Chương 21: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: An Hàn23
"Trương Tuấn Ngạn, nếu như anh là đàn ông, làm phiền anh rời đi ngay bây giờ, nếu không cũng đừng trách tôi gọi người tới. Nếu chuyện này truyền vào tai vị hôn thê của anh, tôi cũng rất muốn biết, anh sẽ có kết quả gì đây?" Ứng Uyển Dung lạnh lùng nói.
Nói thẳng ra là, người đàn ông này nếu như không muốn mưu cầu lợi ích, như thế nào sẽ bấu víu vào bắp chân nhà Lưu Chân không thả?
Trong nháy mắt mặt Trương Tuấn Ngạn nghẹn đỏ, kích động nói: "Uyển Dung, em đợi anh thêm mấy năm, chờ anh tốt nghiệp rồi giải quyết hôn sự này xong, anh liền cưới em."
Nới tới đây Trương Tuấn Ngạn liền tỏ ra dịu dạng khắp nơi, "Em quên là em đã viết thư cho anh sao? Không phải ban đầu em muốn ở cùng một chỗ với anh, hi vọng anh sẽ không đính hôn, nói chồng em thô lỗ vô lễ, em hoàn toàn không chịu được cuộc sống như vậy."
"Đủ rồi!" Bây giờ Ứng Uyển Dung không thể nghe nổi nữa, đây hoàn toàn không phải là chuyện cô làm có được hay không?
"Bất luận anh cho rằng bức thư đến như thế nào thì đó đều không phải là của tôi. Tôi với chồng mình chung sống rất tốt, hi vọng anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi. Chắc hẳn anh cũng biết đi, chồng tôi là quân nhân, là quân hôn đó, anh có hiểu không? Nếu như anh còn trở lại phá hoại tình cảm của chúng tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát tới để xét xử đúng sai!"
Đôi mắt Ứng Uyển Dung lạnh lùng, gương mặt oánh nhuận dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh, Trương Tuấn Ngạn cảm thấy Ứng Uyển Dung so với trước càng đẹp hơn, giống như đóa hoa mềm mại được ánh mặt trời mưa móc làm dịu, có vẻ rực rỡ lóa mắt hơn.
Tay không tự chủ được liền muốn giơ lên sờ mặt của cô, cổ tay đau xót, cánh tay liền bị vặn về phía sau, hắn a a kêu lên, quay đầu nhìn lại, "Anh là ai, anh làm gì đó... Buông tay!"
Mặt mày Trương Tuấn Ngạn dúm dó lại, muốn tránh thoát khỏi tay của người đàn ông kia, lại phát hiện không có cách nào sử dụng sức lực. Vừa nãy vội vàng hắn đã nhìn thấy mặt của người đàn ông đó, lần nữa quay đầu định nói mới nhìn thấy quân phục trên người anh.
Nghĩ đến mới vừa rồi người kia nói rằng Ứng Uyển Dung trở về cùng một người đàn ông lạ mặt, hắn lại cho là chỉ trùng hợp đi cùng, bây giờ nghĩ lại, Ứng Uyển Dung lo lắng vội vàng làm cái gì?
Trừng ánh mắt lạnh lẽo chỉ kém mức cầm chổi ra đuổi người với hắn, điều này chứng tỏ, quan hệ của người này với cô ấy không phải xa lạ, vô cùng có khả năng là - chồng của cô ấy!
Ứng Uyển Dung nhìn thấy Cao Lãng cũng kinh ngạc trong chốc lát, nhưng mình từ đầu tới cuối không có làm chuyện gì mờ ám, cũng không sợ anh truy cứu. Chuyện đã qua cô luôn lựa chọn cách giải quyết là đối mặt, bây giờ không phải vừa đúng lúc có thể cắt đứt quan hệ, vẫy tay tạm biệt với quá khứ hay sao?
"Anh Lãng." Ứng Uyển Dung kêu lên, Cao Lãng không đổi sắc mặt nhìn cô một cái, lại dùng ánh mắt dò xét lạnh lùng nhìn Trương Tuấn Ngạn, nháy mắt sau lưng Trương Tuấn Ngạn bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Cậu không nghe thấy vợ tôi nói gì sao? Nếu như lần sau tôi còn bắt gặp cậu làm phiền cô ấy, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn." Ngón tay Cao Lãng dùng sức, Trương Tuấn Ngạn lại oa oa la lên.
"Đau quá, đau... Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Tôi sau này sẽ không bao giờ... Tìm Uyển Dung nữa." Trương Tuấn Ngạn vội vàng kêu lên, trên trán đẫm mồ hôi.
"Uyển Dung là để cho mày gọi sao?" Cao Lãng trực tiếp đè người xuống đất, ánh mắt ngoan lệ gần như muốn chọc một lỗ thủng trên đầu Trương Tuấn Ngạn.
"A a a! Là bạn học Ứng, Ứng nữ sĩ*..." Trương Tuấn Ngạn đau tới mức không thở nổi, ngực bị đè trên đất khiến hắn khó chịu muốn hộc máu.
*Nữ sĩ ( 女士): Con gái có tư cách như học trò.
Mặc dù Ứng Uyển Dung rất thích khi nhìn thấy Trương Tuấn Ngạn kinh ngạc, nhưng bời vì Trương Tuấn Ngạn la lên như vậy, chúng quanh đã có người tụ tập đứng lại, chỉ vào bọn họ mà xì xào bàn tán. Toàn thân Cao Lãng được bao bọc bởi bộ quân phục, ngộ nhỡ bị Trương Tuấn Ngạn cắn ngược lại nói anh ỷ thế hϊế͙p͙ người, vậy thì mất nhiều hơn được.
"Anh Lãng, quên đi, để cho hắn đi đi. Cần gì vì loại người như thế mà làm bẩn tay mình." Đôi mắt đen thâm thúy của Cao Lãng bình tĩnh nhìn Ứng Uyển Dung, nghe vậy liền buông tay hắn ra.
Trương Tuấn Ngạn bị dày vò chỉ còn một hơi thở vội vàng đứng lên, cũng không có quan tâm đến phong độ của mình nữa, trực tiếp nhấc chân bỏ chạy, hận không thể cách Ứng Uyển Dung thật xa.
Người đàn ông không có can đảm như vậy, cũng không biết nguyên chủ coi trọng hắn ở chỗ nào?
Ứng Uyển Dung thấy Cao Lãng yên lặng không nói đứng yên tại chỗ, thử dò xét đưa tay kéo cánh tay của anh, kết quả anh liền nghiêng người đi thẳng vào trong sân.
Ứng Uyển Dung cười khổ một tiếng, Cao Lãng đây là còn để ý đi? Cũng là do nguyên chủ dây dưa không rõ với Trương Tuấn Ngạn, tuôn ra cái loại thư tình gì đó nữa, haizz, không biết phải quay về dỗ dành người đàn ông này như thế nào đây?
Ứng Uyển Dung lắc đầu một cái đi vào sân đóng kỹ cửa lại, cất bước đi vào bên trong, vừa thấy hoa mắt liền bị môi lưỡi nóng bỏng của người đàn