Chương 36: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Qua một đêm, Ứng Uyển Dung tỉnh lại trong mùi thức ăn thơm lừng, cũng may dù đêm qua Cao Lãng có chút càn rỡ nhưng vẫn có chừng mực, nếu không lịch trình quay phim hôm nay của đoàn phim cũng chỉ có thể hủy bỏ.
Mơ mơ màng màng rửa mặt xong, ngồi trước bàn ăn cơm, Cao Lãng bê bát cháo đặt trước mặt cô, nhìn qua thức ăn trên mặt bàn thì đều là những món cô thích ăn, số lượng cũng ít, đừng nói bây giờ Ứng Uyển Dung có bao nhiêu thỏa mãn.
Còn kém híp mắt thả lỏng cơ thể, giống như một chú mèo lười biếng chờ được vuốt lông, chọc cho đầu trái tim Cao Lãng như là bị mèo cào, ngứa đến lợi hại.
Ở trong quân doanh kia cũng chỉ có một đám đàn ông thô kệch, khó có được lúc có thể nhìn vợ thêm ấy lần, Cao Lãng cũng liền thuận theo lòng mình mà chăm chú nhìn cô.
Ứng Uyển Dung ăn uống no đủ xong liền nhìn thấy đôi mắt ngăm đen của Cao Lãng, biết một lát nữa là phải đi quay phim, anh cũng sẽ không làm gì mình thì liền có tâm muốn làm chuyện xấu.
Một tay nâng má hơi hé mắt ra nhìn Cao Lãng, khóe môi khẽ cong lên, vài sợi tóc ở trên cần cổ, làn da trắng sáng mềm mịn, sự tương phản mạnh mẽ này gần như chiếm đoạt toàn bộ ánh mắt của Cao Lãng.
"Anh Lãng..."
Cao Lãng liếc nhìn cô một cái, đôi mắt nóng bỏng như một hòn đá lửa rực cháy, phẫn hận ăn hết tất cả chỗ thức ăn còn lại trên bàn, kiên quyết không cho cô có cơ hội làm chuyện xấu.
Thấy Ứng Uyển Dung lại muốn mở miệng nói chuyện, Cao Lãng nín giận nhỏ giọng nói: "Em đừng quấy nữa, hôm nay cứ tiếp tục xin nghỉ đi, dù sao buổi chiều anh mới về trường, vẫn còn thời gian."
Còn có thời gian làm chuyện gì thì không cần nói cũng biết, Ứng Uyển Dung đặc biệt thức thời mà cầm kịch bản lên tiếp tục nghiên cứu, trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩ đến những cảnh thân mật tối hôm qua.
Kể từ khi Cao Lãng bày tỏ chính xác muốn ủng hộ chuyện sự nghiệp sau này của Ứng Uyển Dung, đúng là hỗ trợ toàn bộ mọi mặt, bao gồm cả vấn đề hiện tại không thích hợp để có con, anh cũng rất tự giác mà làm.
Người Cao gia không biết cô muốn đi quay phim, lúc gần đi còn tha thiết dặn dò hai người họ đừng quên chuyện có con, đàn ông ba mươi tuổi, ở trong mắt ba mẹ già ở nhà thì sự nghiệp cái gì cũng đã có, thiếu sót duy nhất chính là còn chưa thấy tin tức mang thai truyền đến.
Mà quả thật hiện tại Ứng Uyển Dung cũng không thích hợp để mang thai, ngoại trừ việc cô còn trẻ, sự nghiệp cũng cần phải tiến lên nữa, đứa nhỏ...
Ở trong lòng của cô sự nghiệp và đứa nhỏ cũng sẽ không xảy ra xung đột với nhau, nhưng mà có vết xe đổ của ba mẹ cô trước đó, cô sẽ cần tốn thêm chút thời gian để làm bạn với con cái, lúc cần phải nghỉ ngơi mấy năm cũng có thể.
Cao Lãng không biết Ứng Uyển Dung đã lên kế hoạch cho tương lai mấy năm tiếp theo, ăn xong thu dọn bàn, rồi đi theo Ứng Uyển Dung đến đoàn phim.
Mà mấy người Trương Diệu Tổ ngược lại tìm được mục tiêu trong mấy ngày nghỉ, hôm nay lại cùng nhau đến đoàn phim Hồng Lâu giúp một tay làm việc, còn nói cho hay là giúp chị dâu tăng nhanh tiến độ gia nhập đoàn phim.
Chị dâu cũng đang ở trong đoàn phim của người khác, tăng nhanh cái quỷ gì...
Lúc Cao Lãng và Ứng Uyển Dung đến, Ngô Minh đang nói chuyện với một nữ diễn viên trẻ tuổi khác, là một nữ minh tinh mới nổi tên Vạn Dạng Dạng diễn vai bằng hữu của nhân vật chính và cũng là công chúa địch quốc.
Bởi vì trước đó chưa đến phần diễn, cho nên hôm nay Vạn Dạng Dạng mới vào đoàn phim, dù chưa từng gặp mặt Ứng Uyển Dung, nhưng trợ lý của cô đã sớm nhận được một ít tin đồn, đúng sai phải trái thì cô cũng không tiện nhận xét.
Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Ứng Uyển Dung thì cô coi như đã có nhận thức mới đối với mấy lời đồn kia, một người mới mạnh mẽ còn rất điềm tĩnh, từ ánh mắt của cô ấy là có thể nhìn ra.
Ôm mục đích tạo mối quan hệ thân thiết, Vạn Dạng Dạng chủ động đi đến đưa tay ra nói: "Vạn Dạng Dạng, diễn vai công chúa Chu quốc."
Ứng Uyển Dung đưa tay ra nắm lấy, cười nói: "Ứng Uyển Dung, diễn vai công chúa Minh Châu."
Hôm nay Ngô Minh đã thay một bộ trang phục khác, không có mặc quần áo và tráng sức dành cho vua nữa, giống là một công tử nhà giàu, cầm trong tay một cái chiết phiến*, trời rất lạnh mà còn cầm quạt phe phẩy, một đôi mày kiếm trên khuôn mặt tuấn mỹ tung bay, đang cười như không cười mà nhìn mấy người họ.
*Chiết phiến: quạt giấy.
"Một lát nữa Nhạc đạo mà qua đây nhất định sẽ nổi giận mất."
Ứng Uyển Dung nhìn Nhạc Tu Minh đang cầm cái loa sai bảo nhân viên làm việc cho cẩn thận không lại xảy ra chuyện gì không may, ông chú nho nhã đẹp trai mà lần đầu cô nhìn thấy đã sớm một đi không trở lại.
(Truyện được đăng duy nhất tại dđlqđ, do An Hàn23 dịch, ủng hộ editor bằng cách đọc và nhận xét tại dđlqđ, không nên đọc ở