Chương 24: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: An Hàn23
Ứng Uyển Dung cầm sổ tiết kiệm nhét lại vào tay Trương Kim Hoa, Trương Kim Hoa bị hành động của cô làm cho giật mình, "Con làm gì vậy? Cho con thì con cứ cầm lấy..."
"Mẹ, nếu là do Cao Lãng cho ba mẹ, ba mẹ hãy cứ giữ lấy. Suốt ngày anh ấy ở trong quân đội, trong tay ba mẹ nếu không có chút tiền dự phòng, đến lúc cần gấp thì phải làm sao bây giờ? Tiểu Nhu cũng đã lớn rồi, chỗ cần tiêu cũng không thể tiết kiệm được. Con có tay có chân, có thể tự mình kiếm tiền, làm gì cần cầm số tiền này?"
Ứng Uyển Dung nở nụ cười, vỗ vỗ tay Trương Kim Hoa, trấn an nói: "Mẹ cứ giữ lấy là được rồi, ngày tháng sau này sẽ tốt hơn. Trong lòng chúng con hiểu rõ."
Trương Kim Hoa mở miệng lắp bắp lúc lâu, tựa như không có lời nào để nói, mấy đứa nhỏ có lòng như vậy bà mà từ chối thì quá không tốt rồi. Hơn nữa, chỗ tiền này để ở đây, nếu thật có lúc cần dùng đến, lấy ra dùng cũng không phải chuyện gì xấu.
"Haizz, được rồi. Các con ở bên ngoài nếu có lúc cần tiền thì nhớ gọi điện về, Tiểu Lãng biết số đó." Trương Kim Hoa không kiềm được lời nói của mình, lải nhải lúc lâu nói mặc dù ra ngoài không thể tiêu tiền như nước, nhưng mà cũng không thể quá tiết kiệm được, nên ăn thì ăn, nên mua thì mua.
Dưới ánh đèn ảm đạm, Trương Kim Hoa xoa xoa khóe mắt một chút, hít một hơi, xoay người nói: "Mẹ ra ngoài xem hai ba con nói chuyện xong chưa, bây giờ cũng không còn sớm, Tiểu Lãng nhất định rất mệt rồi. Nó say là liền muốn ngủ, trước kia chính là đều như vậy."
Trương Kim Hoa mở cửa gỗ đi ra ngoài, Cao Lão Hán cho là vợ đã nói chuyện xong, cũng để cho Cao Lãng về phòng nghỉ ngơi. Thời điểm Cao Lãng ở bên ngoài rửa mặt xong trở về phòng, Ứng Uyển Dung cũng đang tháo bím tóc ra, sợi tóc đen nhánh rũ trên vai, quay đầu lại nhìn, không nói được là phong tình vạn chủng, hay quyến rũ đa tình.
"Nước ở trên bàn, nếu anh khát thì uống một chút đi." Ứng Uyển Dung nhìn Cao Lãng đứng trước bàn không nhúc nhích, đi tới xem anh thế nào.
Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, Cao Lãng trực tiếp ôm người vào ngực, hơi thở mang theo mùi rượu phun trên da của cô, nháy mắt nổi lên một tầng da gà. Ứng Uyển Dung đẩy anh một cái, nghiêng người nhìn xem anh có phải thật sự say hay không?
"Anh Lãng, anh say?" Ứng Uyển Dung nhẹ giọng hỏi.
"Không có." Thanh âm Cao Lãng có chút khàn khàn trả lời.
Ứng Uyển Dung yên lặng liếc anh một cái, nói giống như là quỷ say sẽ nói mình say vậy, hả? Vẫn cảm thấy tình cảnh này có chút quen mắt, có phải cô đã có lúc gặp qua?
"Uyển Dung, vừa rồi mẹ nói gì với em vậy?"
Ứng Uyển Dung ở trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên nhíu mày hỏi: "Làm sao anh biết vừa rồi mẹ tìm em nói chuyện?"
Tiếng cười trầm thấp của Cao Lãng vang lên, khoảng cách quá gần, trong chốc lát lỗ tai Ứng Uyển Dung liền đỏ.
"Anh là do ba mẹ nuôi lớn, hai người họ muốn làm cái gì, sao anh lại không biết được?" Cao Lãng nói.
"Vâng, cũng không có gì. Mẹ muốn đưa tiền anh gửi về nhà trước kia cho em, nói đi ra ngoài phải chi tiêu nhiều, sợ chúng ta không đủ dùng." Ứng Uyển Dung có ý xấu không nói là mình không nhận tiền, nhìn một chút xem đầu óc Cao Lãng có qua được cái ngoặt này không.
"Em từ chối." Cao Lãng khẳng định nói.
Ứng Uyển Dung hiếu kỳ hỏi: "Tại sao em lại không thể nhận? Dù sao thì em đúng là không có tiền, cuốn sổ tiết kiệm anh đua cho em lúc trước, tiền bên trong đã bị em tiêu gần hết rồi." Đương nhiên là do nguyên chủ tiêu.
Cao Lãng nhẹ nhàng ôm lấy Ứng Uyển Dung, buồn bực một lúc rồi mới lên tiếng: "Em không phải người như vậy, anh biết."
Ứng Uyển Dung cong môi cười một tiếng, có thể đưa một cái lý do ngốc nghếch như vậy, ngược lại có thể trả lời tất cả vấn đề. Có thể tin tưởng em đến vậy sao? Không sợ là em chỉ giả vờ làm bộ làm tịch, ép khô hoàn toàn những giá trị có thể lợi dụng từ anh, sau đó đá anh một cái là xong sao?
Cao Lãng nhìn ánh mắt vụt sáng của Ứng Uyển Dung, miệng anh vụng về, không thể nói được lời ngon tiếng ngọt gì cả. Nhưng mà anh biết nhất định là không giống nhau, ngày đó, cô đi tới phòng bệnh của anh, mọi thứ đều bắt đầu chệch khỏi trật tự đường ray, lệch khỏi quỹ đạo nhận thức của anh đối với cô.
Đúng như mọi người nói, trước đây cô hận không thể thoát khỏi mọi hành động của anh, cũng âm thầm chống lại cùng với những lời đồn. Một ít suy nghĩ sẽ đột nhiên xuất hiện trong lòng vào lúc nửa đêm, có điều lại bị đè xuống trong chốc lát.
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh là tốt rồi, chỉ cần đôi mắt này chỉ nhìn anh là tốt rồi, suy nghĩ của người khác đối với anh không có quan hệ.
Ứng Uyển Dung nói nhỏ rằng anh chính là say rồi, đỡ người nằm xuống giường đắp chăn lại, cô thì đi ra ngoài rửa mặt đơn giản một chút mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Cao Lãng và Ứng Uyển Dung ở lại trong thôn hai ngày, liền mua vé xe đi thủ đô, chuẩn bị lên đường đến thủ đô. Ngày hôm sau Ứng Uyển Dung và Cao Lãng ở Cao gia cả một ngày, Cao Lãng đi ra ruộng giúp ba mẹ làm việc đồng áng, Ứng Uyển Dung thì ở nhà phụ trách nấu cơm.
Hàng xóm xung quanh đối với Ứng Uyển Dung thay đổi không biết chút gì, đến sáng ngày hôm sau nhìn thấy một nhà Cao gia hòa thuận vui vẻ cùng xuất hiện ngoài đồng, mắt của mọi người đều mau rớt xuống.
Có người thân quen với Cao gia giả vờ đứng trên bờ ruộng tát nước, lại gần Trương Kim Hoa hỏi: "Kim Hoa, con trai cô sao lại trở về vậy? Tôi thấy mọi người đang diễn kịch hay sao?"
Trương Kim Hoa lấy nón xuống phẩy phẩy gió, căng mặt nói: "Diễn cái gì? Cô không nhìn thấy Uyển Dung đưa cơm cho chúng tôi sao? Lần này Tiểu Lãng với vợ nó về nhà một chuyến thăm nhà, ngày mai đứa nhỏ sẽ đến thủ đô làm việc."
Thím Vương kinh ngạc nói: "Nhà bà vậy mà cũng yên tâm sao? Nó là một người phụ nữ, lúc trước