Chương 8: Thiếu

Editor: An Hàn23
Sáng sớm ngày hôm sau Trương Kim Hoa rửa mặt xong liền vội vàng đi xuống lầu mua cháo, vừa vặn có thể ăn kèm với đồ mang từ nhà tới để ăn sáng, cho nên bỏ lỡ không khí bình thản quỷ dị giữa con trai và con dâu.


Cha Cao là một người đàn ông nên không có cẩn thận như vậy, hơn nữa giữa trưa Vu Văn Diệu có tới đưa vé tàu, nên có rất nhiều việc muốn dặn dò con trai.
"Văn Diệu, cậu lên thị trấn mua chút đồ này nọ, nhớ cứ ghi sổ cho mình, trở về mình sẽ trả cậu."


Cao Lãng biết tính tiết kiệm của ba mẹ mình, trong nhà cũng không giàu có gì, đến thăm anh đoán chừng cũng tốn không ít, đưa tiền thì không bằng cái gì đó thực tế có thể dùng tới.


Đừng nhìn Vu Văn Diệu trẻ tuổi, nhưng nhà cũng ở nông thôn, tự nhiên biết nên mua thứ gì. Nghe vậy lập tức vỗ ngực nói: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"


Ứng Uyển Dung mang theo vẻ mặt đầy nước, trên lông mi dường như vẫn còn giọt nước, xõa tóc dùng khăn giữ kéo về một bên, còn lại vài sợi tóc tán loạn trên mặt. Mặc chiếc áo màu trắng đơn giản bỏ vạt áo ra ngoài buộc thành nút nhỏ, váy dài màu xanh nhạt che đi bắp đùi thon dài.


Thân hình thanh nhã thướt tha đi tới, dường như sự nóng nực của màu hè cũng tản đi không ít so với bình thường, mang theo mùi hương của xà phòng.
"Em cũng đi cùng nữa, tiền của Văn Diệu nên giữ lại, em đi chọn chút đồ cho ba mẹ là được."


available on google playdownload on app store


Ứng Uyển Dung cực kỳ tự nhiên gọi ba mẹ, tự nhiên Cao Lãng cũng không có gì để phản đối, Trương Kim Hoa cũng không quá quen với tính tình tốt đẹp này của Ứng Uyển Dung, sợ ngay sau đó cô liền trở mặt mắng người.


Cha Cao thì vững vàng hơn, nghe vậy thì ừ một tiếng, theo ông nghĩ thì ngày hôm đó con trai đi rất vội vàng, con dâu không vui cũng là chuyện có thể hiểu.
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần hai đứa ở cùng một chỗ, lại hài hòa tốt đẹp như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết.


Ứng Uyển Dung thấy cha Cao đồng ý, liền nhẹ nhàng gật đầu chuẩn bị đi ra ngoài, Cao Lãng lại gọi lại: "Chờ một chút."
Ứng Uyển Dung quay đầu, Cao Lãng nhíu mày một lát rồi nói: "Em... Chú ý an toàn."
Ứng Uyển Dung cười một tiếng, mặt mày đều sinh động hẳn lên, "Yên tâm đi, có Vu Văn Diệu bảo vệ em rồi."


Vu Văn Diệu ưỡn ngực lên, để cho đội trưởng nhìn xem, bản thân cũng không phải một con gà yếu!


Cao Lãng sao có thể nói ra lời, anh muốn bảo cô đừng cái gì cũng mua, mua thứ gì  thực tế một chút, lời của em gái trong điện thoại còn văng vẳng bên tai: mỗi ngày chị dâu đều không làm cái gì cả, chỉ có đi ra ngoài mua đồ, mua vè rồi cũng không dùng, cuối cùng ghét bỏ nó không đẹp mắt nên vứt đi.


Sau lại thấy bộ dáng này của Ứng Uyển Dung, khiến cho lời nói bảo cô cẩn thận cứ  như vậy thốt ra, trong lòng lại không khỏi ảo não.


Thật ra Ứng Uyển Dung cũng cảm thấy Cao Lãng có chút đáng yêu, được người khác quan tâm thì không ai từ chối cả. Mày mày cong cong, giống như trăng non xinh đẹp, vẫy vẫy tay với Cao Lãng, liền đặc biệt vui vẻ ra ngoài.


Sau khi hai người rời đi lúc lâu cha Cao mới mang theo giọng nói đậm tiếng địa phương, nói: "Về sau sống hòa hảo, đừng cãi nhau, nếu Uyển Dung đồng ý thì ở nơi này theo quân đi. Ba và mẹ con hết việc mới đến được, hai người các con sống thật tốt là được."


Trên mặt Cao Lãng có chút không biết phải làm sao, việc này... Anh đã đáp ứng Ứng Uyển Dung rồi, chỉ có thể ở trong lòng nói một tiếng xin lỗi đối với ba mẹ.


Mấy ngày qua Vu Văn Diệu đều là dùng xe của quân khu, đừng nhìn sàn xe này không cao cũng không có dáng vẻ tinh xảo của mấy loại xe nhỏ kia, bên trong lại rộng rãi thoải mái, khi lái đặc biệt mạnh mẽ.


Dọc đường đi Vu Văn Diệu nói không ngừng, nói gần nói xa đều là hỏi dò xem Ứng Uyển Dung có em gái hay không, nếu không thì em họ cũng được nha.


Ứng Uyển Dung tìm kiếm lại trong trí nhớ, vô cùng chắc chắn gật đầu nói: "Nhà tôi có một anh trai và một người em trai, em trai họ cũng có không ít, em gái họ... Chắc là mới lên tiểu học đi?"


Phanh xe lại két môt tiếng, Vu Văn Diệu ủ rũ nói: "Chị dâu, đã đến thị trấn rồi..." Bộ dáng ai oán kia khiến Ứng Uyển Dung không ngừng cười khẽ, nhịn không được đưa tay vỗ vỗ đầu Vu Văn Diệu.
"Đừng nóng vội, nếu tôi biết nhà ai có cô gái tốt, nhất định sẽ nói cho cậu biết, thế nào?"


Cho dù da mặt Vu Văn Diệu có dày thế nào, thấy đôi mắt đẹp của Ứng Uyển Dung đang trêu ghẹo nhìn mình, cũng không ngồi yên được nha!  


Cũng may Ứng Uyển Dung còn nhớ rõ việc chính phải làm, xuống xe đứng bên cạnh Vu Văn Diệu, ngẩng đầu nhìn cửa hàng đơn sơ bốn phía, cũng không nhịn được nhíu mày.


Chắc rằng vì hôm nay là ngày nghỉ, trên đường phố có không ít người đi lại trước các cửa hàng lựa chọn đồ vật cần thiết. Mấy cô gái trẻ tuổi thì mặc quần ống loe, buộc tóc cao, ngoại trừ việc cay mắt, Ứng Uyển Dung cũng không có thái độ khác lắm.


Kiểu tóc của nhóm thanh niên trẻ tuổi cũng không kém là bao, cổ áo sơ mi cởi ra mấy nút lộ ra hơn nửa lồng ngực, cả người lấp lánh tỏa sáng, cũng không biết là đính bao nhiêu kim sa lên quần áo.


Vu Văn Diệu thấy Ứng Uyển Dung mang vẻ mặt quái dị nhìn nhóm thanh niên đi đầu xu hướng kia, ho nhẹ một tiếng: "Khụ khụ, gần đây không phải có bộ phim truyền hình gì đó rất thịnh hành sao, cho nên mọi người đều thích ăn mặc như vậy, cho nên so với chị cũng không quá giống nhau."


Ứng Uyển Dung gật đầu xem như đã đã hiểu, cùng Vu Văn Diệu vào một cửa hàng nhìn cậu thạo việc trả giá với người bán vải, trong cửa hàng cũng có không ít quần áo mới, cậu cũng mua một bộ.


"Đội trưởng bảo muốn mua đồ thực dụng một chút, nhưng mà em gái đội trưởng còn nhỏ tuổi, nhất định rất thích quần áo mới, mua một bộ dễ nhìn để đến trường cũng được." Vu Văn Diệu gãi gãi đầu nói.
Ứng Uyển Dung nhìn bộ quần áo thể dục có họa tiết màu xanh trong tay, im lặng...


Thật đúng là Ứng Uyển Dung đi là để trả tiền, Vu Văn Diệu chọn đồ còn cô thì trả tiền, hơn nữa về sau xem xét giá cả, liền mua vài cái áo lông cho mùa đông.


Tuy rằng bây giờ huyện Du rất nóng, nhưng mà qua một tháng tới thì thời tiết sẽ trở lạnh, nhiệt độ tháng mười sẽ hạ xuống vài lần, mùa đông lại rất dài, cho nên trước tiên chuẩn bị quần áo là rất cần thiết.


Vu Văn Diệu hâm mộ nói: "Đây là mua quần áo cho đội trưởng sao? Chị dâu, chị thật cẩn thận. Có điều bình thường bọn em ở trong đội đều không dùng tới, khi nào về nghỉ mới có thể dùng đến."


Ứng Uyển Dung vốn không có nghĩ đến Cao Lãng, nghe vậy lại đành phải cùng Vu Văn Diệu đi dạo quanh thị trấn một lần, miễn cưỡng mua được một cái áo khoác lông màu đen, còn cô thì mua một bộ màu trắng.


Vu Văn Diệu nhìn Ứng Uyển Dung mắt cũng không chớp đã tiêu không ít tiền, bây giờ áo lông vẫn là một món đồ rất mốt, từ thành phố Thượng Hải đưa tới, giá cũng không phải rẻ.


"Tốt lắm, chúng ta đi ăn chút gì đó đi, chị còn chưa có ăn sáng đâu." Túi tiền của Ứng Uyển Dung trống trơn, cũng không còn mấy tờ tiền, nên cũng không chọn nữa, tính toán đi chỗ nào gần đây mua đồ ăn lấp đầy bụng.


Giữa trưa mấy quán cơm nhỏ ven đường đều đầy ắp người, hoàn cảnh lộn xộn, Ứng Uyển Dung và Vu Văn Diệu đi tới có chút không phù hợp.


Đoàn người chật chội khó tránh khỏi có sự va chạm, cũng không biết có phải nghiệt duyên hay không, Ứng Uyển Dung lại đụng phải nhóm người thiếu niên theo mốt nhìn thấy lúc vừa xuống xe.


Bọn họ đã sớm nhìn thấy Ứng Uyển Dung, chẳng qua vẫn có Vu Văn Diệu đi theo bên cạnh nên không dám đến gần. Bọn họ đoán rằng người đó hẳn là anh trai của cô, bây giờ thấy dòng người nhiều hơn, hai mắt liền sáng lên tiến đến vây quanh cô khi hai người vừa tách ra.


Ứng Uyển Dung đang đói bụng nên cũng không chú ý tới Vu Văn Diệu đã chạy đi nơi nào, liền bị nhóm thiếu niên đụng đẩy vào bên trong ngõ nhỏ, bộ dạng đúng chuẩn bọn côn đồ giở trò đùa giỡn con gái nhà lành. 


Thiếu niên thân hình cao ráo hạ đầu mình xuống, một tay chống lên vách tường màu xám, ra vẻ thâm trầm nói: "Em gái, đi nhảy cùng anh được không?"


Vẻ mặt Ứng Uyển Dung đầy hắc tuyến, có chút câm nín nhìn ba thiếu niên đứng đầu ngõ, mấy đứa nhỏ này... Mới mười tám tuổi đúng không? Còn đi học người tán gái.


Cô hoàn toàn quên mất hiện tại bản thân cũng chỉ mới mười tám tuổi, một độ tuổi giống như dáng vẻ của nụ hoa, có thể không làm cho người khác thèm muốn hay sao?


"Không rảnh, tôi muốn đi ăn cơm, tránh ra. Nếu không đừng trách tôi không khách khí." Ứng Uyển Dung không phải là nói lời khách khí, cô cũng theo mấy cô gái khác học thuật phòng thân, tự nhiên là không thể đánh lại Cao Lãng, nhưng mà đối phó với loại bao cỏ như mấy tên này thì vẫn dư dả.


"Nếu mấy anh nói không thì sao?" Một thiếu niên thấp bé dựa người và vách tường bên phải, trên tay còn cầm một điếu thuốc.
"Vậy đừng trách tôi mang mấy người đi tìm ba mẹ mình."


Giọng nam trầm thấp vang lên, mấy người có mặt đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn, người đàn ông đứng ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng mà có thể thấy một thân quân trang nhìn đặc biệt cẩn thận.


Ứng Uyển Dung nhìn người đàn ông từng bước đi vào cũng sửng sốt, nhận ra người này là người đàn ông đã giúp cô trên tàu.


Mấy thiếu niên trực tiếp muốn chạy, lại bị người đàn ông kéo cổ áo, giễu cợt nói: "Ui, Trần Thiệu, ba mẹ cậu có biết cậu đang ở ngoài đùa giỡn người khác không? Có muốn tôi dẫn họ đến đây nhìn xem?"


Lập tức Trần Thiệu như một cô vợ nhỏ, "Anh Trâu, em sai rồi, là em muốn mang cô ấy đi để đỡ mất mặt, chỉ là đi nhảy khiêu vũ thôi, em cũng không có làm gì cả mà..."


Mày rậm của Trâu Khải nhếch lên, "Đáng tiếc, chắc rằng về sau tôi cũng sẽ thường xuyên gặp mặt các câu. Cô ấy là người thân của quân nhân, đến đây thăm chồng."


Trần Thiệu trợn mắt há hốc mồm, nhìn cô gái dáng vẻ yểu điệu, trước mắt tối bỗng sầm lại, đã linh cảm thấy chính mình muốn ăn một bữa măng xào thịt...






Truyện liên quan