Chương 30: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: An Hàn23
Cao Lãng nôn nóng, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vành mắt đỏ hoe không nói lời nào của Ứng Uyển Dung, dáng vẻ đặc biệt tủi thân, tim như bị bóp chặt lại, cực kỳ không muốn cảm thụ cảm giác này.
Giữ chặt vòng eo của Ứng Uyển Dung, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Đau đầu hay đau bụng sao? Nếu không, để anh xoa cho em một cái..."
Chưa nói hết lời liền bị Ứng Uyển Dung đánh một cái lên lồng ngực cứng rắn, đây quả thật không phải là nắm đấm như nước nữa, Ứng Uyển Dung dùng đến bảy tám phần sức lực.
Sự sợ hãi, lo lắng trong khoảng thời này của cô toàn bộ bộc phát ra, cô biết Cao Lãng có thân phận đặc thù, cô phải làm quen...
Nhưng anh không nên một câu cũng không nói, liền biến mất mấy tháng. Cô gọi điện không tìm được người, mỗi ngày vùi đầu vào học tập, ép buộc bản thân phải quên đi chuyện này.
Nhưng lúc nhìn thấy Cao Lãng thì mọi thứ đều sụp đổ hoàn toàn, anh vẫn như vậy, ánh mắt sâu thẳm, sâu trong đáy mắt chất chứa sự cưng chiều không hề tan đi, vẫn giống như ngày trước.
Ứng Uyển Dung khàn giọng hỏi: "Anh đi đâu vậy? Tại sao không nói cho em biết một tiếng? Có biết em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại không?"
Cao Lãng áy náy ôm chặt Ứng Uyển Dung, nhận sai nói: "Thật xin lỗi..."
Ứng Uyển Dung nhắm hai mắt lại, dựa vào bộ ngực ấm áp của người đàn ông, những sự lo lắng kia cũng từ từ đi xa, nhỏ giọng nỉ non nói: "Không biết là em sẽ lo lắng cho anh sao? Nếu còn có lần sau nữa, em liền..."
Giọng nói của Cao Lãng căng lại nói: "Ngoại trừ việc ly hôn, những việc khác em muốn như thế nào cũng được."
Ứng Uyển Dung hít hít mũi, cảm giác mình bây giờ có chút mất thể diện, cũng may là nơi này không có người, nếu không cô cũng không biết giấu mặt vào đâu bây giờ.
"Anh nghĩ hay thật! Ai nói muốn ly hôn chứ? Nếu còn có lần sau nữa, em liền đi mua sầu riêng về." Ứng Uyển Dung nhíu nhíu cái mũi nói, tật xấu này nhất định phải đổi!
Cao Lãng không hiểu gì, "Em muốn ăn sầu riêng hả? Lần sau anh đi mua cho em. Anh tưởng là em thích ăn loại trái cây khác."
Ứng Uyển Dung trừng mắt nhìn anh một cái, cái đồ ngốc này, "Không phải mua về để ăn, em muốn cho anh quỳ trên đó, chờ anh biết lỗi của mình, viết một bản kiểm điểm, bảo đảm không bao giờ... tái phạm nữa!"
Mắt Cao Lãng cũng không nháy trực tiếp nói: "Vợ sắp xếp như thế nào, anh liền làm như thế."
Thấy Ứng Uyển Dung không còn tức giận nữa, liền nhẹ giọng nói ở bên tai cô: "Làm sao vậy? Vui mừng sao? Nếu không để lát nữa anh đi mua, quỳ ở chỗ cửa này, như thế nào?"
Ứng Uyển Dung hừ một tiếng, không đồng ý cũng không phản đối, vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi ngực anh, "Em muốn đến đoàn phim tìm Nhạc đạo, anh buông em ra trước đã."
Cao Lãng nhíu mày lại, buông lỏng tay ra, trong ngực liền trống rỗng, đáy mắt lóe lên một tia mất mác. Một mùi hương nhẹ nhàng thổi qua, Cao Lãng cảm giác trên môi nóng lên, Ứng Uyển Dung vừa chạm qua liền bỏ chạy.
Cao Lãng yên lặng giơ tay lên sờ sờ đôi môi, cười ngây ngô chốc lát liền đuổi theo, hôm nay anh muốn phụng bồi Uyển Dung, ngày mai anh sẽ phải đến trường quân đội, cũng phải mất mấy ngày mới trở lại được.
Nếu như có thể, anh muốn thời thời khắc khắc có thể dính vào sau lưng Ứng Uyển Dung, giúp cô bưng trà rót nước, nhìn cô nở nụ cười rực rỡ, trái tim trống vắng của anh cũng được nụ cười đó lấp đầy bằng sự ấm áp.
Ứng Uyển Dung cũng không có chạy quá nhanh, chưa đi được mấy bước liền bị Cao Lãng đuổi theo, Ứng Uyển Dung không tiếp tục hỏi tới tình huống của anh, nếu muốn nói thì tự nhiên anh sẽ nói, không muốn nói thì cô có hỏi cũng không làm được gì?
Chỉ cần người bình an đứng bên cạnh cô, đó không phải là điều tốt nhất hay sao?
Nhìn người đàn ông nghiêm túc liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, cẩn thận che chở cho cô không bị trượt chân, cô liền không nhịn được nhét tay vào trong tay áo của người đàn ông, tay áo của áo khoác quân phục vừa lớn lại rộng, hai người có dựa gần vào nhau một chút, căn bản là không có ai thấy mười ngón tay đan xen vào nhau của hai người.
Đôi mắt đen của Cao Lãng mềm mại đi rất nhiều, hồi ức về những thứ lạnh lẽo xen lẫn với khói súng ở nơi kia cũng từ từ đi xa, trong lòng được lấp đầy bởi nụ cười trộm dưới khóe môi của Ứng Uyển Dung.
"Lát nữa em sẽ nói với Nhạc đạo anh là trợ lý của em, hôm nay đặc biết đến để làm chân chạy vặt, có được không?"
Dĩ nhiên là Cao Lãng thoải mái đồng ý, thậm chí còn làm thỏa đáng hơn.
"Anh xin nghỉ mấy ngày vậy? Anh muốn ở lại đây mấy ngày, em ở đây sẽ rất bận rộn, chắc rằng năm nay cũng không có thời gian để về nhà ăn tết, anh có thể thay em về thăm ba mẹ một chút. Nếu không ba mẹ ở quê sẽ thấy rất hiu quạnh..."
Dĩ nhiên là Ứng Uyển Dung nói ba mẹ hai bên, ngày lễ quan trọng nhất đối với người dân cả nước chính là tết âm lịch, bình thường không thể trở về cũng không sao, ngày tết mà không trở về sẽ khó tránh khỏi có chút mất mát.
"Ừ." Cao Lãng đáp một tiếng, nắm lấy ngón tay lạnh như băng của Ứng Uyển Dung nói: "Quân doanh có cho anh một xuất đi bồi dưỡng, lần này anh đến thủ đô chính là định đi trường quân đội báo cáo."
Ứng Uyển Dung kinh ngạc dừng bước lại, suy nghĩ một chút hỏi: "Muốn học tập bao lâu? Sẽ không trở về sao?"
"Học tập một chút quan niệm lý luận theo lối mới rồi mới trở về, chắc sẽ bồi dưỡng khoảng một năm, bình thường sẽ ở lại trường quân đội, được nghỉ hai ngày cuối tuần. Anh tính sẽ thuê một phòng nhỏ, lúc em được nghỉ có thể qua đó gặp anh."
Ứng Uyển Dung nhíu mày, lời nói của người đàn ông dù có đúng đắn nghiêm túc như thế nào, thật ra thì chính là cảm thấy ở lại chỗ của người khác sẽ không thoải mái đi?
"Gía phòng ở đây..." Ứng Uyển Dung do dự nói, bây giờ cô không có tiền lương, Cao Lãng đi bồi dưỡng chắc cũng mất tiền lương đi? Thuê phòng ở nơi này, còn phải chuẩn bị đồ dùng thường ngày gì đó, chi tiêu cũng không phải là ít.
Nắm lấy ngón tay của cô, vốn định bóp đầu mũi mượt mà của cô gái này, cuối cùng vẫn là nhìn thấy sau lưng Ứng Uyển Dung có người đàn ông lạ đang đi đến, liền đành phải từ bỏ.
"Việc này em không cần phải lo lắng, mặc dù anh là đi bồi dưỡng, nhưng mà trong quân đội vẫn phát tiền lương, vẫn đủ tiền để thuê phòng." Cao Lãng nhìn sau lưng Ứng Uyển Dung một chút rồi nói: "Có người đến tìm em này."
Ứng Uyển Dung xoay người, Cao Lãng thả tay ra, ngón tay của cô thuận tiện đút vào trong túi, vừa giương mắt nhìn, hóa ra là Nhạc Tu Minh.
"Nhạc đạo, sao ngài lại đến đây vậy? Tôi con đang muốn đến đoàn phim tìm ngài đây." Ứng Uyển Dung cười nói.
Nhạc Tu Minh buồn bực liếc nhìn người đàn ông đứng sau lưng Ứng Uyển Dung, từ tư thế đứng của hai người có thể nhìn ra họ rất thân mật, chẳng lẽ hai người này là người yêu?
Ứng Uyển Dung thấy Nhạc Tu Minh dùng ánh mắt bất ngờ trực tiếp nhìn thẳng vào Cao Lãng, sóng mắt chuyển một cái nói: "Đây là chồng tôi Cao Lãng, hôm nay anh ấy rảnh rỗi, liền đến nhìn điều kiện làm việc của tôi một chút. Không biết có thể để anh ấy theo vào đoàn phim được không? Anh ấy có thể giúp tôi lấy nước đưa quần áo."
Nhạc Tu Minh chẫm rãi liếc nhìn Ứng Uyển Dung và Cao Lãng, sờ sờ cằm, lông mày vừa động, nói: "Có thể, nhưng mà cơm hộp của đoàm phim cũng có hạn. Như vậy đi, không phải hôm nay cô muốn bắt đầu quay phim sao, vị này, không bằng cũng đến là khách mời thử xem?"
Hai tay Ứng Uyển Dung ôm ngực, từ chối một tiếng: "Đạo diễn, ngài còn chưa đưa hợp đồng cho tôi nữa đó, bây giờ liền nhớ thương lên người chồng của tôi nữa sao? Đưa một hộp cơm liền muốn đuổi chúng tôi? Hơn nữa không thể để anh ấy lộ mặt, lần tính toán này của Nhạc đạo ngài coi như là sai lầm rồi."
Ứng Uyển Dung như đóa hoa hồng có gai, chậm rãi phản bác, giọng nói êm ái khiến cho người nghe không có cách nào mà tức giận được.
"Việc này không thành vấn đề, hơn nữa, ai nói tôi muốn cậu ấy lộ mặt, vai quần chúng nha, có thể che mặt, lộ bóng lưng, tuyệt đối sẽ không để cho cậu ấy phạm sai lầm!"
Mặt mày Ứng Uyển Dung cong cong, khóe môi mang theo ý cười, liếc xéo Cao Lãng một cái, đối với việc khiến cho Nhạc Tu Minh nói mấy lời mà không để ý như vậy, thật ra trong lòng cô vẫn rất hài lòng. Vừa nhìn Nhạc Tu Minh liền biết là không thể đối đãi với người này theo lẽ thường, bạn càng không coi ông ấy là người xa