có biết lúc nãy nguy hiểm như thế nào không, chỉ cần không chú ý một chút rồi bị thương thì làm sao giờ? Tiền quan trọng hay tính mạng quan trọng?"
Tô San ngẩng đầu, bĩu môi:
"Không phải lần trước anh còn đi nhảy dù sao, lỡ như té gãy tay gãy chân thì phải làm sao?"
Tạ Duyên: "......"
"Sao có thể lấy chuyện này làm cái cớ được, anh là anh, em là em, sao em lại học theo anh?"
Vẻ mặt hắn không vui.
"Vì sao em không thể học theo anh? Là do chính anh không chịu làm gương tốt cho em, em thế này là do bị anh dạy hư."
Cô nhận lấy chai nước, ngẩng đầu há miệng hứng lấy nước rót ra từ trong chai.
Một vài giọt nước vương ra cằm của cô, chảy dần xuống tới cổ, thấy vậy ánh mắt Tạ Duyên liền tối sầm lại, bỗng nhiên cúi xuống hôn lên cổ của cô ʍút̼ sạch giọt nước kia, sau đó còn cắn nhẹ trên cổ của cô một cái.
Cả người Tô San tê dại, rùng mình khiến chai nước trong tay bị đổ ra sàn xe.
"Được rồi, sau này anh sẽ làm gương tốt cho em, em cũng nhất định phải làm một học trò tốt."
Hắn ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp.
Vành tai Tô San đỏ lên, nhưng vẫn hừ nhẹ một tiếng:
"Em biết rồi, Tạ lão sư."
Nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ ửng của cô, ánh mắt Tạ Duyên trầm xuống, bỗng ghé qua kề bên tai cô mà nỉ non:
“Nhưng hiện giờ anh vẫn còn đang tức giận, phải làm sao đây?”
Hơi thở nóng rực của hắn phả ra bên tai khiến Tô San rùng mình, không nhịn được rụt cổ:
“Em…em thì có thể làm gì chứ…”
“Thế em vừa mới làm gì?”
Ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, hiện giờ vẫn đang nhìn hết bên nọ tới bên kia để né tránh.
Ánh mắt của hắn quá nóng bỏng, Tô San đánh nuốt khan một tiếng, mặt lại bắt đầu nóng lên, do dự không biết nên làm thế nào.
Tạ Duyên vẫn không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cô, không khí trong xe chốc lát trở nên hơi quỷ dị. Có lẽ do bị hắn nhìn lâu quá không chịu nổi, Tô San cuối cùng mới run run rẩy rẩy ghé đầu lại gần hơn, đỏ mặt mổ nhẹ lên môi hắn một cái nhanh như chớp.
Nhưng chỉ trong một tích tắc cô đã bị người nào đó hung hăng đè lên ghế sau xe, một tràng hôn nóng rực quay cuồng ập tới. Tô San không còn tí sức lực nào, chỉ có thể thở hổn hển, phát ra mấy tiếng “uhm…uhm”.
Hắn cứ thế nhẹ nhàng cắn xé hai cánh môi của cô, thô bạo mà đoạt lấy hơi thở của cô. Chỉ đến lúc nhận thấy được cô gần như sắp bị nghẹt thở, mới chậm rãi buông lỏng cô ra, ánh mắt sâu lắng nhìn cô:
“Nhớ kỹ sau này không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Tô San không còn sức lực nào, nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, giọng nói vẫn rất yếu ớt:
“Em sẽ nói chuyện với đạo diễn.”
Tạ Duyên: “Anh đã nói chuyện với ông ấy rồi.”
Tô San: “…….”
Cô chỉ yên lặng đỏ mặt, cố gắng bình ổn lại hô hấp của bản thân, đôi mắt to mơ màng ngập nước nhìn chằm chằm hắn:
“Vì sao anh lại ở đây?”
Hơn nữa còn tới bất ngờ như vậy.
“Mấy cảnh ở Nam Phi quay xong rồi, sắp tới đây sẽ qua Ai Cập để lấy cảnh.”
Hắn đưa tay ôm lấy eo cô, đầu vùi vào bên cổ của cô cọ cọ, hít một hơi thật sâu:
“Anh muốn tới nhìn em một chút.”
Tô San nhíu nhíu mày, Ai Cập?
“Vậy khi nào anh đi?”
Cô có hơi không vui, vì sao đạo diễn cứ nhất định phải chọn nơi đóng phim là mấy nơi khỉ ho cò gáy vậy?
Tạ Duyên: “Bây giờ.”
Nói xong, hắn giơ cổ tay lên nhìn vào đồng hồ, sau đó hôn một cái lên má cô nói:
“Anh đi đây, nếu không thì sẽ không kịp giờ bay.”
Mọi người trong đoàn phim đều đang chờ hắn.
Nghe vậy, Tô San đang tính nói gì đó, thì Tạ duyên đã kéo mở cửa xe bảo mẫu đi xuống.
“Anh nhớ cẩn thận.”
Cô thò đầu ra khỏi cửa xe nói với theo, trên mặt còn có một chút lo lắng:
“Anh nhớ rõ những điều mà anh nói, nếu anh mà còn tiếp tục quay những cảnh nguy hiểm, thì em sẽ học theo anh.”
Người nào đó đã xuống khỏi xe nghe vậy không khỏi quay đầu lại, nhìn nhìn cái đầu nhỏ đang thò ra ngoài xe, nhẹ giọng cười nói:
“Anh còn có rất nhiều thứ khác để em học theo.”
Nói xong, liền nhanh chóng đi về hướng khúc rẽ ở đầu đường, Triệu Đồng đã lái xe chờ hắn ở đó.
Tô San nghe vậy thì đỏ mặt, cũng không thèm để ý tới lời đùa giỡn của hắn nữa. Đến lúc hình bóng của hắn đã biến mất khỏi tầm mắt, cô lại ngồi lại vào xe. Giờ cô đã hơi hiểu được suy nghĩ của Hạ Hoa, đang yên lành, tại sao lại đi nhận đóng mấy phim nguy hiểm như vậy, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây.
Cô nghĩ rằng sau này không thể để mặc Tạ Duyên cứng đầu cố chấp như vậy, cho dù là chuyện gì cũng không quan trọng bằng an toàn của bản thân.
Tiểu Chu đi taxi vài vòng khoảng nửa tiếng liền quay lại đây. Có lẽ đã biết mình bị lừa, lúc quay về thì chiếc taxi kia còn vượt taxi của Tiểu Chu đi về trước, nhưng dù sao giờ Tạ Duyên cũng đã đi mất rồi, bọn họ chắc chắn cũng chẳng chụp được thứ gì.
Buổi chiều có quay vài cảnh, chỉ là đối thoại bình thường. Mặc dù không mệt, nhưng do hôm nay phải quay cảnh xe phát nổ kia nên khiến trên người Tô San có vài vết thương nhẹ và bầm tím. Đến buổi tối, khi đã quay về khách sạn, cô lại một mình ngồi đó bôi thuốc.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ánh đèn trên trần nhà khá chói mắt, một lúc sau đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng trong phòng.
Tô San buông tuýp thuốc mỡ xuống, ngồi dựa lưng vào sô pha bắt máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói trầm ổn của Hạ Hoa:
“Tôi đã xem video rồi, trong đó quay lại Phạm Mộng nắm tay một người đàn ông đi vào khách sạn. Lúc xuống xe, cô ta còn hôn một cái lên má ông ta. Người đàn ông này chính là Phó Tổng giám đốc của công ty quản lý của Phạm Mộng, năm mươi tuổi, luôn thích cặp kè với mấy cô gái trẻ tuổi. Giá video này là ba trăm vạn, đây là giá thấp nhất! Nếu cô muốn, bọn họ có thể đưa cho cô cả video khúc sau nữa, nhưng còn phải thêm tiền.”
Hôn một cái thì tất nhiên càng có lực hơn là nắm tay rồi, nhưng tất nhiên tay săn ảnh kia không muốn một lần đã dâng tất cả mình có ra, chỉ đưa một nửa. Đến lúc sau, chắc chắn phía Phạm Mộng sẽ phải bỏ tiền ra để mua lại nửa còn lại. Một video có thể lấy tiền hai lần, tất nhiên anh ta sẽ muốn kiếm lời rồi.
“Không sao cả, mặt của người đàn ông kia có cần phải làm mờ đi không?”
Tô San nghiêm túc hỏi.
Cho dù chỉ là nắm tay nhau cũng vậy, đã nắm tay một người đàn ông bốn năm mươi tuổi đi vào khách sạn, chỉ cần là người trưởng thành đều biết là sẽ xảy ra chuyện gì.
“Không cần thiết, ông Phó tổng giám đốc Lưu này cũng không phải là lần đầu tiên bị chụp lại ảnh hẹn hò với mấy nữ diễn viên trẻ. Luôn luôn có paparazzi theo dõi ông ta, cũng do vậy nên lần này mới vô tình quay được ông ta đi cùng với Phạm Mộng.”
Hạ Hoa vừa nói vừa cười một tiếng.
Nghe vậy, Tô San hơi im lặng trong giây lát, mới lên tiếng nói:
“Hiện giờ tôi sẽ chuyển khoản qua cho anh.”
Hạ Hoa ở đầu dây bên kia không nhịn được hỏi lại:
“Cô suy nghĩ kỹ chưa, cô làm vậy coi như hoàn toàn kết thù oán với Phạm Mộng, trong giới này cô ta cũng có mạng lưới quan hệ khá rộng, cô chắc chắn muốn đắc tội cô ta sao?”
---Hết Chương 62----